Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chuyện Xưa Ở Hollywood

Chương 25: Thưởng Thức




Chương 25: Thưởng Thức

"Thầy Cone, hóa ra thầy ngồi ở đây, em tới để bổ xung vào luận án của mình. Thầy Cone.. Thầy co-osoooo..."

Máy quay bắt góc từ trên trần nhà nhìn xuống cánh cửa mở tung, nữ chính từ từ bước vào đi vào trong phòng gọi tên người thầy, nhưng khi động vào thầy giáo lại không phản ứng, đi tới phía đối diện cô mới kinh hoàng phát hiện da ông đã xám lại, ánh mắt trắng dã, hai tay thõng thoài xuống. Nữ chính Angela giơ bàn tay run rẩy của mình lên gần mũi của ông, không một hơi thể, cơ thể lạnh nhạt, cô vội vàng lấy lại bình tĩnh cố gắng đánh giá xung quanh, không có dấu hiệu của sự vật lộn, bên dưới mặt đất còn có thuốc thông khí của ông. Phía sau lưng màn chiếu vẫn còn đang là một màn hình mờ nhiều trắng xóa, phía trong máy một cuộn phim vẫn còn nằm trong đó, cô nắm chặt bàn tay tiến tới gỡ cuộn băng ra khỏi máy, rồi thẫn thờ bước ra ngoài.

Lúc này đây Edward đang ngồi trong một sảnh chiếu khác nằm cách xa trung tâm thành phố như cái của Orson và Garbiel đang ngồi, sau lần chiếu thử lần trước có vẻ như Miramax đã quyết định muốn biên tập lại một lần nữa và rút ngắn lại bộ phim thêm đôi chút phù hợp với tiêu chí 2 tiếng chiếu rạp. Rất may người biên tập phim vẫn là người quen cũ nên Edward vẫn có thể đảm bảo đứa con tinh thần của mình không bị cắt xén quá nhiều.

Tuyến phim chính tuy có thể chậm chút nhưng hắn tin sau khi vượt qua phần mở đầu, người xem chắc chắn lúc này đây đã có một mối liên kết vô hình với nhân vật. Đây cũng là một trong những yếu tố làm nên thành công của rất nhiều bộ phim đó là tạo được sợi dây liên kết với khán giả, khiến họ quan tâm, hứng thú với nhân vật và những gì họ làm, thiếu nó bộ phim coi như thất bại, vì sau khi rời khỏi rạp những thứ đọng lại trong họ không còn bao nhiêu.

Ngồi trong khuôn viên của trường Angela thất thần ánh mắt nhìn vào một điểm cũng không nhìn vào đâu cả, như người vô hồn. Cô chỉ lấy lại nhận thức khi nam chính Chema râu tóc xồm xàm tiến tới trước mặt cô.

"Tìm thấy ông ấy chưa?"

"Chưa!?" Angela trả lời trong vô thức

"Thầy Cone không lên đứng lớp. Cả cô cũng thế, cô đã ở đâu vậy?"

Nhưng lần này Angela không trả lời, một lần nữa lâm vào sợ hãi. Là một kẻ không thích giao tiếp nam chính cũng lời đợi câu trả lời của Angela quay lưng đi luôn: "Đừng để ý. Tôi đi đây."

Lần nữa lấy lại nhận thức Angela vội vàng nhìn bóng lưng của nam chính hỏi: "Anh nghĩ một bộ phim có thể g·iết người không? Kiểu một cơn đau tim hay gì đó, sau khi họ nhìn thấy thứ gì đó."



Nam chính không quan tâm quay lại nhìn liếc một cái rồi cũng bỏ đi, Angela cũng không mong nhận được một câu trả lời thỏa đáng lần nữa lâm vào im lặng thất thần.

