Lần đầu tôi gặp gỡ Ruka là năm lớp 3 tiểu học. Ban đầu, tôi chỉ vui vẻ đơn thuần khi có hàng xóm là bạn cùng lớp. Song chẳng bao lâu tôi đã phải lòng Ruka.
Ruka là người đã bảo vệ tôi khỏi bọn bắt nạt.
Không phải chuyện to tát gì nhưng càng lâu dần tôi càng cảm thấy chơi cùng Ruka rất là vui. Trò chuyện với Ruka rất thoải mái, và khi có thể gặp cậu ấy trước tất cả mọi người trên trường, tôi cảm thấy hạnh phúc. Những xúc cảm ấy cứ tích tụ ngày qua ngày, và tôi đã yêu Ruka từ lúc nào chẳng hay.
Có điều, dường như Ruka chỉ coi tôi là người bạn tốt sống kế bên nhà.
Ruka là một chàng trai vô cùng tốt bụng. Vốn hiểu tôi không thích chơi cùng với quá nhiều người, nên cậu ấy luôn ưu tiên chơi với tôi. Song nếu cứ như vậy thì Ruka có thể bị bắt nạt cho nên tôi khuyến khích cậu ấy thỉnh thoảng cũng nên giao lưu cùng với những người bạn khác.
Ruka vẫn hay khen tôi không tiếc lời.
“Hinagiku thấu đáo quá, tớ ngưỡng mộ cậu lắm luôn!”
Mỗi khi đi chơi cùng người khác, Ruka sẽ luôn báo tôi một tiếng. Tôi chưa từng đòi hỏi, nhưng Ruka vẫn thực hiện không thiếu một lần.
“Bọn mình luôn đi học về cùng nhau mà, nên lỡ một hôm nào đó tớ chẳng nói chẳng rằng mất dạng thì sẽ khiến cậu buồn đúng không?”
Ru-Ruka à, cậu quá tốt rồi đó!
Tớ yêu cậu tới quặn cả tim gan lên rồi.
Ruka, tớ yêu cậu. Yêu cậu rất rất rất rất nhiều!!!
Tớ mong rằng sau này bọn mình sẽ cưới nhau. Như vậy tớ sẽ vô cùng hạnh phúc. Bố với mẹ cũng đều yêu quý Ruka, cho nên kể cả khi bọn mình tuyên bố rằng sẽ kết hôn ngay và luôn, họ chắc chắn cũng đồng ý thôi mà nhỉ?
*
Nhưng khi lên cấp Hai, Ruka bắt đầu bước vào giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì. Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ buông những lời hết sức lạnh lùng với tôi, cơ mà sau đó sẽ luôn thẹn thùng chữa cháy “Nói như thế không có nghĩa là tớ không thích Hinagiku hay gì đâu đấy nhé.” dễ thương cực kì.
Hơn nữa, thói quen đi học về cùng nhau mỗi ngày và chơi chung với nhau vẫn được cậu ấy duy trì. Ruka vẫn luôn đối tốt với tôi như thế đấy.
Nhưng có một điểm tôi không thích, đó là cậu ấy không còn ghé nhà tôi nhiều như trước nữa. Tôi hiểu tâm lí trai mới lớn khiến cậu ấy ngại ngùng với việc vào phòng riêng của con gái. Nhưng cho tới hai tháng trước, Ruka vẫn lui tới thường xuyên tới nhẵn mặt, nên giá mà thói quen ấy không thay đổi.
Một ngày năm lớp 8 nọ, cậu trai đang giai đoạn ngoài lạnh trong nóng đó chợt ghé nhà tôi và rủ tôi ra ngoài công viên Bạch tuộc. Đã lâu rồi bọn tôi không còn tới đây chơi thường xuyên, nhưng công viên này là một trong những nơi tôi trân quý nhất bởi ở nơi đây ngập tràn kỉ niệm của hai đứa.
