Chương 13: Say Rượu Phá Rối Trường Quay
Đoàn làm phim cũng nghênh đón một đoạn thời kì trạng thái tốt nhất từ khi khởi động máy đến nay, trong tuần đầu tiên sau khi tiến vào quay phim ở trong Khách sạn bỏ hoang kia, Edward thậm chí dự trù với tình hình như này đoàn ekip có thể hoàn thành nhiệm vụ quay chụp trước quy hoạch hai tuần, cái này vừa cùng đoàn làm phim dần dần mài giũa thành thục có quan hệ, cũng cùng hắn luôn theo góc độ khó khăn nhất chế định kế hoạch có quan hệ. Hoặc cũng có thể là vị đoàn làm phim e ngại cái khách sạn này, chỉ muốn nhanh chóng dọn ra khỏi đây đi nơi khác. Edward thời gian này không ít lần nghe thấy các thành viên trong đoàn giật mình tưởng có bóng ai đó nhòm ngó họ trong góc phòng.
Tất cả chỉ là ảo giác mà con người tự tạo ra cho chính mình mà thôi, nhưng hắn biết mình không thể thẳng thừng nói ra như thế được, mà dỗ ngon dỗ ngọt, thúc bọn họ hoàn thành nhanh các cảnh quay càng nhanh, thể hiện càng tốt thì họ càng nhanh thu dọn đồ đạc mà đi.
Từ sau khi khi đoàn làm phim khởi động máy, với tư cách Chủ biên kịch một trong của bộ phim, Charl·es hầu như hoàn toàn ẩn thân, chỉ dùng hai mắt nhìn chăm chú hết thảy phát sinh, ngồi sau ghi chú kịch bản. Đương nhiên Edward biết chức vụ của Charl·es không chỉ có thế, anh ta là tai, là mắt của Patrick Whitesell đại diện của hắn, thường xuyên thông báo tiến độ bộ phim lại cho Patrick mỗi khi kết thúc một ngày làm việc. Có thể nói gã là người trông trẻ của Edward, đảm bảo kịp thời ngăn không cho hắn làm những điều sai lầm.
Kỳ thật, Edward rất rõ ràng, Charl·es xem qua tất cả phim nhựa hắn quay chụp xong, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng đến bây giờ cũng không có đưa ra ý kiến qua, như vậy nói rõ đối với màn ảnh hắn quay ra trên tổng thể tương đối hài lòng.
Theo thời gian chậm rãi qua đi, đại đa số màn ảnh đã quay chụp kết thúc cho khoảng mở đầu đã hoàn thành, bắt tay chuyển sang phần trung và phần kết của bộ phim. Là nốt cao trao của cả bộ phim, cũng là nốt trầm xoáy xâu vào câu hỏi bản chất của b·ạo l·ực của con người. Đó là hai vị diễn viên chính đối đầu cùng t·ên s·át n·hân đội lốt thân thiện, đẹp mã, tại chính nơi hắn hắn t·ra t·ấn, g·iết hại những con mồi.
Để rồi kết thúc cùng khung cảnh 1 tuần sau, ở bệnh viện sau đêm định mệnh thoát khỏi móng vuốt của t·ên s·át n·hân man dợ, hai vị nam nữ chính làm thủ tục xuất viện, nắm tay nhau đi xuyên trong sảnh bệnh viện, bước qua từng căn phòng nơi từng bệnh nhân, ngay cả bác sĩ cũng đang chú sát ánh mắt mình vào bản tin, đưa tin khung cảnh bên ngoài h·iện t·rường v·ụ á·n, không một ai chú ý đến hai con người đó, và ngược lại họ cũng vậy. Như thể phản ánh bản chất thực sự của con người sợ hãi c·ái c·hết, sự b·ạo l·ực, cũng thực sự cuốn hút và ham muốn được chứng kiến nó.
Nhưng mà, tại Hollywood, bất luận kẻ nào, cùng bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió.
"Thống nhất như vậy, đây sẽ là kế hoạch quay chụp buổi chiều hôm nay."
