Chương 14: Kích Thích
"Giống như áp lực thật lớn a!?" Ngón tay tinh tế của Jenny tinh tế miết viền cốc rượu, thăm dò.
Nốc hết thứ trong ly rượu của mình, Edward đặt nó xuống nhún vai, cũng không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại lơ đãng mà hỏi "Cô thì sao? Không phải ở New York cũng có tên tuổi sao? Giờ lại đến Hollywood cạnh tranh càng kịch liệt?"
"Cuối năm ngoái, tôi có tham gia ba bộ phim, tất cả mãi một hình tượng thiếu nữ thanh xuân, tôi chợt nhận ra nếu mình không đi ngay, tìm kiếm một khởi đầu mới, sau này sẽ càng khó kiếm một vai diễn nào nữa." Nàng từ trong tay người pha chế rượu tiếp nhận hai ly Martin cocktail, phân biệt đặt trược mặt mình và Edward"Sau đó tôi liên hệ với một người bạn tạm thời lưu lại Los Angel·es, muốn nhìn một chút có cơ hội hay không, nàng có phụ ta một chút, phần còn lại là lịch sử."
"Nếu gần đây anh chịu xem tivi thì chắc cũng có gặp qua bạn tôi đó." Jenny bỏ chiếc vỏ chanh ra khỏi ly Cocktail, đưa miệng thơm nhấp ngụm rượu nói "Muốn đoán xem là ai không?"
"Vậy sao!? Trên kênh nào vậy?"
"NBC, Cô ấy đóng một vai chính trong một show truyền hình chiếu vào chủ nhật hàng tuần,..."
"Dừng dừng, tiếp theo chắc cô sẽ không nói bạn của cô là Jennifer Aniston của show Friends chứ. Đùa hay đấy, cô lừa được tôi rồi." Edward tưởng Jenny đùa mình, nâng cốc uống cocktail của mình.
"Oh! có vẻ như anh đã biết rồi đấy nhỉ. Đúng là Jennifer Aniston"
"Ặc.." Edward nghe đến đây suýt chút nữa phun hết cocktail ra ngoài. Để không mất hình tượng hấn giả nhấp một ngụm rượu màu vàng kim, nhẹ gật đầu, lại không nói thêm gì nữa. Hắn cũng hiểu lợi dụng bằng hữu hay vòng tròn quan hệ nâng lên thân phận của mình, là thủ đoạn thường dùng trong vòng này. Bây giờ Edward hiểu vì sao buổi phỏng vấn đó đại diện của mình Patrick Whitesell, lại đích thân gọi điện thoại rồi, không chỉ bởi vì Jenny phù hợp với vai diễn, mà còn là có quan hệ với một trong số các nữ diễn viên truyền hình nổi tiếng nhất nhì nước mỹ.
Uống sạch rượu trong ly, Jenny lại trở về trong đám người, Edward ánh mắt như có điều suy nghĩ, một mực đang đuổi theo bóng lưng của nàng.
"Vừa ý nàng sao?"
Bên kia truyền đến lời nói mang theo giọng mũi đơn điệu Charl·es kéo chiếc ghế gần đó tới, ngồi xuống.
"Yêu đương đều là trò của những người trẻ tuổi." Edward quay đầu trở lại, mặt không b·iểu t·ình tiếp tục thưởng thức ly Cocktail, mà Jenny gọi cho mình. "Anh cho là tôi sẽ vì loại chuyện này mà phân tâm?"
Hắn dùng hai đời tích lũy, mới đổi lấy cơ hội khó được như hiện nay, chỉ cần " Ám Ảnh Bạo Lực " vẫn chưa hoàn thành, hắn tuyệt đối sẽ không phân tâm tinh lực của mình đi làm những chuyện thừa thãi. Hơn cả bạn gái cũ của hắn Elizabeth mới mất 7-8 tháng, bản thể không thực sự muốn tiếp nhận ai bây giờ cả. Nếu đứng dưới góc độ chuyên khoa tâm lý nhìn xuống Edward bây giờ, vậy thì đó chính là một kẻ cuồng công việc.
"Làm như cậu đã già lắm rồi đó! Hah.." Charl·es nghe thấy hắn nói thế buồn cười, chê một câu.
Edward cũng chả nói gì, im lặng thưởng thức ly rượu. Sau một ngày nghỉ ngơi và hồi phục ngắn ngủi, công tác quay chụp khẩn trương bận rộn lần nữa bắt đầu, cũng may địa điểm ngoại cảnh chính ngay tại đại học Nam California vùng đại Los Angel·es, đoàn làm phim cũng miễn đi đường dài lữ hành bôn ba.
