Cuối cùng thì chuông tan học đã chuẩn bị điểm. Sau tiết sinh hoạt lớp nữa thôi là tôi sẽ có thể đi khách sạn cùng với Harumi. Dẫu vậy, có cảm giác như từng giây từng phút của ngày trọng đại hôm nay trôi qua chậm hơn bình thường vậy. Cơ mà dù sao thì cũng sắp tan học rồi, nên khó có thể tránh khỏi căng thẳng.
Đương lúc mơ tưởng về những chuyện vui vẻ sẽ cùng làm với Harumi, tôi chợt nghe thấy một giọng nói.
“Cho em xin chút thời gian được không ạ?”
Quay đầu về phía giọng nói cất lên, tôi thấy cô gái vẫn thường trầm lặng ngồi tại chỗ, Harumi, giờ lại đang giơ cao tay.
Bị bất ngờ, song giáo viên vẫn đồng ý và mời Harumi đứng dậy phát biểu.
Harumi sau đó bước lên bục giảng và nhìn xuống cả lớp, hay chính xác hơn là đang hướng ánh mắt trực tiếp vào tôi.
Cô ấy đang tính làm gì vậy?
“Tớ đã có bạn trai. Tên cậu ấy là Hanayama Ruka.”
Lời mở đầu của cô ấy là điều mà ai nấy mọi người trong lớp đều biết rõ. Nhưng hành vi đầy đường đột của cô vẫn khiến lớp học rộ lên những tiếng bàn tán to nhỏ. Ngay cả cậu bạn trai vừa được nhắc tên Hanayama cũng ngơ ngác ngước nhìn Harumi, như thể đang không hiểu lời bạn gái mình mới thốt ra.
“Từ khi lên cấp Ba, tớ đã nhận được rất nhiều thư tỏ tình từ các bạn nam. Nhưng tớ đã có người quan trọng nhất cuộc đời mình. Người ấy chính là Ruka. Cho nên tớ đã ngó lơ tất cả chúng.”
Harumi tiếp tục màn độc thoại.
Tôi thoáng nghe thấy tiếng của một bạn học “Ít nhất cũng nên cho họ cơ hội tỏ tình chứ.”
“Dù cảm thấy hành động từ chối gặp mặt họ là rất thiếu chân thành, nhưng tớ là con gái chân yếu tay mềm, hoàn toàn không có khả năng phản kháng nếu bị đối phương cưỡng ép, bởi vậy tớ chưa từng xuất hiện. Ngoài gửi thư tình, vài người cũng tỏ tình trực tiếp với tớ lúc đi ngoài hành lang và một số địa điểm khác. Và nói thật thì, những lúc như thế tớ rất sợ hãi. Tớ đã có Ruka rồi, tại sao các bạn nam vẫn cố tỏ tình tớ vậy? Tìm cách phá hoại mối quan hệ giữa bọn tớ thì mấy cậu được lợi lộc gì?”
Cô ấy không hề to tiếng, nhưng từ chất giọng có thể cảm nhận được cơn giận giữ ẩn trong từng câu chữ.
Lúc này đây, tôi bắt đầu hoài nghi rằng những điều mình nói với Harumi ngày hôm qua liệu có phải là một nước đi sai lầm. Không phải, tôi chỉ nói rằng muốn giúp cô ấy thôi mà. Tôi muốn biến cô ấy thành người phụ nữ của mình, nhưng không phải ngay lập tức.
Chắc cô ấy chừa mình ra.
Nội tâm tôi đang ngập tràn âu lo, song vẫn tự trấn an bản thân rằng mình không liên can.
Song, những hi vọng ấy sớm vỡ vụn.
“Hôm qua, Gotoku, Koyama và Morito đã rủ tớ đi cafe. Sau đó thì Koyama và Morito ra về trước nên tớ cũng định về nhà. Nhưng vì Gotoku một mực muốn níu tớ ở lại thêm một chút nên tớ đã đồng ý.”
“Khoan đã! Sao đang yên cậu lại nhắc tới chuyện ngày hôm qua vậy?”
Riko chen ngang lời Harumi.
“Tớ sẽ giải thích.”
