Chương 2: Mơ Hồ
Trong cơn bàng hoàng Nguyễn Tuân chạy vụt tới hành lang gần đó, trước mắt hắn là một ga tàu rộng lớn, những chiếc đèn chùm được treo chạy dọc trên trần nhà giúp không gian sáng sủa hơn. Cả ga tàu lúc này đây chỉ có loáng thoáng vài người chỗ hắn đứng chả có ai cả, nhưng cách đó vài toa có người bước xuống tàu sau đi làm ca muộn và đang trở về nhà, cùng với vài nhân viên lao công đang lau dọn, thấy có người hắn thở mừng hơi hột. Nhưng lúc này hắn cũng nhận ra tất cả ngời ở đây đều là người da trắng một màu tượng tuyết, gái trai giả trẻ đều mặc quần áo len, người nào người nấy cũng mặc quần áo kín mít lấp đi mọi chỗ để giữ ấm, Nguyễn Tuân vẫn nhớ trước lúc này vẫn còn là tháng mười một, tuy không khí đúng có phần lạnh lẽo, thế nhưng không đến độ như vậy đi. Nhất là ở quê hắn, mọi người chịu lạnh rất tốt không đến độ mặc quần áo như thế.
Hắn nhìn xuống bản thân, quần áo trên người hắn cũng kín không khác mọi người là mấy, hắn có thể thấy được hơi thở của mình loáng thoáng trắng tỏa trong không khí. Khịt mũi một cái, mũi hắn có chút ửng đỏ do cái lạnh kéo đến, Nguyễn Tuân đưa tay phải lên vỗ vào mặt mình một cái. Chát... cái tát khá mạnh mặt hắn bắt đầu đỏ ửng lên, nhưng hắn vẫn ngỡ ngàng vì đây là thực tại chứ chả phải mơ màng, hắn có thể cảm nhận được cái dát đang bừng bừng trên gò má hắn.
Nguyễn Tuân như lạc lỗi, loạng choạng bước lại gần hàng ghế chờ gần đó, tính ngồi xuống bình tĩnh xem chuyện quái gì đang xảy ra với mình. Thế nhưng không để cho hắn kịp nghỉ ngơi một chút nào, cơn đau đầu kéo đến cảm giác như búa bổ vào đầu, từng dây thần kinh của hắn như căng ra rồi lại vo vào, nhào lên rồi lại lặp lại như vậy. Trước cơn đau kinh khủng chân hắn mềm nhùn như mất lực, tiếp sau đó hắn thoái đi ngã xuống nền đất lạnh giá, ánh mắt mờ dần ý thức tựa như mơ hồ, bên tai chỉ còn loáng thoáng tiếng gọi của người khác tiến lại gần.
Ngay khi Nguyễn Tuân ngã xuống, liền lập tức có người chú ý tới chỗ hắn, người lao công mau chóng gọi đội bảo an, người khác thì, thì thầm to nhỏ, bàn luận, có người tốt bụng, nhanh chóng rút điện thoại di động ra, bấm nhanh một dãy số 911, kêu c·ấp c·ứu. Nằm trên băng ghế chờ gần đó, một gã mặc quần áo rách rưới, râu ria mọc dài, đầu đội một chiếc mũ len che kín nửa khuôn mặt, chân có chân không, độc một chiếc giày, người có chút bốc mùi h·ôi t·hối, ngoái người dậy. Thấy Nguyễn Tuân nằm bất động, liếc nhìn xung quanh đánh giá tình hình, sau đó lại đánh giá đồ trên người Nguyễn Tuân, khi thấy chưa có ai đủ gần để tóm hắn. Tên ăn mày liền bật dậy khỏi ghế, mon men tiến gần tới chỗ Nguyễn Tuân ý định kiếm chút định rồi bỏ trốn.
