Trong khi trợ lý Lê ngày ngày ngồi trong xe theo dõi nhất cử nhất động của Đường Nhã thì thư ký Trần đi theo Hạ Thần để sang bàn chuyện làm ăn ở Singapore. Sáng sớm ra Hạ Thần đã nổi giận lôi cổ thư ký Trần đi mua vé máy bay cấp tốc trở về nước. Một mặt liền gọi điện cho trợ lý Lê hỏi han tình hình phía bên đó ra sao:” Cậu có thấy Đường Thời có gì khả nghi không?”.
“Sếp à... Cái gì khả nghi mới được? Cậu ta suốt ngày như đứa em trai mới lớn quay quay xung quanh cô Đường... ngoài ra chả có gì khác!” Trợ lý Lê ngáp ngắn ngáp dài, ngồi trong xe hơi đành bóc cái bánh mỳ ra ăn tạm. Từ ngày nhận nhiệm vụ theo dõi sát sao “người trong mộng” của sếp, cậu ta đã lâu rồi chưa được ăn bún chả nướng, phở bò đặc biệt, lê la trà chanh, bò trườn quán trà sữa, sáng dậy sớm đi dạo uống Latte, tối về một bịch đùi gà rán KFC, vừa xem phim vừa thưởng thức bimbim khoai tây gói khổng lồ - cắn giòn răng rắc nhai trong tích tắc. Giờ đây chỉ còn cảnh nước mắt chan bánh mỳ, chẳng còn cách nào khác đành phải ăn bánh mỳ mà cố dối lòng rằng mình đang ăn Bít Tết trong nhà hàng Ý.
“Hắn không phải là em trai mới lớn đâu... Là một kẻ biến thái mắc chứng rối loạn tâm thần đấy, cậu chạy lên nhà xem cô ấy thế nào ngay cho tôi!” Hạ Thần khẩn trương, đang chạy về phía sân bay cùng thư ký Trần.
“Anh biến thái thì giống hơn ấy... Khoan đã! Mắc chứng rối loạn tâm thần sao? Sếp à... Anh đã điều tra ra chuyện đó ư? Nhìn cậu ta... Không thể nào lại như thế được!” Trợ lý Lê giật mình. Miếng bánh mỳ rơi bộp khỏi miệng.
“NHANH LÊN CÁI THẰNG NÀY!” Anh quát lớn, đưa tay lên trán như muốn phát sốt với sự chậm tiêu của trợ lý Lê.
“Vâng! Thưa sếp...” Trợ lý Lê hốt hoảng mở cửa xe lao lên khu nhà trọ, chạy bộ như muốn đứt hơi đến nơi, Đường Nhã ở tận trên tầng năm. Vừa chạy cậu ta vừa chửi thề: “ Cái bà Đường Nhã chết tiệt này rốt cuộc nhìn người như thế nào mà toàn kết giao với những kẻ có vấn đề... hộc... hộc... Hết một Đồng Huệ mắc chứng chống đối xã hội, rối loạn nhân cách, giờ lại thêm “em trai mưa” có dấu hiệu bệnh tâm thần, biến thái nữa, ối giời ôi... “ .
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh...
“Đường Nhã! Mở cửa ra... Cô ở trong đó hay không! Cô Đường!” Cậu ta lo sợ đập mạnh cửa.
Cạch!
“Anh làm cái gì vậy anh Lê?” Đường Nhã cau mày ra mở cửa. Sáng ra anh trợ lý Lê này vốn dĩ đã không thân quen tự nhiên lại đập cửa ầm ầm, làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến cả hàng xóm láng giềng.
“Cô... Không sao chứ?” Cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới thấy thái độ của cô trông không có giống với người gặp phải vấn đề gì lớn, nên cậu ta cũng đôi phần an tâm.
“Tôi làm sao? Chúng tôi đang ăn sáng bị anh làm phiền hết ăn nổi luôn! Tưởng đâu cháy nhà?” Đường Nhã chống nạnh bực bội. Đang ăn mà giật thột cả mình. Đường Thời cũng rời khỏi bàn ăn bước đến sau lưng cô nhìn dò xét vị trợ lý Lê.
“A... Chào cậu Đường Thời! Hehe... Tôi thấy giờ này mà cô chưa ra ngoài nên tưởng có chuyện gì, cô biết đấy, hê hê... nhà tôi cũng gần đây... Sáng nào cũng nhìn thấy cô phát báo hết mà hôm nay không thấy cho nên...” Không muốn Đường Thời nghi ngờ liền nói đông nói tây cho qua chuyện. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc nên lột tẩy cậu ta. Chờ Dương tổng về sắp xếp lại sau.
“Ồ anh tốt thật đấy... Cảm ơn nhé nhưng tôi không sao! Hôm nay tôi gọi điện xin nghỉ rồi vì tôi thấy hơi đau đầu thôi!” Đường Nhã thở dài, nghĩ sao thì cậu ta cũng có ý tốt nên thôi vậy, không thể cứ trách cứ mãi cậu ta.
“Đúng... đúng! Mệt thì nên nghỉ... nên nghỉ! Vậy tôi đi đây! Cô ăn sáng tiếp đi!” Trợ lý Lê giả vờ cười đùa tự nhiên rồi từ từ rời khỏi đó.
“Bên cạnh Dương Hạ Thần toàn những người kì cục... Haizz! Đường Thời à... Vào ăn tiếp thôi ra ngoài đó làm gì vậy? Đừng đứng gần lan can quá kẻo ngã nhé, cái lan can đó cũ lắm rồi!” Đường Nhã uể oải vào lại trong nhà, còn Đường Thời thì nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa... Cậu ta đặt nhẹ tay lên thành lan can liếc nhìn theo dáng vẻ đang chạy xuống các tầng của trợ lý Lê, ánh mắt khẽ nheo lại vụt sáng lên một tia nghi ngờ, cậu ta đột nhiên che miệng cười sặc sụa khoái chí...
“Ây da... Quả nhiên không hổ danh là Dương tổng của tập đoàn HG, đã điều tra ra mình rồi sao? Biết bao người tìm hiểu hàng năm trời mà còn không ra, hắn chỉ mất có vài tháng, cũng xứng đáng để tao quan tâm đấy... Há Há... Hạ Thần à... Dương Hạ Thần à... Hẳn là mày đang run rẩy lắm nhỉ... Hưm!” Đường Thời cong môi nhếch khóe miệng cười thích thú, thấy Đường Nhã tiếp tục gọi vọng ra, cậu ta liền điều chỉnh lại biểu cảm của mình ngay tức thì, xoay người một cái... vẻ mặt giả tạo làm người khác phải giật mình, cậu ta khép cánh cửa lại rồi đi vào trong... Một Đường Thời ngây ngô đáng yêu xuất hiện hoàn hảo trước mặt Đường Nhã.