Chương 7: Ghi hình Running man
Tiểu Âu dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy hành lý: "Nham ca, đi thôi!" Trong giọng hắn lộ sự vội vàng.
Cố Nham nói với Đường Chi Hạ: "Tôi đi trước."
Đường Chi Hạ cười cười: "Được. Tôi chờ Trần Thiển."
Tiểu Âu cảnh giác nhìn Đường Chi Hạ, Cố Nham nói xong hắn muốn chạy vội, thấy sợ sợ Đường Chi Hạ thế nào a~. Đáng tiếc chân hắn không có hoả luân, không thể bay được.
Đường Chi Hạ nhìn bóng lưng Cố Nham rời đi, cô đưa tay sờ kính râm, khoé miệng bất giác cong lên.
Trần Thiển đi tới gọi cô hai tiếng: "Hạ Hạ. . . Hạ Hạ. . ."
"Đi thôi."
Mặt Trần Thiểu đầy nghi ngờ: "Này, kính râm này xuất hiện khi nào vậy? Lúc đi chị không thấy em đeo?"
"Vừa gặp phóng viên."
"Ờ. Thế cái kính râm này của. . . đàn ông."
". . .Xe sắp đến đón rồi, chúng ta đi nhanh lên."
". . ." Nói lảng sang chuyện khác, hưmm, đáng nghi.
Tổ đạo diễn cho hai xe tới đón khách quý, đạo diễn Dương Thịnh đích thân tới: "A Nham, đã lâu không gặp."
Cố Nham cùng đạo diễn bắt tay, hai người quen biết nhiều năm, không cần quá khách sáo.
Dương Thịnh: "Cuối cùng tôi cũng mời được cậu. Từ mùa đầu tôi mời cậu bao nhiêu lần rồi."
"Chú biết tôi không có hứng với chương trình giải trí mà."
"Chỉ cần cậu đứng im cũng được, miễn là tham gia.:
Cố Nham cười cười.
"Chúng ta đợi thêm một lúc, kỳ này tôi mời được hai nữ khách quý, có một vị cùng chuyến bay với cậu, cũng sắp đến rồi."
"Là ai?"
"Đường Chi Hạ, cậu cũng quen cô ấy, nghe nói cô ấy đóng chung phim với cậu."
Cố Nham bất động thanh sắc: "Ừ, cô gái nhỏ này rất nghiêm túc làm việc."
Mấy phút sau Đường Chi Hạ và Trần Thiểu từ trong đám đông đi tới: "Đạo diễn Dương, chào ngài, tôi là Đường Chi Hạ."
Dương Thịnh bắt tay với cô: "Chào cô, đi đường vất vả. Trước hết đến khách sạn nghỉ ngơi đã."
Gặp gỡ xong, đạo diễn Dương và Cố Nham lên chiếc xe phía trước. Đường Chi Hạ ngồi ở chiếc xe đằng sau, cả đường yên tĩnh.
Đến khách sạn, tổ đạo diễn đã sắp xếp xong.
Dương Thịnh đưa hai người đến đại sảnh: "Cái kia, Cố Nham, Chi Hạ, hai người về phòng nghỉ ngơi trước, bốn giờ chiều bắt đầu ghi hình, đến lúc đó sẽ có người đến đón. Không cần khẩn trương, tổ đạo diễn rất nhẹ nhàng.
Đường Chi Hạ bất đắc dĩ cười một tiếng, ai không biết Running man nổi tiếng độc ác, đối với khách quý xưa nay không mềm lòng.
Dương Thịnh vỗ vai Cố Nham: "Tôi về đài trước. Gặp lại sau."
Đường Chi Hạ và Cố Nham vào thang máy, hai trợ lý theo sau.
Trong tháng máy hoàn toàn yên tĩnh, không ai nói chuyện, bầu không khí có chút khó chịu.
Đến khi thang máy mở ra, Cố Nham nói: "Chúng tôi ở tầng 11."
Đường Chi Hạ trả lời: "Chung tôi cũng vậy, phòng 1106."
Tiểu Âu: "Nhanh đi nghỉ đi, chương trình này không nhẹ nhàng a."
Đường Chi Hạ: "Thầy Cố, anh nghỉ ngơi thật tốt."
Về đến phòng, Trần Thiển nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Âu cho rằng chúng ta hám fame Cố Nham, trên đường đối với chị rất lạnh nhạt."
