Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 2: Phiền não của ca ca




Cô nương nhỏ tính khí lại không nhỏ, không chịu nổi oan ức, trừng mắt liếc Vũ Hải, cái nhìn như muốn ghim sâu vào đôi mắt như biển khơi vô lượng đáy kia.

“Gì? Anh nói gì? Em từ lúc nào có người trong lòng mà anh nói có ‘người khác’ thế? Chuyện này là trong sạch của em đó, không thể nói bậy!”

Dường như câu trả lời của cô cũng nằm trong tính toán, khuôn mặt đẹp như hoa trước mắt Tịnh Nguyệt chợt tươi hơn mấy phần.

“A…là vậy sao, xem ra ca thực sự già rồi.”

Giọng điệu mềm mỏng nuông chiều phát ra từ yết hầu khiến Tịnh Nguyệt nghe mà sởn cả gai ốc.

Dường như trêu chọc cô như thế chưa đủ, còn muốn khiến cô nương phát thẹn mà nói tiếp.

“Ừm, không sai, trăng nhỏ nhà ta thực sự rất chung thủy với ca ca.”

*Nguyệt: nghĩa là trăng\, ở đây Vũ Hải gọi Tiểu Nguyệt có nghĩa là trăng nhỏ\, trong thi ca và đời sống\, trăng thường trưng cho sự chung thủy và chứng giám cho nhiều mối nhân duyên*

Tịnh Nguyệt nhịn nãy giờ, tính khí cô dường như không kiềm chế nổi nữa liền bộc phát.

“Mạc lão đầu, Mạc Vũ Hải, anh đừng tưởng mặt anh đẹp trai thì em sẽ bỏ qua, ai chung thủy với anh?”

Cô nghe xong lời này thì bất ngờ đến nỗi mắt chữ A miệng chữ O, thầm hỏi thiên vấn địa ai cho hắn cái tự luyến như thế.

Yêu nghiệt.

Trái lại, ý cười trên khuôn mặt Mạc Vũ Hải chợt chuyển thành lo lắng, nhưng giọng điệu vẫn cứ gọi đòn mà nhướn mày hỏi Tịnh Nguyệt.

“Ô… điều gì liên quan đến ánh trăng nhỏ anh đều ghi vào sổ hết mà, sao mà nhầm lẫn được chứ?”

Nói rồi hắn chợt dừng xe, nghiêng đầu nhìn Tịnh Nguyệt còn đang khó hiểu rồi dần ghé sát lại mà nói.

“Được rồi, về nhà ca làm trà vải cho em, thuận tiện cho em xem lại lời thề non hẹn biển mà em nói với ca”

Cô vừa nghe tới hai từ ‘trà vải’ phát ra từ miệng nam nhân thì sự nóng giận cũng theo không khí mà bay đi hơn nửa.

Chẳng qua vẫn có chút cứng miệng.



“Được, anh có thành ý thì em cũng nhận. Thuận tiện em cũng phải xem xem, em thề non hẹn biển như nào mà chính em còn không nhớ!”

Cô xuống xe, vô tư chạy vào nhà khách y quán Mạc Phủ, mấy học trò học việc và dược sư nhà họ đều biết cô.

Thấy bóng hình nhỏ quen thuộc của Tịnh Nguyệt, dường như không khí trong y quán vốn tĩnh lặng nay lại sôi động thêm đôi chút.

Cô cũng tươi cười mà đáp lại lời chào của mọi người.

Giọng nói mang theo mấy phần tinh nghịch.

“Cháu lại tới uống trà vải đây, mọi người có cần con phụ gì không ?”

Thực lòng mà nói, chỉ cần nhìn mỗi khuôn mặt kia thôi đã chẳng ai nỡ lòng nhờ cô việc gì, chủ quản là chú Tiêu cũng hòa ái mà nói.

“Không có, hôm nay không có mấy việc nhờ tới cô nương cháu, nếu muốn uống trà vải vậy chú kêu dì Vương làm cho con một chén.”

Còn không quên nhắc nhở cô.

“Có điều, vải mang tính nóng, tuy có một số lợi ích nhưng nếu ăn quá nhiều sẽ gây nóng trong. Cô nương các con muốn mình nổi mụn sao? Nên hạn chế.”

Tịnh Nguyệt đương nhiên biết việc đó, nhưng sự yêu thích của cô như sóng tràn bờ, hoàn toàn ngăn mất lí trí, cô cũng chỉ vâng dạ cho qua.

