Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chuyện Xưa Ở Hollywood

Chương 21: Ùn ùn kéo đến




Chương 21: Ùn ùn kéo đến

Thứ 4, Edward trong mơ mơ màng màng bị tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của mấy quản giám phòng giam đánh thức. Ánh mắt nhoè mờ vì chưa làm quen được với ánh sáng, hắn lấy chiếc áo khoác đang đắp trên người xuống

Ngồi chồm dậy cố gắng lảng tránh cái cảm giác, căng cứng, nhức mỏi hết nửa bên người do nằm trên nền đất cả đêm. Đã thế mấy tên nát rượu cùng phòng, cả đêm lại còn ho khan, la hét ầm ĩ hết cả khu xà lim khiến hắn có một đêm không mấy vui vẻ. May là ác mộng này cũng dừng lại, một sĩ quan trẻ mở cửa phòng giam và thông báo hắn đã được bạn hắn bảo lãnh, có thể đi được rồi.

Chống cự lại cơn đau điếng toàn thân, Edward cầm lấy áo khoác của mình ra ngoài tiền sảnh làm thủ tục nhận lại đồ cá nhân, tiện thể xem ai bảo lãnh cho mình.

Bản thân Edward ở Los Angel·es không có mấy người bạn, người yêu và người bạn thân nhất của hắn đã ra đi khỏi thế giới này. Những người bạn còn lại là ông Simon, Jenny và Patrick cũng coi là một trong số đó đi. Ông Simon thì khả năng đang bận việc ở rạp hát, hắn lại không thông báo mình b·ị b·ắt chắc sẽ không đến. Jenny thì là người trực tiếp trải qua đêm hôm qua, tuy về thân thể không có xây xát gì đáng kể, nhưng tâm lý hẳn là bị ảnh hưởng không nhỏ, hẳn là đang ở nhà bình tâm đi. Vậy chỉ còn lại là Patrick, chắc là Jenny đã báo tin lại cho anh ta đến bảo lãnh hắn.

Không ngoài dự đoán của hắn, Patrick đứng trước tiền sành nói chuyện với cảnh sát, thấy Edward đi ra anh ta cũng rất tinh ý không nói quá nhiều cảm ơn đồng chí cảnh sát dẫn Edward đi làm giấy tờ, trước đây không phải không có khách hàng nào của anh ta phải vào sở. Nên giải quyết tương đối nhanh chóng, hai người ký chút mẫu đơn rồi lên chiếc Porsche mới cóng của Patrick.

"Cậu lái." Patrick mặt không đổi sắc, tranh thủ ném chùm chìa khoá cho Edward rồi ngồi vào ghế phụ, rút điện thoại ra gọi điện.

Khá áy náy khi bắt Patrick phải trải qua đống rắc rối này, Edward liền ngoan ngoãn tiếp nhận chìa khóa leo lên ghế lái. "Chúng ta đi đâu?"

"Văn Phòng tôi, có chúng ta chuẩn bị có một cuộc phỏng vấn nhỏ." Patrick gập chiếc điện thoại lại

"Hử!? Phóng viên? Phỏng vấn gì?"

"Cậu không xem vô tuyến à, hôm qua có một thằng điên lái xe lao vào công viên lúc nửa đêm còn bắn súng nữa, đang là tin nóng cuối ngày đấy. May cho cậu là đại diện của Jenny báo tin cho tôi ngay lúc cậu mới b·ị b·ắt nên tôi mới nhanh chóng đưa cậu ra khỏi đây được đấy, giờ chúng ta cần nhanh chóng đính chính thông tin trước khi mấy tên nhà báo kịp xào nó lên thành nồi lẩu thập cẩm."

"Tôi chắc nếu có mấy bài viết đó thì chắc cũng bị chìm nghỉm trong số báo người nổi tiếng khác thôi."

"Thường là thế nhưng phía Miramax trước đó liên hệ và muốn nhân cơ hội này làm cái tuyên truyền, quảng cáo luôn."

"Họ nghĩ cái gì thế?"