Tên ăn mày bất chính do ở vị trị hơi khuất tầm nhìn, cộng với cả gã di chuyển quá nhanh mọi người xung quanh kịp phản ứng lại, thì hắn đã tiếp cận được tới chỗ của Nguyễn Tuân. Vốn định lật người Nguyễn Tuân lại, rồi nhanh chóng sờ mó túi đồ rồi chuồn mất, thế mà khi mới lật được nửa người ánh mắt của tên ăn mày bỗng liếc qua mặt của Nguyễn Tuân. Khuôn mặt đó hệt như đang chịu sự thống khố đến cùng cực, ánh mắt thì lại có chút trắng dã vô hồn, hàm răng nghiến chặt lại, gân xanh bật lên như một con thú dữ. Tên ăn mày giật nảy mình, hốt hoảng lùi lại, như kiểu hắn vừa bị n·gười c·hết nhìn chúng vậy, khi hắn kịp hồi hồn thì người xung quanh đã tiếp cận khá gần rồi, hắn quyết định liều mạng, hắn tránh đi khuôn mặt của Nguyễn Tuân, nhanh chóng thọc tay vào túi Anh, hắn chả quan tâm lấy được cái gì, chỉ muốn rời đi. Ngay ở bước cuối cùng sau khi mò được vật gì đó hình dạng như cái bóp, hắn quyết định thu tay phi nước đại rời đi, thì một cánh tay lạnh buốt chợt ghìm lại cánh tay muốn rời đi hắn. Vung tay thật mạnh cũng không dứt được, mất bình tĩnh gã ăn mày liền đạp mấy cái vào thân của Nguyễn Tuân, như có lại ý thức Nguyễn Tuân năm lấy tay tên ăn mày càng chặt, như thể bị một cái kìm nó kẹp vậy, tay tên ăn mày tê dại mất dần cảm giác chỉ còn lại cơn đau kinh khủng. Gã kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ xuống sàn, van nài Nguyễn Tuân tha cho hắn, nhưng cặp mắt kia chả nhảy một chút.
Tạo thuận lợi cho người xung quanh tiến đến trấn áp gã ăn mày, chờ đợi đến khi đội bảo tới, hắn lúc này mới ý thức được gì đó, giật mình vung tay thả cẳng tay tên ăn mày ra, lúc này tay tên ăn mày hiện rõ mồn một hình bàn tay của Nguyễn Tuân, xung quang tím tái lại do lực nắm quá mạnh ngăn lại hết mạch máu đến tay. Nếu đội bảo an đến chậm chút nữa thôi, có khả năng tên ăn mày mất luôn một cánh tay. Bên bảo an còn tưởng tên ăn mày là người bị hại chứ không phải là Nguyễn Tuấn, nếu không phải có nhiều người dân chứng kiến, gã ăn mày định c·ướp đồ của hắn thì chút nữa cả hai người đều bị mời lên phường uống trà. Người bảo an chỉ tra hỏi Nguyễn Tuấn một chút rồi cho hắn rời đi, trong khi vẫn dõi ánh mắt theo sau hắn.
