Có Bệnh

Chương 61




Edit: Mạn Già La

Kiều Ngộ An không ngờ Thời Niên xong việc ngay thời gian này, không ngờ thế mà anh quên tắt màn hình điện thoại, cũng không ngờ Thời Niên sẽ tình cờ nhìn thấy, càng không ngờ Thời Niên sẽ trực tiếp cầm bộ phim thể loại 18+ của anh và hỏi anh rằng:

 

“Có phải anh muốn làm chuyện này với em không?”

Phải, anh muốn làm chuyện này với em, nhưng Kiều Ngộ An không trả lời được, anh sững người tại chỗ như trời trồng, không biết nên trả lời như thế nào, ngay cả trong tình huống bất ngờ này, anh cũng không phân biệt được rốt cuộc Thời Niên là tức giận vì anh có suy nghĩ như vậy với hắn, hay chỉ đơn giản là hỏi chút thôi.

Cũng may Kiều Ngộ An đã quen với sóng to gió lớn, cho dù bị tình huống trước mắt làm kinh ngạc nhưng cũng có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần, mặc kệ cảm xúc của Thời Niên là loại nào, bây giờ anh hẳn nên lấy lại điện thoại rồi tắt video kia đi.

Kiều Ngộ An nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy, anh bước tới muốn lấy lại điện thoại của mình, nhưng khi đưa tay qua thì bị Thời Niên nhanh nhẹn né ra, không đưa cho anh.

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, Thời Niên cũng nhìn Kiều Ngộ An, hai người đều không nói chuyện, nhưng Kiều Ngộ An nhận ra Thời Niên dường như cũng không có tức giận, bởi vì vài giây sau, hắn lại hỏi anh lần nữa:

“Đúng không?”

Kiều Ngộ An mấp mái môi, cảm thấy trên mặt có chút nóng.

Chuyện này thật ra cũng không quá khó nói như vậy, nhưng khó là ở chỗ, Thời Niên trong mắt Kiều Ngộ An thật sự quá thuần khiết, thuần khiết đến nỗi Kiều Ngộ An có phần không nói ra được, khiến Kiều Ngộ An cảm thấy mình làm gì cũng có cảm giác như đang dụ dỗ phạm tội.

Nhưng không nói thì có thể làm sao đây? Bọn họ cũng không thể dùng tay tuốt đến cuối đời được, con đường này sớm muộn gì cũng phải đi qua, huống hồ Kiều Ngộ An cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Thời Niên, cũng phát hiện không có dấu hiệu tức giận gì, đành cắn răng thừa nhận:

“Đúng, anh muốn làm như vậy với em.”

Thời Niên nghe vậy không có phản ứng gì đặc biệt, nhìn Kiều Ngộ An, lại nhìn màn hình vẫn đang mở trong tay, dừng lại ở hình ảnh phi lễ chớ nhìn nào đó, hơi nhíu mày hỏi Kiều Ngộ An:

“Anh xác định anh sẽ thoải mái?”

“Sẽ.” Kiều Ngộ An thản nhiên trả lời: “Em cũng sẽ rất thoải mái.”

“Cái này em biết.” Thời Niên nói.

“Hả?” Kiều Ngộ An hơi bất ngờ, ‘em biết?’ là sao cơ, chẳng lẽ trước đó Thời Niên đã từng lặng lẽ thể nghiệm rồi? Hắn đã muốn làm việc này với anh từ lâu rồi? Kiều Ngộ An không biết, nhưng chỉ cần nghĩ đến một mình Thời Niên lặng lẽ trải nghiệm qua, nghĩ đến hình ảnh đó, Kiều Ngộ An liền có hơi không nhịn được.

Nhưng lại phải nhịn, anh cũng không muốn để mình giống lão lưu manh hám sắc trước mặt Thời Niên, vì thế hỏi Thời Niên:

“Em làm xong việc rồi?”

“Ừ.” Thời Niên hời hợt đáp, dựa vào đầu giường lại nhấn nút play tiếp, xem đoạn phim trên điện thoại.

Kiều Ngộ An vẫn luôn nhìn Thời Niên, cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên mặt hắn, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có vẻ gì là tức giận, ngược lại giống như đang nghiên cứu hơn.

Là muốn trải nghiệm nó à?

Kiều Ngộ An nhịn rồi nhịn nhưng không nhịn được, ngập ngừng hỏi:

“Ngày mai anh nghỉ, không đi làm.”

“Ừ.” Thời Niên đáp: “Lúc ăn cơm anh đã nói rồi.”

Mặc dù trả lời nhưng mắt vẫn không hề rời khỏi video, xem vô cùng nghiêm túc, Kiều Ngộ An thấy vậy đành thôi không thử hỏi nữa, nói:

“Có tiếp nhận được không?”

Cuối cùng Thời Niên cũng ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An: “Hửm? Là cái em đang xem à? Được chứ, chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh thoải mái, em đều có thể.”