"Biết được!?.... Nghe Jenny kể lại thì cậu cũng không làm gì sai, cậu chỉ cần bảo với mây tay phóng viên đó như thế thôi, còn mấy tay đó hỏi vụ tài sản công cộng với nổ súng khu dân cư thì thôi bỏ qua hoặc giữ im lặng tùy cậu. Nhưng cũng yên tâm mấy tay này chúng tôi cũng có quan hệ, mấy chuyện đó chỉ đề phòng thôi."

"Rồi.. Rồi..."

Hai người vừa nói chuyện, vừa mất lái xe mất hút khỏi sở cảnh sát. Cuộc phỏng vấn của Edward diễn ra không lâu sau đó, mấy tay nhà báo đặt cho hắn rất nhiều vấn đề, một số khá n·hạy c·ảm, nhưng trong tầm kiểm soát của Patrick và Edward.Sáng ngày hôm sau mặt báo đã đăng luôn tin độc quyền phỏng vấn từ hắn, bài báo không như hắn nghĩ sẽ công kích hắn mà ngược lại là ca ngợi hắn hành động kịp thời ngăn chặn một con quái vật không để gã làm hại bất kỳ ai khác, trong bài viết hắn còn nhất cử tranh thủ quảng bá bộ phim một phen, tuy rồi đoạn đó bị tòa soạn biên tập vứt xuống cuối mục.

Bài báo đã hoàn thành mục tiêu của hắn là tuyên truyền bộ phim, việc sau đó mấy tay nhà báo có moi được thêm thông tin gì nữa không từ phía cảnh sát thì hắn cũng chịu.

.................................

Một tháng sau, bây giờ là ngày chiếu thử tại một rạp chiếu phim độc lập phụ cận Miramax, chính thức mở đầu công chiếu bộ phim đến với với với khán giả đại chúng và nhà phê bình, cũng như các nhà báo. Khi đoàn làm phim còn chưa tới Edward đã mặc bộ vest lịch sự, có mặt sớm ở rạp chiếu, do không có ai để bầu bạn hắn đành vào trong phòng nghỉ trờ mọi người. Vừa mở cửa một bóng hồng đã mở cửa thay cho hắn rồi.

"Ed. Rất lâu không gặp."

Jenny nhỏ nhắn, cũng thật xinh đẹp trong bộ váy đen tuyền tôn lên những đường cong của thể, cô nàng hướng hắn chào hỏi bằng hôn má kiểu pháp. Hai người cả tháng nay không liên lạc với nhau, Edward trước đó còn lo lắng Jenny còn không vượt qua được v·ết t·hương tâm lý nhưng có vẻ như hắn đã nhầm. Sau cơn kinh hoàng đó trông cô thành thục và gia dặn hơn rất nhiều so với hồi trước đó.

"Jenny, cô vẫn xinh đẹp như vậy."

Edward mỉm cười đáp lại, ròi ánh mắt đảo về phía sau Jenny một chút, một người mặc vest đang đứng tay chắp phía trước đầu ngoảnh mặt đi chỗ khác.



"Xin lỗi cô, tôi xin phép ra ngoài." Nói rồi người đó đi ra ngoài, có vẻ như đây là vệ sĩ mới của Jenny, trông rất chuyên nghiệm và nghiêm túc, có vẻ đã được đào tạo bài bản. Và anh ta chỉ trở lại khi khi hộ tống Jenny đến chô ngồi trong phòng chiếu bóng, đảm bảo cô không bị ai bất ngờ t·ấn c·ông.

Thấy Edward như vậy, Jenny trực tiếp giải thích: "Đó là Tommy, vệ sĩ mà Aniston thuê cho tôi. Dù tôi đã nói mình không cần nhưng cô ấy vẫn cứ lo lắng mãi nên tôi đành đồng ý, dù sao thì Tommy cũng rất tốt nên tôi cũng không thấy phiền gì."

"Hai người quả thực là chị em tốt."

Hai người ngồi xuống nói hỏi thăm, bàn chút đó đây trong thời gian vừa qua, tiện thể g·iết thời gian trước khi buổi chiếu thử bắt đầu.