Những dư chấn của cơn đau đầu vẫn còn tuy đã bớt dần nhưng vẫn để lại ảnh hưởng, Nguyễn Tuân bước đi loạng choạng như kẻ say lên những bậc cầu thang dẫn ra phía ngoài phố. Trong lúc bước đi hắn hồi tưởng lại những thứ điên rồ vừa diễn ra trong lúc hắn b·ất t·ỉnh. Chỉ không đến 9 phút ngắn ngủi đó, hắn bị buộc lên một chuyến tàu tốc hành đi qua những trạm kí ức của một người xa lạ, tên là Edward Nguyễn. Mới đầu con tàu đi rất chậm cho biết hắn sinh tại đâu tên là gì, bố mẹ là ai... những kí ức phải tiếp nhận không hề nhiều, tại một mức độ có thể chấp nhận, và rồi con tàu bắt đầu tăng tốc, cùng với đó là những hình ảnh cũng thay đổi theo từ tuổi niên thiếu cho tới bản thân hiện giờ, lượng thông tin như những chiếc kim nhỏ ghim thẳng vào đại não của hắn, khiến não bộ không còn có thể kịp thích nghi, nó trở nên quá tải, kéo theo những cơn đau không hổi kết. Như một lẽ tất yếu não bộ ngay lập tức cắt đứt mọi chi giác, tránh cho cơ thể tự cảm nhận nỗi thống khổ, hệt như cách một chiếc máy tính tự động treo máy. Tựa phản ứng dây chuyền, thân thể hắn liền mất kết nối, tắt cái rụp, chỉ để lại một tia ý thức cùng bản năng tự vệ theo phản xạ. Nguyễn Tuân... không giờ chính bản thân hắn cũng chả biết tự gọi mình là gì nữa, những ký ức chồng chéo lên nhau khiến hắn rối tung rối mù. Có lẽ hắn nên tự tập gọi mình tên là Edward dù sao đây cũng chả phải thân thể của hắn nữa rồi.
Giờ hắn là một chàng trai trẻ tuổi chỉ mấy tháng nữa thôi là nhận bằng tốt nghiệp trường Đại Học Điện Ảnh Nam California, chứng chỉ đạo diễn sân khấu. Với kết quả học tập xuất sắc, cùng với kinh nghiệm khi thực hành chỉ đạo hắn có được từ trường. Hắn đã chen được một chân vào vị trí trợ lý đạo diễn của một công ty sân khấu kịch địa phương được 1-2 năm, mới đây hắn còn được đề nghị mời về Broadway để chú ý sau khi vở kịch mà hắn viết và đạo diễn, cùng với sự giúp sức của nhiều người đã được cho vào danh sách đề cử của giải Tony năm sau. Có thể nói tương lai của hắn ở trong ngành này tương đối khả quan, nếu hắn không có gì bất ngờ chỉ mấy năm nữa thôi hắn cũng sẽ trở thành một vị đạo diễn sân khấu có tiếng trong giới. Tương lai ở sân khấu kịch đầy hứa hẹn như vậy nhưng hắn lại tuyên bố mình muốn thử sức với phim điện ảnh, và chuẩn bị chỉ đạo phim. Khiến nhiều người khó hiểu, và khuyên ngăn hắn không nên làm càn. Hôm nay là ngày hắn đi thử trình bày gọi vốn với một vài công ty sản xuất nhỏ lẻ rồi bị từ chối ra mặt, khi hắn đang đón tàu điện ngầm để về nhà thì thấy đau đầu, ngồi gục xuống ghế tựa như đang ngủ, cuối cùng là Nguyễn Tuân xuyên đến, kí ức dừng lại ở đây.
Khi đã hiểu ra vì sao mình ở đây Edward Nguyễn đã vô thức đã đi ra ngoài đến mặt phố, ánh đèn lập lòe trải dài từ những biển quảng cáo tại các tòa tháp cao chọc chời cho tới những biển hiệu mời gọi khách ở các tòa nhà bình dân phố nhỏ, trải dài trên cả những con phố nữa. Ập đến ngay sau ánh đèn hào nhoáng đó là những tiếng ồn phát ra từ những người đi đường, tiếng của những bác tài xế khó chịu bấm còi inh ỏi trên đường, tiếng của những giàn máy thi công bên lề vệ đường, tiếng của chú chó bên vệ đường sồ ra dọa người đi đường. Mõi góc phố nhỏ đều có tiếng động của riêng nó, vào lúc này một bống tuyết trắng ngà từ từ thả trôi nhẹ nhàng rơi l·ên đ·ỉnh mũi đỏ lên vì lạnh của hắn. Edward giờ đã hiểu vì sao giờ này mọi người lại mặc kín như vậy rồi, hiện đang là mùa tuyết rơi, hắn có thể nhìn thấy hàng chống tuyết được dọn qua một bên bởi máy dọn tuyết và ngươi dân chồng lên từng tầng.
