Có Anh Đây Rồi!

Chương 23: Đánh Cược






Xin tan ca làm sớm, tôi chạy thật nhanh vào nhà sách mua một khung hình nhỏ, rồi vào tiệm chụp hình, chụp một tấm hình in nhanh. Lao thật nhanh về nhà, tôi quyết định sẽ tỏ tình với Tuệ Lâm... Nhưng không hiểu sao, tôi lại không đủ can đảm để nói trực tiếp với cô ấy.

Tôi viết tâm tư vào một tờ giấy nhỏ: "Gửi Tuệ Lâm! Nếu đọc được bức thư này, anh chỉ muốn nói với em rằng: “Anh yêu em”. Tôi gói ghém mảnh giấy rồi để vào sau bức hình.

Dường như, tôi cũng đang chơi một trò chơi cá cược vậy. Nếu cô ấy thấy được mảnh giấy này và phản hồi tôi, chứng tỏ cô ấy cũng thích tôi. Ngược lại, chúng tôi sẽ là đôi bạn thân của nhau mãi mãi. Tôi sẽ luôn bên cạnh và cầu chúc những điều tốt đẹp nhất đến với cô ấy… Tất cả đều là do định mệnh an bài.

Cầm món quà đã gói ghém cẩn thận trong tay, tôi chỉ muốn qua gặp Tuệ Lâm ngay lập tức. Tôi còn nhiều điều cần dặn dò cô ấy trước lúc đi xa. Cô ấy chưa từng xa gia đình chắc chắn sẽ có nhiều điều bỡ ngỡ và quan trọng hơn là liệu cô ấy có còn nhớ tới tôi, nhớ một người đã từng bỏ lỡ cô ấy.

Hôm nay nhà Tuệ Lâm có vẻ rất đông khách đến thăm, mọi người đều đang quay quanh cô ấy. Chắc do sáng mai Tuệ Lâm phải lên máy bay sớm, nên họ hàng, người thân đều đến chia tay. Tôi cũng không muốn phiền cô ấy và gia đình, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy qua khung cửa sổ. Nhìn cô ấy vui vẻ nói cười như thế, chẳng phải đang rất hạnh phúc sao.

Rời xa gia đình có lẽ là điều mà cô ấy ấp ủ bấy lâu nay. Bây giờ thì tốt rồi, mong ước của cô ấy đã thành hiện thực. Tôi chỉ còn biết thầm chúc mừng và cầu chúc cho cô ấy có thể mạnh mẽ vượt qua những khó khăn sắp tới của cuộc đời.

“ Cố gắng lên, em nhé!”.

Tôi cứ thế đứng ngồi không yên, chỉ để mong được gặp cô ấy. Tôi sợ ngày mai mình sẽ không được gặp lại cô ấy nữa. Cũng không biết bao lâu nữa, chúng tôi mới có thể gặp lại nhau… Một năm, hai năm, hay bốn năm. Đối với tôi đó là một thời gian quá dài, rồi lỡ cô ấy quyết định ở lại Hà Nội làm, thì tôi biết phải làm sao đây? …

Hàng vạn câu hỏi cứ thế tuôn ra trong đầu tôi, khiến tôi không thể nào đứng yên một chỗ.

Tôi xuống dưới sân chung cư, vừa đi vừa nhìn lên trời cao, những ngôi sao hôm nay cũng không thể phản chiếu ánh sáng lấp lánh nổi nữa rồi.

Đám mây đen kia, không biết vô tình hay cố ý, mà che đi ánh sáng dịu dàng của mặt trăng, khiến nó phải gồng mình len lỏi những tia sáng vàng ánh xuống nhân gian. Quang cảnh hôm nay…Thật buồn đến nao lòng.

“ Anh Thanh Sang! Anh lại đi dạo một mình ạ”, Giọng An An ú ớ dưới chân tôi;

Tôi ngồi xuống ngang mặt với An An, nhìn con bé với gương mặt ngây thơ này, tôi thật sự không dấu nổi lòng mình mà chợt hỏi nó: “Nếu phải xa một người quan trọng với em, liệu em có buồn không An An?”, Tôi hỏi con bé;

Con bé mở to hai mắt, tỏ vẻ khó hiểu mà hỏi lại tôi: “Anh đang buồn vì ngày mai phải xa chị Tuệ Lâm phải không ạ?”.

“ Sao em biết?”. Đến lượt tôi ngạc nhiên vì câu hỏi của con bé. Sao nó lại có thể hiểu rõ tâm tư của tôi lúc này như vậy, không lẽ trên mặt tôi lại hiện lên rõ ràng đến thế sao.

An An kể, sáng nay Tuệ Lâm đã đến chào tạm biệt và cũng hỏi con bé một câu tương tự như thế. Nhưng đáng tiếc lại không nói với con bé người quan trọng ấy là ai. Tuệ Lâm nói với con bé rằng cô ấy chỉ hỏi vu vơ thế thôi, chứ cô ấy làm gì có người quan trọng nào, sau đó còn cười nắc nẻ, khiến con bé cũng cảm thấy thật sự khó hiểu.

Nghe con bé kể, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh chàng thanh niên hôm bữa chở Tuệ Lâm về. Trước giờ, chỉ thấy cô ấy thân mật với mỗi anh ta, chứ có thấy cô ấy ôm ấp ai như thế bao giờ. Ngay cả đối với tôi, thân thiết với cô ấy như vậy, mà cô ấy còn không thèm động tới tôi nữa là.

Tự dưng tôi lại thấy bực bội, cảm giác này tôi cũng không biết nên định nghĩa như thế nào mới đúng, chỉ biết nó rất khó chịu. Đôi khi, còn khiến tôi không thể điều khiển bản thân mình.

Gặp An An được một lúc, mẹ con bé đã gọi về ngủ sớm mai còn đi học thêm. Con bé chuẩn bị vào lớp một rồi, nên dạo này lịch học cũng khá bận bịu.

Tôi cũng không biết làm sao với cơn bực bội này, vừa đi vừa đá lung tung, “Khỉ thật, mình bị sao vậy ta”.

Đang khua chân múa tay, bất chợt Tuệ Lâm từ đâu đứng khoanh tay nghiêm nghị trước mặt tôi, khiến tôi không khỏi giật mình: “ Tuệ Lâm, không phải Tuệ Lâm đang bận chia tay mọi người à?”. Tôi vội thu cái chân hư lại, lúng túng hỏi thăm cô ấy.

Tuệ Lâm cười nhẹ, bảo vừa tiễn mọi người ra cổng. Thấy tôi vừa đi vừa đá qua đá lại, chắc đang bực bội điều gì, nên ghé qua hỏi thăm xem thử: "Sao thế, có phải vừa có ai ăn hiếp Thanh Sang không. Nói Tuệ Lâm nghe đi, Tuệ Lâm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Thanh Sang". Tuệ Lâm vừa nói vừa xắn tay áo lên;

Tôi có thể cảm nhận được thời gian như ngưng đọng tại khoảnh khắc này, chỉ có tôi và Tuệ Lâm. Cô ấy vẫn không hề thay đổi, là một cô gái vô âu, vô lo và luôn bảo vệ tôi.

Chúng tôi còn quá trẻ để nói lời yêu thương ai đó, hãy để cô ấy được làm những gì cô ấy thích. Hãy để cô ấy được tự do tự tại như bây giờ, còn chuyện tình cảm sau này nhất định, tôi sẽ thổ lộ cùng cô ấy…