“Hehe, cháu biết rồi, cháu sẽ chú ý, nhưng mà không phiền tới dì Vương, cháu chờ Hải ca cất xe.”

Hai đứa trẻ này từ nhỏ đã dính nhau như sam, trước kia Vũ Hải có chút khó gần, khí tức tựa hồ có sự bài xích nên khó kết thân với ai.

Còn may chuyển tới đây có bé con này làm bạn, từ đó cũng hòa nhã hơn nhiều.

Nghĩ thế nào cũng là huynh muội, nhưng trông chúng dính nhau cả ngày cứ thấy giống đôi vợ chồng trẻ.

Chẳng chỉ riêng ông, ai cũng nghĩ vậy, Mạc lão gia, Mạc phu nhân và trưởng bối Mạc gia cũng vì nhìn hai đứa nhỏ quấn quýt mỗi ngày mà coi Tịnh Nguyệt như con cháu trong nhà.

Về phần Tịnh Nguyệt, vừa trông thấy Mạc Vũ Hải từ cửa bước vào thì lập tức chạy tới kéo hắn vào bếp.

“Không phải nói làm trà vải cho em à, từ nhà xe tới đây cũng không xa, anh già rồi nhưng cũng không chậm thế chứ?”

Mạc Vũ Hải tựa hồ có chút kinh ngạc, thoáng nghĩ không ngờ tiểu cô nương nhà anh yêu trà tới vậy, chạy nhanh hơn cả anh.



“A, được rồi, ánh trăng nhỏ em đừng kéo nữa, ca đi làm trà vải cho em, có điều sáng nay đã làm một bình cho em mang đi học giải khát rồi, giờ chỉ có thể thêm một ly a, vải mang tính hỏa, uống nhiều dễ nóng trong, không tốt lắm.”

Ngón tay thon dài vươn ra, búng nhẹ trán Tịnh Nguyệt, mang theo cả nuông chiều cùng giáo huấn.

Thực ra, nãy giờ Mạc Vũ Hải vẫn nghĩ tuổi các tiểu cô nương rất coi trọng vấn đề tình cảm.

Ban nãy hắn nói mấy lời ám thị như vậy mà tiểu cô nương vẫn cứ nhớ tới trà vải, dù không bất ngờ nhưng vẫn có chút buồn…

Chính hắn đành chủ động gợi nhắc chút cho ánh trăng nhỏ chuyện ban nãy. Như muốn Tịnh Nguyệt nghe lại như muốn cô không nghe thấy mà lầm bầm ủy khuất

“Ừm, em ngày nào cũng uống trà vải của anh, ở nhà anh, ngay cả chủ quyền cũng đánh lên người ca khiến ca không tìm được bạn gái mà ngay cả lời phụ trách anh cũng không có. Tàn nhẫn.”

Dường như ở bên Mạc Vũ Hải thì kiên nhẫn của Tịnh Nguyệt bay đi hơn nửa.

Bày ra được bộ dạng như dân nữ bị ác bá ức hiếp thế kia.

Cô nào đã làm gì hắn cơ?

“Được! anh không nói em cũng không quên, em uống xong trà vải còn phải đi xem xem em thề non hẹn biển với anh như nào!?”

Mạc Vũ Hải đứng trong trù phòng nói vọng ra, Tịnh Nguyệt hình như thấy giọng hắn cao hơn, pha sự vui mừng?

“Được, em dám cược với ca không? Nếu anh có nhân chứng vật chứng thì em phải đáp ứng anh một điều, nếu không thì ngược lại?”

Nghe thấy Vũ Hải tự tin như thế, cô có chút chần chừ, nhưng chẳng nổi một giây máu liều làm tiêu bay máu não, cô rất khí phách vỗ ngực thỏa hiệp.

“Được, quân tử nhất ngôn, anh chờ nấu trà vải cho em cả đời đi!”

Lời này từ miệng Tịnh Nguyệt nói ra thật sự chỉ có ý nếu Mạc Vũ Hải thua cược thì sẽ phải nấu trà cho cô cả đời.

Thế nhưng qua tai hắn lại thành lời khẳng định chủ quyền: “Anh cả đời này chỉ có thể là của mình em, chỉ được nấu trà cho mình em!”

Suy nghĩ này thôi cũng đủ để Mạc Vũ Hải cười ngốc mấy ngày, nhưng tự nghĩ lại, cũng thấy bản thân có chút biến thái.

‘ Cô nương nhà ta mới bao lớn… thật khiến ca phiền não~ ’