"Miramax của thực là không mấy tin tường chúng ta, vậy mà trực tiếp đem cánh truyền thông báo chí cùng Fans hâm mộ điện ảnh, xếp vào chung một chỗ để xem phim."

Tham gia xem thử không chỉ có Fans hâm mộ điện ảnh cùng nhà phê bình điện ảnh, sẽ còn có một bộ phận phóng viên báo trí đến từ các nhà đài khác, sau đó nhất định sẽ có một buổi họp báo.

"Biết sao được... phim có kiếm được lợi nhuận hay không đến cả chúng ta cũng không biết mà."

Đây là cách làm bình thường nhất của Hollywood, Edward cũng không từ đó mà có bất mãn gì cả"Nếu tôi ở địa vị của họ, tôi nhất định cũng sẽ cẩn thận."

"Nghe nói nè Ed...." Nàng bỗng nhiên đổi ngữ điệu thân thần bí bí, thoáng ngồi sát lại gần hắn một chút. "Nghe Darcy nói là... à Darcy đại diện của tôi, anh biết cô ấy chứ?"

"Tôi có nghe Patrick nói đến cô ấy." Edward gật đầu nhớ mang máng người này.

"Vậy thì Darcy có nghe nói rằng nội bộ của Miranax đánh giá phim của chúng ta [Ám Ảnh Bạo Lực] rất cao nghe nói chủ quản bộ phận phát hành Townsend Newman cho rằng có khả năng kiếm lời rất cao."

"Kiếm được nửa số đó là tôi vui rồi." Edward có chút nhún vai, miễn bình luận trước ý kiến trên, dù sao cũng chỉ là tin đồn.

Hai người nói không được vài câu, James Reeves nam chính, Anderson Hopper cùng một vài diễn viên thứ phụ khác đám người lần lượt xuất hiện, quan hệ của họ với Edward lạnh nhạt hơn rất nhiều so với Jenny nhưng đương nhiên hai bên vẫn phải cỗ gắng giữ ở mức đó không trượt dốc thêm, đơn giản chào hỏi nhau một chút, người nào người nấy tự tìm chỗ ngồi, đợi buổi chiếu thử bất đầu.

Cũng không lâu lắm có người liền đến thông báo cho bọn hắn cùng tiến vào phân sảnh chiếu phim.

Rạp chiếu phim ở đây không tính là lớn chỉ cỡ trung bình, với hơn 250 chỗ ngồi, mấy hàng ghế đầu, cơ bản đều là dành cho các nhà phê bình phim, nhà báo cùng giới truyền thông, bọn hắn phần lớn đến từ truyền thông tiểu chúng cùng với địa phương, trong số đó Edward nhìn thấy một vài gương mặt thân quen đã phỏng vấn hắn trước đó, đang ngồi cũng với mấy tay báo chí từ các tòa soạn khác. Còn hỏi đến phóng viên và nhà phê bình nổi tiếng thì chả có lấy một người, dù sao người ta cũng có danh có giá ai đời lại đến tham gia buổi chiếu thử phim không có tiếng tăm này cơ chứ.

Họ còn bận đi tham dự mấy buổi công chiếu ở mấy giải liên hoan lớn hết rồi, nơi những bộ phim được giới hàn lâm đánh giá cao và có khả năng tranh giải Oscar, hay quả cầu vàng. Nên là dù Miramax có thực sự phát thiệp mời đến với họ thì cũng chưa chắc sẽ đến. Thời này Oscar vẫn là một cái gì đó thu hơn cả, so với lúc trước khi hắn xuyên không thì quả là một trời một vực, khi chả còn ai quan tâm mấy đến Oscar nữa khi tỉ lệ xem tụt dốc không phanh qua các năm. Nhưng lúc này chỉ cần bạn được đề cử ở Oscar thôi thì chắc chắn CV xin việc của bạn sẽ chắc cốp được nhận vào các đoàn làm phim lớn.

