Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chuyện Xưa Ở Hollywood

Chương 26: Rỉ Tai Nhau




Chương 26: Rỉ Tai Nhau

Bình minh lại lên trên thành phố thiên đường, từ trong đống giấy lộn ngổn ngang trên bàn Edward vùng người dậy lấy tay lau màu mắt, híp đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía đồng hồ treo tường ở gần đó. Rồi mới ngáp dài ngáp ngắn vớ lấy bộ điện thoại đang đổ chuông inh ỏi.

"Alo, Edward đây..." Kẹp lấy ống nghe vào cạnh cổ, hắn nhặt lên một phần kịch bản đề ra cho vở kịch sắp tới còn đang trong quá trình sửa chữa, ánh lười biếng lướt động. Vốn còn đang mệt mỏi vì một đêm làm việc quá độ, nhưng sau khi nghe thông tin người bên kia truyền về, Edward liền lập tức tỉnh táo, bao mệt mỏi lập tức xua tan trong chốc lát.

"Cảm ơn đã thông báo... bảo trọng."

Gác ống nghe xuống, bỏ kịch bản sang một bên, hắn hít lấy một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh nhất có thể. Nhưng không thể nào dấu đi nụ cười giang rộng treo trên mặt ngày, đã lâu lắm rồi hắn mới nghe một tin mừng như thế.

Vất vả gần nửa năm trời, tại Hollywood không quen biết một ai, cùng một ekip làm phim xa lạ chừng 20 người lần lượt tại các địa điểm lội mưa gió, cuối cùng vượt án số tiền dự trù 200 nghìn cuối cùng mới xuyên qua một khe hẹp mới đẩy được phim của mình ra rạp. Tuy mới chỉ có tới 20 màn chiếu nhỏ bé rải rác trên toàn nước mỹ, tất cả các con số trên đều bé tẹo teo so với các bộ phim khác của các xưởng phim lớn, nhưng hắn đã thỏa mãn rồi.

Cứ nghĩ ngay ngày đầu tiên công chiếu [Ám Ảnh Bạo Lực] không thể gây bao nhiêu hiện tượng tại phòng vé, nhất là trong mùa ế phim như này. Ai ngờ thống kê từ phía của Miramax trung bình mỗi suất chiếu có khoảng chừng 18 người ngồi xem, trong Los Angele thì đại đa số người xem là những người từ lần chiếu sớm trước đó đến xem lại, còn ở các bang khác thì là do hiếu kỳ, phần thì là vì hết phim để xem nên quyết định chọn phim hắn đến để giải trí. Mỗi vé bán ra tại buổi công chiếu lần này kiếm lời về được chừng 90 đô - đã bao gồm trọn gói đồ ăn thức uống- Loại bỏ 2 xuất buổi sớm ít người xem, thì còn lại 6 suất có lưu lượng người xem bình ổn. Theo phía nhà rạp xác nhận, phim đã kiếm về được ít nhất 17.330 đô ngay tại ngày đầu tiên.

So với một phim thương mại ăn khách ra mắt mùa lễ, thì chiến thắng 17 nghìn đô này của Edward từ 20 rạp chiếu. thậm chí còn không bằng một con số bán lẻ của người ta tại một nhà rạp duy nhất. Chứ chưa nói đến tổng doanh thu cả nước trong ngày với hơn 3000 rạp chiếu lớn nhỏ khác nhau.

Nếu gọi thị trường phòng vé là một cuộc đua thì có thể coi Edward đã thua thê thảm rồi. Nhưng ai đời lại tự hạ thấp chính mình, hắn vẫn coi đây là một chiến thắng, tin vui còn chưa hết phía Miramax còn truyền đến một tin tức khác. mới nghe thôi đã làm cho người ta chấn động.

Trong tổng số 2889 phiếu đánh giá được gửi đi để lấy ý kiến, Miramax thu hồi về lại tổng cộng 2349 phiếu. Trong đó trên thang điểm 5 sao đánh giá, số người cho phim 5 sao cao đến bất ngờ tận 1483 người, 4,5 sao cũng rất cao tận 327 người, nối gót sau đó là những người đánh giá 4 sao, số người đánh giá phim dưới 3 sao lại ít cỏn con không tới 20 người.