Trong trường quay, Edward và Charl·es một lần nữa ngồi trong lúc nghỉ bàn bạc lại bản kế hoạch quay chụp cho buổi chiều, đảm bảo không có sai sót nào. Nhưng lúc này jennifer connelly từ đằng xa bước tới nói"Ed chiều này chúng ta có nhiều cảnh của tôi với James không?"
"Có chuyện gì vậy Jenny, chúng tôi đã thu xếp hết cả rồi, hai người sẽ chiếm chọn hết tất cả màn ảnh hôm nay, có thể là đến tận hôm sau nữa. Yên tâm sau đó hai người cũng không có nhiều việc để làm đâu."
"Không phải việc đó. Đã 30 phút rồi nhưng không thấy tăm hơi cậu ta đâu. Chúng tôi cũng thử liên hệ với đại diện của cậu ta nhưng phía bên đó cũng mù tịt."
Buổi chiều tất cả màn ảnh, đều cùng jennifer connelly và James có quan hệ, hóa trang tốt đã sớm chờ ở trong khu nghỉ ngơi của phòng quay chụp. Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, ngay tại thời điểm Edward chuẩn bị một lần nữa sửa đổi kế hoạch quay chụp, lối vào trường quay truyền đến âm thanh ầm ĩ, James nam chính của phim, mặt đỏ bừng mồm, một bên gò má còn có vết thâm tím, sứt máu của đánh lộn, chân bước chân sáo, lung la lung lay bước tới, như để cho người ta càng dễ dàng nhận ra hắn say rượu, hắn còn cầm theo một chai bên mình.
Một vị nhân viên công tác tiến lên nhắc nhở hắn đi hóa trang, lại bị hắn trở tay đẩy một cái, ngã ngồi trên mặt đất. James mặt mũi say mèm, giọng khàn khàn the thé "Đừng có mà động vào tôi!" "Cút!!"
Ném xuống bản kế hoạch, Edward nhanh chóng bước tới, vẫn chưa đi đến phụ cận James, hắn liền có thể mơ hồ ngửi thấy được cỗ mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, gợi lại cho Edward những ký ức không mấy hay ho lúc trước khi bố hắn về nhà trong tình trạng say rượu làm phiền mẹ con hắn. Khi lớn mặc dù không ít lần đi tiệc rượu hay ăn nhậu cùng bạn, hắn cũng phải đảm bảo mình uống không bao giờ quá say nếu hôm sau có việc làm quan trọng, hay làm phiền ai khác ngoài chính bản thân.
"Cậu đến muộn. James!!"
Edward vươn tay, kéo vị nhân viên công tác ngồi bệt trên mặt đất kia dậy, phủi bụi cho anh ta một chút rồi quay về phía James.
"Vài phút có nhằm nhò gì!" James dùng sức vung tay đuổi Edward, đồng thòi nốc thêm một hơi rượu nữa."Chẳng qua là vài phút mà thôi!"
"Cầm lấy chai rượu từ tay cậu ta cho tôi, còn nữa tìm một chỗ để cho cậu ta thanh tỉnh một chút."
Edward quay sang nói với cậu nhân viên, khi cậu ta định tiến tới cầm lấy chai rượu trong tay James, lại bị James hung hăng đẩy ra.
"Cấm đụng vào tôi! Hiện giờ tôi đang có tâm trạng quay phim đi!"
James trong sự kích thích của men rượu, đầu óc mơ hồ, thanh âm càng ngày càng cao, không khí đầy mùi cồn"Ta muốn quay phim, hiểu chưa? Ta muốn quay phim!"
Hắn lảo đảo hướng về phía Edward đi tới, còn chưa đi đến phụ cận, liền lảo đảo lệch phương hướng, một đầu đâm vào trên 'Vách tường' giả, bố cảnh vách tường lập tức bị đụng đổ, bản thân hắn cũng bị vấp ngã trên mặt đất, đại khái là vội vã muốn đứng lên, hắn bắt lấy một cây cột treo phông đèn background, loạng choạng muốn mượn lực đứng dậy, kết quả trực tiếp đem mấy cây đèn đó nữa đồ ầm xuống cùng hắn.
