Có Anh, Ngày Thật Đẹp!

Chương 3




Edit: Min

Ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ, Tống Cần mang theo tâm trạng vô cùng hưng phấn, pha ly cafe rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc. Cô liếc mắt nhìn bảng ghi chép, sắp xếp lại tư liệu khách hàng, đồng thời lên kế hoạch cho hai hạng mục giao lưu kết bạn trong thành phố, kế đến còn ba hạng mục cần phải thực hiện, mà thời gian cô có chỉ đủ để uống một ly cafe thôi.

Thả lỏng đầu óc một lát, cô liền nhớ đến Thẩm Minh Tích, hoài nghi phải chăng mình đang có ý nghĩ mờ ám? Để gạt đi suy nghĩ linh tinh, cô uống nhanh ly cafe rồi tiếp tục làm việc.

Đến giữa trưa Tống Cần nhận được điện thoại của Hiểu Gia, rủ cô cùng đi ăn cơm.

Nơi làm việc của Hiểu Gia rất gần văn phòng Hoa Duyên, nên thỉnh thoảng các cô lại hẹn nhau dùng bữa ở quán cafe bên cạnh tòa nhà.

Lần này Hiểu Gia đem đến một tin khá tốt, rằng mình đã thích một người.

Với tư cách là "người làm mai" của cô ấy, sau khi xác định người đó không phải vị nam thần kia, cũng không phải một người nào đó trong tưởng tượng, thì từ trong tâm Tống Cần mới vui vẻ: "Tốt quá rồi!"

Hiểu Gia nói vào ngày thứ ba cuối cùng của kì nghỉ, vì để thoát khỏi sự càm ràm của mẫu thân đại nhân, nên đi đến viện bảo tàng để xem triển lãm miễn phí về đồ gốm, anh ta là hướng dẫn viên ở đó.

"Anh ấy nói ngoại ngữ khá lắm, bài thuyết trình vô cùng sinh động và thú vị, kết hợp thêm cả kiến thức lịch sử, đặc biệt còn nhận được sự tán thưởng của khách nước ngoài nữa." Hiểu Gia phấn khích, "Chị nói với em, anh ấy quả thực rất có phong cách, lúc đứng đấy tựa như gốc bạch dương mạnh mẽ, phát ra loại khí chất khiến cho người khác khó mà bỏ qua được."

"Không biết trông anh ta thế nào nhỉ?" Tống Cần hiểu, đây là người mà chị ấy rất xem trọng.

"Haha, nói cho em chắc em cũng không tin, anh ấy không phải quá đẹp trai, có thể xem là gương mặt hài hòa, khác hẳn so với đòi hỏi của chị, nhưng kì lạ là anh ấy vô cùng hợp mắt chị."

"Em đã nói mà, nhan sắc không phải chuẩn mực duy nhất để chọn bạn đời."

Hiểu Gia vội vàng ngắt ngang lời nói nhàm chán của Tống Cần, đi thẳng vào chủ đề chính: "Bây giờ nên làm thế nào đây? Mấy ngày nay, trong lòng chị luôn không yên, bất kể làm gì cũng thấy hình bóng anh ấy trước mặt, còn như vậy chị sợ sẽ không thể nào sống như bình thường được nữa."

Tống Cần im lặng vài giây, khuyên nhủ: "Nếu đã như vậy, em nghĩ chị nên thử chủ động xem sao."

"Chủ động bằng cách nào? Ngay cả tên chị cũng không biết, cũng không thấy anh ấy đeo thẻ nhân viên." Hiểu Gia buồn phiền, "Khi đó chị rất căng thẳng, không dám đến nói chuyện với anh ấy, lại càng không có mặt dày mà đi xin phương thức liên lạc."

"Nếu anh ta là hướng dẫn viên cố định của bảo tàng, trên trang web chắc có thông tin công khai, chị thử tìm xem. Còn nếu là tình nguyện viên thì chị đến bảo tàng hỏi thăm một chút, không chừng sẽ có người quen anh ta." Tống Cần nói, "Song còn một điều quan trọng nữa, là chị phải xác nhận xem anh ta có đang độc thân không, nếu đúng thì mới thực hiện bước tiếp theo được."

Hiểu Gia gật đầu tán thành, "Nói đi cũng phải nói lại, chị không xác định được mình có rung động thật sự chưa, hay vì cô đơn quá lâu nên mới sinh ra tưởng tượng, nhưng cảm giác này quả thực rất mạnh mẽ."