Buổi công chiếu lần này có thể nói là dùng từ bạo rạp để hình dung, thu về danh tiếng tốt đến không ngờ. Dù không biết đến cuối cùng danh tiếng có thể chuyển hóa lại thành doanh số phòng vé hay không…

Bỏ lấy công việc sang một bên, bây giờ không phải là thời điểm để làm việc, hắn quyết định tự ra ngoài tự chúc mừng cho chính mình, nhặt lên ví tiền, cùng chìa khóa trong chồng giấy tờ, hắn rời khỏi nhà xuống phố. So với tiết trời nóng ẩm ở việt nam, tháng tư ở Downtown Los Angel·es hiện ra có phần mát mẻ chừng 21-26 độ, nhưng với các tòa nhà bịt kín bưng hiếm cây xanh luôn tạo cho người ta cảm giác gì đó nó oi bức khó chịu, chỉ đi dọc đường phố không được bao xa thôi, Edward lưng đã ươn ướt, thấm nhẹ mồ hôi, dù mặt trời còn chưa lên đến đỉnh.

Thời điểm tiến tới khu phố mua sắm ở Downtown, Edward liền men theo ký ức mau chóng chuyển người tránh nóng ở một quán rượu quen thuộc bên đường. Chuông cửa rung lên, Edward thân thuộc cùng chủ quán, và cùng một vài người gần đó chào hỏi một phen rồi kéo lấy ghế gần quầy, đặt mông ngồi xuống.

Ông chủ đặt nhẹ khăn giấy trắng lên trước mặt Edward, rồi từ sau quầy với ra một cốc thủy tinh, cầm chặt lấy tay vịn, gạt từ từ một tràng xuống, bia lạnh từ đổ đầy cốc đẩy về trước mặt hắn.

"Hôm nay quán mời, nghe nói phim của cậu mới công chiếu gần đây phải không?"

Cầm lấy cốc bia mát lạnh, Edward không khách khí nâng lên làm một hơi lớn, tự có cảm giác bia ngon xua tan đi cái nóng. Uống chừng nửa cốc, hắn đề xuống khà hơi một cái thư thái hơn rất nhiều rồi mới mới nhún vai quay ra trả lời.

"Cảm ơn ông, Harper. Một bộ phim nhỏ thôi, không đáng để nói đến. Tôi không nghĩ đến ông cũng biết đấy..."

"Đừng tưởng tôi quanh năm đứng quầy rượu không, thông tin lại nhạy bén lắm..." Harper bắt tay chéo nói, rồi ánh mắt đưa về phía bàn đằng sau Edward, nơi có hai người đang ngồi bàn luận chút các hạng phim đang nổi gần đây, đặc biệt [Ám Ảnh Bạo Lực] được nhắc đến nhiều nhất.



Nghe được lời của chủ quán, Edward cũng không khỏi khẽ ngẩng đầu quay lưng lại nhìn một phen, hắn biết rõ truyền miệng uy lực có bao nhiêu đáng sợ, nhưng không nghĩ lại mạnh như vậy nha.

"Yên tâm, Ed, chúng ta quen biết cũng không ngắn, tôi đảm bảo sẽ kêu gọi mọi người trong tiệm đi ủng hộ một hai." Nói rồi Harper quay sang một bên hét về phía nữ phục vụ đang bê thức uống cho khách gần đó:

"Emma!! Cô vừa quen với chàng trai mới phải không? Edward vừa mới ra mắt phim đấy, nhân cơ hội này đi ủng hộ chàng trai trẻ của chúng ta chứ hả!?"

"Đừng nói nữa Harper, chúng tôi chia tay rồi? Nhưng yên tâm Ed để tôi lừa anh khác dẫn tôi đi ủng hộ phim của anh."

"HẢ!! Sớm như vậy sao lần này mới được bao nhiêu nhỉ, 2 tuần!?" Harper cười cười trêu trọc.

Mấy khách quen trong quan nghe thấy vậy cũng quay lại cười cười hùa theo, Edward biết kể cả giờ này phim cũng không kiếm lời như hắn tưởng, thì ít nhất hắn cũng hạnh phúc khi biết vẫn có người ủng hộ hắn.

Nghĩ đến đây tự nhiên hắn nhớ tới thân ảnh một người, lòng bàn tay trái chợt giật giật run run, bia uống dở cũng không còn ngon nữa. Đặt cốc xuống, hỏi chủ quán tiệm hoa gần nhất rồi đứng dậy trả tiền, đẩy cửa kính ra ngoài.

"Ed có chuyện gì mà đi sớm vậy, tôi còn đang định chúc mừng anh ta một phen đây." Emma đưa đồ cho khách xong chạy lại hỏi chủ quán.

"Không biết chắc có việc đột xuất."

....................