Đường Chi Hạ thảnh thơi uống sữa chua. Cô mở điện thoại đăng hập vào weibo của mình: "36 vạn follow." Tăng thật nhiều. Bây giờ mỗi ngày có mấy trăm bình kuận, còn có hơn ngàn like và lượt thả tim.
"Không phải tất cả là fan của Cố Nham, rất nhiều người vì nhan sắc của em tìm tới. Hạ Hạ, em bây giờ có hậu binh rồi."
Đường Chi Hạ tìm thấy mọi trang, hậu cung của Đường Chi Hạ. "Đây là Tân tỷ đăng kí?"
"Không phải. Hẳn là fan hâm mộ của em."
Đường Chi Hạ nghĩ đến trước kia chị cô cũng có một hậu binh bao quanh.
"Thiển Thiển, chị nói em có lên chủ động follow Cố đại thần."
"Đừng. Em follow hắn mà không được follow lại, thì thật mất mặt a."
Đường Chi Hạ: "Em cảm thấy Cố đại thần rất thân thiện."
"Theo chị biết, weibo của Cố đại thần do phòng làm việc quản lý."
Đường Chi Hạ nhún nhún vai.
"Hạ Hạ, chúng ta cách xa Cố đại thần một chút. Anh ta không hợp với em."
Đường Chi Hạ ngồi thẳng người: "Điểm nào không hợp."
"Ai~ Em cũng biết đấy, Cố đại thần 27 tuổi rồi, nhiều năm như vậy một đối tượng cũng không có, trên mạng đồn, anh ta là nam phong."
Đường Chi Hạ khanh khách cười không ngừng. Người trong ngành giải trí còn nói không biết, còn nghe trên mạng đồn: "Thật ngốc! Trên mạng đồn 90% là giả."
. . . . .
Bốn giờ chiều, khách mời đến đông đủ, mọi người tụ tập ở đạ sảnh đài truyền hình.
Chương trình có bốn vị khách cố định, Hoàng Du, Chu Lỗi, Ngô Cẩm Hằng và một tiểu tị tươi tên Chung Nhất Minh. Bốn người này rất nổi tiếng trong nước.
Đường Chi Hạ và Cố Nham tới còn thấy một khách mời khác.
"Chào các vị lão sư, tôi là Đại Khê. Xin được chiếu cố!" Đại Khê tỏ ra ngây thơ tươi cười, thật khiến người ta có cảm tình.
Đường Chi Hạ thấy mí mắt giật một cái.
Đại Khê sùng bái nhìn Cố Nham: "Cố đại ca, không nghĩ tới anh cũng tham gia chương trình."
Cố Nham nói: "Tôi cũng không nghĩ cô sẽ đến."
Dương Thịnh: "Hoan nghênh các vị lão sư và ba khách quý. Chủ đề tập này là: tìm công chúa mất tích."
"Công chúa là ai?"
Dương Thịnh: "Cái này mọi người phải thu nhập manh mối. Tìm thấy côn chúa mới nhận được quà."
Hoàng Du: "Công chúa ban thưởng sao."
Dương Thịnh: "Đây là bí mật! Được rồi, trước hết chúng ta làm nóng người. Trò chơi tên: Khen tôi đi."
Quy tắc trò chơi: Khách quý tuỳ ý rút thăm, hai người rút cùng một thăm thì khen lẫn nhau, không được lặp lại. Lặp lại sẽ bị trừng phạt!
Ngô Cẩm Hằng đã ngoài ba mươi nhưng tính cách như đứa trẻ: "Mời các cậu thoả thích khen tôi."
Hoàng Du: "Da mặt lão già này thật dày nha."
Ngô Cẩm Hằng: "Du ca, có hai cô gái nhỏ ở đây, xin cậu chú ý dùng từ."
Chu Lỗi cười: "Em gái nhỏ nào? Là cậu sợ mất mặt đúng hơn. Đừng giả bộ."
Đường Chi Hạ nhịn không được cười.
Dương Thịnh: "Được! Mời mọi người rút thăm."
Rút thăm xong.
Hoàng Du & Chung Nhất Minh, Chu Lỗi & Đại Khê, Cố Nham & Đường Chi Hạ, còn thừa Ngô Cẩm Hẳng.
Ngô Cẩm Hằng: "Đạo diễn, còn tôi? Ai khên tôi."
Dương Thịnh: "Tổ tiết mục muốn mời thêm khách mời nữ, nhưng kinh phí có hạn, cái này, cậu và tôi ghép đôi."
Ngô Cẩm Hằng: "Có thể rút lại lần nữa không?"