Quay lại với phim, trong cái thời công nghệ số mới chỉ bắt đầu bùng nổ, thì phim cũng rất cần truyền thông và báo chí bình luận, giám định để tuyền truyền, PR cho phim. Cũng giúp cho Miramax có cái nhìn tổng quan và quyết định được sẽ đổ bao nhiêu tiền vào các chiến dịch quảng cáo, giúp họ kiếm lời mà không mất quá nhiều. Hơn nữa là còn phải chú ý đến phản ứng của các Fans hâm mộ phim điện ảnh nữa.

Quá trình thẩm định đánh giá của Miramax như sau, họ sẽ mời hơn 200 Fans điện ảnh bình thường, trong độ tuổi trung bình dao động từ 17 đến 45, họ sẽ xem phản ứng của các nhóm đối tượng, phân tích rồi đưa ra dự đoán liệu thị trường có chập nhận bộ phim không.

Orson Carte là quan sát viên của Miramax, anh ta cùng hơn 10 đồng nghiệp khác sẽ được phân tán ngồi cùng với các Fans điện ảnh khác, họ sẽ từ từ quan sát đánh giá và ghi chép lại các phản ứng của người xem trong suốt buổi chiếu.

"Xin hỏi bên kia đã có ai ngồi chưa?"

Hai thanh niên đại khái chừng 20 tuổi đi tới hỏi ghế còn trống bên cạnh Orson Carte: "Không, cứ tự nhiên."

Orson thu chân lại, nhường cho bọn hắn đi qua, tiện thể đánh giá hai người một chút, hai người đều một tay ôm bắp tang cùng nước giải khát, bề ngoài thường thấy của những người coi phim để giải trí, thư giãn đơn thuần. Họ sau khi ngồi xuống, lại càng không có ý tứ gì, luyên thuyên bàn tán chuyện trò không ngừng.



"Gabriel..." Barb ngồi ở phía bên phải dựa lưng vào ghế, tung bắp răng bơ vào miệng hỏi: "Phim sắp tới là gì thế? Nghe nói qua đạo diễn hay diễn viên chính gì chưa?"

"Tớ chỉ biết mỗi Jennifer Connelly, cậu nhớ cái cô gái s·exy phim hồi tuần trước tớ cho cậu xem không? Cô ấy đó. Còn đạo diễn cùng phim thì đây là lần đầu tiên nghe thấy luôn, à khoan tay đạo diễn hình như trước đó cũng có lên tivi... bắt được t·ội p·hạm hay gì đó, tớ không để ý lắm."

Nam thanh niên tóc vàng tên Gabriel vừa mút nước ngọt vừa nói ra: "Chắc phim gã quay cũng không đến nỗi đi, dù sao cũng từng bắt c·ướp đấy chứ!?"

"Chắc lại một tên nhân lúc nổi danh rồi tự quay phim chính mình đây, tớ bắt đầu thấy hối hận khi theo chân cậu vào đây rồi, Garbiel."

"Thôi nào có mấy khi chúng ta ra ngoài mà không phải trong khuôn viên trường chưa! Ra ngoài hít tí khí trời mới khỏe được."

Nghe được mấy lời này, Orson cười cười không bình luận xửa sai bọn họ, hôm nay người xem bình thường chính là như vậy, đối với phim điện ảnh không có minh tinh hay đạo diễn nổi tiếng cũng không có tuyên truyền hoành tráng, thì chỉ chú tâm vào diễn viên có đẹp hay không cùng với chuyện phiếm bên lề chứ không thực sự có hứng thú với phim.

Người vào trong rạp ngày một nhiều, căn phòng cũng bắt đầu nhao nhao, hỗn tạp đầy đủ tiếng bàn luận, Orson và các đồng nghiệp có thể nghe ra, mọi người đối với [Ám Ảnh Bạo Lực] chính thức cảm thấy không có cảm xúc gì, chỉ đến vì được xem phim miễn phí, nếu như sau khi chiếu phim vẫn là loại phản ứng như này, thì chắc kèo Miramax sẽ không đổ nhiều tài nguyên vào đi ủng hộ nó trên thị trường.

"Đã bắt đầu rồi kìa!"