Bởi vậy khi được Ruka rủ, tôi đã vô cùng hạnh phúc. Tôi gấp gáp thay đồ và sửa soạn. Tôi chọn cho mình bộ váy đầm một mảnh hoạ tiết hoa nhí và khoác ngoài chiếc áo khoác len cardigan được mẹ mua hôm bữa. Xong xuôi, tôi xuống tầng để đi ra gặp Ruka. Trông thấy tôi, gương mặt cậu ấy tràn ngập vẻ bàng hoàng.
Ể sao vậy? Hay là bộ đồ mình mặc nom kì quá? Tôi thầm nghĩ.
Nhưng khi tôi còn đang bồn chồn lo lắng, Ruka đã nói “Bọn mình đi thôi.” Tôi bày tỏ thực lòng rằng mình vui ra sao khi được cậu ấy rủ đi chơi như thế này. Đó cũng là khi Ruka chợt nhìn thẳng vào mắt tôi và nói “Tớ thích cậu.”
“Ể”.
Tôi hoàn toàn mất cảnh giác và vô thức thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Thế rồi Ruka bắt đầu chối đây đẩy “Không có gì đâu.” nên tôi bèn rào trước bằng cách hỏi “Cậu vừa nói cậu thích gì đó phải không?” Trước câu hỏi đối chất của tôi, Ruka đã thú nhận tình cảm và xin lỗi tôi vì thái độ lạnh nhạt dạo gần đây.
Thú thực thì tôi không để bụng đâu tại Ruka lúc tsundere đáng yêu lắm luôn. Nhưng dường như từ góc nhìn của Ruka thì cậu ấy đã làm ra chuyện rất tồi tệ. Tưởng tượng ra cảnh Ruka về nhà, úp mặt vào gối rồi la hét thật lớn sau khi làm bộ làm tịch tsundere cũng khiến tim tôi đập liên hồi.
Mặc dù, tôi không nghĩ Ruka sẽ làm ra hành động như vậy đâu.
Có lẽ do quá xấu hổ vì lời tỏ tình mới thốt ra, Ruka nhắm nghiền mắt ngoảnh mặt đi. Dáng điệu ấy quả là siêu cấp đáng yêu, khiến tôi không kìm lòng được mà ôm chầm lấy cậu ấy. Và khi tôi thú nhận tình cảm của mình, Ruka mở tròn mắt ngạc nhiên rồi ôm lại tôi thật chặt.
Tôi hạnh phúc vùi mặt vào lồng ngực của cậu ấy, nhưng quên béng mất hai đứa vẫn đang đứng trước cửa nhà mình. Đột nhiên Ruka đẩy tôi ra, và giọng của mẹ cất lên từ sau lưng tôi. Sau màn phàn nàn trách móc mẹ, chúng tôi cuối cùng cũng ra tới Công viên Bạch tuộc và đã hàn huyên thật lâu.
Ruka phiên bản tsundere thì cũng dễ thương thật đấy, nhưng một Ruka mỉm cười hạnh phúc và say mê chuyện trò với tôi mới là bất bại.
Chúng tôi xác nhận tình cảm dành cho đối phương thêm một lần nữa và chính thức trở thành một đôi.
*
Lên cấp Ba, tôi và Ruka vẫn khăng khít bên nhau. Trái tim tôi vẫn chỉ có mình Ruka, và trong mắt tôi, những đứa con trai khác không phải cậu ấy chỉ là những sinh vật sống đơn thuần.
Có điều, từ lúc lên cấp Ba, rắc rối bắt đầu nảy sinh.
Mỗi buổi sáng tới trường, y như rằng tôi sẽ tìm thấy một bức thư tình trong ngăn tủ giày của mình. Rõ ràng ai ai cũng đều thấy tôi đi học và đi về cùng với Ruka, hà cớ gì vẫn cứ gửi thư tình cho tôi vậy?
Là người mỗi sáng đến trường cùng với tôi, đương nhiên Ruka biết chuyện đó.Mỗi lần trông thấy lá thư tình trong ngăn tủ giày của tôi là một lần cậu ấy buồn rầu.Và mỗi lần như thế, tôi đều cảm thấy rất tức giận với chủ nhân của bức thư vì đã khiến Ruka buồn như vậy.