Phim kế tiếp chuyển cảnh lúc này đây nữ chính đã về đến nhà với ánh mắt ngây dại, âm thanh xung quanh cũng mờ đi chỉ còn tiếng phập phùng, cô nhìn xuống cuộn băng mình vừa lấy được từ h·iện t·rường v·ụ á·n. Cô chỉ lấy lại nhận thức khi bố mẹ tiến tới vỗ vai nhắc nhẹ tối nay họ ra ngoài đi chơi. Angela cố gắng nặn ra khuôn mặt mỉm cười, dúi cuộn băng lại trong cặp, gật đầu bảo họ yên tâm đi chơi.

Angela ngồi xuống trường kỳ tại phòng khách, đặt cuộn băng xuống bàn, nhìn chằm chằm vào nó rồi lại nhìn về phía đầu đĩa VHS tại cuối nhà, chần chừ đủ lâu. Lúc này đây khán giả giường như cũng cảm nhận được sự khẩn chương của cô khi máy quay room cận vào đôi bàn chân đang rung, cùng khuôn mặt khẩn chương chần chừ cắn móng tay của cô. Như thể cô sợ mình sẽ phát hiện điều gì đó đáng sợ sau cuốn băng này vậy.

"Cạch... Cạch... Cộp...."

Cuối cùng cuộn băng cũng vào trong ổ đĩa, nhưng như một cách bảo vệ bản thân, Angela giảm độ sáng của chiếu tivi xuống thấp nhất chỉ còn một màu đen kịt. Đoạn băng bắt đầu chạy mới, mới đầu không có quá nhiều âm thanh, nhưng rồi âm thanh của một người phụ nữ vang lên qua loa của Tivi, lúc này đâu người xem mới nhớ tới đoạn này giống hệt với cảnh mở đầu họ chứng kiến lúc mở đầu trước đó. Máy quay từ từ room vào màn hình đen kịt kia, cùng tiếng khẩn cầu kêu cứu của người phụ nữ xấu số. Ánh mắt của Angela lẫn lộn sự sợ hãi cũng như kinh hoàng, cô vội vàng giật nó ra khỏi ổ đĩa.

Tiếng kêu cứu cầu khẩn của người phụ nữ là thứ được dùng để mở đầu cũng là thứ để kết thúc phân đoạn thứ nhất của bộ phim. Như thể hòa mình vào nhân vật một vị khán giả nữ một tay đặt trước lồng ngực, bắt đầu cũng rung chân hô hấp không đều tâm tình bất đầu khẩn chương.

"Hô.. Hô.. Trời ơi là trời sao lúc đó không gọi cảnh sát đi... Cô gái này điên rồi sao?"

Nhìn xem nữ chính lúc đó không hành động như một người bình thường là báo ngay cho cảnh sát hay gọi 911 để báo cáo cuộn băng, bạn nữ duy nhất trong nhóm của Garbiel bất bình cho phái nữ nói: "Hành động ngốc ngếch như vậy cũng được sao, đây có phải là khuôn mẫu của mấy bộ phim nát thường thấy sao? Nam chính cũng không đẹp trai lắm.. phim này mà cậu vẫn muốn xem lần 2 hả Garbiel? Phẩm vị của cậu tệ đi từ lúc nào thế?"

"Cái người ta xem là kịch bản, với hình ảnh phim, cậu chỉ biết đến ai đẹp thôi không... Phim đúng là giải quyết một vài vấn đề hơi gượng ép nhưng đảm bảo về sau phim càng hấp dẫn cho mà xem." Garbiel khinh khỉnh chê bài người bạn: "Mà trai đẹp không phải là không có mau nhìn hắn chuẩn bị xuất hiện rồi kìa."

Câu chuyện tiếp tục mở ra một chương mới khi Angela cùng nam chính Chema phát hiện ra trong trường chỉ có một người là sở hữu chiếc camera tương tự với cái ghi lại đoạn phim c·hết chóc kia. Cả ngày đó Angela như người cuống trí, đầu chỉ có tiếng la hét thất thanh cùng tiếng cầu xin của nữ sinh xấu số, dù trải qua hoạt động gì cũng vậy, tai cô vẫn vang vảng tiếng gọi thảm thiết, nhiều khi người xung quanh tiến tới vỗ vai cô mới nhận ra mình đang ở thực tại, nhưng tiếng kêu đó không bao giờ hết trái lại ngày càng lớn dần.