Cánh gà được kéo lên, cũng là thời điểm màn ảnh lớn sáng đèn, không biết ai nhắc nhở một câu, mọi thanh âm bát nháo trong phòng cũng dần bớt lại, thế nhưng tiếng kêu loạn của ống hút Coca, nước ngọt cùng tiếng nhai bắp rang, xì xào to nhỏ lại không tài nào biến mất được, có vẻ như sự ý thức của những con người này bằng 0 hết rồi, Corson nghĩ trong đầu.



"Đá trong cốc hết rồi." Gabriel vừa nhai đống đá lạnh, vừa quay sang nhìn Barb với ánh mắt lấp lánh đi, thực ra lúc này là Gabriel đang nhìn vào cốc của cậu bạn thân. "Cậu thì sao?"

"Rồi..... rồi, đây cầm lấy đi."

Đổi qua cốc Cocacola không còn một viên đá cho Gabriel, Barb ngao ngáo mút lấy cốc nước ngọt trong khi cảm thấy thiếu vị ngon đi rất nhiều. Phía bên kia Gabriel vui vẻ vừa nhai đá rồm... rộp trong miệng như bắp rang, vừa nói" Nhai đá lạnh như này mới... Đ-đ...a..."

Lời nói chỉ có được hơn phân nửa, cậu ta liền trật tự rồi, còn mắt dừng lại ở trên màn hình... Thấy Gabriel như vậy, Barb liền tò mò quay lại nhìn màn hình và cũng bị thu hút bởi nó. Phản ứng của hai người đều là của đa phần số người trong rạp chiếu lúc đó. Là một thành viên lâu năm trong việc xem chùa, xem trước các bộ phim, Gabriel tự hào với cái tên Fans hâm mộ điện ảnh của mình lúc này mà nói cậu ta chưa từng thấy bộ phim nào mở màn như phim này.

"Xin lỗi có ai ở... đó... không!? Híc.... Híc.. Làm ơn hãy nhấc máy... Tôi tên là Rose, sống ở đại lộ... xin hãy giúp tôi... híc híc."

Màn hình đen kịt, không một khung hình nào, chỉ có tiếng bật ghi âm của giọng nói của một người phụ nữ thủ thỉ cầu xin sự giúp đỡ: "Làm ơn... Làm ơn... hắn đang đến... hãy giúp tôi... làm ơn, đừng để R----# lại gần tôi.""R%@-" "Đừng mà... hãy thả tôi đi.... tôi hứa sẽ không nói với ai hết... Tôi xin anh R------ y... " "K-Không... Đừng, tránh xa tôi..." "Kyaaaa.... Aaa" "Ruỳnh.... Ruỳnh... Vù vù.... Kít...Kít.." Tiếng tàu điện ngầm v·út chạy trên đường ray vang lên cắt ngang giọng hét thảm thương của cô gái bí ẩn, khán giả lần đầu tiên được thấy lại những khung hình có diễn viên chính trong đó, khi cô vô thức tỉnh dậy trên tàu điện với tiếng phanh gấp của con tàu.

Từ cái khoảnh khắc đó, lòng của Gabriel cuộn thắt lại, họng ứ nghẹn, đặc biệt là cái khoảnh khắc cô gái hét lớn, như thể người ở đầu dây phía bên kia đang nghe điện thoại là cậu ta vậy, mà chính cậu ta lại chẳng thể làm được cái gì cả. Khiến cậu ta nhớ lại khu nhà trọ tồi tàn đó, khi bố hắn đánh mẹ con cậu ta vì thiếu rượu, khi mà trước kia cậu ta mà chẳng thể làm được gì, tay cậu ta xiết chặt lại.

"Ực, chúa ơi... đạo diễn không thực sự là đi g·iết người rồi thu âm lại đấy chứ, sao có thể thật đến như vậy."

"Cô gái đó không thực sự c·hết đó chứ?"

Phụ cận vang lên không ít thanh âm sợ hãi cùng lo lắng trước độ chân thực của đoạn ghi âm vừa rồi. Gabriel nghe thấy thế như sốc lại tinh thần nhớ lại đây chỉ là phim mà thôi, đánh mắt bảo Barb bảo mình không sao rồi tỉnh táo tiếp tục theo dõi bộ phim. "Phim.. Không tệ chắc vậy."