Chính bởi vậy tôi không bao giờ đọc chúng mà chỉ lẳng lặng quẳng đi mỗi khi về tới nhà. Tôi chưa từng mở một phong thư nào ra, cũng chưa một lần xuất hiện ở những điểm hẹn nhằm tỏ tình của bọn họ. Đôi khi bọn họ tiếp cận tôi thẳng mặt, nhưng đều nhận lại lời từ chối trực tiếp của tôi. Mỗi lần ấy đều căn đúng vào những lúc Ruka vắng mặt.
Đúng là toàn một lũ hèn.
Tôi muốn nói với bọn họ rằng nếu không đủ gan rủ rê tôi trước mặt Ruka thì tốt nhất là đừng có vác xác tới từ đầu. Mà thực ra có lần tôi đã nói như vậy, chỉ là có chút nương tay hơn mà thôi...
*
Dù tôi và Ruka như hình với bóng, nhưng chúng tôi cũng không phải là ở bên nhau mọi lúc.Hai đứa vẫn có vòng bạn bè riêng, trong giờ ra chơi vẫn tám chuyện cùng bạn bè mình như bình thường mà thôi.Song tôi không bao giờ nhường khoảng thời gian dùng bữa trưa bên Ruka cho ai khác.Bỏ qua những lá thư tình và mấy thứ phiền phức khác thì cuộc sống học đường của tôi tương đối bình yên như vậy mà thôi.
Nhưng rồi, vào nửa sau của kì một, một vài kẻ thuộc “thượng tầng lớp học” bắt đầu tiếp cận tôi.Nam sinh nổi tiếng nhất trường Gotoku Hayate là một trong số đó.
Thú thực thì tôi cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại nổi tiếng được cho cam. Ngoại hình trên trung bình chút đỉnh, điểm số cũng đủ để đậu vào ngôi trường này thôi chứ gì. Nghe đồn bố mẹ cậu ta còn là tai to mặt lớn ở công ty nào đó. Nhưng khi nghe những điều đó từ bạn bè, tôi chỉ đáp kiểu “Rồi thì?”
*
“Ơ, Harumi ơi.”
Hôm nay Ruka bận phụ việc ở Hội Học sinh nên tôi về nhà một mình. Đó là khi tôi nghe tiếng ai đó khá quen gọi mình. Quay lại, tôi thấy Gotoku đang đi cùng với hai người bạn của cậu ta, Koyama và Morito. Cậu ta liền mời mọc.
“Cậu đang đi học về đấy à? Thế thì bọn mình đi chung nhé.”
Tôi không có lí do gì để khước từ nên bèn nhập hội. Rồi Koyama chợt đề xuất.
“Hay là bọn mình tạt qua quán cafe đi.”
Đang toan từ chối thì Koyama nói rằng muốn biết nhiều hơn về tôi nên tôi đành miễn cưỡng đồng ý. Morito hưởng ứng
“Tớ biết một chỗ được lắm. Bọn mình tới đó đi.”
Đoạn dẫn cả nhóm tới một quán cafe đặt trên một con phố đầy mờ ám vốn nổi tiếng bởi những dãy khách sạn tình yêu.
Ban đầu, cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra hết sức bình thường. Nhưng rồi lần lượt Morito và sau đó là Koyama ra về với lí do “có việc bận”. Khi tôi đang định đứng dậy đi về theo Koyama, Gotoku liền kiên quyết níu tôi ở lại, cho nên tôi không có lựa chọn nào khác. Có vẻ như tất cả chuyện này từ đầu đều là kế hoạch của cậu ta. Xem ra cậu ta đang tìm cách tiếp cận tôi. Nếu quả thực cậu ta làm vậy, tôi sẽ dứt khoát từ chối.
