Chương 22: Chi Tiền Để Kiếm Tiền (4000 Cầu Đánh Giá)
Quay lại với Edward ánh mắt của hắn đảo qua một lượt khán đài nơi những khán giả đang ngồi theo dõi. Cũng như bao người làm nghệ thuật khác, là đạo diễn hắn rất tự hào khi đứa con tinh thần của mình được nhiều người thưởng thức, trầm trồ. Cơ thể của họ như bị hút vào màn hình vậy, không còn tiếng mút nước ngọt xì... xột... tiếng nhai bắp rang bơ chóp chép, hay tiếng xì xào bàn tán linh tinh nữa, chỉ tập trung vào câu truyện đang ở trước mặt bọn họ, mà quang vào đó sự chú tâm lớn nhất.
Sau buổi chiếu thử kết thúc, mọi người trong rạp chưa rời đi luôn mà được phát cho mỗi người một mẫu phiếu, trên đó ghi lại các câu hỏi đơn giản như, trên thang điểm 1-5 bạn đánh giá phim bao nhiêu? Bạn có ấn tượng gì với nhân vật chính? Bước ngoặt trong câu truyện có khiến bạn bất ngờ và tạo được ấn tượng tốt? Bạn có thấy trước nó đến không?..v.v... Mọi người sau khi điền xong sẽ có người thu lại và được đem trở lại trụ sở của Miramax phân tích, nghiên cứu. Đi đồng thời với những người đó sẽ có cả quan sát viên âm thầm trộn lẫn trong đó.
Với hai nguồn thông tin tham khảo từ khán giả và quan sát viên, nhà phát hành có thể nắm giữ đại khái mức độ cảm thụ của khán giả với tác phẩm, so sánh với số liệu thị trường phim ảnh, từ đó khóa chặt lại những biến số có thể xảy ra và tính toán được mức độ lãi lỗ thu được nếu phim được công bố trong các khoảng thời gian nhất định. Kết hợp với giới truyền thông, Miramax lúc này đây có đưa ra mức độ đầu tư marketing và xác định ngày phát hành tránh đụng độ với các đối thủ lớn khác trong cùng năm, từ đó tăng lợi nhuận phim kiếm được.
Tóm lại, phim không dừng lại chỉ ở quay chụp, dựng cảnh và công tác hậu kỳ, mà còn là cả một cuộc chuẩn bị vũ trang ngầm chuẩn bị cho cuộc chiến sau đó nữa tại các rạp chiếu.
"Sau đây là một trong số các đánh giá sơ của một số khán giả..."
Trong phòng họp tại phân khu Los Angel·es của công ty Miramax, Orson Carte đang báo cáo lại cho giám đốc quản lý bộ phận phát hành Townsend Newman cùng cấp dưới của ông, những gì vừa tổng hợp lại được từ buổi xem thử:
"Khán giả là một thanh niên trẻ độ tuổi 20 trở lên, cảm nhận của anh ta như sau... Tôi có cảm giác mình như vừa chơi Steroid* vậy, mới đầu bạn không có cảm giác gì nhưng khi thuốc đủ ngấm, bạn bắt đầu thấy sự kích thích lan tỏa khắp người bạn, đôi mắt và bộ não lúc này bị lợi dụng một cách tối đa, cố gắng tìm hiểu xem đằng sau bí ẩn kia là cái gì.”
“Bộ phim sử dụng tối thiểu những góc máy tĩnh mà thay vào đó là những cú máy dài và góc máy di chuyển theo nhân vật. Diễn biến tâm lý nhân vật rất tốt, mỗi quan hệ của các nhân vật thực sự khiến ta quan tâm đến họ, đặc biệt nó còn được thể hiện bởi những lời thoại tương đối sắc xảo và cái nhìn thời đại. So sánh với Sev7n của David Fincher năm ngoái bộ phim có cách triển khai tương tự chậm dãi không vì thế mà mất đi bản sắc riêng."
Townsend Newman ngồi dựa lưng vào ghế da, gõ mặt bàn lắng nghe bản báo cáo của Orson. Liên tục vài phần phiếu hỏi khác, tất cả đều đồng ý bộ phim rất ổn, cốt truyện tốt, diễn viên tuy còn hơi gắng gượng để diễn nhưng phần lời thoại sắc xảo và góc máy mới lạ đã cứu cánh đi phần nào. Thậm chí bộ phim còn hút người đến độ một ít người xem vì tận lực không bỏ lỡ tình tiết phim mà nhịn đi vệ sinh đến mức không chịu được mới rời ghế đi thôi.
"Đây là kết quả thống kê."
