Có Bệnh

Chương 60




Edit: Mạn Già La

Kiều Ngộ An không ngờ Thời Niên lại đưa ra ý tưởng này.

Anh thừa nhận vừa rồi anh cũng muốn Thời Niên giúp mình, dù sao đều là đàn ông, cho dù Thời Niên lớn hơn anh, nhưng anh cũng thật sự cần giải tỏa, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời này, sự cứng đờ của Niên không phải giả, hơn nữa chấp nhận khác với chủ động làm nó cho một người khác.

Kiều Ngộ An cũng muốn Thời Niên đến theo tuần tự, không muốn dọa hắn.

Nhưng Kiều Ngộ An không muốn dọa Thời Niên sợ, Thời Niên ngược lại chủ động ý muốn có qua có lại, còn nói một câu khiến người ta nhũn cả chân: Làm bẩn anh.

Những lời này trên mặt chữ thoạt nhìn có vẻ không có gì, nhưng Thời Niên đứng bên cạnh anh, miệng kề sát tai, hơi thở thở ra đều mang theo sự ám muội khó tả, Kiều Ngộ An có thể cảm giác được chân mình có hơi nhũn rồi, nhưng mà....

Không có nhưng mà, Thời Niên vốn cũng không nghĩ Kiều Ngộ An sẽ từ chối, liền trực tiếp bắt đầu, Kiều Ngộ An ngước mắt nhìn Thời Niên trong gương, Thời Niên cũng đang nhìn anh, ánh mắt của hai người trong gương gặp nhau, Thời Niên hỏi Kiều Ngộ An:

“Thoải mái không?”

Kiều Ngộ An nhắm mắt, thở dốc, không nói chuyện.

“Thoải mái không? Anh Ngộ An.” Thời Niên hỏi: “Vừa nãy khi anh hỏi em em đã trả lời mà, nếu anh không trả lời, em sẽ cảm thấy mình làm không tốt.”

Kiều Ngộ An nắm lấy cổ tay Thời Niên, Thời Niên hơi dừng một chút rồi tiếp tục.

Sau đó Thời Niên không hỏi nữa, không hỏi Kiều Ngộ An có thoải mái hay không, hắn cảm thấy mình đã có đáp án, hắn có thể nhìn rõ ràng từng biểu cảm của Kiều Ngộ An trong gương, có thể từ cái nhíu mày, tần suất hô hấp và lực anh nắm cổ tay hắn để phân biệt xem anh có thoải mái hay không.

Anh ấy thoải mái, Thời Niên nghĩ.

Vì Kiều Ngộ An giờ khắc này gợi cảm đến mức Thời Niên muốn bắt nạt anh bằng mọi cách hắn có thể nghĩ ra.

Thời Niên có chút kinh ngạc, kinh ngạc hắn đối với Kiều Ngộ An như vậy lại có một loại kích động gần như muốn phá hủy, Kiều Ngộ An như vậy, khiến Thời Niên không cách nào kìm chế.

Lúc Kiều Ngộ An nhắm mắt không nhìn gương, Thời Niên có chút không hài lòng, ghé vào tai anh dụ dỗ anh mở mắt, một lúc lâu sau Kiều Ngộ An mới mở ra, nhưng không dám nhìn Thời Niên, có lẽ chính Thời Niên cũng không biết, không biết ánh mắt của hắn bây giờ áp bách cỡ nào.

Kiều Ngộ An cảm thấy mình như cá trên thớt, chỉ có thể để mặc Thời Niên làm gì thì làm.

Nhưng cho dù Kiều Ngộ An mặc kệ hắn, Thời Niên cũng cảm thấy không đủ, hắn muốn để Kiều Ngộ An nhìn hắn, để ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều ở trên người hắn.

“Nhìn em.” Thời Niên nắm chặt cằm Kiều Ngộ An, bắt anh nhìn chính mình trong gương: “Anh cũng nhìn đi, anh rất đẹp.”

“Đừng nói nữa….” Kiều Ngộ An dựa vào người Thời Niên: “Câm miệng!”

“Vì sao không thể nói?” Thời Niên hôn lên vành tai anh: “Anh đẹp lắm, anh cũng từng nói, em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh, anh muốn đổi ý sao? Anh Ngộ An, em thích anh như thế mà.”