Dương Thịnh: "Không thể! Nhóm đầu tiên bắt đầu!"
Hoàng Du: "Nhất Minh a, cậu anh tuấn, soái khí, dáng cao, uy mãnh. . . Là tiểu thịt tươi nổi tiếng nhất.
Chung Nhất Minh cười một tiếng: "Cám ơn Du ca, anh đừng nhìn tôi."
Hoàng Du: "Cậu còn ngại à nha?"
Chung Nhất Minh: "Được một người đàn ông lớn tuổi khen, tôi. . . tôi thấy muốn ói."
"Ha ha ha ha ha. . . "
Chỉ chốc lát sau đến phiên Chung Nhất Minh: "Du ca, anh thông minh như nhà bác học, sống lạc quan hết mình, lương thiện, . . uy mãnh."
Đạo diễn: "Uy mãnh không tính!"
Đạo diễn vừa nói xong, nước phun thẳng vào người Chung Nhất Minh.
Chung Nhất Minh sờ mặt ướt sũng: "Đau! Thật độc ác!"
Đạo diễn nhắc nhở lại quy tắc: "Từ người trước nói qua không được dùng lại."
Chu Lỗi: "A! Vậy quá thua thiệt cho chúng tôi!"
Đường Chi Hạ ở một bên lặng lẽ ghi nhớ các từ, thừa dịp mội người không chú ý cô còn ghi lại, động tác nhỏ này bị Ngô Cẩm Hằng phát hiện: "Ngô Cẩm Hằng cười: "Đạo diễn, tôi muốn báo cáo, có người gian lận."
Đường Chi Hạ lập tức nắm tay giấu sau lưng.
Cố Nham duỗi tay rút tờ giấy trong tay cô.
Đạo diễn: "Không được gian lận. Mời nộp lên!"
Đường Chi Hạ xoè tay ra: "Không có."
Đường Chi Hạ bị bắt được, cô ngượng ngùng cười: "Ngô lão sư, thành tích ngữ văn của tôi không tốt." Cô nói thật, tiếng Trung của cô quả thật không tốt."
"Vậy thì thật hay, cô đến chương trình chúng tôi giúp cô bồi dưỡng."
Cố Nham nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Em nhớ được mấy từ."
"Những từ muốn nói họ nói rồi."
Cố Nham bật cười, kín đáo đưa tờ giấy cho cô: "Tôi vừa viết mấy từ, em nhìn lại đi."
". . . Không bị bắt chứ.:
"Nếu bị phát hiện, tôi che giúp em."
Cả đoạn này bị thợ quay phim ghi lạ, chắc chắn mùa này Running man có lượng người xem cao nhất. Đồng thời, CP đầu tiên của Cố Nham và Đường Chi Hạ sẽ xuất hiện!
Đại Khê ở bên kia nhìn chằm chằm hai người, cô lần đầu tham gia chương trình giải trí nên không tìm được cảm giác. Ngược lại Đường Chi Hạ biểu hiện rất tốt, thi thoảng thợ quay phim sẽ bắt một số hình ảnh của cô.
Đến phiên Cố Nham và Đường Chi Hạ, mọi người rửa mắt ngồi ăn dưa.
Đường Chi Hạ: "Vậy tôi bắt đầu trước. Thầy Cố, anh. . . khí phách hiên ngang, thanh lịch, học phú ngũ xa, nho nhã lịch thiệp, tài trí hơn người, kiến thức rộng mở. . ."
* Học phú ngũ xa: chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú.
Ngô Cẩm Hằng: "Nghe lời văn của em tôi còn tưởng em không phải từ Mỹ trở về, mà là xuyên không từ cổ đại đến."
Khoé miệng Cố Nham hiện ý cười.
Trí nhớ Đường Chi Hạ siêu tốt, tiếp tục nói: "Ngọc thụ lâm phong*, tuấn tú lịch sự. . ."
*Ngọc thụ lâm phong: khí chất nhẹ nhàng, tao nhã của người đàn ông nhưng có ý chí quyết tâm sắt đá không gì lay chuyển.
Đạo diễn: "48 từ, sắp hết giờ rồi. 5, 4, 3. . ."
Đường Chi Hạ khẽ nói: "Còn có handsome."
Hoàng Du: "Cái gì?"
Đường Chi Hạ yếu ớt nói lại: "Handsome."
Đam người trong nháy mắt cười ôm bụng.
Chung Nhất Minh: "Chi Hạ, chúng tôi tin em từ Mỹ tới. Đạo diễn, từ này được tính không?"