Orson rút từ trong tập giấy tờ ra một bản biểu đồ nho nhỏ với các ghi chú dưới đó, dù sao thì số liệu không nói dối, tất cả những lời kia có thể hay nhưng Townsend Newman vẫn tin tưởng vào số liệu nghiên cứu đi ra hơn, đây không phải là chỗ cho mấy lời hay ý ngọt.
"Theo đó chúng ta phát ra tổng cộng 218 phiếu hỏi, đa phần người xem đều đưa trả lại sau khi hoàn thành, chỉ có hai trong số đó là vì không chắc chắn nên không hoàn thành phiếu hỏi, số còn lại không muốn làm, tổng chi lại chỉ còn 210 phiếu."
Orson chỉ vào biểu đồ thống kê, dùng lời ngắn gọn nhất nói"Trong đây thì là số phiếu đánh giá 5 điểm chiếm 179 phiếu, 14 phiếu 4.5 điểm, 7 phiếu 4 điểm, số còn lại là khán giả khó tính với thông số giao động trung bình từ 3.5đ tới 2đ. Không có phiếu 1đ"
Trong phòng họp, các vị nhân viên cấp cao, nghe thấy vậy lập tức bàn tán xôn xao, họ đều không ngờ trước độ thành công của buổi xem thử lần này. Từ đây có thể chắc chắn là Miramax sẽ không còn coi nhẹ [Ám Ảnh Bạo Lực] nữa, mà có thêm tin tưởng để đầu tư chính đáng.
..........................
Đi tới một nơi khác, lúc này Edward đang cùng với đoàn làm phim làm một buổi họp báo nhỏ, hắn và đội ngũ sẽ lên sân khấu và trả lời lại các câu hỏi đến từ Fans hâm mộ và giới truyền thông, giải thích một chút cách nhìn của hắn với người xem.
Dưới tràng pháo tay của mọi người hắn và các nhân vật quan trọng nhất của bộ phim đi lên sân khấu, mỗi người một míc trả lời phòng vẫn. Tự nhiên không hiểu sao Edward lại có cảm giác Dejavu nhớ lại cảm giác giống như hồi lúc hắn mới xuyên không, chẳng phải hắn lúc đó cũng đang tổ chức họp báo sao? Không lẽ hắn chuẩn bị lại đi tiếp? Lắc bỏ những suy nghĩ viển vông ra khỏi đầu, trước tiên hắn cần tập trung vào đây đã.
Hắn cố gắng duy trì một thái độ thân thiện, chỉ trả lời những câu hỏi vừa phải, mập mờ câu trả lời chứ không thực sự cho đi quá nhiều thông tin, đôi lúc bạn phải để khán giả đoán già đoán non. Những thuyết âm mưu và triết lý luôn là những thứ khiến cho những bộ phim kinh điển sống mãi bất kể thời gian.
Dù cho hắn có tiết lộ hết những phân cảnh ý nghĩa và ý đồ của chúng thì đảm bảo 50% số người ở đây chắc chắn vẫn sẽ không thực sự hiểu hắn đang nói gì, nên thôi hắn sẽ để các nhà phân tích mổ sẻ sau vậy.
Còn về phần đánh giá của các nhà phê bình và báo chí đối với bộ phim, hắn thực sự không quan tâm lắm, vì về cơ bản đây là phim mở màn của hắn mà thôi, với kinh phí ít ỏi mà làm được phim như này hắn đã thấy mình làm rất khá rồi.
Hơn cả hắn cũng biết đám báo chí và nhà phê bình địa phương này khi được Miramax mời cũng đã được tống cho một chút lễ lót tay rồi, thế nên kế tiếp có nghe bọn họ khen chê hay phê bình như nào, thì sau đó kiểu gì cũng phải tận lực viết báo làm sao thu hút người xem tới cho phim.
Vẫn câu nói cũ, lấy tiền thì phải làm việc, những kẻ làm trái nguyên tắc thường là người siêu giàu, có quyền lực hoặc không còn gì để mất. Còn không sẽ bị đào thải, thế nên nếu những con người này vẫn muốn kiếm tiền tươi về nuôi gia đình thì họ phải làm việc thôi.
Ai không biết chứ người trong nghề ai cũng biết, sự "Bình Đẳng" của các nhà phê bình điện ảnh đây chỉ là tương đối. Để phá vỡ sự tương đối này cũng rất đơn giản bạn chỉ cần đưa ra cái lợi lớn hơn so với mức tương đối này, cán cân sẽ nghiêng.
