Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 126




Chú trung niên lắc đèn thợ lặn, ra hiệu chúng tôi bơi nhanh lên một chút.

Trong nước gợn sóng càng lúc càng lớn, cũng không biết có phải là người đá khổng lồ kia muốn sụp xuống hay không.

Chúng tôi nhanh chóng bơi tới phía dưới Phản Thiên Sát, từ Phản Thiên Sát bơi đi ra ngoài, trôi nổi ở đáy biển nhìn xuống. Chỉ cảm thấy toàn bộ quỷ cung đều đang run rẩy.

Tôi sờ soạng mắt quỷ trong lòng một hồi, cảm giác lạnh lẽo, quay đầu theo nhị gia cùng chú trung niên, nhanh chóng bơi tới.

Lỡ như đáy biển thật sự động đất, dòng nước xoay tròn, chúng tôi liền rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.

Từ trong vùng biển bơi ra ngoài, mới vừa thò đầu ra , liền xuất hiện ở hướng đông nam của đảo quỷ vực, chúng tôi nhanh chóng lên đảo, cởi trang bị trong nháy mắt, mọi người xụi lơ ở trêи mặt đất.

Một làn sóng này, quả thực chính là cửu tử nhất sinh.

Nhị gia nói không xong rồi, ta lớn tuổi, chịu không được, trước tiên cần phải ngủ bù một lúc.

Vừa vặn gần đó có cái sơn động. Nhị gia và chúng tôi liền chuẩn bị ở trong sơn động chợp mắt chốc lát. Chú trung niên mở đèn pin, lúc chiếu vào mặt biển, chỉ cảm thấy sóng lớn từng trận, tiếng gió điên cuồng gào thét.

Sóng biển cuốn lên cao mười mấy mét, một tầng một tầng đánh tới.

“A Bố, ta cũng chịu không được, muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi cẩn trọng một chút, đừng cách xa chúng ta.” Chú trung niên nói xong, sau đó mơ màng ngủ.

Nói thật, tôi cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng chỉ là một chút thôi, bởi vì tôi ăn thái tuế sống, cái này tôi thấy so với nhân sâm còn tốt hơn, không chỉ thể lực dồi dào, liền ngay cả tinh thần cũng rất phấn khởi.

Tôi một thân một mình đi ở trêи vách núi. Bò đến đỉnh đảo quỷ vực, muốn phải tìm Lê Nguyên Giang.

Chỉ nghe trong vùng biển phía sau, truyền đến từng trận hí lên, quay đầu nhìn lại, nhưng lại không hề phát hiện thứ gì.

Ngồi xếp bằng ở một bên vách núi, tôi khổ sở suy nghĩ dòng chữ trêи tờ giấy tiên đoán. Bên trêи nói một khi hai mắt Âm Dương dung hợp, ác ma bị phong ấn ở đáy biển sẽ một lần nữa hiện thế, nhưng sao hiện tại ác ma còn chưa đi ra?

Nhắc tới cũng kỳ, tôi nhìn sóng biển rộng đánh tới từng trận sóng biển, mỗi lần đều là khí thế mãnh liệt, hận không thể một phát đem quỷ vực đảo lật tung, nhưng đến bãi biển bên cạnh đảo quỷ vực, lại chậm chậm suy yếu đi, mỗi một lần đều là hữu kinh vô hiểm (bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm).

Tôi không biết tên ác ma kia ở nơi nào, cũng không biết hắn là ai. Hoặc là, có thể tên ác ma kia chính là chính tôi.

Sau hai giờ, chú trung niên cùng nhị gia cuối cùng cũng coi như là hồi phục tinh thần, tinh thần cũng tốt lắm rồi, giờ khắc này sắc trời vừa sáng, phía đông, trêи biển nổi lên một đám mây trắng, không lâu nữa Mặt Trời sẽ mọc lên.

Lúc chúng tôi chạy tới phía tây đảo quỷ vực đảo, từ rất xa đã nhìn thấy thuyền đánh cá của Lê Nguyên Giang phiêu bạt ở bên bờ biển, nhanh chóng bơi tới.

