Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 140




*Editor: Mộc

Tôi biết ba người bọn hắn cũng chưa chết, chính là lão tổ nói cho tôi nghe.

Hắn, tuyệt đối là một nhân vật hung ác.

“Không được! Mắt quỷ ta đưa cho ngươi…ngươi đừng giết bọn họ!”. Tôi biết lão tổ chờ đợi câu nói này của tôi, hắn là người thông minh. Hắn đương nhiên biết tôi sẽ không dễ dàng đưa hắn Mắt quỷ, vì lẽ đó giết gà dọa khỉ, trước tiên đem bạn bè của tôi ra đánh cho gần chết, cứ như vậy, chính tôi sẽ ngoan ngoãn giao Mắt quỷ ra.

Lúc nói chuyện, tôi từ trong túi móc ra Mắt quỷ, lão tổ phát ra một tiếng cười, hắn nói: “Tiểu tử này rất thông minh.”

Dứt lời, lão tổ liền đi về phía tôi.

Tôi mau mau nắm Mắt quỷ lại, nói: “Có thể thả Cát Ngọc ra hay không?”

Lão tổ sững sờ, hỏi: “Cát Ngọc là ai?”

Tôi nhìn về phía Chú quỷ, lão tổ cũng theo ánh mắt của tôi nhìn về phía Chú quỷ, hắn vội vàng từ trong lồng ngực lại lấy ra một chiếc lọ, thận trọng nói: “Lão tổ… Ta bắt nữ quỷ này. Cũng là muốn giúp ngài đạt được Mắt quỷ…”

Có thể thấy, Chú quỷ cũng sợ lão tổ phát ra uy lực.

Lão tổ vung tay lên, cái bình thủy tinh kia giống như bị nam châm hút, trong nháy mắt bị hút tới trong tay lão tổ.

“Đây, trả lại cho ngươi”. Lão tổ ngược lại cũng sảng kɧօáϊ, trực tiếp đem bình thủy tinh ném cho tôi. Tôi mở nắp bình ra. Thân ảnh (hình ảnh thân thể) Cát Ngọc xuất hiện ở trước mặt tôi.

Tôi ôm lấy Cát Ngọc, đột nhiên cảm thấy, trong nhân sinh (cuộc đời của con người) có rất nhiều chuyện, kỳ thực đều là phù vân (mây trôi), đều không có ý nghĩa gì.

Duy nhất có ý nghĩa, đó là sống, nói sâu hơn một chút, thì đó chính là vui vẻ mà sống.

Cát Ngọc chui đầu vào trong ngực của tôi, nhịp đập của tim tôi một lần nữa trở về. Tôi cảm nhận được nhịp tim đập của chính mình, không sai, đây tuyệt đối là Cát Ngọc.

Loại cảm giác này ai cũng không thể cải trang thành.

“Cho ngươi”. Lúc nói chuyện, tôi mở bàn tay, giơ ra, lão tổ hướng về phía tôi đi tới, bỗng nhiên nhị gia cắn răng một cái, vung nửa đoạn loan đao trong tay, chém đứt cánh tay trái của chính mình!

Cánh tay trái bị chặt đứt trong nháy mắt, cánh tay trái như là vật sống, từ trêи mặt đất bay lên trời, bỗng nhiên bay đến, đột nhiên tóm lấy Mắt quỷ.

Biến cố bất thình lình, làm cho tất cả mọi người đều sững sờ

Lão tổ tựa hồ cũng không nghĩ đến, đánh nhị gia gần chết, lại vẫn có thể ném tới một cánh tay như thế.

Cánh tay trái kia. Trong nháy mắt ở trêи không trung nắm lấy Mắt quỷ, căn bản không dừng lại, trực tiếp bay về phía miệng của tôi.

Đùng!

Một cái tát vào trêи môi của tôi, tôi chỉ cảm thấy yết hầu trong nháy mắt bị thứ gì đó ngăn chặn, không khỏi dùng sức nuốt luôn, rầm một tiếng, Mắt quỷ bị tôi nuốt vào trong bụng.

Nhị gia nằm dưới đất, cắn răng nói: “A Bố, sống hay chết, đành xem vận mệnh của ngươi rồi!”

Mắt quỷ bị tôi nuốt vào trong bụng, tôi trợn to mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu sắp muốn vỡ vụn, tôi ôm đầu, đau đớn nằm trêи mặt đất.