Vì một chữ ‘thích’ mà Kiều Ngộ An liền mềm lòng, để mặc Thời Niên lăn lộn mình gần nửa tiếng mới chịu đại phát từ bi mà làm bẩn anh, Kiều Ngộ An thở hổn hển nhắm mắt lại, lại bị Thời Niên véo cằm qua, hôn anh, nói với anh:

“Anh cũng bẩn rồi, có thể cùng tắm chung.”

Kiều Ngộ An bất lực mỉm cười: “Đúng, bị em làm bẩn.”

——

Rõ ràng khi không ở bên nhau thì là hình thức của cặp vợ chồng già, mọi thứ đều rất bình đạm và cảm xúc cũng hầu như không có ảnh hưởng gì, nhưng sau khi ở bên nhau thì yêu nhau lại cuồng nhiệt hẳn, Thời Niên thích hôn và thích làm những việc thân mật với Kiều Ngộ An, chỉ cần khi Kiều Ngộ An ở nhà, ánh mắt của hắn hầu như đều luôn hướng về Kiều Ngộ An.

Hai người có những lời nói không ngớt và những nụ hôn bất tận.

Và rồi, Kiều Ngộ An hoàn toàn bị Thời Niên gọi ‘anh Ngộ An, anh Ngộ An’ làm hết cách, trên giường giúp hắn thêm một lần, vừa mới bình tĩnh lại.



Khi cảm xúc lui dần, lý trí cũng về lại được một ít, nhưng Thời Niên hoàn toàn không hề có ý nghĩ xấu hổ gì, hắn chỉ nghĩ nếu Kiều Ngộ An đã giúp mình vậy thì mình cũng nên đáp lại, nên là quay qua muốn chăm sóc “em trai” của anh Ngộ An.

Hắn cho rằng đây là chuyện rất đương nhiên, nhưng không ngờ còn chưa kịp hành động đã bị Kiều Ngộ An nắm cổ tay cản lại:

“Anh không cần.”

Thời Niên im lặng nhìn Kiều Ngộ An, nhưng trong ánh mắt lại toàn là dò hỏi, Kiều Ngộ An mỉm cười hôn nhẹ Thời Niên:

“Thật sự anh không cần, không phải không muốn, mà là muốn làm chuyện khác với em, so sánh với chuyện kia, cách làm hiện tại này không khiến anh thỏa mãn bao nhiêu.”

“Anh muốn em thỏa mãn anh thế nào?” Thời Niên vô cùng nghiêm túc nhìn Kiều Ngộ An: “Em đều làm được.”

Có giây phút Kiều Ngộ An rất muốn bất chấp tất cả lật người đè lên, để Thời Niên cảm nhận cho rõ, để hắn biết cái gì gọi là đều được, nhưng anh không giống Thời Niên vừa mới khai trai và bây giờ đều ôm tâm lý tò mò đối với mọi chuyện, cho nên lý trí vẫn chiếm ưu thế, ôm hắn vào lòng, nói với hắn:

“Chờ một chút.”

Không phải không muốn, từ lúc ở bên nhau Kiều Ngộ An đã nghĩ đến việc này rồi, nhưng phải chờ một chút cũng vì Thời Niên.

Lúc Thời Niên vừa mới tiếp nhận hôn môi thì hầu như lúc nào cũng đều muốn hôn, bây giờ đã học được cách dùng tay giải quyết, nên ngày nào cũng phải kéo Kiều Ngộ An giúp hắn, mặc dù Kiều Ngộ An đã biết rất nhiều năm rồi Thời Niên rất ít khi tự xử, nhưng cũng không thể buông thả mình như vậy, sẽ hại thân, nếu lại tiến thêm một bước thì liệu Thời Niên có quấn lấy anh đòi hỏi mỗi ngày hay không?

Tuy Kiều Ngộ An không có áp lực gì lớn và có thể thỏa mãn hắn mỗi ngày, nhưng xét đến thân thể Thời Niên thì vẫn không làm như vậy.

Cứ đi từ từ, đợi qua chuyện này rồi, khi Thời Niên biết thường xuyên như vậy không tốt cho cơ thể thì bàn tiếp.

Nhưng kế hoạch của Kiều Ngộ An rất tốt, đợi Thời Niên từ từ qua giai đoạn này, nhưng lại bỏ qua dục vọng cùng cực trong lòng mình.

Trước đây anh không nghĩ mình là người có trọng dục vọng, một tháng nhiều lắm chỉ tự xử hai ba lần, cảm thấy việc này cứ vậy là được, nhưng hiện tại có thể là không quan hệ quá lâu, thế nên khi nhìn thấy Thời Niên thì không hiểu sao mà trong đầu có thể nghĩ đến mấy hình ảnh tư liệu G*.