Harumi nói, biểu cảm không hề thay đổi. Chỉ có ánh mắt thoáng liếc sang Riko, nhưng ngay lập tức nhìn thẳng trở lại và tiếp tục màn phát biểu.
“Gotoku đã hỏi tớ rằng liệu giữa tớ và Ruka có trục trặc gì không, và cậu ấy nói muốn giúp tớ. Nhưng tớ không biết Gotoku thì có thể giúp được cái gì cơ chứ. Thế nên tớ đành kể cho cậu ấy nghe nhiều điều về mối quan hệ giữa hai chúng tớ. Sau đó, Gotoku nói rằng cậu ấy muốn dạy cho tớ cách để chiều chuộng một người đàn ông.”
Trước thông tin này, bầu không khí trong lớp bỗng chốc nóng lên. Một số người to giọng hào hứng, trong khi vài bạn nữ thậm chí còn la hét.
Tôi biết nếu cứ để tình hình này tiếp diễn thì chuyện sẽ trở nên rất tệ, cho nên bèn lên tiếng.
“Cậu nói linh tinh gì thế Harumi? Tớ thừa nhận có nói gì đó na ná, nhưng sắc thái hoàn toàn không giống như vậy.”
Nghe vậy, Harumi lấy ra chiếc điện thoại thông minh, và rồi tôi chợt nghe giọng nói của mình cất ra từ đó.
[Tớ sẽ chỉ cho cậu cách chính xác để chiều chuộng một người đàn ông, nhưng làm ở đây thì không tiện. Nếu cậu không phiền thì mình tới một nơi khác nhé?]
[Ý cậu nói “Chiều chuộng một người đàn ông” nghĩa là sao?]
[Tớ không có ý khiếm nhã đâu, nhưng bọn cậu mới chỉ hôn môi chạm môi thôi đúng không?]
[Ừm. Trước giờ bọn tớ vẫn hôn như vậy.]
[Nhưng nhiêu đó thì không đủ để kích thích một người đàn ông. Tớ có thể chỉ cho cậu hôn thế nào mới là chuẩn. Hơn nữa, nếu bạn trai cậu vẫn là trai tân, thì chỉ một sai xót cũng có thể khiến cậu ấy đánh mất bản lĩnh đàn ông. Đàn ông thường thích con gái chủ động là vì thế. “Nghĩa vụ của phụ nữ là hết lòng giữ gìn sự tôn nghiêm cho đàn ông.” Họ vẫn nói như thế suốt mà đúng không? Nên là tớ sẵn lòng giúp cậu tập luyện chuyện ấy.]
Harumi đã ghi âm lại cuộc đối thoại ngày hôm qua. Và dĩ nhiên ngay cả tôi cũng ý thức được rằng nếu chuyện sẽ tệ cỡ nào nếu bạn trai nghe được một thằng con trai khác nói những lời đó với bạn gái mình.
Chết tiệt. Tính sao giờ?
Nếu còn không hành động ngay thì danh tiếng của tôi coi như...
“Tại sao Gotoku lại cho rằng dâng hiến sự trinh trắng của bản thân cho một người con trai khác không phải bạn trai mình sẽ tốt cho bọn tớ? Có thật là Gotoku nói ra những lời này vì muốn giúp đỡ tớ không?”
Harumi nói, ánh mắt chiếu thẳng về phía tôi. Tôi nghe thấy một vài tiếng nói thúc giục tôi đáp lại.
“À thì, tất nhiên là thế rồi. Tớ chỉ là muốn giúp đỡ Harumi và Hanayama mà thôi.”
Không dễ dàng gì, nhưng tôi đã thành công nhấn mạnh rằng chuyện đó là vì lợi ích của hai người họ.
“Nếu thực sự có suy nghĩ như vậy thì Gotoku quả thực là đồ vô lại. Bởi vì chẳng có người bạn trai nào lại vui vẻ để bạn gái họ trao cái ngàn vàng cho một kẻ khác đâu.”
Đoạn, Harumi quay sang hỏi Hanayama.
“Nếu tớ trao lần đầu của mình cho Gotoku thì Ruka sẽ cảm thấy hài lòng chứ?”
Hanayama tỏ ra bất ngờ khi được hỏi như vậy, nhưng rồi vẫn đáp lại.