Lão tổ kinh hãi, trong nháy mắt di chuyển đến bên cạnh tôi, bắt lấy hai chân của tôi rồi khiến tôi trồng cây chuối, để cho tôi không ngừng đảo lôn, vật bên trong dạ dày đều phun ra, nhưng Mắt quỷ thì lại không thấy tung tích.

Tôi che hai mắt, đau đớn, cả người co giật, tôi chỉ cảm thấy khóe mắt không ngừng chảy nước mắt, lấy tay sờ vào thấy nhão và dính dính, không biết rằng nước mắt còn là máu.

Lão tổ ném tôi, tức giận đi về phía nhị gia, trêи người tôi đến tột cùng xảy ra sự biến hóa gì tôi cũng không biết, nhưng tôi hét lớn một tiếng: “Lão tổ! Không nên động thủ, Mắt quỷ ta sẽ đưa cho ngươi, ngươi đào bụng ta lên cũng được! Đừng giết nhị gia bọn họ!”

Tôi thận trọng mở mắt ra, chính tôi cũng có thể cảm nhận được, trong hai mắt của tôi tựa hồ có ánh sáng phát ra.

Nhị gia nằm trêи đất, ha ha cười nói: “Tạo hóa ah! Đây chính là tạo hóa ah! Lão phu chết cũng không tiếc!”

Lão tổ hướng về phía tôi đi tới, cho đến giờ phút này tôi mới nhìn rõ tướng mạo lão tổ, vừa nãy tuy nói ánh trăng sáng, nhưng mặt của hắn giống như là một hố đen, căn bản không thấy rõ dáng dấp của hắn.

Giờ khắc này trong nháy mắt thấy rõ hắn tướng mạo, tôi sợ hết hồn.

Người lão tổ này, nửa bên mặt hẳn là bị lửa thiêu, nửa bên mặt trái của hắn bị lửa thiêu tràn đầy vết sẹo, cảm giác giống như là gương mặt sau khi bị phốt pho (mình ngu hóa, chắc giống như axit) hòa tan, rất là kinh khủng.

Lão tổ đứng ở trước mặt tôi, còn cao hơn tôi một chút, hắn nói: “Về thu dọn đồ đạc đi, chờ ta hết bận sẽ đi tìm ngươi!”

Lúc lão tổ nói chuyện, bờ môi của hắn căn bản không động đậy, có thể là tiếng nói phát ra từ bụng, còn là chuyện gì xảy ra, tôi cũng không rõ lắm, con mắt của hắn trực nhìn tôi chằm chằm, rất là khϊế͙p͙ người.

Nói xong, lão tổ hướng về phía ba người nhị gia ba người, khinh thường liếc mắt nhìn, xoay người rời đi. Hắn đi trêи mặt đất, dẫm ra một chuỗi vết chân.

Chú quỷ cũng theo lão tổ rời đi, tôi biết, bắt đầu từ hôm nay, vận mệnh của tôi giờ móc nối với lão tổ. Thực lực của hắn căn bản là không cách nào tưởng tượng nổi, nhị gia, chú trung niên, Bác Hải, ba người bọn họ căn bản cũng không thể ra nổi một đòn trước mặt lão tổ.

Cũng chính bởi vì điểm này, tôi trực tiếp từ bỏ việc chống lại. Lão tổ muốn giết tôi, một ngón tay là đủ rồi.

Tôi mau mau đỡ nhị gia lên, hắn nói: “Mau giúp ta đem cánh tay đứt về, may mắn thì còn có thể nối liền!”

Tôi cùng Bác Hải, hai người, coi như là thương thế nhẹ nhất, chúng tôi vội vàng đem nhị gia cùng chú trung niên nhấc lên xe hơi, tôi tăng tốc lái về phía bệnh viện.

Ở trêи đường, chú trung niên vẫn nằm trong trạng thái hôn mê. Cho đến giờ phút này tôi mới tin, bốn bức ảnh tiên đoán cái chết kia, coi như là thực hiện toàn bộ.

Chú trung niên không phải bị hại chết ở rãnh nước bẩn, mà là sau kia bị người ta giết chết, rồi đem đến rãnh nước bẩn, cho nên kết cục chính là hắn chết bên trong rãnh nước bẩn.

Lúc đến bệnh viện, trước tiên cho nhị gia làm giải phẫu, sau đó lại cho chú trung niên nối xương. Bác Hải, Cát Ngọc, ba người chúng ta ngồi ở ngoài ghế trước phòng phẫu thuật, lo lắng không nguôi.

Bác Hải: “Lão tổ kia, ngươi biết à?”