"Em hiểu, cơ mà để bản thân có cảm xúc mãnh liệt như thế cũng không dễ dàng gì. Nếu anh ấy còn độc thân thì chị chủ động theo đuổi người ta đi."

"Để chị thăm dò thử, tìm không được cũng đành chịu, ai bảo hôm đó chị lại rụt rè thế chứ." Hiểu Gia ăn miếng salad, vẻ mặt chần chừ, "Thật ra hôm đó không tiến đến vì chị tự thấy bản thân không xứng đáng. Thoạt nhìn, anh ấy là người có học thức, từ ngữ nói ra đều rất hay, ít nhất cũng là nghiên cứu sinh, mà chị chỉ là một sinh viên bình thường, còn chưa tốt nghiệp."

Tống Cần ngăn lại: "Em đã nói nhiều lần rồi, chị đừng dễ dàng chối bỏ bản thân như vậy!"

"Chị cũng muốn thay đổi, nhưng mà tự tin rất khó, suy cho cùng thì chị luôn là một đứa mà ngay cả mẹ ruột nhìn thấy cũng nhíu mày, không vừa lòng với đứa con này."

"Thôi chị đừng ủ rũ nữa, quay lại chủ đề chính này. Nếu thích, chị trước tiên thử tìm anh ta một lần đi. Nếu gặp khó khăn gì, có thể tìm em bất cứ lúc nào." Tống Cần nhẹ nhàng nói, "Chị không chỉ là khách hàng, mà còn là bạn bè của em, nên thật lòng em mong chị sớm được hạnh phúc."

Tống Cần trở lại công ty, bên trong các đồng nghiệp đang đứng buôn chuyện sau giờ cơm trưa. Không còn cách nào khác, chuyện bọn họ có thể "tám" thật sự rất nhiều, chuyện nhà cửa, chuyện tình cảm nam nữ, phong tục cưới hỏi, vân vân và vân vân,... có nói hơn nửa tiếng cũng không hết được.

Chị Tiểu Giả đang phân tích ý nghĩa thật sự của một cuộc hôn nhân, còn Tiểu Uông đứng lên phản bác, Viện Lâm thì chia bánh quy dừa cho mọi người.

Tống Cần nhận lấy một miếng bánh nhỏ, cắn một cái, cảm thấy mùi vị không tệ, im lặng nghe mọi người thảo luận, nhưng tâm tư của cô chậm rãi bay mất, chỉ còn thể xác ở lại.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng cười của Tiểu Giả mới khiến Tống Cần cố gắng kéo hồn vía quay về. Cô lấy lại tinh thần, thầm nghĩ rằng: Không được nghĩ đến ông chủ quán ăn kia nữa!

Công việc buổi chiều vẫn bận rộn như cũ.

"Chúng ta dự định sẽ tổ chức hoạt động lần này tại một quán trà. Kết hợp nội dung với trình diễn tài năng, như chơi nhạc cụ và hội họa, mục đích là để cho các khách mời được thể hiện ra tất cả sự hấp dẫn của bản thân." Chị Tiểu Giả cần lấy tờ giấy có đánh dấu vài ý tưởng mà Tiểu Uông chuyển tới, xem xét rồi nhân tiện chỉnh sửa lại. "Số lượng người tham gia hoạt động này không thể quá nhiều, cũng không được quá ít. Chị nghĩ tám nam sáu nữ là thích hợp, có thể khuyến khích người đàn ông đứng lên cạnh tranh ngay lúc đó. Tám nữ sáu nam cũng rất khả thi, phải huy động được các cô gái khoảng ba mươi tuổi, nhiệt tình một chút, nhắc nhở họ rằng tài nguyên bây giờ khan hiếm, không thể để người khác giành lấy được. Cái gì? Đánh trống truyền hoa? Đây là cái gì? Là ai đã viết? Thật ngu ngốc, loại bỏ! Viết thơ ca cũng không cần thiết, cao thâm quá ít người hiểu được, còn có thể bộc lộ sở đoản của một số người nữa..."

Liên hệ với địa điểm tổ chức, chọn lọc khách mời, sắp xếp tiết mục, chuẩn bị tài liệu giới thiệu thông báo rộng rãi đến mọi người, gửi lời mời nồng nhiệt đến hội viên VIP... Liên tục đến hơn sáu giờ, mới có thể xong.