"Điện ảnh là gì?" Giáo sư bộ môn thay cho thầy Cone của Angela đang đứng quay lưng lại với đám học trò một tay cầm mic, tay kia cầm điếu thuốc nói, cũng chả đợi đám người trả lời, ông ta lập tức quay lưng lại nói: "Đừng tự dối mình, một môn nghệ thuật...không, không phải, giờ nó là ngành công nghiệp. Tất cả là về tiền bạc, hàng TRIỆU, TRIỆU, TRIỆU... đô la được đầu tư vào phim ảnh và được thu về từ rạp chiếu qua mỗi năm." tiếng của vị giáo sư vang vọng trong dãy lớp học.

Ngồi trong rạp lúc này nhóm bạn của Garbiel cũng như những người ngồi xem ở đó, đúng là không thể không đồng tình với vị giáo sư, gật đầu trước lời nói không thể trần trụi hơn về điện ảnh thứ vốn là một môn nghệ thuật giờ chỉ lại là những cỗ máy in tiền cho các công ty lớn.

"Ngành này đã và đang là một trong những ngành công nghiệp hái ra tiền nhất từ trước đến giờ, đất nước ta kiếm tiền cũng một phần là nhờ vào phim ảnh. Với tư cách là sinh viên học về điện ảnh, các em chính là những tương lai mới của ngành điện ảnh. Giờ đây những công ty lớn, những tập đoàn mẹ thi nhau đánh chiếm thị trường phim mà lại quên đi giá trị của nghệ thuật kìm hãm những cái nhìn mới.... và cách duy nhất để chống lại đó chính là?" Vị giáo sư tóc bạc dừng lại nhìn một hồi đám học trò, thầy không khí đúng như ý mình muốn rồi mới lại nói.

"Đó chính là hãy cho những gì công chúng muốn. Cho họ những thứ họ chưa bao giờ được thấy. Đừng quên điều đó."

Trong phòng học đám người như nổ tung vỗ tay trước lời nhắc nhở của vị giáo sư.

................

Ngồi trong khuôn viên trường, Angela mở cuốn luận án tốt nghiệp của mình, nhưng rồi khi cô vừa lật sang trang số hai tất cả đều là ảnh chụp và mảnh báo về vụ m·ất t·ích của nữ sinh trong cuốn băng snuff kia. Ảnh chụp của người cha già cô gái đưa cho phía nhà báo, mong muốn nhà hảo tâm nào đó đưa chút tin gì về con gái mình. Cùng mảnh báo về việc tòa án dừng điều tra về vụ m·ất t·ích mà Angela thu thập được. Angela ngồi đó thẫn thờ nhìn xem những mảnh báo khác nhau, như tức thì cô rơi vào trong một không gian giống như hầm ngầm tối đen như mực, chỉ có một nguồn sáng duy nhất chiếu thẳng về phía trước mặt cô, hiện ra hình dáng của cô gái m·ất t·ích đang k·hỏa t·hân trói chặt trên ghế ngồi.

Khuôn mặt cô biến dạng, tím tái lại vì những lần t·ra t·ấn đ·ánh đ·ập, miệng v·ết t·hương rách ra rỉ xuống thân mình những giọt máu đỏ thắm. Cô gái không ngừng khóc miệng nỉ non xin tha mạng, khi Angela tính tiến tới để giải cứu cô gái, cô nhận ra mình không biết từ lúc nào đã ngồi lại vị trí của cô gái đó, xung quanh chỉ không còn một ai.

Từ trong bóng tối một tiếng đèn bật lên ở phía xa, chẳng hay biết từ khi nào trong một bàn tay đang cầm lấy một giá dựng phim lắp đặt máy quay chĩa thẳng về hướng cô, rồi bàn tay rút lại về bóng tối. Angela thở không đều, tim đập như điên loạn ánh mắt cố gắng ra nhìn xẽm kẻ kia là ai nhưng không thấy được gì ngoài bóng tối. Đèn lại tắt nhưng lần này có một ánh đỏ nhấp nháy của máy quay hướng về cô, ghi hình toàn bộ vẻ mặt sợ hãi của cô.