Sau khi lên thuyền, tôi mới triệt để thả lỏng tinh thần, từ trong lòng lấy ra mắt quỷ, nhìn xuống, dưới ánh sáng mặt trời, càng lộ ra màu xanh thâm thúy, như là một viên ngọc thạch chôn sâu dưới đáy biển.

“Tiểu Lê a, chúng ta đi thôi.” Nhị gia hô một câu.

Trong khoang thuyền cùng với trong buồng lái đều không có động tĩnh.

Nhị gia lại hô một câu, tiểu Lê? Nên đi rồi.

Trong khoang thuyền vẫn không có bất kỳ tiếng vang nào.

Chú trung niên nghi ngờ nói, lẽ nào hắn đang ngủ?

Ba người chúng tôi chạy tới khoang thuyền, vừa nhìn, lòng khó mà nói! Khoang thuyền cùng buồng lái không có một bóng người, Lê Nguyên Giang biến mất không còn tăm hơi!

“Lê Nguyên Giang!” Tôi vọt tới trêи boong thuyền, hét lớn một tiếng, không có người trả lời, nếu như bây giờ chúng tôi lái thuyền đi, cũng có thể rời khỏi quỷ vực, chú trung niên đối với máy móc này rất là quen thuộc. Nhưng lỡ như Lê Nguyên Giang còn ở gần đây, cái kia thật đúng là lừa thảm hắn rồi.

Tôi lại từ boong tàu xông tới trong buồng lái, lần thứ hai la lên Lê Nguyên Giang!

Bỗng nhiên, sau lưng tiếng gió thổi qua, tôi nghe được một tiếng ‘tăng’ vang lên, hẳn là tiếng rút đao! Dựa theo chiêu thức chiến đấu chú trung niên dạy cho tôi, tôi vội vàng cúi đầu, khom lưng, nghiêng thân thể, mạnh mẽ lách sang một bên.

Chỉ thấy Lê Nguyên Giang cắn răng, trong tay cầm một thanh đao lặn dưới nước, mạnh mẽ hướng về phía sau lưng tôi đấm tới, tôi tránh thoát đi trong nháy mắt, vung tay đánh vào cổ tay phải của hắn, dùng sức đá một cước vào trêи ngực của hắn, đạp cho hắn lật người lại.

Hắn oa oa kêu to, cầm trong tay đao lặn dưới nước, lần thứ hai vọt tới, tôi vội vàng lui ra khỏi buồng lái, đồng thời lung lay hai tay nói huynh đệ, huynh đệ, là tôi a! A Bố a!

Trong nháy mắt, lao ra khỏi buổng lái, nhị gia cùng chú trung niên cũng chạy tới. Nhị gia vừa nhìn hai mắt Lê Nguyên Giang, lập tức nói, tiểu âu phục, đè lại hắn! Nhanh!

Chú trung niên không nói một lời, bay người lên trước, đồng thời sử dụng quyền cước, liên tiếp công kϊƈɦ, đánh cho Lê Nguyên Giang không có sức đánh trả, cuối cùng, một chưởng bổ vào sau cổ hắn, cho hắn hôn mê bất tỉnh.

Nhị gia nói đè lại hắn, đừng nhúc nhích!

Lúc này nhị gia mở ra gói hàng không bị thấm nước, từ trong gói hàng lấy ra một tấm bùa chú, trêи tay loáng một cái, bùa chú oanh một hồi bốc cháy lên ngọn lửa. Lần này nhị gia đem cái bùa chú kia ném tới trêи sàn nhà, chờ đợi bùa chú gần cháy hết, lúc này mới nắm bắt những tàn tro kia, nói đẩy ra hắn miệng.

Sau đó nhị gia nắm tàn tro, nhét vào bên trong miệng Lê Nguyên Giang.

Sau khi Lê Nguyên Giang tỉnh lại, không kϊƈɦ độngnhư vậy nữa. Có điều vẫn là nhìn chằm chằm tôi, sỡ hãi đầy mặt, cả người run rẩy hỏi ngươi. . . Ngươi đến tột cùng là ai!