Tống Cần kiệt sức, xoa bóp cánh tay, chuẩn bị tan làm.

Rời khỏi công ty, trong lòng cô lặng lẽ tính toán, hôm nay dù luôn trong trạng thái bận rộn, nhưng cô vẫn có thể phân tâm nghĩ đến người đó, ít nhất phải đến sáu lần.

Cô quả thật là có tư tưởng ám muội?

Che giấu không bằng thổ lộ, chi bằng cứ đi nhìn một cái? Cô một bên đi, một bên suy xét.

"This Moring" đã hoạt động trở lại, rất đông khách. Trong quán, toàn bộ các bàn đều đã đầy người, còn có vài người đang xếp hàng đợi trước cửa.

Đứng ở cửa, Tống Cần liền ngửi được mùi vị thơm ngon đậm đà, càng ngửi càng thấy đói bụng. Bên trong có một đầu bếp và bốn nhân viên phục vụ, họ đều là nam, đều là một bộ dạng cao ráo đẹp trai, khó trách nhận được sự yêu thích của các cô gái. Cô cơ bản nhìn thấy được đĩa thức ăn trên bàn, thật đặc sắc, rõ ràng đã phục hồi lại tiêu chuẩn bình thường.

Cô đứng ngó một lúc vẫn không thấy được người cần tìm.

"Mong cô thông cảm, hiện tại đang là giờ ăn tối cao điểm, có thể sẽ phải chờ thêm 35 phút nữa." Một người phục vụ đi tới, vô cùng lịch sự thông báo cho Tống Cần.

"Xin hỏi, tôi có thể chọn món mang về không?" Tống Cần hỏi.

"Mang về cũng phải chờ ạ." Cậu ấy tính toán số đơn hàng mang về, ước chừng thời gian, "Ít nhất cũng phải hơn 40 phút nữa."

"Lâu vậy sao? Đành chịu thôi." Tống Cần khách sáo nói lại: "Tôi sẽ đến sau vậy."

Nhân viên phục vụ nói xin lỗi, rồi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.

"Xin lỗi, làm ơn nhường đường một chút!"

Cô vừa định quay ra, ánh mắt nhìn thấy một người mặc đồng phục màu xanh, đang từ ngoài vội vã đi vào, sau đó lại nghe anh ta nói với giọng khẩn thiết: "Tôi đến lấy cơm, thực sự rất gấp, nếu không phiền có thể nhường tôi trước không?"

Tống Cần lùi lại một bước, nhường đường cho anh ta đi vào. Nhìn dòng người qua lại liên tục, cô cảm thấy mình không có việc gì lại đứng chắn trước cửa, thật không đúng, nên quyết định về nhà tự nấu mì ăn.

Anh chàng khi nãy nhanh chóng cầm được túi giấy, mới đi vài bước đã nhận được điện thoại, lát sau lộ ra vẻ sửng sốt cùng bất đắc dĩ: "Sao? Em không muốn nữa? Vì sao chứ? Anh đã ở trong quán rồi, vừa rồi kẹt xe nên đến muộn..."

Đối phương hình như đã gác máy, anh ta tay cầm túi giấy, vẻ mặt vô cùng chán nản và khó xử, đang định gọi cho người kia, Tống Cần bước tới gần, lịch sự nói: "Anh hỏi lần nữa, nếu cô ấy vẫn không muốn phần cơm này, có thể bán lại cho tôi không?"

Kết quả, Tống Cần mang theo phần cơm được đóng gói đẹp mắt, trở về nhà.

Vừa mở hộp ra thì thấy có một miếng cá chiên, một phần khoai tây nhỏ, một nắm cơm rắc hạt vừng thêm một phần trứng rán.

Cô nếm thử trứng rán, ngoài dự đoán rất vừa miệng, so với đĩa trứng của vị kia, vừa nhạt nhẽo lại vừa lộn xộn, thì cái này ngon hơn nhiều.

Cô đắn đo: Liệu có thể gặp lại anh nữa không?

Nghĩ vậy, cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhớ tới lần trước vô tình cùng anh tiếp xúc da thịt, sau đó bản thân lại xuất hiện những ý nghĩ không bình thường.

Vào một buổi tối, Tống Cần cố gắng lấy lại lí trí, có lẽ sau này cũng chẳng gặp lại, không cần hồi tưởng chi tiết nhỏ nhặt này nữa. Người trưởng thành không nên vô cớ mà liên tục nhớ đến một người xa lạ.

