Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 10: Không phải ca ca




Tịnh Nguyệt chăm sóc rất tận tình, Mạc Vũ Hải cũng rất hợp tác, rất ngoan ngoãn nằm giường nghe chỉ thị dưỡng sức của cô.

Có điều xui là trúng ngày sinh nhật của anh thì hôm đó anh chưa khỏi bệnh nên Tịnh Nguyệt chỉ mua một cái bánh vị trà xanh anh thích, tổ chức đơn giản rồi thống nhất cô thi xong sẽ bù lại cho anh. Mạc Vũ Hải ốm như vậy lỡ đang vui mà anh lại cảm thấy không khỏe mà phát sốt thì không tốt.

Không biết là do cô vừa ôn thi căng thẳng vừa lo cho anh hay không mà sinh ra ảo giác, cô cảm thấy sau ngày cô gặm một mảng trên mặt Mạc Vũ Hải thì anh trở nên nghe lời hơn nhiều, còn rất dính người.

Từ hôm đó tới giờ, trừ lúc đi tắm và đi ngủ, Mạc Vũ Hải gần như là không rời nửa bước, lúc nào cũng như cái đuôi to đùng đi bên cạnh cô.

Ngay cả lúc cô ôn tập, Mạc Vũ Hải kiểm toán sổ sách, anh cũng kéo cô ngồi lại bên cạnh với một lý do nghe rất hợp tình hợp lí: “Ngồi bên cạnh anh, có gì thắc mắc có thể hỏi anh.”

Thực ra đối với Tịnh Nguyệt mà nói, đây không phải chuyện bất tiện gì, nhưng lâu dần lại thấy anh theo về cả nhà cô, hình như không phù hợp lắm.

Cho dù có là anh em cũng không dính lấy cả ngày như thế.

Mạc Vũ Hải vừa khỏe lại đã kéo cô đi cùng anh đến trung tâm thương mại lượn chơi, mua sắm một vòng.

Tịnh Nguyệt cũng không tính đi, nhưng nghe Mạc Vũ Hải nói đằng nào cũng phải đi in ảnh thẻ rồi làm giấy tờ thủ tục thi, còn phải xem thiếu dụng cụ học tập gì thì sẽ mua bổ sung, một mình cô đi thì rất lâu, có anh hướng dẫn chắc chắn sẽ rút ngắn thời gian không ít, đắn đo một hồi cuối cùng cũng đồng ý.

Nếu là đi với bạn bè, cô sẽ thấy rất phiền vì phải đi theo kế hoạch tập thể, còn phải chiều theo mọi người, rất không thoải mái, trừ trường hợp đi với trường, lớp, không thể từ chối mới đi.

Đi với gia đình cô mua gì cũng sẽ tự dùng tiền của mình, không phải quan hệ của cô với gia đình không tốt, mà do cha mẹ thường đi chơi không dẫn cô theo, luôn gửi cô cho cha mẹ Mạc nên không quá gần gũi. Trừ khi vừa đạt được giải thưởng hay thành tích rất lớn thì Tịnh Nguyệt sẽ không đòi quà từ cha mẹ.

Nhưng sự chiều chuộng dung túng của Mạc Vũ Hải trong thời gian dài đã khiến Tịnh Nguyệt cư nhiên coi anh là một phần trong cuộc sống mà nảy sinh sự phụ thuộc, ỷ lại. Đi chơi với anh cô rất tự nhiên nói mình thích cái này, muốn mua cái kia, cần cái đó, cô có thể phàn nàn tám phét với anh chuyện trên trời dưới đất cả ngày không mệt, không cần kiêng dè gì mà thể hiện bản tính trẻ con, thậm chí không ngần ngại tiêu tiền của anh, cũng rất thường xuyên mua đồ tặng anh.

Hai người có thể không để ý, nhưng người khác nhìn vào đều xem họ là một cặp.

Từ lâu Tịnh Nguyệt đã không coi anh là người ngoài nữa, mấy ngày nay sau vụ cá cược kia, Mạc Vũ Hải đối xử với cô vẫn vậy, vẫn rất ân cần, vẫn nuông chiều như thế. Nhưng Tịnh Nguyệt thì khác, cô không vô thức xem người này là anh trai như trước nữa.



Trước đó cho dù anh có cõng có bế cô xuống phố đông cô cũng không ngại nhưng giờ hễ tiếp xúc gần thì mặt cô sẽ bất giác mà nóng lên.

Một cái gì khác đang đâm chồi trong tim cô, đang lớn dần, vừa khiến cô vui vẻ, nhưng lại khiến cô trở nên ích kỷ. Chỉ cần thấy Mạc Vũ Hải tiếp xúc với nữ giới khác sẽ khiến cô khó chịu, buồn bực cả một ngày.

Mà dường như Mạc Vũ Hải cũng cảm nhận được vầng trăng nhỏ này không còn đối với anh một câu ca ca, hai câu anh trai như trước, mặt hồ vốn yên ả trong lòng nam nhân cũng bắt đầu gợn sóng.

Đi từ 8h sáng nhưng làm xong thủ tục giấy thi, còn đi chọn một số đồ dùng học tập cho Tịnh Nguyệt cũng mất không ít thời gian, mới đó mà đã gần 12h trưa.

Tịnh Nguyệt cũng muốn đi chơi một ngày trọn vẹn với anh nên gọi về cho mẹ và cô và dì Vương báo cô và Mạc Vũ Hải sẽ ăn ngoài, còn cẩn thận nhờ mẹ cô nói với Vương Hiểu Lan làm cho cô một ly trà vải.

Cô muốn Mạc Vũ Hải không cần để ý thời gian, cũng vì sinh nhật chính thức kia của anh không mấy suôn sẻ nên muốn làm gì đó cho anh, cũng là muốn ngắm xem có món quà nào phù hợp với anh thì sẽ mua.

Dù đã chuẩn bị quà cho anh từ lâu rồi nhưng cô vẫn muốn tặng thêm, năm nào cũng vậy, mỗi lần mở những hộp nhỏ đó ra Mạc Vũ Hải cười rất tươi.

Chỉ là chính Tịnh Nguyệt cô cũng không biết vì sao lại muốn tặng thêm mấy thứ nho nhỏ này, có lẽ là muốn anh bất ngờ, muốn anh cười nhiều hơn chút, hoặc là do muốn trong mắt anh cô khác biệt hơn so với người khác, sao cũng được.

Mạc Vũ Hải như thường lệ nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã trưa thì hỏi Tịnh Nguyệt muốn ăn gì.

Những cô gái khác căn bản sẽ nói ý đại khái như là “Tùy anh’” hay “Em sao cũng được.”. Nhưng người thương của Mạc Vũ Hải thì khác, Tịnh Nguyệt chỉ mất hai giây suy nghĩ thì dứt khoát đưa ra quyết định.

“Gần đây có quán lẩu rất ngon, em đưa anh đi thử, dịch vụ cũng rất tốt.”

Kì thực là cô muốn làm riêng cho Mạc Vũ Hải một sinh nhật nhỏ trước, biết anh chiều ý cô nên Tịnh Nguyệt đã đặt bàn trước rồi.

Không ngoài dự đoán, Mạc Vũ Hải vẫn chiều ý cô, nhanh chóng bị cô kéo tới quán lẩu.