Có Anh, Ngày Thật Đẹp!
Edit: Min
Hoạt động ở buổi trà chiều diễn ra khá suôn sẻ, không khí rất thân thiện. Bất ngờ là chị Như Như cũng tham gia, hơn nữa còn chú ý đến một cậu thanh niên cao ráo, khí chất tươi mát. Sau đó bắt lấy cơ hội âm thầm ngồi đối diện cậu ta. Đáng tiếc, anh chàng này đối với người chị hơn mình 6 tuổi rất kinh sợ, đều tận lực mà né tránh.
Theo Tống Cần quan sát, chị ấy đã hai lần chủ động, mà đối phương thì hết uống nước liên tục, lại nhìn ngang ngó dọc, Như Như không muốn làm trò hề nên không để ý tới anh ta nữa.
Khi hoạt động kết thúc đã có ba cặp nam nữ đứng cạnh nhau.
Còn Như Như, chị ấy đã rời đi từ sớm.
Tống Cần về nhà, việc đầu tiên là liên lạc với chị Như, muốn biết chị ấy cảm thấy chương trình hôm nay thế nào.
"Nhàm chán!" Như Như nói, "Về sau những hoạt động như vậy thì không cần mời chị."
Tống Cần đương nhiên muốn nghe chi tiết hơn, nhưng chị Như có vẻ mệt mỏi, chỉ để lại một câu: "Chị ngủ đây!" rồi không nói gì nữa.
Tâm trạng tốt không bị ảnh hưởng, vì sáng nay Tống Cần đã muốn xem Wechat của Thẩm Minh Tích. Do bận rộn, nên giờ mới có thời gian vào trang cá nhân của anh, phóng to ảnh đại diện. Đó là hình chú cá trong bể nước, giống như được nuôi tại nhà. ID của anh là shmx2012 cộng thêm chuỗi kí tự lộn xộn phía trước. Cô đổi tên ghi nhớ thành "Ông chủ Thẩm".
Sau đó mở vòng bạn bè ra xem, thì thấy trống trơn... Tống Cần lập tức cảm thấy khó chịu, tâm tình đang tốt bị tụt xuống đáy. Lặng lẽ chán nản nửa phút, cô lại hiểu, cô và anh vốn không thân thuộc, dựa vào cái gì mà phải cho cô xem cuộc sống hàng ngày chứ? Đa số mọi người đều thế, cô cũng không cần quá thất vọng.
Rất nhanh cô đã nghĩ nên chào hỏi với anh thế nào, nếu bắt chuyện thì anh có trả lời không? Cô suy nghĩ một lát, rồi chỉ đơn giản gửi đi một icon *cười vui vẻ*.
Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi...
Trong lúc đó cô rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là "Người bên kia chỉ qua một giây, tôi bên này đã chờ ba tháng."
Hai mươi lăm phút sau, màn hình cũng hiện lên tin nhắn: "?"
Mặt Tống Cần nhất thời đen lại, đoán chừng có thể anh không nhận ra cô, vội vàng gửi lại một câu giới thiệu vắng tắt, thuận miệng hỏi: "Anh còn ở trên tàu cao tốc sao?"
"Đã đến khách sạn rồi."
"Chắc cũng phải chuẩn bị một chút nhỉ? Vậy... tôi không phiền anh nữa."
Thẩm Minh Tích không trả lời.
Ngồi trên sô pha mà tâm trạng Tống Cần gần như vừa trải qua một đợt sóng lên xuống. Cao hứng là bởi vì cô có cách thức liên lạc với Thẩm tiên sinh, ít nhất không cần giống Hiểu Gia, phải tìm kiếm giữa biển người mù mịt. Nhớ đến giờ anh đã có trong danh sách "bạn tốt", cô lại thấy yên tâm hơn. Còn xấu đi là do, dường như cô chỉ có thể dừng ở đây thôi.
Còn có thể thế nào được đây? Tống Cần nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân.
Quên đi, nên làm gì thì làm thôi, cô đứng lên đi giặt quần áo.
Không ngờ tới, người cho Tống Cần sáng kiến lại là Hiểu Gia.
Buổi tối có tin nhắn Hiểu Gia gửi đến.
Cô ấy nói, chiều nay đã quay lại bảo tàng, ngoài dự tính thuận lợi mà "túm" được người. Anh ta tên Trình Tiểu Uy, là nghiên cứu sinh khoa lịch sử, đến bảo tàng làm tình nguyện viên, nhỏ tuổi hơn Hiểu Gia một chút. Với quan niệm "Nếu để vuột mất, không bằng đi chết", cô ấy trực tiếp trình bày: "Anh thuyết trình rất hay, nghe vô cùng dễ hiểu, tôi đối với lịch sử đồ gốm cũng có chút hứng thú, chẳng qua còn vài chỗ nghi hoặc, như chỗ này... Tôi có thể thêm số Wechat của anh để thuận tiện thỉnh giáo không?"