Nhưng ngoài dự tính, cậu ta bỗng hỏi tôi về mối quan hệ với Ruka. Tôi cũng thành thật khẳng định bọn tôi vẫn đang tốt đẹp vì chẳng mắc mớ gì phải giấu cậu ta chuyện đó. Rồi đột nhiên cậu ta quay sang hỏi xoáy vào những vấn đề tế nhị trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi có hơi bực mình nên bèn nói “Chuyện này thì có liên quan gì tới cậu?”, nhưng cậu ta sau đó nói rằng cậu ta chỉ có ý muốn giúp.
Cậu ta muốn giúp?
Giúp cái gì mới được?
Đúng là tôi và Ruka chưa làm chuyện đó. Nhưng cả hai đứa đã hẹn nhau đợi tới sinh nhật tiếp theo của tôi.
Nhớ lại rằng bản thân đã mong muốn được làm chuyện đó với Ruka vào sinh nhật năm ngoái tới thế nào khiến tôi có hơi chút não lòng, nhưng dường như Gotoku đã hiểu nhầm biểu cảm của tôi khi ấy?
Không đáp lại lời cậu ta, tôi đứng dậy và xin phép đi vệ sinh. Khi đã vào tới toa-lét, tôi ngồi xuống và bắt đầu phân tích ý định của cậu ta.
Chắc chắn Gotoku có ý với tôi.
Vậy thì không chừa khả năng cậu ta đang ủ mưu nhằm chia rẽ tôi và Ruka.
Chuyện này là không thể tha thứ.
Đừng hòng chị đây bỏ qua vụ này.
Nhưng đi đôi với cơn giận chính là sự sợ hãi.
Một trong những lí do tôi không bao giờ xuất hiện ở điểm hẹn tỏ tình là bởi ngoài Ruka, tôi không tin tưởng bất cứ đứa con trai nào. Lỡ như đối phương nổi xung lên và cố cưỡng ép sau khi bị tôi từ chối, thì một đứa chân yếu tay mềm như tôi không có cửa chống cự. Cho nên không chỉ là từ chối lời tỏ tình, mà bằng cách đó tôi cũng đang bảo vệ an toàn cho chính bản thân.
Song bởi hiện tại đang ở trong quán cafe, chắc chắn cậu ta sẽ không sử dụng vũ lực. Tuy nhiên có trời mời biết cậu ta sẽ nói gì tiếp theo. Và tôi vẫn không hiểu đại ý của câu “Tớ muốn giúp đỡ cậu” của cậu ta tức là sao.
Từ chủ đề trước đó, có thể suy ra được rằng nó có liên quan tới tình dục, nhưng rốt cuộc thì cậu ta muốn giúp tôi về cái gì? Tôi không biết mục đích cậu ta ấp ủ trong đầu, nhưng tôi sẽ chu đáo chuẩn bị riêng cho cậu ta một cái bẫy.
Nghĩ vậy, tôi liền rút điện thoại ra, mở ứng dụng ghi âm, nhấn nút bắt đầu, và trở về chỗ ngồi với vẻ mặt không biến sắc.
*
Sáng hôm sau tôi vẫn đi học cùng với Ruka như thường lệ, nhưng thái độ cậu ấy có chút khác lạ.
Tôi không biết phải mô tả ra sao, nhưng dường như cậu ấy không mấy để tâm tới những gì tôi nói, hay nói đúng hơn là hoàn toàn không nghe lọt tai từ nào.
Khi được hỏi thì cậu ấy chỉ gạt đi “Không có gì đâu.”
Có khả năng Ruka đã biết chuyện tôi đi với Gotoku ngày hôm qua.
Nhưng nếu giờ tôi tiết lộ kế hoạch của mình, chắc chắn với bản tính tốt bụng, cậu ấy sẽ ngăn tôi lại.
Tớ xin lỗi nhé, Ruka.
Nhưng hãy cho tớ được phép ích kỉ thêm một chút nữa thôi.
Bằng cách này, sẽ không còn đứa con trai nào quấy rầy bọn mình nữa.
Và còn để giúp những bạn nữ khác không còn rơi vào cái bẫy tương tự từ những gã đàn ông như vậy.