Cô Ấy Không Yêu Tôi!

Chương 20: Xin hãy tin anh




“Trong bất kì một mối quan hệ nào, thứ để gắn kết họ chính là sự tin tưởng, và thứ phá vỡ họ cũng chính là sự tin tưởng. Liệu rằng cô ấy sẽ chấp nhận tin anh... Hay lại tìm cách đẩy anh ra một lần nữa?”

ROXIE.

...

15h cùng ngày...

Dương Hạ Thần vừa ra khỏi sân bay liền tức tốc phóng xe đến chỗ Đường Nhã. Trên dọc đường đi anh liên tục hối thúc thư ký Trần lái nhanh tay hơn một chút. Thư ký Trần lã chã mồ hôi rơi, phóng nhanh hết mức có thể. Chính vì vậy nên đã vượt quá tốc độ cho phép, thậm chí còn không xi nhan và băng qua đường khi chưa đến đèn xanh. Một đội cảnh sát giao thông sau khi quan sát qua camera an ninh thấy chiếc xe vô cùng khả nghi liền lập tức lên đường đồng thời kết hợp với các trạm giao thông gần nhất nhằm phong tỏa đường quốc lộ, bắt bằng được tên “tội phạm” nguy hiểm mà họ phán đoán chắc chắn tên đó đang cố gắng chạy trốn.

U... ù... ù... hú.... í... ò... í... ò!

Các con “chim bồ câu” lao lên song song với xe của Dương Hạ Thần giương mắt nhìn thư ký Trần ra hiệu dừng xe lại, thấy người cầm lái vẫn lì lợm không nghe, những chiếc xe ô tô của cảnh sát giao thông đằng sau hạ kính xe xuống giơ loa ra cảnh cáo làm náo loạn cả con đường:

“Yêu cầu người đang điều khiển chiếc xe có biển hiệu 37A - 999 - 99XXX lập tức tấp xe vào lề, tấp xe vào lề... Các anh đã vi phạm luật giao thông vô cùng nghiêm trọng, gây nguy hiểm cho người dân tham gia giao thông, nếu người điều khiển xe dừng lại nhận lỗi kiểm điểm sẽ được xem xét giảm bớt tội trạng... nhận được sự khoan hồng!” Anh cảnh sát nói vọng qua loa.

“Cái gì? Hẳn là hưởng sự khoan hồng... Đường này ai bỏ tiền ra xây vậy? Quần áo rồi trang bị vũ khí, xe của bọn họ cũng là của tập đoàn HG đầu tư cho! Đúng thật là... Tấp vô lề đi Trần Lại Vân!”

Xoẹt... Bịch!

Thư ký Trần tấp xe vào lề rồi bước xuống khỏi xe. Cảnh sát lập tức quây cậu ta lại yêu cầu giơ tay lên. Cậu ta thở dài ngao ngán nhìn mấy vị cảnh sát giao thông không khỏi đau lòng, các anh đang đối đầu với ai có lẽ sẽ được diện kiến ngay thôi. Một vị cảnh sát tiến lên trước yêu cầu xuất trình giấy tờ cá nhân và các giấy phép tham gia giao thông có liên quan để kiểm tra. Thấy không có vấn đề gì anh ta gõ rầm rầm vào cửa kính xe bên dưới yêu cầu người còn đang ngồi trong đó lập tức xuống xe trình diện, mặc dù thư ký Trần đã cố ngăn anh ta lại như thể đang cho anh ta một cơ hội cuối cùng, có điều anh ta vẫn kiên trì đập cửa. Hạ Thần bèn hạ cửa kính xe xuống quắc mắt nhìn anh ta như muốn ném anh ta vô chảo dầu ngay để chiên thật giòn...

“Tên gì? Giấy tờ? Lý do phóng nhanh vượt ẩu? Mời anh bước xuống xe trình bày!” Viên cảnh sát ưỡn ngực nói.

“Này... có mang theo đèn pin không?” Hạ Thần nhăn mặt.

“Có! Hỏi làm gì?” Viên cảnh sát vẫn khí thế ngút trời.

“Soi vào đây.... Và nhìn kĩ xem tôi là ai?”

“Xời... Soi thì soi! Để xem anh là cái thá gì mà tôi phải sợ...” Viên cảnh sát vừa rọi đèn vào nhìn, ánh mắt muốn giết người của Dương Hạ Thần sáng rực, anh ta hốt quá run rẩy lùi lại rồi ngã chỏng quèo xuống đất, miệng không ngừng lắp bắp: “Dương... Dương... Dương tổng... “

Mấy viên cảnh sát hoảng sợ quay lại nhìn thư ký Trần, họ bỏ tay ra khỏi người cậu ta ngay rồi cúi đầu xin lỗi rối rít không dám ngẩng lên khi chưa được sự cho phép. Thư ký Trần ung dung ngồi lại vào trong xe, không quên nhìn họ một lượt:”Vậy chúng tôi có thể đi chưa?”. Nhóm cảnh sát không biết từ lúc nào đã xếp ngay ngắn thành một hàng dõng dạc hô: “Cung kính mời anh đi ạ!”. Thư ký Trần liền phóng xe đi tiếp, nhóm cảnh sát liền thông báo cho các trạm biết thân phận của người này nên không còn ai dám chặn họ nữa.