Cách nơi Edward đang ngồi không đặc biệt xa xôi, tại đại học Nam California nơi Edward từng theo học và chọn làm địa điểm chính để quay các phân cảnh giảng đường, Ava xách tập sách vở, ánh mắt mệt mỏi, lừ đừ, từ từ tra từng đồng xu lẻ vào trong máy bán hàng tự động rút ra một lon cafe uống cho tỉnh tảo.

Tối hôm qua cô nàng ngủ không được ngon giấc lắm, trong đêm thỉnh thoảng mơ màng choàng tỉnh lại, sợ hãi khi nghĩ mình rơi vào trong căn phòng tối nơi có đôi mắt lăm le nhấm nuốt mình ý hệt trong phim tối nọ nàng xem cùng đồng bọn. Mới đầu nàng còn tưởng là một bộ phim nát, nhưng cuối cùng hình ảnh phim quá đặc sắc nàng cũng không dứt được khỏi màn ảnh, đạo diễn quăng ra bao nhiêu chi tiết nàng liền lăm le thu nhặt mong muốn tự mình giải đáp bí ẩn trong phim.

"Đều vì bộ phim c·hết tiệt kia mà hôm nay mình phải tốn nhiều phấn che đi vết thâm ở mắt."

"Này Ava!!!" Từ phía sau thấy Ava tự nhiên đứng lẩm bẩm một mình tựa như đang chửi bới ai đó, bạn học nữ của Ava liền cười thầm, rón rén, tiến lại gần nhảy vồ lên một trận vỗ bờ vai của nàng. Hiệu quả phải nói là ăn điểm một trăm phần trăm, khiến Ava giật bắn mình làm cafe trên tay nàng rơi xuống đất, đổ mất

"Quinn!! Cậu làm cái quái gì thế!? Doạ mình một trận c·hết kh·iếp."

Nhìn lon cafe vừa mới cậy nắp, bản thân chưa kịp uống ngụm nào lênh láng khắp đất, Ava tiếc rẻ cáu giận quay lưng lại trách móc đồng bạn.

"Chỉ là thấy cậu đứng đực trước máy bán hàng, định doạ vui chút thôi mà, đâu nghĩ cậu phản ứng dữ đến thế. Chút mua lại cho."



"Mình bị cậu dọa tỉnh rồi, không cần thêm cafein để tăng xông máu nữa đâu Quinn."

"Mà nè, thế sao tự nhiên hôm nay xuống sắc thế!?"

"Hay tối qua đi cùng anh nào..." Nói rồi Quinn cười hì hì, nháy mắt ý tứ.

"Bà đây không phóng túng như cậu... tôi qua chỉ đơn giản là ngủ gặp ác mộng thôi."

"Heo ngáy như cậu mà cũng có ngủ không ngon á!!"

"Thì... là tối hôm qua bọn bạn kéo nhau đi rạp chiếu... bị ám ảnh từ đó...." Càng nói giọng của Ava càng bé đi như con muỗi vo ve vậy.

Nhưng dù thế cũng không thể nào thoát khỏi tai của Quinn được, nghe xong cô nàng cười như điên dại, ôm bụng đứng một góc cười, vỗ vai nói: "Cậu mấy tuổi rồi, còn bị phim nó dọa sợ thế."

"Cậu thì biết gì, phim kinh dị thông thường sao dọa nổi bà đây, phim này khác nhé, có giỏi cậu thử xem phim xong mà không bị như ám ảnh xem nào, cá 100 đô cậu còn mất ngủ hơn tớ." Biết kiểu gì cô bạn cũng cười thối mũi mình, nhưng Ava cũng không thể nào kìm được tức giận, mặt mày đỏ bừng bừng, giọng thách thức.

"Thật!? Nhưng tớ không cần 100 đô của cậu, hay là cậu cho tớ mượn chiếc váy hiệu Dior cậu vừa mua đi."

"Không công bằng, chiếc váy đó mình còn chưa thử lên người nữa!!"

"Thế thì thôi, mình không cá nữa."

"Thôi được rồi, nhưng cậu phải hứa là không làm hỏng nó đấy."

"Oke. mà nói nhiều như vậy, tới giờ vẫn chưa biết tên phim đấy?"

"Ám Ảnh Bạo Lực!"

"Được, thế cuối tuần này không có tiết, chúng ta gọi thêm mấy người nữa rồi cùng đi." Quinn khoác tay Ava vừa đi vừa cười nói, còn Ava thì tự nhiên thấy mình giao dịch bị hớ rồi.