Kiều Ngộ An thầm thở phào nhẹ nhõm, bước tới cúi xuống hôn Thời Niên một cái:

“Tin anh, em cũng sẽ rất thoải mái.”

Có lẽ đã lâu không hôn môi, nên dù Kiều Ngộ An chỉ hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân hơi nóng ran, có lẽ trạng thái của Thời Niên cũng gần giống anh, trực tiếp giơ tay giữ chặt gáy anh, kéo anh gần về mình, lúc Kiều Ngộ An cảm thấy eo không thoải mái thì hắn lại giơ tay kéo một cái, Kiều Ngộ An trực tiếp ngã thẳng xuống giường, bị Thời Niên hôn càng kịch liệt.

Thời Niên có thể tiếp nhận là chuyện tốt, Kiều Ngộ An cũng không muốn đợi thêm nữa, công việc của Thời Niên đã xong, ngày mai anh không đi làm, là một thời cơ tốt, về phần nếu Thời Niên nếm được tư vị như hôn môi rồi đều muốn mỗi ngày, Kiều Ngộ An cảm thấy mình có thể kiểm soát, không cho là được rồi.

Nghĩ vậy liền cảm thấy không gì có thể ngăn cản bọn họ đột phá bước cuối cùng này, nhưng tới thời điểm mấu chốt, Kiều Ngộ An nhận ra một vấn đề: Anh chưa mua bao và gel bôi trơn, anh không muốn Thời Niên đau.

Nhưng anh không muốn Thời Niên bị thương, Thời Niên lại không nghĩ như vậy, dùng sức lật người anh lại, đổi thành tư thế nằm sấp trên giường, khi Kiều Ngộ An còn chưa kịp phản ứng đã nắm lấy eo anh nhấc lên một chút, trong nháy mắt biến thành tư thế quỳ.

Tư thế này không đúng.... Kiều Ngộ An đưa tay muốn ngăn lại, Thời Niên đã lột quần anh xuống.

Kiều Ngộ An: “......”

Mãi cho đến lúc này, Kiều Ngộ An mới hiểu ra Thời Niên ngay từ đầu đã hiểu lầm vị trí của hắn, muốn giãy giụa, nhưng Thời Niên quá khỏe, anh giãy đã mất sức, muốn lên tiếng, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, ngón tay Thời Niên đã leo lên rồi.

“Ưm….” Kiều Ngộ An ngưỡng cổ lên, đó là một độ cung đẹp đẽ, Thời Niên chỉ nhìn từ phía sau đã mê mẩn, lập tức cắm đến tận trong cùng.

Thời Niên đã sớm phát hiện ra mình thích người cùng giới, cũng biết cách thân mật nhất giữa người cùng giới là như thế nào, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức này, thậm chí hắn còn không biết cần phải bôi trơn, tất cả những gì hắn biết về loại chuyện này đều xuất phát từ bộ phim vừa rồi, cách làm với Kiều Ngộ An hiện giờ đều là máy móc theo sách vở.

Nhưng người trong phim rất thoải mái mà, Kiều Ngộ An chắc cũng tương tự nhỉ?

“Thời Niên…” Kiều Ngộ An cố nén đau đớn và khó chịu nói: “Sai rồi…”

“Không có.” Thời Niên động đậy, cho rằng anh đang nói là cách làm của hắn: “Trong video là thế này mà, em không làm sai.”

****

Rốt cục cũng không làm đến cùng, Kiều Ngộ An nằm trên giường, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt vì đau, Thời Niên ngồi bên cạnh y như đứa trẻ làm sai chuyện, nhìn Kiều Ngộ An, nhìn mặt anh, rồi nhìn mặt sau của anh, xếp re nói:

“Chảy máu rồi.”

Kiều Ngộ An cười ha ha hai tiếng, cũng không hề có bôi trơn mà cắm thẳng vào, lớn như vậy, nếu anh mà không chảy máu thì thiên phú dị bẩm rồi, nhưng nhìn bộ dáng áy náy của Thời Niên, rốt cuộc vẫn mềm lòng:

“Niên Niên, đàn ông với đàn ông không phải làm như vậy, nếu như em thật sự muốn đè anh, anh không ngăn cản em, anh cũng có thể dạy em, nhưng em vào như vậy anh không chịu được.”

Thời Niên cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Trong video đều làm như vậy.”

Kiều Ngộ An sững người một chút, chợt hiểu ra, khó trách vừa rồi anh cứ cảm giác quen quen, ra là vấn đề xuất hiện ở đây, bất kể là tư thế hay là động tác kiềm cánh tay anh sau lưng đều là căn cứ theo video, Thời Niên học được đến đâu dùng đến đó.

Kiều Ngộ An dở khóc dở cười:

“Những công tác chuẩn bị đó thì không được quay, nhưng họ chắc chắn đã làm rồi.”

“Chuẩn bị gì vậy?” Thời Niên dè dặt ngẩng đầu nhìn anh.