Tổ đạo diễn: "Lần này tính, lần sau không không được nói tiếng nước ngoài. Chi Hạ nói được 49 từ."
Đường Chi Hạ: "Kết thúc rồi à?"
Đạo diễn: "Nếu cô muốn có thể tiếp tục khen Cố Nham.
Đường Chi Hạ nuốt ngụm nước bọt: "Thầy Cố, tôi cảm thấy những từ tôi vừa nói chưa phải miêu tả hết phẩm chất của anh."
Vừa nói xong, đám người lại nhịn không được cười. Đây gọi là trình độ quá cao siêu đi.
Cố Nham: "Cám ơn em đã khen."
"Được, đến lượt Cố Nham đáp chiêu."
"Cố Nham, hãy phát huy trình độ ảnh đế của mình đi, khen Chi Hạ bằng cảm tình thật lòng."
Cố Nham nhẹ nhàng hắng giọng.
"Mời ra chiêu!"
Cố Nham nghiêm túc nói: "Chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, đẹp như quan ngọc, khuynh quốc khuynh thành, mi thanh mục tú*, mềm lòng hiền hoa. . ."
*Mi thanh mục tú : chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt. Ngoài sự thông minh, họ còn rất tài hoa, cho dù ngành nghề nào, họ đều có thể đạt được thành tích đáng tự hào, có thể trở thành một nhà lãnh đạo trong ngành công nghiệp.
Đường Chi Hạ sững người, mặc dù đây là trò chơi nhưng gương mặt cô hiện một tầng đỏ ửng. Đến ánh mắt cũng không nhìn Cố Nham nữa.
Hoàng Du: "Hai người có phải vừa từ đoàn làm phim cổ trang đến đây không? Cố Nham, cậu nói khiến Chi Hạ ngại rồi kìa."
Đường Chi Hạ lập tức phản bác: "Tôi vẫn nhịn được."
Tổ đạo diễn ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ này biểu hiệc cũng không tệ lắm. Dương Thịnh còn bảo thợ quay phim chiếu ống kính đến cô nhiều một chút.
Đạo diễn: "47 từ."
Cố Nham dừng một chútm nói từ cuối cùng: "Huệ chất lan tâm*."
*Huệ chất lan tâm: dùng khen tặng một người con gái có phẩm chất thanh cao như loài hoa Huệ và tâm hồn hiền dịu như loài hoa Lan.
Mọi người: "Hết rồi?."
Cố Nham: "Hết."
Đạo diễn: "48 từ, ít hơn Chi Hạ một từ. Cố Nham tiếp nhận trừng phạt."
Vừa nói xong, nước phun vào người Cố Nham.
Không biết Đường Chi Hạ tìm thất một cái mũ ở đâu, vèo một cái đúng trước mặt Cố Nham: "Thầy Cố. . ."
Cố Nham nhìn mũ của cô: "Cám ơn."
Mọi người: ". . . Chi Hạ, cô vừa tới đã học được thủ đoạn của Du ca?"
Đường Chi Hạ hì hì cười: "Trước khi đến đây tôi đã xem qua chương trình nên học được."
Hoàng Du: "Đồ nhi ngoan, về sau các hạ sẽ dạy dỗ ngươi tốt."
Đường Chi Hạ tiếp nhận: "Đa tạ sư phụ."
Kể từ đó, Hoàng Du và Chi Hạ kết nghĩa sư môn.
Trì chơi kết thúc, đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ mới: "Vòng đấu vừa nãy Chi Hạ nói 49 từ. Cho lên cô ấy chiến thắng vòng này, cô có thể nhận một manh mối về công chúa. Sáng ngày mai, mọi người tự xuất phát đi tìm công chúa. Con đường còn gian khổ, tổ đạo diễn chu cấp cho mọi người 20 tệ tiền lộ phí. Mời mọi người chú ý chi tiêu hợp lí!"
"Được rồi, mời mọi người đi nghỉ ngơi. Ngày mai cố lên!"
"Dương Thịnh, ông đứng lại! Ông chỉ đưa chúng tôi 20 tệ! Không đủ tiền xe!"
Dương Thịnh: "Mọi người đều biết tổ đạo diễn không có tiền mà."
Đường Chi Hạ cẩn thận cất 20 tệ vào túi. Cố Nham đứng bên cạnh nhìn bộ dáng của cô không khỏi bật cười: "Chi Hạ, em cũng cất giúp tôi."