Trước đó để có được cảnh các đồng chí cảnh sát đi thẩm vấn sau vụ s·át h·ại của Hopper, Edward liền liên lạc với cục cảnh sát gần đó, mong muốn được vài cảnh sát thật đóng phim. Hoặc không thì đứng ngoài cho ý kiến là được, nhưng mà phí mướn người trực ngoài công vụ cao quá. Edward liền truyển sang nhờ tư vấn từ mấy cựu cảnh sát đã nghỉ hưu, vừa đỡ làm thủ tục lằng nhằng, lại có thể giúp cho đoàn làm phim tiết kiệm một khoản tiền lớn.
Với những bộ phim tuyên truyền cảnh sát, Edward có thể đảm bảo cục cảnh sát quận Los Angel·es sẽ rất quan tâm, hứng thú vô cùng, sẽ toàn bộ hành trình tham dự vào trong quay chụp ngoại cảnh. Nhưng mà bộ phim lần này của hắn, cảnh sát không có mấy vai trò, ngoài cảnh thẩm vấn chút đỉnh, và cảnh cuối có mặt ở hiện trường để phong tỏa, họ không hứng thú cũng là phải thôi, đây chẳng khác nào bôi nhọ cảnh sát vô năng. Mặc dù đúng là ở ngoài đời có nhiều tình huống như vậy thật.
Trong 10 ngày kế tiếp, đoàn làm phim cơ bản là lưu động trong trường đại học, cùng hệ thống đường hầm cũ bên dưới của một đường ray xe lửa. Cơ bản cũng là ở dưới v·a c·hạm đường ray với nhau, và tiếng ồn ào của môi trường đại học. Tạp âm cơ bản là nhiều vô kể, có người còn bị ù tai mất mấy ngày, khiến Edward quyết định sau khi quay xong sẽ không sử dụng bản thu được từ mic dầu dưới áo của diễn viên nữa, mà đành dùng bản thu âm lại. Đa phần các diễn viên không thích việc thu âm lại, vì rất khó để lấy lại cái cảm giác lúc ban đầu.
Đoàn làm phim do nguyên một đám người tạo thành, mỗi người tư tưởng cùng lợi ích đều sinh ra v·a c·hạm, dẫn đến trùng trùng điệp điệp phân tranh xuất hiện, mà hợp đồng giấy bọn hắn ký kia, mới là ước thúc tốt nhất, không nên trông cậy vào ở trong danh lợi trận này dùng mị lực cá nhân phục người, đó là ý tưởng ngây thơ cùng ngu xuẩn nhất, quyền thế cùng hợp đồng có được pháp luật hiệu lực, xa xa càng thêm trực tiếp hữu hiệu hơn so với thuyết phục nhân tâm loại đồ vật không đáng tin cậy này.
Quay trở lại với trường quay dưới đường hầm, từ đằng sau máy quay đứng lên, Edward đối với loa phóng thanh làm hỏi thăm thông lệ:
"Đạo cụ!"
"Đã xong!"
"Trang điểm"
"Ok..."
"Mọi người vào vị chí..." Hắn đem lấy sức một hơi nói ra"Cảnh thứ 32, lần thứ 14, bắt đầu! Action!!"
Ngay lập tức hắn cầm lên máy quay, nhanh chóng theo chân nhân vật chính đi lại trong hầm ngầm tối đen như mực, thinrg thoảng có tiếng kêu phát ra từ các đường ống gần đó. Không gian cần sự im tĩnh nhiều vô cùng, kết hợp với việc nguồn sáng duy nhất lúc này là chiếc bật lửa của nhân vật chính để gia tăng sự hồi hộp kỳ bí mà không sử dụng quá nhiều ánh sáng khác, khiến cho những lần trước diễn viên chính vấp chân ngã. Đây là một cú máy dài, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng khiến cả đoàn làm phim bắt đầu chuẩn bị lại từ đầu. Rất may có vẻ như lần này mọi người đã nắm được điểm mấu chốt, mọi thứ đâu vào đấy.
Các nhân vật chính đến được căn phòng cuối đường hầm, ngày lúc này chiếc bật lửa có vẻ sắp hết ga, họ vội vàng cởi áo để làm chất dẫn đốt thắp sáng thêm, nó thắp sáng căn phòng để lộ những hòm chứa đầy máy quay phim cũ, cùng loại với họ đoán mà t·ên s·át n·hân sử dụng. Cùng với rất nhiều màn hình, có vẻ như đây là nơi t·ên s·át n·hân biên tập những đoạn phim t·ra t·ấn và g·iết người.
Lửa tắt, bóng tối lần nữa bao trùm, nam chính nghe thấy điều gì đó ở đầu bên kia của đường hầm, liền để nữ chính ở lại đi xem xét. Đi chưa được bao lâu đèn trong đường thần kỳ được bật lên, một bóng người từ đâu đó bước ra đánh ngất nữ chính ngã xuống đất.
"CUT!!"
Từ đằng sau máy quay Edward dùng sức quơ quơ quả đấm, "Vô cùng tuyệt!"
Tình cảnh kích thích như thế qua đi, Edward cũng tạm thời để cho đoàn làm phim buông lỏng.