Đang là tiết trời mùa hè mà tại sao thấy xung quanh ảm đạm, lành lạnh sống lưng thế này, các viên cảnh sát rưng rưng nhìn nhau: “Con đường thăng tiến cao vời vợi, đồng ruộng mênh mông đón ta về!”. Rồi họ ôm chầm lấy nhau an ủi. Phen này nếu có còn sống ắt hẳn về sau sống rất dai. Cùng nhau cố lên! 5tings.

...

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Đường Nhã hầm hầm bước ra, cô xót xa nhìn cánh cửa yếu ớt chỉ trong vòng một ngày không biết đã lung lay mém rụng biết bao nhiêu lần. Rồi tiền đâu mà thay cửa mới.

“AI?” Đường Nhã tức tối hét lên. Cô khựng lại trong giây lát nhìn vẻ mặt ướt đẫm mồ hôi, mùi cơ thể của anh hơi ngai ngái giống như đã chạy bộ liên tục dưới ánh nắng mặt trời mà không hề ngừng nghỉ. Quần áo cũng xộc xệch ẩm ẩm, tóc mái còn thi thoảng rỉ từng giọt nước xuống. Anh ấy đang có chuyện gì sao? Đường Nhã có chút thương xót.

“Em... Không sao? Đúng rồi... May quá... Em ra đây một lát được không? Anh đang có chuyện muốn nói với em?” Hạ Thần vừa nói anh vừa thở dốc vì mệt, đồng thời anh cũng nhìn thấy bóng dáng của hắn đang nấp trong bóng tối lặng lẽ nhìn anh quan sát. Đường Nhã bèn gật đầu đi theo anh đến một chỗ vắng nói chuyện.

“Có gì anh nói mau đi!” Cô khoanh tay trước ngực nhìn dọc nhìn ngang chứ không hề nhìn thẳng vào mắt anh.

“Sao trong nhà tối vậy?” Hạ Thần thấy hắn đứng trong bóng tối cạnh ghế sofa không khỏi nổi da gà.

“Đang mất điện mà... Anh gọi tôi ra đây nếu chỉ định nói chuyện này... Tôi đi vào nhà đây!” Đường Nhã toan bỏ đi thì Hạ Thần chụp tay cô lại, anh mất bình tĩnh nên làm cô bị đau. Cô hét lên: “Anh làm gì thế? Đau...”

“Em nghe cho rõ đây... Đường Thời trong nhà em không phải là kẻ lang thang đáng thương nào cả, hắn chỉ đang giả vờ trêu đùa em thôi! Hắn là con trai của trùm xã hội đen, hồi nhỏ từng có nhiều hành vi khác thường phải đưa sang nước ngoài điều trị chứng rối loạn tâm thần... Em mau đuổi hắn đi đi... Hoặc dọn đến chỗ anh ở!” Hạ Thần nắm chặt hai bên vai cô cố hết sức thuyết phục.

“Tôi đã hỏi cậu ta rồi! Cậu ấy đang bị mất trí nhớ còn bị người ta hạ độc đã rất tội nghiệp, anh chỉ qua vẫn chưa cam tâm chuyện bị tôi đá nên không muốn ai ở bên cạnh tôi thôi! Một tội phạm hiếp dâm như anh lại đang luận tội một người khác... Nực cười! Vậy chứng cứ xác thực đâu mau đưa ra đây thì tôi sẽ đuổi cậu ta đi! Còn nếu không có thì mời anh về cho... Còn nữa... Anh cũng đừng tới đây tìm tôi nữa! Tôi sắp chuyển nhà rồi... Là nhà của bạn tôi! Không phải nhà trọ nên anh đừng mong có cơ hội quấy rối tôi chỉ vì anh có tiền nữa!” Đường Nhã lạnh lùng bỏ đi.

“Hoá ra... Em không thể tin anh lấy một lần được sao? Khó vậy ư?” Giọng anh nghe như muốn khóc, nghe sao thật chua chát. Anh đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi đọng trên mi mắt, nó làm anh nhìn mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, anh nhìn tấm lưng lạnh lùng của cô vẫn đang bất động không hề quay lại nhìn anh chút nào.

“Tôi... sẽ không bao giờ tin lời một kẻ như anh!” Cô lạnh lùng bước tiếp.

“ĐƯỜNG NHÃ!” Anh gọi giật cô lại.

“Nếu có gì kỳ lạ lập tức tìm cách gọi cho anh, số điện thoại của anh vẫn là số ngày trước chưa từng thay đổi, nếu hắn có hành động gì đó bất thường thì em cũng đừng làm gì vội, hãy giả vờ tự nhiên với hắn cho đến khi có thể an toàn ra đến ngoài đường... Em hiểu chưa!” Hạ Thần cố nhắc nhở cô.

“Tôi tự biết chăm sóc bản thân!” Lần này cô đã bỏ đi thật, bước thật nhanh ra khỏi con đường đó

rồi chạy một mạch về nhà đóng cửa lại, cô đi vào phòng tắm ngồi khóc nức nở. Mỗi lần nhìn thấy Dương Hạ Thần tim của cô cứ đập mạnh liên hồi, cảm thấy khó thở, thấy đau thấu tận can. Chỉ muốn bật khóc nhưng cô đều cố kìm nén để rồi cố tình trưng ra bộ dạng mạnh mẽ ấy trước mặt anh. Cứ nhìn thấy anh là cô lại nhớ đến cái chết của Đồng Huệ. Trong mỗi giấc mơ Đồng Huệ lần nào cũng đến tìm cô. Cũng tại lẽ đó mà cô luôn thức khuya ngủ muộn vì không có cách nào đối diện trực tiếp với cô ấy trong mơ.