“Bao cao su và bôi trơn.” Kiều Ngộ An lời lẽ chính đáng nói với hắn: “Em như vậy chắc chắn không được đâu.”

Thời Niên lại cúi đầu nhìn: “Em sai rồi.”

Kiều Ngộ An cười: “Hôm nay trong nhà không có, không làm công tác chuẩn bị được, anh cũng bị thương rồi, không thể làm với em được nữa, hôm nay cứ vậy thôi được không?”

Thời Niên thực ra không muốn, hắn thật sự rất thoải mái, muốn cắm vào nữa, nhưng khuôn mặt tái nhợt của Kiều Ngộ An vẫn ở trước mắt hắn, hắn đành phải đồng ý, huống chi bây giờ Kiều Ngộ An thực sự bị thương rồi, thế nên chỉ có thể gật đầu:



“Được.”

Kiều Ngộ Ngộ An thở dài nhẹ nhõm.

“Vậy lần sau anh phải dạy em đấy.” Thời Niên nói.

Kiều Ngộ An: “....”

“Anh vừa nói rồi.”

Kiều Ngộ An: “....Được, còn bây giờ đi lấy thuốc cho anh đi, sắp bị em giết chết rồi đây.”

Thời Niên đuối lý, xuống giường đi tìm hộp thuốc, Kiều Ngộ An nhìn chỗ đó vẫn chưa mềm xuống của Thời Niên, thở dài, mẹ nó đây là chuyện quái gì thế? Tâm tâm niệm niệm ảo tưởng nhiều ngày như vậy, thế mà là một 0?

Haiz.

Cũng may hôm sau Kiều Ngộ An không đi làm, nếu không thì chỉ phải xin nghỉ, cũng không phải là đi đứng không nổi, mà là dáng đi quá khó coi, dù là ai nhìn cũng tưởng anh đã gặp chuyện gì đó.

Thời Niên chột dạ, cả ngày đều ở bên cạnh Kiều Ngộ An dốc hết sức hầu hạ, một ngày hỏi anh tám trăm giác:

“Đau không?”

“Lên bôi thuốc nhé?”

“Sau này nhất định em sẽ nhẹ chút.”

Kiều Ngộ An rất muốn trả lời hắn: Em đã làm anh thành như vậy rồi mà còn muốn sau này á? Nằm mơ đi.

Nhưng rốt cục vẫn không nói ra, anh đau cả đêm không tài nào ngủ được, cũng suy nghĩ cẩn thận, ngay từ đầu Thời Niên đã không coi mình là người nằm dưới, đây có lẽ là cường công trời sinh chăng? Nhưng Thời Niên không có, Kiều Ngộ An anh cũng không có mà, làm sao mà mơ màng bị người đè rồi?

Hơn nữa Thời Niên bình thường chính là bé thỏ trắng, nghĩ đến bị tiểu bạch thỏ ăn, chênh lệch tâm lý của Kiều Ngộ An thật sự có chút lớn, nhưng chỉ cần nhìn chuyện trên giường liền thấy cũng rất bình thường, dù sao Thời Niên ở trên giường hoàn toàn là một người khác, sức mạnh và động tác áp chế anh, Kiều Ngộ An chỉ nghĩ thôi đã thấy muốn cứng.

Anh nhìn chằm chằm Thời Niên, ảo tượng lần này có thể làm Thời Niên có bóng ma tâm lý nào đó, để hắn không còn muốn làm 1 nữa, vậy thì anh sẽ ‘cố gượng’ đè hắn, ổn phết.

“Niên Niên.” Kiều Ngộ An mở miệng: “Có sợ không?”

“Một chút.” Thời Niên ăn ngay nói thật: “Nhìn thấy anh như vậy, em cũng đau hộ, nhưng cũng may em không cần như thế.”

Kiều Ngộ An: “……”

Túm lại nỗi sợ là hắn thề không làm 0, tuyệt đối không chịu nỗi đau này đúng không?

Thỏ trắng nhỏ gì thế này, sói xám cũng không tàn nhẫn bằng hắn đâu!

Kiều Ngộ An rất tức giận, trở mình không để ý đến Thời Niên, trong lòng Thời Niên chỉ có một chút thôi đấy, còn bóng ma tâm lý của anh rất lớn đây này, loại mà không được an ủi là không được ấy, vì vậy âm thầm hạ quyết tâm, Thời Niên nói ‘sau này’ vậy thì chờ anh bước ra khỏi ám ảnh tâm lý rồi bàn tiếp, nếu không anh sẽ đau, nhớ tới là đau.

Thời Niên không biết mình đã làm sai điều gì, có lẽ do Kiều Ngộ An còn đau quá, thế là chân chó đắp chăn đàng hoàng cho Kiều Ngộ An:

“Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé, em đi làm chút gì đó cho anh ăn.”

Kiều Ngộ An không để ý tới hắn, hừ một tiếng.

Thời Niên: “……”

Sao mà như bé ỉn con thế? Nhưng vẫn siêu đáng yêu.