"Ed.." Charl·es nhanh chóng đi tới"Có người tới thăm."
Vừa bỏ máy quay xuống, Edward nghe thấy thế tự chỉ chính mình thắc mắc "Tôi?"
Tiếp đó, hắn thấy được người đi theo sau Charl·es, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra ụ cười chân thành, bước nhanh tới, mở ra hai tay nhẹ nhàng ôm một cái:"Thầy Drill, thầy tới xem sao, thật hiếm thấy làm sao."
"Ta nghe nói trò đang quay phim gần đây, nên quyết định tới thăm hỏi một chút."
"Cảm ơn Thầy."
Thầy Drill Martin, hay còn được học trò trường Nam California gọi là quản lý Drill, phụ trách làm giảng giạy viết kịch bản đồng thời là người quản lý việc kịch bản của rất nhiều học sinh trong trường bao gồm cả Edward, xem sửa, nêu ra chỗ chưa đúng trong kịch bản.
Edward lại chuyển hướng mặt khác, giọng khích nói" Patrick hôm nay quý giá quá nhỉ. Không ở trong văn phòng uống Whisky nữa sao?"
"Sao cậu có thể thay đổi nhanh như vậy nhỉ? Tôi đã cho bên sản xuất Miramax xem tất cả phim nhựa cậu quay chụp rồi." Patrick Whitesell nghe Edward nói thế, giả vờ buồn tủi vì như bị phụ bạc.
Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, Edward đành xin lỗi thầy Drill, cùng Patrick Whitesell ra một chỗ kín đáo hơn bàn việc.
"Rồi sao?"
"Cậu xa xa xuất sắc hơn nhiều so với những gì tôi kỳ vọng đấy, phía bên đó rất lấy làm thích thú với những gì cậu cho họ xem. Nhưng cậu còn nhớ tên khốn đã đá tôi ra khỏi công ty cũ không, tên đó cũng đã trình chiếu phim của chúng cho họ xem rồi. Tôi đến để nhắc cậu thúc đẩy dự án nhanh lên, nếu không thấy chúng ta bị đá ra khỏi cuộc chơi."
Sau đó hai người bàn một chút chuyện liên qua và ra ngoài.Kết thúc cuộc trò truyện cũng là lúc đoàn làm phim phải quay lại chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, Patrick Whitesell đi ra đứng ở ngoài quan sát. Thầy Drill lúc này vừa hay đứng ngay cạnh với gã, thầy liền mở miệng hỏi: "Edward biểu hiện như thế nào đây?"
"Huh!? Tôi hả?" Patrick Whitesell đang ngậm một điếu thuốc nghe thấy Drill hỏi còn tưởng hỏi ai khác, quay sang hỏi lại.
"Ừ! đúng cậu đó, xung quanh đây còn mỗi ta với cậu thôi, còn ai khác nữa. Cậu chả phải là đại diện của học trò tôi sao? Tôi hỏi là Edward biểu hiện như thế nào!? Cậu ta có thể là một đạo diễn sân khấu giỏi nhưng giờ lại làm phim nên ta mới hỏi."
"Cậu ta á! Lúc ban đầu rất non nớt, thiếu kinh nghiệm, trong một tuần mới khởi động máy, toàn bộ đoàn làm phim quay chụp hoàn toàn ở vào trạng thái mất trật tự. Nhưng Edward điều chỉnh năng lực vô cùng mạnh, chỉ dùng hơn 10 ngày thời gian, liền dẫn đầu đoàn làm phim đã vượt qua giai đoạn mài giũa gian nan nhất, hắn rõ ràng xâm nhập nghiên cứu qua Hollywood chế tác hình thức, hoàn toàn tiến nhập nhân vật đạo diễn, hơn nữa hắn đối với công tác chăm chú độ làm cho người ta kinh ngạc, đã tìm được trạng thái hắn thoạt nhìn cũng không hề giống như tân thủ nữa, hắn chẳng những có thể đem ý nghĩ của mình truyền đạt cho người trong đoàn làm phim, còn có thể thông qua công tác của mình kéo theo trạng thái của những người khác, lúc quay chụp tiến hành được một tháng, đoàn làm phim dần dần hiện ra một ít tiết tấu của đoàn làm phim Hollywood thành thục." Patrick Whitesell nhìn bóng lưng của Edward một chút rồi nói ra những gì mình biết.
"Kể cả nếu cậu ra không có kể tốt câu truyện này vì kinh phí, thì bản thân triết lý của phim lại có sức hút lạ kỳ, thế nên kích thích người xem không là vấn đề. Dù là những phim nhựa kia còn không có trải qua hậu kỳ xử lý, tôi đều có thể tưởng tượng được, lúc chúng hiện ra trên màn ảnh lớn, nhất định sẽ để cho người ta sau khi rời rạp cũng phải tự hỏi chính mình."