Cũng chả đợi cô hồi hồn, một đôi mắt sáng lên trong hắc ám, miệng hắn huýt sáo vang vang tiếng gọi nhỏ Angela... Angela... tiến lại gần cô như du hồn. Mồi khi nó tới gần bóng tối như tiến thêm một tấc, thâu tóm đi ánh sáng xung quanh cô, Angela cũng không ngừng vùng vẫy thoát ra khỏi dây trói. Để rồi tiếng Bộp.... rơi một cái đống tài liệu trong cặp của cô rơi ra đổ hết xuống sàn, cô về lại với thực tại.



Khi Angela nhặt lên đống tài liệu cô nhận thấy một chiếc camera, cái mà giống với loại đã ghi hình lại cảnh g·iết người kia. Nó nằm lặng ở đó trên bàn cùng với một người thanh niên quay lưng lại với cô. Tiếng gào thét trong đầu cô lúc này chợt tắt, ánh mắt của Angela ghim chặt lại về phía bên đó, cô từ từ đứng dậy tiến về hướng đó.

Khi Angela từ từ đi vòng sang một bên giả vờ mua nước ngọt, để nhìn rõ chân diện mục của kẻ sở hữu chiếc máy kia là ai. Tên kia đang cầm ngắm máy quay cũng bắt được cảnh Angela đang hướng mắt về phía hắn. Như thể có giác quan của một con thú săn mồi hắn đứng dậy, người ẩn vẫn quay lưng lại với Angela nhưng ẩn ẩn ngó ra đằng sau, rồi đi ra khỏi khuôn viên. Không đạt được mục đích Angela quyết định đứng dậy bám đuổi tên kia.

"Hô... Hô..."

Chung quanh đồng bạn của Garbiel liên tục hô hấp nhanh, tim như muốn rớt ra ngoài, tựa hồ bọn hắn trong 10 phút kia trong rạp bóng tối mịt này đồng thời rơi vào trong căn phòng đen kia vậy. Mặc dù khoảnh khắc kia đã qua nhưng người người ai nấy đều cảm thấy sợ hãi.

"Đạo diễn này, quay chụp hình ảnh cần thiết phải vừa đẹp vừa ghê tởm sợ hãi như vậy không?"

"Âm thanh phương diện này cũng dường như được phối cũng quá kinh hãi đi, như thể bắt chét trái tim của ta vậy."

"Loại rơi tự do vào trong hư vô rồi xuất hiện trong căn phòng tối rốt cuộc là đạo diễn thế nào quay chụp vậy."

Với tư cách là mọt phim điện ảnh, Johnson một ông chú trung niên ngồi trong rạp lúc này có thể kết luận bộ phim này là phim trinh thám giật gần khác loại nhất mà ông từng xem, phim có nhịp điệu chậm và được kể lại với một loạt hình ảnh biểu tượng đặc sắc mãn nhãn nhưng vẫn không thiếu phần ghê sợ kỳ bý. Nhất là phân đoạn diễn tả nỗi ám ảnh của Angela trong chính nội tâm của cô ta, mọi thứ được quay thật đẹp nhưng thật sao cũng đáng sợ.

Phim có khuyết điểm ở những chỗ nhất định như cách giải quyết của nhân vật, thậm chí nếu tìm kỹ ông cũng có thể nhẹ nhõm tìm thấy mấy chỗ nhưng phim tiếp tới khai thác nội tâm bằng hình ảnh lẫn lời thoại ở sau này cũng tương đối tốt, gây hứng thú tò mò cho người xem tự mình tìm hiểu kẻ gây án là ai.

P/s: chương hơi hắc ám chút do tác gần đây đọc linh dị hơi nhiều.

##Cầu Đề Cử- Cầu Hoa tươi, Kẹo Ngọt

##Người đi qua xin để lại một comment để tác có động lực, xin chân thành cảm ơn.