Câu chuyện như vậy không phải là hiếm, năm 2016 tại lễ trao giải Quả Cầu Vàng, Denzel Washington một trong những diễn viên tài năng nhất của thời đại khi đứng lên nhận giải, đã có một cuộc móc mỉa hài hước về vấn đề này ngay trên sóng truyền hình trực tiếp. Tương tự như cuộc bầu cử tổng thống, các lễ trao giải thưởng này cũng gần như vậy, điển hình ở đây là giải Quả Cầu Vàng, các công ty phát hành sẽ tiến hành một cuộc vận động ảnh hưởng đến các phiếu bình chọn phim, có tổng số 87 thành viên của hiệp hội báo chí Hollywood được quyền vote bình chọn phim, nhưng gần như ai ở Hollywood biết họ là ai, các công ty có thể tiến hành các cuộc vận động các nhân đối với những người này.
Tất cả đống chiến dịch đó đều tốn rất nhiều tiền, thông thường để có thể giành được một giải Oscar, các Studio có thể mất đến ít nhất là 10 triệu đô. Vậy tại sao chi gần đấy tiền ra chỉ vì một giải thưởng. Đơn giản thôi bạn phải chi tiền để kiếm tiền, nghe ngược phải không nhưng sự thật là vậy, các nghiên cứu chỉ ra rằng chỉ cần phim của bạn được xứng tên ở một trong số các giải thưởng lớn như này thôi, tổng số tiền kiếm được tại các rạp vé có thể tăng thêm ít nhất 20 triệu đô, và nếu bạn thắng số tiền này có thể tăng lên gấp nhiều lần nữa.
Thậm chí một bộ phim xịt, cũng có thể kiếm lại tiền từ việc được đề cử. Thế nên việc được đề cử hay tựu chung lại là việc tốt cho kinh doanh, và chiến thắng được các giải thưởng lớn thậm chí còn liên quan đến một thứ còn lớn hơn là uy tín và quyền lực, không ai thực sự coi trọng các shows truyền hình của Netflix như các shows của các đài truyền hình lớn, thế nên họ luôn nhằm đến việc chiến thắng tất cả giải Emmy, và chạy rầm rộ các cuộc tranh cử như vậy trên khắp Los Angel·es sau này.
Bỏ tiền ra để vận động tranh cử như này không đảm bảo rằng bạn có thể chiến thắng giải thưởng, nhưng nếu năm đó nếu bạn muốn phim của mình có cơ hội được thể hiện ở các giải thưởng, bạn tốt nhất là nên đi tranh cử đi. Điều đó không có nghĩa là tất cả phim được đề cử là phim tệ, chúng đều có chất lượng rất tốt, nhưng khi nói đến giảnh giải, thì tốt nhất là nên ngồi xuống và nói chuyện tiền bạc đê.
Một mực bị giày vò hơn nửa ngày, cuối cùng gần chạng vạng tối, Edward cuối cùng cũng được rời khỏi hội trường, về phòng nghỉ ngơi nửa tiếng rồi thu thập đồ đạc chuẩn b·ị b·ắt xe ra về liền nhìn thấy Jenny đang cầm lấy hoa từ người khác tặng cùng vệ sĩ trở về phòng nghỉ, thấy hắn đến liền trực tiếp tiến tới chào hỏi:
"Hey, Ed đi về sớm vậy sao?"
"Giờ cũng muộn rồi, ngày mai còn có cả một dài nên tôi muốn về sớm nghỉ ngơi một chút."
"Vậy sao." Trong giọng nói của Jenny có phần thất vọng.
"Có lẽ tôi có thể nán lại một chút, những bông hoa này là sao đây nhỉ?"
"À không! Đây là hoa mà Aniston nhờ người gửi cho sinh nhật của tôi."
"Thất lễ quá tôi không biết hôm nay là sinh nhật của cô, nên không chuẩn bị gì cả. Dù sao cũng chúc mừng sinh nhật."
"Không sao dù sao thì có quà hay không cũng không quan trọng, lời chúc là đủ rồi."
Edward không hiểu sao trong lòng thấy hơi áy náy nói: "Hay là như vậy đi, ngày mai không biết cô có rảnh không, nếu được sao không để tôi dẫn cô đi ăn một bữa để bù nhỉ?"
"Thật sao! Nếu vậy thì hẹn anh ngày mai."
*Các steroid đồng hoá thường được sử dụng để tăng cường hoạt động thể chất và tăng cường phát triển khối cơ.
##Cầu Đề Cử- Cầu Hoa Tươi, Kẹo Ngọt
##Người đi qua xin để lại một comment để tác giả có động lực viết tiếp.
##Bảng Phong Thần Comment: Cảm ơn ba bạn Nghi Vu, Phố Đông và một bạn có dãy số ta lười viết##