Mặt trời chậm rãi từ phía Đông chạy chậm chuyển qua chính giữa đỉnh đầu, Johnson gác máy điện thoại kết thúc cuộc chốt đơn với khách hàng, vươn mình một cái, đứng dậy đi vào phòng nghỉ của văn phòng làm hớp nước, tiện thể cầm ra bữa trưa mua từ sáng chuẩn bị hâm lại một chút. Bởi vì thời điểm nghỉ ngơi nên nhân viên trong công ty lúc này cũng đang tụ năm tụ bảy một góc thảo luận chủ đề lẫn nhau cảm thấy hứng thú, đang rảnh rỗi Johnson cũng liền nhảy vào gia nhập trong đó.

Nghị luận chút ít về công việc cùng dự đoán xem ai sẽ được chuyển về từ tổng công ty làm trưởng phòng mới, chủ đề dần dần chuyển hướng về phương diện gia đình cùng phim ảnh,"



"Đầu tháng sau nghe bảo có phim truyền hình [Nhiệm Vụ Bất Khả] được chuyển thể thành phim chiếu rạp do Tom Cruise đóng sắp được công chiếu đấy."

"Phim cũng phải tận đầu tháng sau mới công chiếu, gần nhất không có phim nào khác sao?"

"Để tôi đề cử với mọi người một bộ phim nhé, phim cũng khá hack não đấy. Hôm qua rảnh rỗi, tôi có đi xem một bộ phim tên gọi là [Ám Ảnh Bạo Lực]..."

Bởi vì chi phí bỏ ra để tuyên truyền cho bộ phim không nhiều, bộ phận marketing của Miramax cũng không thực sự ra sức, nhưng theo chứng kiến nhân số xem phim tăng nhiều, danh tiếng của [Ám Ảnh Bạo Lực] trong cộng đồng xem phim bắt đầu chậm rãi lên men. Tuy doanh số bán vé không có vẻ gì là vào tình trạng cháy vé cả, nhưng mỗi ngày trôi qua doanh số đều lộ ra xu thế tăng lên.

Cứ mỗi khi tổng hợp được số liệu mới nhất, đại diện của Edward là Patrick liền phản tốc kịp thời thông báo đến.

Thứ tư, số người ngồi bình quân là 21 người, tổng phòng vé trong ngày 14.526 đôla.



Thứ năm, số người ngồi bình quân 25 người, tổng phòng vé trong ngày 16.844 đôla.

Ba ngày đầu công chiếu với quy mô nhỏ [Ám Ảnh Bạo Lực] với 20 rạp chiếu phim lấy được tổng cộng 48.694 đô, mỗi rạp trung bình kiếm được 2435 đô.

Nhưng đó là câu chuyện của hai ngày sau, còn hiện giờ Edward đang cầm bó hoa ly tươi mới, bước dần qua gồ núi nhỏ nơi hàng trăm bia mộ lẳng lặng nằm đó, nhẫm tại cỏ xanh hắn dừng chân lại tại một bia mộ nọ. Gạt đi chút lá rụng trên đỉnh bia, Edward thay đi bó hoa cũ cắm đã lâu trong rọ, bằng hoa ly của mình. Rồi ngồi bệt xuống cạnh đó, tay ôm chân nhìn về phương xa, qua hồi lâu mới khàn khàn mở lời nói một mình:

"Đáng ra chúng ta nên gặp mặt nhau từ sớm... xin lỗi, đã kéo dài đến tận giờ."

" Tôi không biết trước đây hai người như nào, nhưng tôi chắc chắn một điều là cậu ta vẫn rất yêu cô… "

" Cũng thật buồn cười khi nghĩ về điều đó, nhưng ước nguyện duy nhất cậu ta để lại cho tôi là biến kịch bản kia thành phim và được mọi người thưởng thức."

"Hôm nay là ngày đầu tiên phim của tôi được công chiếu… tuy không phải là phim của cô nhưng chắc chắn sau này tôi sẽ làm được.

"Thực sự tôi rất sợ hãi mình sẽ chẳng tài nào làm được đến mức này... và làm thất vọng đến hai người."

"Có vẻ như cuối cùng tôi cũng đã thành công nhỉ, phần nào đó."

"Tôi có lẽ không nên làm phiền cô nữa Liz, tôi tốt nhất là nên đi thôi."

Nói rồi Ed đứng dậy phủi quần áo, lòng không còn nặng nề như trước, chầm chậm bước xuống đồi xanh. Đằng sau một cơn gió nhẹ thổi tới, làm rung rinh những khóm hoa ly trước bia mộ của Elizabeth, như thể cô đang vẫy chào lại hắn vậy.

##CẦU HOA TƯƠI- CẦU ĐỀ CỬ

##Người đi qua xin để lại một bình luânh để tác có động lực