Như chợt nhớ ra điều gì hắn vội vàng luồn tay vào túi móc ra một chiếc điện thoại gập kiểu cũ, ngập ngừng vài giây, rồi hắn bấm một dãy số quen thuộc nhưng đã lâu rồi không gọi. Tút... Tút.. tiếng chuông điện thoại như đang cứa vào lòng hắn vậy, tâm trí hắn vừa lo sợ có người nhấc máy, cũng vừa hy vọng có người trả lời.
Không đến vài giây sau, phía đầu bên kia vang lên một giọng nói, chả phải tiếng nói quen thuộc của mẹ hắn hay tiếng nói trầm trầm, như bị bực mình của bố hắn. Chỉ là tiếng tổng đài báo lại 'Số quý khách vừa gọi, không tồn tại... Vui lòng bấm phí..." Hắn như cứng đờ vì sốc, hoang mang như đứa trẻ bị lạc. Hắn nhớ lại xem mình có bấm đúng không, rồi thử gọi lại, nhưng vẫn chỉ giọng nói đó, ánh mắt hắn như điên cuồng, bấm vội một dãy số khác, tay hắn vừa run rẩy bấm số, vừa cầu nguyện. Nhưng tất cả những gì hắn nhận lại là những điều hắn đã biết rồi.
Bất ngờ có người qua đường va vào hắn, con đường Edward đang đứng khá trơn nên ngay khi va phải Edward người kia liền mất đã ngã xõng xoài trên nền đá lạnh, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Gã ta bám lấy thùng rác gần đó, đứng dậy trông có vẻ rất bực tức, gã khó chịu ra mặt vì bị bé mặt, ngay lập tức gã ta quay người về phía Edward chửi bới:
"Ê!! thằng mù, mày đi đứng kiểu gì đấy."
"Muốn mất vài cái răng phải không?!!"
Edward không phản ứng gì cả chỉ đứng im đó như người vô hình. Gã tiến tới nắm lấy cổ áo Edward định dụi một đấm vào mặt, thì ánh mắt của gã liếc gặp qua một đôi bảo an đang từ dưới hầm đi lên. Gã bực mình thả cổ áo Edward xuống, quay người rời đi không quên để lại một câu cảnh cáo.
"Mày may mắn đấy, liệu hồn đừng để tao bắt gặp lần nữa."
Edward lúc này nào có nghe thấy gã kia nói gì, đến khi nhận ra điều gì đó thì gã đã đi mất, mà trên gò mà của hắn lúc này không biết từ lúc nào bắt đầu rời xuống những rọt lệ. Hắn liền lẩn qua đám người đi đường, lẩn tránh đi những ánh mắt kì dị của mọi người, hắn tiến vào một con ngõ nhỏ không người để ý, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn mờ mờ từ biển hiệu của nhà hàng đối diện, hắn trốn phía sau thùng rác, lưng tựa vào bức tường vừa ẩm vừa lạnh rồi nhanh chóng ngồi gục xuống như kiệt sức. Lúc này nước mắt của hắn không hết, mà lại càng lúc hắn lại càng rơi lệ lã chã, tiếng khóc nức nở càng lớn. Giờ này hắn nghĩ về bố mẹ của mình không phải bố mẹ của hắn ở Việt Nam, hắn hối hận vì cái nhau với bố, hắn hận mình bất hiếu, và cứ thế nước mắt như con lũ vỡ bờ theo dòng cảm xúc mà tuôn ra không có điểm dừng, hắn vừa khóc vừa tự đánh vào lồng ngực của mình, như một cách để trừng phạt bản thân. Trong con ngõ tốt tăm đó, một người đàn ông đã gục ngã khóc mếu máo như một đứa trẻ.