Trình Tiểu Uy không nhìn ra ý đồ của Hiểu Gia, nghĩ đây chỉ là cô gái đơn thuần muốn được học hỏi, nghiên cứu nên dễ dàng đồng ý với cô.
"Thêm được Wechat, sau đó chị cực kì kích động, đến nỗi không thể bình tâm mà cùng anh ấy nói chuyện nữa." Hiểu Gia gửi đến icon *che mặt rơi lệ*.
Tống Cần háo hức: "Có cảm giác là khởi đầu rất tốt nha."
"Đúng rồi, chị còn chưa biết anh ấy còn độc thân không nữa."
"Chị phải hỏi đấy." Tống Cần nhớ tới hình như chính mình cũng đã bỏ qua vấn đề mấu chốt này.
"Nhưng mà mới vừa thêm Wechat đã hỏi người ta có bạn gái hay chưa, cũng quá kì lạ rồi."
"Chi bằng trước hết cứ nói chuyện với anh ta, sau đó tìm cơ hội thích hợp, khéo léo hỏi xem thế nào." Tống Cần dặn dò: "Nếu độc thân thì chị tiếp tục, còn không thì phải dứt khoát buông bỏ đấy."
"Nói thật chị sợ phải nghe anh ấy nói không còn độc thân lắm." Hiểu Gia gửi icon *phát điên*, "Trời đất sẽ sụp đổ mất!"
"Nhưng cái này rất quan trọng, không thể trốn tránh."
"Được rồi, chị hiểu." Hiểu Gia nhắn tiếp, "Làm tiểu tam rất đáng xấu hổ."
"Đó là đương nhiên."
Hiểu Gia lấy tâm lí rồi điện thoại cho Trình Tiểu Uy, còn bảo Tống Cần đợi cô ấy.
Tống Cần nghĩ thầm: Mình cũng phải biết anh ấy còn độc thân không mới được, nếu không sẽ trở thành cái người đáng xấu hổ kia.
Hiểu Gia nói chuyện rất lâu, sau khi kết thúc liền báo cáo ngay với Tống Cần: "Trình Hiểu Uy phổ cập khoa học năm lò gốm nổi tiếng cho chị, thiếu chút nữa ngay cả lịch sử nhà Tống đều nói hết, còn có Càn Long, lại đến gốm màu đời nhà Đường, anh ấy nói không ngớt, làm chị ngay cả cơ hội chen vào cũng không có."
Tống Cần nhìn đoạn tin nhắn của Hiểu Gia gửi đến, còn muốn đổ mồ hôi, đoạn này lại đến đoạn kia, giải thích không thua gì giảng viên dạy trên lớp, lại cực kì chi tiết, rõ ràng.
"Để ngày mai đưa ra được những vấn đề có chiều sâu hơn, đêm nay chị quyết tâm thức để tìm hiểu thêm kiến thức liên quan."
"Phải liều mạng đến vậy?"
"Thật may, nghiên cứu lịch sử về gốm sứ cũng khá thú vị, chị rất nhanh đã có hứng thú." Hiểu Gia gửi tới một icon *cười khẽ*, "Chị quyết định về sau, mỗi tuần sẽ đến viện bảo tàng để nghe Trình Tiểu Uy thuyết minh, cổ vũ cho anh ấy, còn có thể nâng cao trình độ văn hóa nữa, nhất cử lưỡng tiện."
Tống Cần không khỏi nở nụ cười, ánh mắt dừng lại ở hai chữ "cổ vũ".
Tống Cần kiên trì đến "This Morning" mua cơm tối trong ba ngày liền. Bởi vì quán buôn bán rất tốt, nên hầu như mỗi ngày cô đều đợi đến sau 7 giờ mới đến. Tống Cần gọi nhiều phần ăn khác nhau, tỉ lệ bỏ giữa chừng luôn bằng không, càng ăn cô càng cảm thấy cửa hàng này quả thật không tồi.
Bữa cơm của ngày thứ ba, cô đặc biệt chụp ảnh gửi cho Thẩm Minh Tích, lát sau anh trả lời: "Hương vị ngon chứ?"
"Ăn ngon lắm!"
"Cô đã đánh giá chưa?"
"Anh thẳng thắn vậy sao? Dĩ nhiên là có, nhất định phải đánh giá!." Tống Cần nở nụ cười.