Minh tinh có vấn đề với các c·hất k·ích t·hích như cồn, m·a t·úy, t·ình d·ục đều là hiện tượng bình thường. Những người có chứng nghiện rượu ở Hollywood không phải hiếm thấy, chẳng hạn như trước khi Edward xuyên không, báo đài còn đăng tin rầm rộ về vụ việc cuộc l·y h·ôn của tài tử Brad Pitt và nữ minh tinh Angelina jolie Ly hôn vì chứng nghiện rượu của Brad Pitt. Hắn thì không biết điều đó có đúng không, nhưng hắn biết số người uống rượu say xong chạy đến đoàn làm phim giương oai, tác quái lại không nhiều.
Edward lạnh lùng nhìn xem con ma men James hưng phấn la ói, liền thay đổi quyết định bảo vị nhân viên kia "Gọi điện thoại cho người đại diện của cậu ta đến, còn có gọi mấy người nữa đem cậu ta xách ra ngoài đi, vứt đâu thì vứt, thùng rác cũng được."
Xoay người, Edward hướng về chỗ nghỉ ngơi của mình đi đến, bố cảnh đều hủy, xế chiều hôm nay quay chụp khẳng định phải ngâm nước nóng, ánh mắt của hắn từ trên người các nhân viên công tác đảo qua, những người này không khỏi dùng ánh mắt nhìn trò hay, đánh giá vị nam diễn viên say mèm kia. Nhân viên công tác của đoàn làm phim chắc chắn sẽ không làm giống như Edward nói như vậy, đem James ném thẳng vào trong đống rác. Mấy người cùng hỗ trợ, đem hắn đến một nơi thoáng đãng, giúp hắn nôn tháo, tiếp nước tỉnh táo, đại khái một hồi giai đoạn hưng phấn nhất đã đi qua, James đầy rủ xuống ngồi ở mộ chỗ, không biết là đã ngủ hay đang suy nghĩ điều gì.
Cũng không lâu lắm, người đại diện của James cũng chạy tới trường quay. Hỏi thăm tình hình một chút rồi chạy đến giải thích xin lỗi với Edward. Hắn trước đó có đi đến một bữa tiệc của một nam diễn viên khác có danh khí lớn. Cay cú vì phát hiện người yêu lâu năm của mình đang ve vãn tên diễn viên kia, James lao vào ẩ·u đ·ả, và rồi b·ị đ·ánh đem vứt ra ngoài. Sau đó hắn đi uống rượu ở đâu đó và phần còn lại ai cũng biết rồi đó.
"Bọn hắn nam nữ tình cảm như nào tôi không biết. Nhưng làm ơn lần sau bảo cậu ta buồn tình uống rượu thì đừng có đến phim trường gây lộn." Edward nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, đầu như muốn bổ ra, ngữ khí có chút lạnh "Anh có biết vì cậu ta mà chúng tôi hiện tại phải hủy kế hoạch quay chụp suốt một buổi chiều nay không!? Tương đương với việc thời gian và tiền bạc của chúng tôi đang thất thoát."
"Vô cùng xin lỗi." Người đại diện đã nói qua mấy lần.
Edward ngữ khí rất bình thản, sự tình đã đã xảy ra, làm sao giải quyết mới là trọng yếu nhất, hiện hắn không thể lại thay nam chính đi đành nói: "Bố cảnh bị James Reeves làm đổ, đã có tổn hại trình độ nhất định, những thứ này đều làm chậm trễ thời gian của đoàn làm phim."
"Tôi rất xin lỗi." Người đại diện tiếp tục nói.
"Tôi hi vọng nhận được một lời xin lỗi từ miệng của James nói ra." Edward nhìn về phía James Reeves đang có chút dấu hiện của việc thanh tỉnh. "Người nên xin lỗi chính là cậu ta!"
Người đại diện liền vội vàng nhận lời, cảm tạ Edward, dù sao James cũng không phải đại minh tinh, việc cỏn con này có thể giải quyết chút mâu thuẫn với đạo diễn cớ sao không làm. Người đại diện đợi cho James thanh tỉnh lại rồi tại bên tai khuyên giải vài câu, hắn dần dần cúi đầu, sau đó nói với Edward, "Ta rất xin lỗi!"
