Cố Chấp Chờ Em: Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt

Chương 1: "Người khác"




Lại một năm học vừa kết thúc, dưới sân trường là biết bao nhiêu học sinh, còn có phụ huynh và thầy cô giáo mang theo máy ảnh, điện thoại để lưu giữ những kỉ niệm, thành tích cả một năm học của bản thân, của con em mình.

Cái nắng chói chang, oi ả ngày hạ chí trên cao như muốn vượt cả mấy tầng trời, vượt qua những tán xà cừ, đại thụ mà chiếu xuống sân trường như điểm tô cho những tấm hình kỉ yếu.

Những vạt nắng trải dài như chứa đựng cả kí ức của những năm đèn sách vừa qua, như cổ vũ cho học viên năm nhất, năm hai, năm ba, lại như tiễn chân những học trò khóa cuối tới một chân trời khác.

Như động viên tinh thần các sĩ tử trước kì thi lên cao trung.

Mặc cho cái nắng như đổ lửa cùng hơi nóng phả từ mặt đường vào sân trường khiến người vừa bực bội vừa muốn điên lên, vừa tăng thêm mấy phần cảm xúc khi chia tay cho các học sinh.

Trên hàng ghế đá được ôm trọn bởi bóng của tán đại thụ có một cô bé con vẫn bình thản ngồi phe phẩy chiếc quạt tròn thêu hình hạc, vừa uống trà vải mà dùng ánh mắt không hiểu nổi nhìn quanh cả sân trường.

“Chỉ là không học cùng thôi, muốn gặp cứ gặp, không phải sau này còn họp lớp sao chứ? Sao cứ phải khóc lên như thế nhỉ ”

Dù nghĩ vậy nhưng chỉ trong chốc lát, đôi mắt hạnh tròn màu lục lại cứ hướng về phía cổng trường như ngóng chờ bóng hình ai.

“À, kia rồi, hẹn là 9h15 mà sao bây giờ mới tới chứ!”

Nghĩ rồi cô bé lanh lẹ xách theo chiếc balo nhỏ, chạy tới chỗ cô giáo giả ốm.

“Thưa cô, em xin phép về trước, em hình như bị say nắng rồi, anh hai em tới đón a.”

Cô giáo vừa nhìn vào khuôn mặt khả ái hơi ửng hồng, lại nhìn ra phía cổng: “A, quả thực có người đứng chờ bên chiếc xe hơi trắng, xác thực cô đã gặp qua trong mấy lần họp phụ huynh. Vả lại, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hơi nhăn lại vì khó chịu, sao cô đành lòng giữ lại chứ.”

Nhận được sự đồng ý của giáo viên, bé con “Dạ!” một tiếng rồi như muốn bay ra khỏi cổng trường mà chui vào chiếc xe đang bật máy lạnh mát rượi kia để giải khuây.

Vừa tới, cô nhào vào tới bá cổ người thiếu niên tóc dài mặc hán phục ngắn tay đứng dựa vào thành xe lướt điện thoại.

Giọng điệu phủ thêm mấy phần tức giận.

“Mạc lão ca, anh được lắm, hôm qua không phải nói 9h15 tới sao, bây giờ đã 9h34 rồi, đợi em bị nướng chín rồi mới tới hít mùi thơm đúng không?!”



Nam nhân trong thoáng chốc sững người, không phòng bị mà thiếu chút bị cô kéo ngã.

“Ư…a,  ánh trăng nhỏ nhà ta là thiếu nữ rồi a, sức lực không nhỏ, thiếu chút nữa là mưu sát được anh rồi? Ca đau lòng quá a~”

Hả?

Người này tuổi không nhỏ, độ dày của da mặt cũng không nhỏ. Năm nay cô mới bao lớn chứ? Cô mới 15, còn hắn cũng sắp sang tuổi 23 rồi, dường như thêm tuổi mới thì da mặt càng dày thêm mấy phân?

Không đôi co với hắn nữa, cô buông tay hắn ra, hít sâu lấy lại bình tĩnh thường ngày rồi đạm nhiên ngồi vào ghế phụ, cao giọng nói.