"Lần sau quay lại, tôi sẽ giảm giá cho."
"Quán đông khách lắm, chắc không được rồi."
Thẩm tiên sinh lại im bặt.
Tống Cần cũng không chờ, mà đi giặt tất. Khi quay lại đã có tin nhắn mới: "Sáng thứ bảy nếu có thời gian có thể đến đây, mời cô dùng thử món ăn mới của đầu bếp."
"Thật sao? Như thế có tiện không?"
"Không có việc gì, chúng tôi vốn sẽ mời vài vị khách ngẫu nhiên đến ăn thử."
Chẳng qua chỉ là trò chuyện đơn giản vài câu, mà Tống Cần lại vui vẻ cả buổi tối. Cô cầm di động nhìn thật lâu, còn nhảy xuống sô pha chạy một vòng quanh phòng khách, cũng không biết vì sao mình lại kích động đến thế. Bởi vì quá vui, nên thần kinh cảm xúc của cô hoạt động quá mức, khó tránh khỏi ngủ không được.
Kì lạ là hôm sau đi làm, chỉ bằng một tách cafe đen cô đã nhanh chóng lấy lại được tinh thần phấn chấn.
"Chuyện gì mà em vui vẻ thế?" Viện Lâm hỏi.
"Trông em rất vui sao?" Tống Cần tò mò.
"Nhìn thấy được. Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Bởi vì gần đây em tìm được một quán ăn rất ngon, cho nên đặc biệt phấn khích!"
"Là vì thế?"
Tống Cần nhân cơ hội đó liền giới thiệu "This Morning" cho nhóm đồng nghiệp.
"Là quán đó à, chị có nghe qua. Người ta nói các nhân viên phục vụ ở đó rất đẹp trai, mấy cô gái trẻ đều bị hấp dẫn." Viện Lâm cười nói.
"Sao em lại cảm thấy không được tin cậy nhỉ?." Đứng một bên nghe các cô nói chuyện, Tiểu Uông lên tiếng, "Chỉ có những quán ăn không ngon mới nghĩ cách thu hút khách bằng nhan sắc như thế."
Vì để chứng minh thực lực của "This Morning", mà giữa trưa Tống Cần gọi sáu phần cơm cho các đồng nghiệp ăn thử.
Kết quả mọi người đều khen ngợi không ngớt lời.
"Đúng rồi, chị phát hiện gần đây em mua quần áo mới, không cột tóc đuôi ngựa nữa, màu kem nền cũng thay đổi nốt." Viện Lâm nhìn cô chằm chặp, "Chị còn cảm thấy được đã có chuyện gì đó..."
Tống Cần cười nhưng không nói.
"Không thừa nhận, vậy là đúng rồi." Viện Lâm cùng Tiểu Uông nhìn nhau cười.
Sáng sớm thứ bảy, Tống Cần phá lệ mà thức dậy lúc 6 giờ, rửa mặt qua loa rồi ăn chút gì lót bụng, sau đó nhanh chóng gội đầu, trang điểm, thay quần áo, chọn trang sức, ròng rã cũng mất hai tiếng đồng hồ.
Khi đứng trước gương kiểm tra xem bản thân đã ổn thỏa hết chưa, bất thình lình một âm thanh từ góc phòng vang lên: Chẳng qua chỉ là một cơ hội được ăn uống miễn phí, mà phải chuẩn bị lâu như vậy?
Cô quan sát chính mình trước gương, đeo một món trang sức tinh tế cùng trang nhã, phần tóc dài được uốn thành lọn cong gợn sóng, áo khoác cá tính bên ngoài chiếc áo đơn phối với váy, chân mang giày boot, kết hợp cùng túi da màu đỏ rượu vang.
Chưa đến 9 giờ, Tống Cần đã xuất hiện trước cửa "This Morning", hình như đến sớm rồi. Cô bước vào thì thấy có anh đầu bếp đang bận bịu phía trong.
"Hóa ra còn đến sớm hơn cả tôi." Đằng sau truyền đến giọng nam quen thuộc.
Tống Cần xoay người, quá bất ngờ không kịp phòng bị, đụng phải đôi mắt của Thẩm Minh Tích, niềm vui sướng bỗng nhiên ập đến.
Mặc áo đơn giản cùng quần cộc, dừng lại phía sau cô, tay xách theo túi to, xem ra là vừa mua đồ ăn xong, anh lách qua cô đi đến bàn bếp, giao lại cái túi cho đầu bếp.
"Cô tùy ý chọn chỗ ngồi đi." Anh nói với cô.