"Đạo diễn cũng biết dùng nghề đó, vừa rồi như thể kích động được cậu vậy." Barb cố gắng nêu ra một câu đùa vơi bớt đi sự kích động trong tâm trí của Gabriel.

"Đạo diễn không cho chúng ta xem bất cứ cái gì để tập trung vào lời thoại của nhân vật, cái cảm giác sợ hãi khi không biết đầu bên kia có cái gì thu hút chúng ta vào, quả thực là mánh hiệu quả."

Cố gắng đưa ra một cái nhận xét, có vẻ như kinh nghiệm xem phim của cậu ta cũng không phải tầm thường, khi nhìn ra được thủ pháp mà đạo diễn phim sử dụng."

"Ồ đó có phải là phim Snuff* không?đạo diễn cũng biết bắt trend đấy mấy năm gần đây phim như vậy tràn lan thị trường ngầm."



Lời vừa rồi vừa hết, cậu ta đã lại nã thêm một câu nữa:"Không phải là đi tìm h·ung t·hủ thực đấy chứ?"

"Cậu im miệng một lúc được không!?" Barb ở bên cạnh lúc này đang chú ý vào tình tiết không muốn bị làm phiền cầm lấy đống bắp rang tống vào mồm cậu ta. "Ảnh hưởng người khác xem phim là hành vi bất lịch sự đó biết không?"

Gabriel đang tính phản biện thì thấy Barb trừng mắt tính hất nốt cốc nước vô mặt liền cun cút nhai bỏng ngô theo dõi tiếp diễn biến phim. Bộ phim lúc này không còn tiếng hét nữa, không khí như ngột ngạt bức những khán giả như cậu ta theo dõi không bỏ xót tình tiết nào cùng nữ chính xác định thân phận của t·ên s·át n·hân giấu mặt. Mới đầu họ còn có một chút gợi ý nhờ vào manh mối từ nam chính của bộ phim, với vẻ ngoài dị hợm râu tóc lờm xờm, khác người thích xem phim kinh dị nặng đô, anh ta hường người xem và nhân vật chính đến với n·ghi p·hạm số một.

Một kẻ đẹp mã, hào hao với nhiều cô gái trong trường, hắn ta đẹp trai nhưng ánh nhìn lại vô hồn không có tia sáng. Khiến khán giả lập tức tin tưởng hắn ta là h·ung t·hủ, nhưng rồi đạo diễn bẻ lái hướng bọn hắn lại nghi ngờ chính nam chính, khi anh ta cũng từng tham gia với những trò quay lén, trong lúc hai người đang cũng phá án. Lòng tin mỗi người tan vỡ, họ cùng nữ chính không thể tin chắc chắn được một ai.

Kết hợp câu chuyện phá án, tìm s·át n·hân, và lòng tin mỗi con người là những cú máy quay dài với bối cảnh thiết kế đơn giản mà đẹp hút ánh nhìn đến lạ thường, khi những khung hình chạy theo nữ chính truy đuổi kẻ bí ẩn, khung hình rung chuyển theo sau đó khiến khán giả nghẹt thở, có cùng tâm trạng với nữ chính, bối rối, mệt mỏi, sợ hãi, cùng với chờ mong. Khi nữ chính dừng lại nhìn thẳng vào ống kính, khung hình lúc này chỉ còn có đôi mắt được phóng lớn, ánh mắt đó tìm cái gì đó phía sau màn hình rồi chắc nịch dừng lại một điểm. Như thể t·ên s·át n·hân đó đang ở bên trong phòng xem phim vậy.

Tim của khán giả lúc này tự nhiên nhảy lên mạnh mẽ trong lồng ngực, chợt lạnh hết cả sống lưng, cùng tự mình nhìn ra đằng sau xem có ai chuẩn bị kết liễu mình không.