“Không đời nào tớ lại có thể hài lòng với chuyện đó. Ngược lại, tớ sẽ rất đau khổ, và có lẽ sẽ bắt đầu căm hận các cậu.”
“Koyama và Morito chắc chắn có liên đới từ đầu. Bọn họ đều thuộc cái được gọi là thượng tầng lớp học, cho nên tớ nghĩ một vài bạn sẽ không dám từ chối lời mời mọc của bọn họ. Đó cũng chính là lí do hôm nay tớ đứng lên đây và kể câu chuyện này. Tớ mong bằng cách này, các bạn nữ sẽ không dại dột trao sự trong trắng của mình cho những kẻ tư lợi như Gotoku. Mình xin hết.”
Harumi khẽ cúi người, trở về chỗ và lặng lẽ ngồi xuống.
Thế rồi toàn thể lớp học khi nãy còn im lặng từ đầu tới cuối lắng nghe câu chuyện của Harumi, giờ đây bắt đầu đồng loạt lên tiếng chỉ trích chúng tôi.
“Chuyện này là sao hả Gotoku?” - “Các cậu là đồ khốn nạn.”
Dù giáo viên chủ nhiệm đã ra sức kiểm soát, tình hình hỗn loạn trong lớp vẫn không hề cho thấy dấu hiệu thuyên giảm.
Bị choán ngợp trước những cái nhìn giận giữ và khinh bỉ cùng với hàng loạt những câu hỏi dồn dập, tôi ôm tư trang và chạy một mạch khỏi lớp học.
Tối hôm đó, tôi nằm tự vấn. Tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra? Tôi cứ tưởng rằng chỉ cần đưa được Harumi lên giường, tôi sẽ dễ dàng có được trái tim cô ấy. Nhưng thực tế là mọi hành động của tôi đã bị bóc mẽ, danh tiếng của bản thân cũng do đó tan thành mây khói.
Nói thật thì tôi đã rất sợ nhà trường sẽ báo chuyện này về cho gia đình, nhưng có vẻ như vì không vi phạm vào nội quy nên đã không có cuộc gọi nào từ nhà trường cả.
*
Ngày hôm sau, tôi lấy hết can đảm và bước vào lớp. Bầu không khí trong lớp khác hoàn toàn so với thường lệ.
Khoảnh khắc bước chân qua ngưỡng cửa, tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng vào tôi, sau đó đều lập tức quay đi.
Tôi đặt cặp xuống chỗ ngồi và cố gắng bắt chuyện với bạn bè, nhưng chỉ nhận được câu nói lạnh lùng “Thằng đểu giả.” và một cái quay lưng.
Một lát sau tới lượt Riko và Satoshi vào lớp. Khi tôi ra chào họ, bọn họ lạnh lùng đáp lại “Bọn tôi không muốn dính dáng gì tới cậu nữa.” và “Tại cái miệng cậu mà bọn tôi bị vạ lây vào rắc rối.” Và cũng rời bỏ tôi như những người khác.
Đúng là có những chuyện tự tôi dự tính từ đầu. Dẫu vậy, mặc dù biết rõ kế hoạch của tôi từ đầu, nhưng chính bọn họ là những kẻ đã động viên tôi bằng những câu kiểu như “Cậu làm được mà!” hay “Cứ tung tuyệt chiêu để đưa ẻm lên giường đi.”
Có phúc thì cùng hưởng, nhưng giờ khi có nạn thì họ bỏ mặc tôi tự chịu.
Tôi không chịu nổi cơn tức và đã đăng ảnh chụp màn hình những đoạn tin nhắn trong nhóm chat riêng trên LINE của bọn tôi lên nhóm chat của lớp.
Nhờ đó những lời nói dối trắng trợn “Tớ không biết gì cả”, “Chuyện này do mình cậu ta lên kế hoạch.” đã bị bóc trần trước toàn thể mọi người, và bọn họ cũng mất đi chỗ đứng trong lớp.
**********************************************
“Tớ xin lỗi.”
Sau bài phát biểu của tôi, cả lớp đã ở rơi vào tình trạng nhốn nháo.