Tống Cần như cũ chọn vị trí ở gần cửa sổ, sau khi ngồi xuống, nhìn thoáng qua ô cửa kính, để xác định tóc mình không bị rối.
Lát sau, Thẩm Minh Tích đưa cho cô ly cafe nóng, nói: "Chờ chút nhé, đồ ăn vẫn đang làm."
"Không sao đâu, tôi không vội." Tống Cần uống một ngụm cafe, nói thêm: "Tôi đã ăn sáng rồi."
"Đã ăn gì thế?" Anh hỏi.
"Cũng không nhiều lắm, một ít hoa quả cùng bánh bích quy thôi." Cô nở nụ cười, "Tôi phải dành bụng để ăn thử món mới chứ."
"Phiền phức cho cô rồi." Thẩm Minh Tích nghe vậy, thì thoáng cười, "Đợi làm xong, sẽ mang ra cho cô."
Tống Cần cảm thấy anh cười có phần rất dịu dàng.
Được mang lên chính là món bánh cuốn, bên cạnh bày ra sáu loại nước sốt được pha rất thơm, cô nâng đũa, thưởng thức với thái độ vô cùng chuyên nghiệp.
Ông chủ Thẩm ngồi đối diện, cách cái bàn vuông, im lặng nhìn Tống Cần ăn, cũng vô tình đã tạo ra áp lực cho cô.
"Cô ăn cái gì đều từ tốn như vậy?" Anh hỏi một câu.
"Nhai chậm nuốt kĩ mới có thể so sánh và cảm nhận kỹ lưỡng sự khác biệt giữa chúng với nhau đấy."
Tống Cần cẩn thận cắn miếng tiếp theo, tư thế nghiêm túc giống như ở trong phòng thí nghiệm khoa học, nghĩ thầm: Anh cứ nhìn tôi như vậy, thì tôi chỉ có thể làm ra bộ dạng này.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, Thẩm tiên sinh có chút buồn chán nên đem cái dĩa nhỏ đựng nước tương cô đã ăn qua, để sang một bên.
Lúc Tống Cần cúi đầu ăn, một sợi tóc theo bả vai rớt xuống, cô đưa tay vén lên, nhưng chốc lát lại rớt xuống, cô lại vén lên. Đợi sợi tóc rơi xuống lần nữa, cô nghe ông chủ Thẩm nói: "Cẩn thận chạm phải đấy."
Đưa mắt nhìn lên, anh đã đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng giữ sợi tóc kia, tránh cho nó lại rơi vào đĩa nước sốt. . Đam Mỹ H Văn
Hành động đó làm cho lỗ tai Tống Cần có chút nóng lên, với cô đây là hành động vô cùng thân mật, nhưng nét mặt của anh rất tự nhiên, dường như không cảm thấy có gì không ổn.
Sau khi ăn xong, Tống Cần đưa nhận xét: "Mùi vị rất ngon. Chẳng qua tôi thích sốt trái cây chua ngọt cuộn với bánh mì, còn sốt hạnh nhân thì kẹp với hamburger."
"Được, tôi sẽ tham khảo ý kiến của cô."
"Tất cả do vị đầu bếp kia làm?" Tống Cần biết rõ còn cố hỏi, chỉ là muốn mượn cớ để khen ngợi tài nấu ăn của đầu bếp thôi.
"Đương nhiên, tôi không thể nào làm được như vậy."
"Thực ra anh cũng có thể làm được mà." Tống Cần dễ dàng tìm được một câu nói, "Sẽ rất có thành ý."
"Nghe đây không giống lời khen." Anh nói, "Cứ nói thẳng là khó ăn cũng không sao, tôi cũng không bị đả kích đâu."
"Thật sự không đến mức khó ăn." Tống Cần nghiêm túc nói, tay phải hơi khẩn trương mà nắm chặt cái muỗng nhỏ, do dự rồi nhẹ giọng hỏi: "Bình thường anh có hay xuống bếp không? Không làm cho bạn gái ăn sao?"
"Không nhiều lắm, thỉnh thoảng cũng luyện tay một chút, chỉ là hầm canh thôi." Tầm mắt Thẩm Minh Tích dừng lại ở khoảng không phía trước, rồi nói, "Tôi nào có bạn gái."
Trong nháy mắt lòng Tống Cần nhảy lên, cả người như có đám mây nâng lên, một loại cảm giác sung sướng nhẹ nhàng đến không chân thực.
Nhân lúc Thẩm Minh Tích nghe điện thoại, cô lấy túi trang điểm ra, nhìn gương nhỏ tô lại son, sau đó nhìn gương mà mỉm cười.
Hết Chương 4