Đấu tranh nội tâm hồi lâu, hậu quả là muộn lắm cô mới đi vào giấc ngủ.

Hôm sau mí mắt Tống Cần nặng trĩu, phải uống nhiều hơn bình thường gấp đôi cafe, mới không buồn ngủ.

Giờ nghỉ trưa, chị Tiểu Giả tỏ ra bực tức với một vị khách hàng nam, anh ta nghi ngờ cô gái mình đang tìm hiểu có thái độ không thành thật, gửi bức ảnh đã chỉnh sửa quá tay cho anh ta, người thật có cằm quá to, nằm ngoài khả năng chấp nhận của anh ta.

"Anh ta không soi gương xem bản thân mình thế nào sao? Chính là rất giống một con hà mã." Tiểu Giả cười hô hố.

Tiểu Uông đành chịu nói: "Chẳng phải bọn họ đều như vậy sao? Không thấy được khuyết điểm của mình, nhưng lại thích dán mắt vào khuyết điểm của người khác, cho nên bao nhiêu năm rồi vẫn còn độc thân."

"Lại nói tiếp, hiện nay mọi người có phần rất khó hiểu." Viện Lâm lên tiếng: "Một khách hàng nữ của chị còn viết rõ, tuyệt đối sẽ không tìm hiểu với người con trai có bàn tay xấu."

"Tay khống sao?" Tống Cần ngẫm nghĩ: "Thật sự có thể hiểu rằng, ai cũng có khiếu thẩm mỹ riêng cả."

Tiểu Uông tự đánh giá bàn tay của mình, hỏi các cô: "Ngón tay xấu xí là giống em bẩm sinh có các đốt ngón tay quá lớn sao?"

"Của em không tồi." Viện Lâm cười giải thích, "Chị nghĩ cô ấy chính là không thích con trai quá béo thôi."

"Kì thị người có bàn tay mập mạp sao? Chồng chị là người có tay to này, chị cũng thế, mà chị thấy đa số mọi người đều như vậy." Tiểu Giả lại nhịn không được mà vui vẻ, "Trời ạ, cô gái này đã bao nhiêu tuổi? Xem quá nhiều phim thần tượng phải không? Làm sao sống một ngày 24 tiếng mà cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay, còn muốn sờ vào? Để khống chế cái tình tiết này cũng thật quá khó khăn."

"Nhưng có tay đã là không tệ rồi." Tiểu Uông hùa theo, cười hì hì.

Tống Cần nói: "Còn chị lại cho rằng đôi mắt quan trọng hơn, có đôi mắt đẹp thì toàn bộ đều được thêm lợi thế."

"Đương nhiên, vì đó là cửa sổ tâm hồn mà." Tiểu Uông gật đầu đồng ý.

Đột nhiên Tống Cần nghĩ đến ánh mắt của vị kia, thật sự giống như một song cửa sổ, phút chốc mở ra, gió xuân, cánh bướm, áng mây đều đi vào đó, làm lòng người rung động.

Không đúng, thế nào lại nhớ đến anh ta rồi?

Tống Cần vội vàng cắt ngang những suy nghĩ lan man đó đi.

Sáng thứ sáu, Tống Cần từ sớm đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị cho hoạt động giao lưu trong thành phố vào buổi chiều. Cô đến chợ hàng hóa nhỏ gần đó, chọn lấy mười mấy hộp nến thơm và một đống giấy gói hàng, dự định sẽ làm quà tặng trong sự kiện.

Đi ra trạm xe điện ngầm, cô cúi đầu nghiên cứu nên gói quà thế nào, cũng đã nghĩ được vài cách. Mãi tới khi, bên tai truyền đến tiếng chim ríu rít, mới ngẩng đầu lên, thấy có đàn chim nhỏ hợp thành đủ hình dạng, đang bay về phía một gốc cây to, sau đó bất chợt thu cánh, cùng nhau ẩn núp sau nhánh cây, cử chỉ linh hoạt, lại có phần đẹp mắt.

Lúc này, được mặc chiếc áo khoác mới mua, Tống Cần mới cảm nhận rõ rệt hơi thở của mùa xuân.

Cô xách cái túi to, nặng nề, từng bước đi về phía trước.

Tình huống sau đó chính Tống Cần cũng không ngờ tới, cô thế này mà vô tình chạm mặt với người tưởng rằng sẽ không gặp lại kia.