Bác Hải gật đầu, cắn răng nói: “Hóa thành tro ta cũng nhận ra.”

“Lão tổ kia là ai? Có quan hệ gì với ngươi?”

Bác Hải nói: “Lão tổ, là sư thúc của ta, sư phụ của ta chính là do hắn giết chết, không nghĩ tới việc sư đệ của ta lại theo hắn, quả nhiên là cấu kết với nhau làm việc xấu!”

Vừa nghe Bác Hải nói lão tổ là sư thúc của hắn, trong lòng tôi cả kinh, trong lòng tự nhủ sư phụ Bác Hải lẽ ra có thể giết chết hắn, không nghĩ tới, sư phụ Bác Hải cũng đã bị chết trong tay lão tổ.

Chờ chút, không đúng vậy?

Bác Hải năm mươi, sáu mươi tuổi rồi, sư phụ của hắn cùng sư thúc, nói thế nào cũng phải bảy mươi, tám mươi tuổi trở lên chứ?

Có thể nửa bên mặt lão tổ tuy rằng từng bị lửa thiêu, nhưng nửa bên mặt còn lại thì còn tốt đó a, tôi xem tướng mạo lão tổ, nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi.

Lão tổ bao nhiêu tuổi?

Bác Hải nghiêng đầu nhìn tôi một cái, nói:”Không biết, con trai của ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đã có bộ dạng kia rồi.”

Thân thể của tôi ầm ầm chấn động, trong lòng tự nhủ lão tổ này vẫn là người sao?

“Lão tổ có bản lãnh gì?” Tôi lại hỏi.

Bác Hải lắc đầu, nói: “Không rõ ràng, sư huynh đệ chúng ta có hai người, bản lĩnh học được, không bằng một phần mười bản lĩnh của sư phụ, sư thúc, bọn họ dạy cho hai ta chỉ là một chút da lông (ý nói không đáng kể). Ta học châm cứu, kỳ thực ước nguyện ban đầu là vì cứu người, nhưng mỗi lần ta cứu một người, sư đệ ta lại muốn giết một người, sau đó bất đắc dĩ ta mới trốn đi.”

Về phần ân oán của Bác Hải với Chú quỷ, tôi đã sớm biết. Không nghĩ tới Chú quỷ lại là loại người như thế, bụng dạ hẹp hòi, hắn để chứng minh mình mạnh so với sư huynh, liền giết người khắp nơi để chứng minh bản thân. Đến cuối cùng còn muốn tự tay giết chết sư huynh của chính mình!

Lòng ghen tị, hại chết người ah!

Phật giáo từng nói, tham sân si, là một trong tam đại kị!

Tôi trầm mặc.

Lấy bản lĩnh của Bác Hải, có thể phất tay dùng ngân châm phong huyệt đạo của tôi, vẻn vẹn chỉ bản lĩnh này, còn chưa bằng một phần mười lão tổ. Nếu như lão tổ muốn giết tôi, quả nhiên là một trăm loại cái chết, đủ loại cho tôi lựa chọn.

“A Bố…” Cát Ngọc nỉ non một câu tên của tôi, muốn nói cái gì, cũng không nói ra, chỉ là nhào tới trong ngực của tôi, khóc lớn.

Mắt quỷ! Mắt quỷ! Từ đầu tới đuôi đều là Mắt quỷ! Từ ngày đầu tiên lái chuyến xe buýt số 14, cũng là có người đứng sau giở trò quỷ để lấy được mắt quỷ, cho tới bây giờ, rốt cuộc tìm được người đứng ở phía sau.

Có thể tìm được thì sao? Lấy bản lĩnh của tôi đối kháng với lão tổ, không nghi ngờ gì chính là lấy trứng chọi đá, tôi căn bản là không thể dính tới.

Tôi hai tay ôm đầu, muốn khóc, nhưng không khóc nổi. Tôi giống như con ếch bị nắm lấy cái chân sau, ném qua ném lại, là ai cũng đều có thể trừng trị tôi.

Cát Ngọc ôm đầu của tôi, để đầu của tôi vùi trong ngực của nàng, vuốt ve sau gáy của tôi, ôn nhu nói:” A Bố, em sẽ vẫn bên cạnh anh.”

Tôi gật gật đầu, chợt nhớ tới lúc bị những bộ xương khô bị cạo thịt bao vây, con quạ kia tự cháy quạ lửa, tôi có thể nghĩ biện pháp tìm tới cao nhân này hay không?

Như vậy có thể chiến đấu với lão tổ!