* Chắc là GV rồi=)

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Ngộ An vẫn cảm thấy Thời Niên chưa chắc chịu nổi nhu cầu của anh, thôi thì cứ từ từ đi.

Nhưng từ từ thì từ từ, không có quy định nào khi chờ người yêu có thể sẵn sàng thì không được xem chút phim nhỏ, rất nhiều ý nghĩ Kiều Ngộ An không thể làm được với Thời Niên, chẳng lẽ còn không được xem phim tự thẩm một chút sao?

Tất nhiên có thể, cho nên anh cũng đã làm vậy.

Đêm hôm nay Thời Niên đang gấp gáp hoàn thành bản thảo trong thư phòng, quyển sách này của hắn đã tới giai đoạn kết thúc rồi, Triển Đồ cũng thúc giục mấy lần, nói bên nhà xuất bản luôn rất gấp, cho nên hai ngày này Thời Niên hạ lệnh cho Kiều Ngộ An, nói:

“Hai đêm này anh có thể đừng sang thư phòng được không?”

Kiều Ngộ An lúc mới nghe câu này còn có hơi chút không vui, thầm nghĩ lúc này mới có mấy ngày đâu? Mà em đã hết hứng thú với anh rồi? Biết thế anh không nên hạ thủ lưu tình với em, có thế nào cứ thịt người trước rồi tính, nên lúc trả lời Thời Niên còn có một chút giận dỗi:

“Vì sao?”

“Bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh, là em sẽ muốn hôn anh, muốn vấy bẩn anh.” Thời Niên ôm eo Kiều Ngộ An, đè anh lên mặt bàn: “Được không? Đừng quyến rũ em, chờ em xong việc nhé.”

Nghe những lời này, Kiều Ngộ An chỉ còn lại vui vẻ, không có chút cảm xúc nào khác, hôn Thời Niên một cái:

“Được, anh không quyến rũ em, vậy chờ em bận xong phải bồi thường anh đấy.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, mặc dù không biết bồi thường anh nói là gì, nhưng chỉ cần là lời Kiều Ngộ An nói, hắn đều nguyện ý ngoan ngoãn gật đầu:

“Được.”

“Qua loa thế?” Kiều Ngộ An cười: “Lỡ đâu anh làm chuyện em không thể chấp nhận được thì sao?”



“Chuyện gì?” Thời Niên lúc này mới có chút tò mò.

Kiều Ngộ An mỉm cười: “Chính là chuyện khi em tiếp nhận có thể không cảm thấy thoải mái lắm, nhưng khi làm tiếp lại khiến em cảm thấy thoải mái.”

Thời Niên nghe vậy vẫn không có chút do dự gì:

“Chỉ cần là anh làm, em đều chấp nhận được.”

“Em nói đó nhé.” Mắt Kiều Ngộ An mắt sáng rực lên: “Vậy anh sẽ chờ em bận xong.”

“Được.”

Một tuần sau, Thời Niên cuối cùng cũng sắp hoàn thành công việc, hôm nay gần như là có thể đến kết cục, mấy ngày này hai người rất là thanh tâm quả dục, nhiều nhất là đi làm và sau tan làm thì hôn nhau, buổi tối lại ôm nhau ngủ, còn về chuyện khác thì lại không có thời gian làm, Kiều Ngộ An phải đi làm, Thời Niên phải gấp rút viết bản thảo, thời gian dư lại cho hai người cũng không nhiều.

Nhưng hôm nay coi như là giải phóng được rồi.

Hai người ăn cơm xong, Thời Niên nghĩ mấy ngày nay luôn là Kiều Ngộ An dọn dẹp bát đũa, cảm thấy hơi không hay lắm, nghĩ hôm nay chẳng mấy chốc là kết thúc được rồi, cũng không phải vội, nên muốn giúp Kiều Ngộ An thu dọn, nhưng bị Kiều Ngộ An đuổi lên:

“Nhanh làm xong đi, để anh.”

Biết Kiều Ngộ An sẽ không dễ thay đổi ý định, Thời Niên cũng không kiên trì, cho anh một nụ hôn cực kì nhiệt liệt:

“Chờ em.”

“Đương nhiên chờ em rồi.” Kiều Ngộ An cười: “Anh còn muốn làm chuyện khiến em rất thoải mái với em mà.”