“Gotoku gieo gió ắt phải gặt bão. Bản thân là người có tiếng trong trường mà vẫn dám đi nói những lời xằng bậy như vậy với một bạn nữ đã có người yêu.”
Sau khi Gotoku bỏ chạy khỏi lớp, sự chú ý của đám đông nhốn nháo dồn cả vào hai tòng phạm của cậu ta, Koyama và Morito. Bọn họ ra sức thanh minh với bạn bè trong lớp “Tớ hoàn toàn không biết chủ ý của cậu ta.” hay “Tại vì cậu ta nói là thích Harumi nên tớ mới ủng hộ.” Nhưng bọn họ cũng khó lòng giữ được danh tiếng của bản thân.
Còn tôi và Ruka đã bằng một cách nào đó xoay xở thoát ra được căn phòng học nhốn nháo.
Và trên đường về nhà, tôi đã nói lời xin lỗi với Ruka.
“Cậu làm tớ bất ngờ lắm đấy. Nhưng tớ rất mừng vì cậu không phản bội tớ, và khi nghe được tâm tư của cậu, tớ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Tôi cứ đinh ninh rằng Ruka sẽ giận mình. Đâu đó trong thâm tâm, tôi còn sợ rằng cậu ấy sẽ không còn muốn hẹn hò và sẽ bỏ mình đi.
Nhưng cậu ấy nói cậu ấy hạnh phúc.
“Thật ư?”
“Ừ, thật đó. Tớ vẫn luôn biết có rất nhiều nam sinh thích cậu. Biết làm sao được, ai bảo Harumi dễ thương quá chứ. Cho nên là, trong tâm khảm, tớ luôn nghĩ rằng rồi một ngày nào đó cậu sẽ bỏ tớ mà đi, bởi suy cho cùng tớ chỉ là một đứa nhạt nhẽo.”
“Tớ không muốn ở bên ai khác ngoài Ruka cả.”
“Ừm, tớ cũng đã hiểu ra điều đó sau khi nghe xong câu chuyện của cậu ngày hôm nay. Tớ cũng không muốn ở bên ai khác ngoài Hinagiku cả. Cậu là người tớ yêu nhất trên cuộc đời này.”
Nghe những lời đó, tôi không kìm lòng được mà ôm chầm lấy Ruka.
“Tớ sẽ không bao giờ rời bỏ cậu đâu, Ruka.”
“Tớ cũng thế.”
Dứt lời, Ruka nâng cằm tôi lên và đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Đó là nụ hôn nồng thắm nhất từ trước tới giờ, như thể Ruka đang truyền mọi xúc cảm của bản thân qua nụ hôn ấy vào trong tôi.
“Ruka này... Nếu cậu cứ hôn như thế, tớ sẽ không kìm được mất.”
“Tớ cũng cảm thấy hết kìm nổi rồi. Bọn mình đã hẹn đợi tới sinh nhật cậu, nhưng mà, cậu nghĩ sao về việc qua phòng tớ ngay bây giờ và bọn mình...?”
“Ruka xấu tính lắm... Cậu biết thừa nói như vậy thì làm sao tớ nỡ từ chối cậu được...”
Nói xong câu đó, hai đứa chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy phì cười, và không biết từ lúc nào cả hai đứa đã bật cười nắc nẻ.
Thế rồi, cả hai đã tay trong tay về nhà Ruka, nơi tôi đã có thể trao lần đầu quý giá ấy cho người con trai quan trọng nhất cuộc đời mình.
*
Về phần Gotoku, cậu ta thực sự tin có thể dụ dỗ con gái nhà người ta chỉ bằng cách nói “Bạn trai cậu sẽ không thích một đứa con gái còn trinh không kinh nghiệm đâu, nên hãy để tớ giúp cậu thực hành.”
Cậu ta thực sự cho rằng câu nói đó có thể lừa được các bạn nữ sao? Cậu ta đủ thông minh để thi đậu vào ngôi trường này. Vậy mà vẫn đủ ngu ngốc để có cái suy nghĩ như thế. Phải là một tên ngốc thần kinh có vấn đề như cậu ta mới có thể cố gắng lừa lấy sự trong trắng của các bạn nữ bằng mấy hành động chỉ có trong truyện như thế.