“Hôm nay bế giảng, tâm trạng em vui tạm thời tha cho anh, cho anh chuộc lỗi bằng một ly trà vải size M và một phần caramen, tất nhiên là size L cũng được”

Hắn chợt chững lại, mi tâm khẽ động, vừa mở cửa xe ngồi vào ghế lại chính, miệng liền không nhịn được nhếch rộng tới tận mang tai.

“Ánh trăng nhỏ em có thể đừng như vậy a, giả dụ, giả dụ thôi, sau này có nam sinh mang trà vải và caramen đến tỏ tình em, cầu thân em, em đều đáp ứng hắn sao? Em như vậy thật khiến ca mất ăn mất ngủ quá.”

“…”

Không khí trong xe chợt như ngưng đọng, im ắng đến lạ thường, thậm chí nghe thấy tiếng tim của hai con người trong xe khẽ đập.

Trong đầu cô gái Tịnh Nguyệt cũng chợt hiện lên ngàn vạn câu đâm chọc mà không biết chọn

câu nào để nói với nam nhân trước mắt.

Miệng nam mô bụng bồ dao găm, cô nở nụ cười dịu mát tựa ánh trăng mà nói.

“Mạc Vũ Hải, mấy ngày nay hình như Y quán nhà anh thưa khách nên không có gì làm đúng không. Anh cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi, mau tìm một cô bạn gái để nuông chiều đi, khỏi phải để anh già rồi lại ngày nào cũng lo nghĩ cho em.”

Phải, cô đã chắt lọc ý chính từ những điều cô muốn nói, vừa có thể công kích tuổi tác hắn, vừa nhắc nhở hắn còn là cẩu độc thân, vừa nhắc khéo hắn đừng lo chuyện bao đồng.

Nhà cô đa số nam nhân trong họ đều vào quân đội, hoặc làm công việc bàn giấy, chỉ có mẹ cô và một số ít người khác làm thương nhân buôn bán.



Không phải do có truyền thống làm quân nhân hay do cha cô có tài truyền đạt, học trò của ông nhận ai thì người đó không phải suất sắc cũng là ưu tú.

Còn nhà anh, là hàng xóm đối diện nhà cô, phối hợp làm ăn vô cùng nhuần nhuyễn.

Võ quán tất nhiên không tránh khỏi có lúc chấn thương, nhà anh vừa vặn xuất hiện ngay đối diện nhà cô.

Chính Tịnh Nguyệt cũng không nhớ nhà anh chuyển tới khi nào, chỉ nhớ khi cô mới bé bằng cây kẹo thì đã chơi chung với anh rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Kì thực, miệng thì thúc giục Vũ Hải sớm tìm bạn gái nhưng chính Tịnh Nguyệt cũng không nhận ra cô đã có sự phụ thuộc vào hắn.

Vừa cười, Mạc Vũ Hải vừa thắt dây an toàn cho cô, vừa ngồi xuống thì miệng liền không nhịn được mà tò mò.

Giọng điệu vẫn thập phần gợi đòn như thế

“A… Ánh trăng nhỏ, em cứ hối thúc ca đi tìm tri kỉ như thế…”

Giọng điệu anh ngân dài, lấp lửng như muốn nói lại thôi vế còn lại.

Thực ra, cô cũng không hứng thú nghe, có điều thấy hắn già rồi, cũng hùa theo nói một chút cho đỡ buồn miệng.

“Thì?”

Hắn vừa nghe, tựa như việc mong chờ cô sẽ hỏi lại đã được thỏa mãn, khuôn mặt mang ý cười như hàm ý điều gì.

“…khiến ca rất tò mò, em thích người khác rồi? Nên mới nhanh muốn đuổi ca của em đi như thế?”

Một lời này vừa dứt, cô đang chăm chú nhìn cảnh vật bên đường cũng suýt chút vì lời này mà đập mặt thành cửa sổ.

Cái cô quan tâm không hẳn là việc hắn nói cô có người trong lòng, cái cô để tâm chính là hai từ: “người khác”. Cô từ lúc nào có người thứ nhất mà còn xuất hiện thêm cả “người khác” cơ chứ.