Thời Niên luôn tò mò với cái chuyện có thể rất thoải mái mà Kiều Ngộ An nói, cũng không biết nó là gì, nhưng Kiều Ngộ An vẫn luôn giữ bí mật, Thời Niên cũng không dễ hỏi, chắc là sẽ tốt hơn dùng tay giúp nhỉ? Nếu không vì sao lần trước Kiều Ngộ An muốn từ chối mình giúp đỡ chứ?

Nghĩ đến đây, Thời Niên không khỏi muốn mau chóng hoàn thành công việc, để trải nghiệm chuyện vô cùng thoải mái như lời Kiều Ngộ An nói xem thế nào.

Song tuy Thời Niên có chút gấp rút, nhưng vẫn rất nghiêm túc hoàn thành công việc, mấy năm này là công việc viết lách đã cho hắn năng lực tài chính và sự an ủi về mặt tinh thần, đối với hắn đây đã không phải là một công việc đơn giản.

Sau khi Kiều Ngộ An thu dọn bát đũa xong thì lên lầu, không đến thư phòng quấy rầy Thời Niên, mà về thẳng phòng ngủ, đọc sách chuyên môn một lát, lướt diễn đàn một chốc, đến khi cảm thấy chán, liếc nhìn thời gian đã gần mười một giờ, ngày mai không cần đi làm, anh cũng không đi ngủ sớm, đi đến cửa thư phòng nhìn một chút, Thời Niên còn đang viết hăng say, nên anh cũng không nói gì, lên lầu xem Khương Tiểu Mễ.

Sau khi Kiều Ngộ An lần nữa sang đây ở, Thời Niên tự nhiên cũng mở cánh cửa gác xép ra, dù sao Thời Niên vẫn mong Khương Tiểu Mễ có thể lại nói chuyện với hắn, hắn được Kiều Ngộ An cứu rỗi, hắn cũng muốn cứu rỗi Khương Tiểu Mễ.

Nếu không có Khương Tiểu Mễ thì hắn cũng sẽ không gặp được Kiều Ngộ An.

Đáng tiếc là, Khương Tiểu Mễ vẫn luôn không có nói chuyện nữa.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không có gì phải gấp, cứ để thuận theo tự nhiên là cách tốt nhất lúc này.

Kiều Ngộ An trở lại phòng ngủ nằm một hồi vẫn chưa buồn ngủ, liền mở trang web thần bí nào đó xem vài video, sau đó tự nhiên thay mình và Thời Niên vào, thế là nhịn không được xuống giường đi vào phòng tắm.

Khi Thời Niên làm xong công việc cuối cùng trở về phòng ngủ nhìn thấy cảnh này, trên giường trống không không có ai, nhưng điện thoại trên gối vẫn còn mở, trong phòng tắm có tiếng nước, Thời Niên cho rằng Kiều Ngộ An đang tắm nên cũng không gõ cửa mà lên thẳng giường.

Thời Niên chưa bao giờ nghĩ tới việc kiểm tra điện thoại của Kiều Ngộ An, không phải thời gian bọn họ yêu nhau chưa lâu, mà là Thời Niên thật sự tin tưởng Kiều Ngộ An, tuy rằng hắn chưa từng sẽ ra ngoài, không thể gặp bất kỳ người xa lạ nào, mặc dù Kiều Ngộ An mỗi ngày đều sẽ tiếp xúc đủ loại người, gặp được nhiều chuyện hơn hắn.

Nhưng Kiều Ngộ An sẽ không làm bất cứ chuyện có lỗi với hắn, điều này Thời Niên chưa bao giờ nghi ngờ.

Nhưng lần này Thời Niên cầm điện thoại của Kiều Ngộ An, không phải muốn nhìn, mà do hình như trước khi Kiều Ngộ An vào phòng tắm đã quên khóa màn hình, cũng không biết anh mở phần mềm gì mà màn hình qua vài phút vẫn sáng, Thời Niên muốn giúp tắt, nhưng khi cầm điện thoại lên, nhìn thấy hình ảnh trên màn hình là gì, Thời Niên liền ngây người luôn.

Khi Kiều Ngộ An ra khỏi phòng tắm, Thời Niên cũng vừa xem xong, Kiều Ngộ An nhìn cũng không thấy có gì bất thường, cho đến khi Thời Niên đưa màn hình điện thoại về hướng anh và hỏi:

“Anh muốn làm chuyện này với em à?”