Với tư cách là một quan sát viên chuyên nghiệp, Orson Carte đem hết toàn lực mới nhin được xuống cái dục vọng xem tiếp phim của mình để theo dõi phản ứng của khán giả. Phim mở đầu với cấu trúc chậm dãi, từ đầu đẩy sự chú ý của khán giả về màn hình với lời kêu cứu thảm thiết, rồi thả khán giả tò mò không biết đó là sự thực hay chỉ là giấc mộng của nữ chính. Diễn biến phim thả chậm lại một cách vừa đủ, giúp khán giả làm quen với nhân vật, bối cảnh phim, hút khán giả vào thế giới đó. Khiến người xem không ngừng kích động tự mình phán đoán tình tiết phim để rồi vỡ lở ra không phải như vậy, đã không biết bao lâu rồi hắn mới nhìn thấy lại.

Hắn cũng rất muốn trở thành người xem bình thường bên người, chỉ xem phim, không đi quản những thứ khác, nhưng hắn không thể, hắn còn phải kiếm tiền về trang trải cuộc sống cho mình và gia đình. Còn phải hoàn thành chỉ tiêu công tác của mình nữa.

Hắn nhanh chóng lật quyển sổ của mình ra nhanh chóng tốc ký những phản ứng chân thật của người xem. Hắn chứng kiến người xem theo phim phát triển cùng một chỗ bối rối, xoắn quýt, tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hắn quan sát tất cả và ghi chúng cẩn thận vào sổ. Trong khi đó bên cạnh hắn vang lên âm thanh run rẩy của ai đó đang trò truyện với nhau.

"Gabriel, nhà vệ sinh cách đây bao xa, sắp không nhịn được rồi."

"Tớ cũng không nhịn được nữa rồi."

Người nói chuyện tự nhiên là Gabriel và Barb, bởi vì lúc mới bắt đầu bọn hắn đã uống hơi nhiều cocacola nên giờ bóng nước hai người đang căng tràn, đặc biệt là Gabriel khi nhai đá liên tục trước đó. Hai người bọn hắn rất muốn đi tiểu nhưng mà cũng không muốn mình bị bỏ lỡ tình tiết nào, nên cố nhịn từ lúc đó đến bây giờ.

"Chúng ta đi WC nhanh nhất có thể rồi vọt về."

"Ừ..Ừ..."

"Xin nhường đường một chút... Cảm ơn.. Xin lỗi mọi người..."

Thương cảm cho hoàn cảnh của hai người Orson liền tranh thủ thu chân để hai bạn trẻ đi tiểu nhanh nhất có thể. Hai người tiến vào lối đi nhỏ dẫn ra ngoài tiền sảnh, thế mà ánh mắt dán vào trên màn hình, vừa đi giật lùi kiểu Moonwalk* về phía WC.

"Cái này..."

Orson lúc này thực sự kinh ngạc rồi đấy, làm quan sát viên bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, hắn không biết nên kinh ngạc trước khả năng của bọn họ hay là cười lớn trước dáng đi của bọn họ nữa.

*Phim Snuff: Loại phim gắn mác kinh dị, b·ạo l·ực có những cảnh b·ạo l·ực, máu me, chân thực đến trần trụi, sao nó có thể trông thật như vậy, đơn giản vì những cảnh g·iết người chặt xác, đó là có thực, và bị cấm, và bạn chỉ có thể đặt "hàng nóng" này ở trong chợ đen mà thôi.

*Moonwalk: điệu nhảy nổi tiếng của Michael Jackson khi lần đầu tiên trình diễn ông gần như có thể nói là đã khiến mọi người tin ông có thể phản vật lý khi đi giật lùi mượt mà như thế, đến nay nó vẫn là điệu nhảy điển hình dễ nhận ra nhất của MJ, chém thế thôi MJ còn nhiều điệu nhảy nghệ icon khác mà chỉ có thể là của MJ mà thôi

##Cầu đề cử-Cầu hoa tươi, kẹo ngọt

##Người đi qua xin để lại một comment để tác giả có động lực viết tiếp

-Lần này chương hơi dài, mọi người nói xem lần sau có nên rút ngắn lại chia làm hai chương hay đăng luôn đọc cho nó phê.

-Trân thành cảm ơn mọi người đã góp ý và cmt truyện, giờ tác đang tính làm chuyên mục vinh danh những người đề cử với bình truyện hân hạnh mọi người chào sân nhé.