Nhẹ gật đầu, Edward ý bảo chính mình tiếp nhận hắn xin lỗi, không có ý tứ không thuận theo không buông tha, song phương còn phải tiếp tục cùng một chỗ công tác, triệt để náo đối với mọi người đều không có lợi. Sau đó Edward rời đi, gọi điện cho đại diện của minh Patrick Whitesell, muốn hắn kế tiếp có lừa gạt ra cái gì từ vụ việc này cũng nên dừng ở mức vừa phải, tránh tổn thương quá nhiều hòa khí.
Vốn bởi vì quay chụp thuận lợi đoạt ra thời gian, bị sự kiện lần này ảnh hưởng, lại tất cả đều trừ vào, tuy James Reeves nói xin lỗi, nhưng quan hệ giữa hai người vốn cũng không quá tốt càng thêm lãnh đạm, Edward cũng không thèm để ý. Trong tất cả các diên viên hay thành viên đoàn làm phim, ngoại trừ Jenny ra đều vẫn duy trì một khoảng cách, ngoại trừ công tác, hắn không muốn cùng bọn hắn sinh ra quá nhiều tiếp xúc.
Một tuần sau, quay chụp xong cảnh trong khách sạn bỏ hoang, đoàn làm phim chính thức chia tay với một trong những nhân vật phụ quan trọng, do ông Hopper thủ vai, cùng với hoàn tất gần phân nửa bộ phim. Để ăn mừng và động viên thành viên một chút, Edward nhịn đau xòe tiền mời mọi người đi một quán bar gần địa điểm quay phim, cử hành một buổi tiễn biệt, ăn mừng nho nhỏ.
"Ông Hopper, cảm ơn ông đã đồng hành cùng chúng tôi!"
Giơ lên ly rượu, cùng Hopper cụng một cái, Edward đem chất cồn trong đó uống một hơi cạn sạch, tiếp đó bắt tay chung đụng với vị diễn viên già một cái: "Hi vọng chúng ta sau này còn có cơ hội hợp tác."
"Ta cũng hi vọng như thế." Hopper cũng xã giao uống cạn rượu trong ly.
Hai mặt cách lòng, gặp người nào nói lời ấy, có thể nói là một trong những kỹ năng sinh tồn cơ bản tại Hollywood. Ly khai đám người lộn xộn, Duke trở lại bên quầy bar yên tĩnh, lại muốn một ly Champagne, ngồi ở trên ghế chân cao, chậm rãi thưởng thức. Áp lực của hắn so với tất cả mọi người bên kia lớn hơn, căn bản buông lỏng không được, cũng không có tâm tình quẩy nhiệt tình.
"Ngươi không thích náo nhiệt?" Bên cạnh tai vang lên giọng nữ, mang chất giọng New York quen thuộc.
Edward chậm rãi lắc đầu, như đã nói trước đó nếu có việc hắn không muốn mình là nằm say mèm ở đâu đó mà không phải chỗ làm việc vào ngày hôm sau.
"Không thích sống chung?" Thanh âm kia tiếp tục hỏi, "Vẫn là nói muốn bảo trì đạo diễn quyền uy?"
"Jenny, cô nghĩ nhiều rồi. Cái tôi quan tâm là làm sao mai mình vẫn có thể làm việc, khi mọi người còn đau đầu và nằm bẹp một chỗ. Tôi phải là người đảm đương giữ cho mọi thứ tiếp tục vận hành."
Quay đầu, Edward nhìn xem nữ lang nhỏ nhắn xinh xăn vừa mới ngồi ở bên cạnh, tóc quản màu nâu buông thõa sau vai, mặc một chiếc váy dài màu ngà ngà, dưới đôi môi khẽ cười khép mở hiển lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ.
##Cho các bác không biết Jenny của chúng ta xinh đẹp, quyến rũ như nào hay lên gg search: jennifer connelly 90s để biết thêm thông tin chi tiết