Thẩm Minh Tích vừa đi ra từ trong quán ăn còn chưa mở cửa, tay cầm một chậu hoa, khom lưng đặt ở cửa, rồi quay trở vào.

Giây phút Tống Cần trông thấy anh, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, tim đập nhanh liên hồi.

Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest cùng quần tây thẳng thớm, không phải quần áo như mọi khi, khiến cô nghi ngờ mình nhìn lầm người.

Lát sau, anh lại ra ngoài, đã đeo sẵn đôi bao tay, cầm theo một cái bình nhựa xịt nước, vừa vẫy nước vừa ngắt lá khô, rất thành thạo.

Trong nháy mắt, cô không có bước tới mà là lùi về, sau khi xem xét một lúc, việc đầu tiên là cúi đầu kiểm tra lại quần áo, may mắn là vẫn gọn gàng, sạch sẽ.

Cô đi tới chỗ anh, lên tiếng bắt chuyện. Trông thấy cô, anh buông đồ trong tay xuống, "Là cô?"

Có khi nào là ảo giác chăng, cô thấy trong mắt anh tựa hồ hiện ra chút vui mừng, như đang chào đón cô vậy.

"Anh đến quán sớm như vậy?" Cô cố gắng thản nhiên nói chuyện cùng anh.

"Lát nữa tôi phải ra ga đường sắt cao tốc để đi công tác, nên đến đây xem qua một chút."

"Đặc biệt tới đây để tưới nước cho hoa à?" Tống Cần hỏi.

"Luôn tiện tưới nước thôi." Anh trả lời vắn tắt.

Cô ngẫm nghĩ, "Quán ăn buôn bán tốt lắm, anh không cần quá lo lắng."

"Nghe như gần đây cô lại đến?"

"Đúng, đã đến một lần. Chỉ là khách rất đông, nên tôi chỉ có thể mua một phần cơm mà người khác không lấy nữa."

Thẩm Minh Tích gật gật đầu, nhất thời không nói gì, dời tầm mắt đến chậu hoa, lặng lẽ quan sát.

Sự im lặng cùng với khoảng cách gần, làm Tống Cần không khỏi có hơi căng thẳng, không biết nên nói gì, đành phải im lặng nhìn anh.

Ánh sáng buổi sớm dường như rất thiên vị, vừa vặn chiếu lên đôi gò má anh, làm cô có thể thấy rõ vành tai trắng như ngọc và làn da sáng phía trên cổ áo của anh. Chẳng biết thế nào, trong đầu Tống Cần đọc ra mấy chữ: Phong tiền hương nhuyễn, xuân tại lê hoa.

Ngay tức thì, cô cho rằng bản thân mình bệnh cũng không nhẹ rồi.

"Lần sau muốn đến dùng cơm thì đến sớm một chút." Anh bỗng nhiên mở lời.

"Được!" Cô nhớ tới một việc, "Đúng rồi, hình như quán các anh không nhận đặt trước."

"Bởi vì quán không lớn, điều kiện khách quan không cho phép giữ chỗ." Thẩm Minh Tích trả lời.

"Nếu tôi bất ngờ muốn đến ăn cơm, nhưng lại muốn biết có đông khách hay còn chỗ không, thì có thể gọi điện hỏi thăm không?" Cô lại hỏi.

"Bình thường cũng không bận lắm đâu, trừ phi là giờ ăn cao điểm." Anh nói, "Dĩ nhiên trước đó cô có thể điện thoại để hỏi một câu."

Cô gật gù, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ mang theo chút kì vọng.

Anh nhìn ánh mắt đó, lộ ra chút nghi hoặc, không rõ vì sao cô bất chợt lại cười vui vẻ đến thế.

"Đúng rồi, tôi có thể thêm Wechat của anh không? Khi muốn đặt chỗ trước tôi sẽ trực tiếp liên hệ với anh." Tống Cần chậm rãi nói, "Không gây phiền toái cho anh chứ?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, cảm giác như gió xuân xung quanh có phần ngưng tụ, cô thầm nghĩ: Nếu bị từ chối thì cũng là lẽ thường thôi.

Thẩm Minh Tích không đáp, tựa hồ đang cân nhắc một chút, rồi lấy di động ra, mở mã danh thiếp, đưa cho cô.

Vì thế, Tống Cần đã thành công thêm anh là "bạn tốt" của mình.

Hết Chương 3