Tôi sững sờ, sau khi nhìn bốn phía, nói tôi đương nhiên là A Bố, huynh đệ, ngươi làm sao?

Thấy tôi đi về phía hắn, hắn ngồi xổm dưới đất, liên tục đạp hai chân lui về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hình như rất tôi đụng vào hắn.

Tôi không bước nữa, đứng tại chỗ hỏi huynh đệ, ngươi đến cùng làm sao? Có lời gì ngươi nói rõ ra.

Lê Nguyên Giang cả người đều đang phát run, nói cái gì cũng không dám nhìn tôi, mặc kệ nhị gia cùng chú trung niên hỏi cái gì, hắn đều không nói lời nào.

Chú trung niên đứng lên, đồng thời vỗ vỗ vai nhị gia, nhỏ giọng nói không bằng chúng ta trước tiên đem thuyền lái trở về đã?

“Vậy còn tiểu Lê? Có cần quản hắn không?”

“Lái trở về rồi nói, ở trêи biển sẽ làm lỡ thời gian.”

Nhị gia suy nghĩ một chút, vậy thế này đi, ngươi đi mở thuyền, tên này để cho ta, ta tự có biện pháp để hắn nói thật.

Cuối cùng, tôi cùng chú trung niên đi tới buồng lái, nhị gia đỡ Lê Nguyên Giang tiến vào khoang thuyền.

Xem chú trung niên thông thạo bắt đầu lái thuyền đánh cá, mỗi một cái nút bấm đều hết sức quen thuộc, tôi không nhịn được hỏi, chú trung niên, thuốc nổ ngươi biết, lái xe ngươi biết, lái thuyền ngươi cũng biết, ngươi trước đây mở công ty là làm gì? Buôn bán súng đạn sao?

Chú trung niên cười cợt, đều không phải, ta trước đây đã từng đi lính, là bộ đội đặc chủng.

Hóa là bộ đội đặc chủng, không trách đánh nhau tay đôi lợi hại như vậy, bí mật trêи người hắn thật là không ít.

Tôi đứng bên cạnh hắn, cùng hắn đồng thời nhìn mặt biển mênh ʍôиɠ vô bờ trước mắt, giở ra một điếu thuốc, nhỏ giọng hỏi chú trung niên, kϊƈɦ nổ thuốc nổ, đến tột cùng có phải là ngươi không?

Chú trung niên ngẩn ra, sắc mặt thật lòng nói không phải ta kϊƈɦ nổ.

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, hắn lại nói, ta nói giúp ngươi kiểm tra một chút, là thật lòng muốn giúp ngươi kiểm tra, lúc còn là bộ đội, chúng ta đã từng bí mật đi Vân Nam, chấp hành kế hoạch quét mìn, đối với thuốc nổ, ta vô cùng quen thuộc ( bản gốc là “không thể quen thuộc hơn”).

“Tôi tin ngươi.” Tôi không nói cái gì khác, chỉ nói là ba chữ này.

“Ngươi dựa vào cái gì tin ta?” Chú trung niên không nhìn tôi, vẫn mặt hướng biển rộng, hờ hững nói rằng.

Tôi hút một hơi thuốc, mặc cho khói thuốc từ trong lổ mũi của tôi bay ra, nói bởi vì thuốc nổ kia, có thể là do ta kϊƈɦ nổ. (trong bản gốc hình như có ý là thuốc nổ có một cái điều khiển, khi bấm hết mức thì sẽ kϊƈɦ nổ, nhưng mình dịch vậy cho dễ hiểu)

Chú trung niên cả kinh, quay đầu nhìn về phía tôi, nói ngươi kϊƈɦ nổ? Nhưng nổ khí rõ ràng nằm trong tay ta?.

“Tôi nói là tôi, bởi vì có thể là bên trong quỷ cung còn một cái tôi khác, nghiêm ngặt mà nói, có thể là khung xương của tôi, cũng có thể là tiên đoán bên trong tôi, cũng chính là cái bóng mà tôi nhìn thấy kia.” ( Ý A Bố là có thể trong Qủy cung còn có một “A Bố” khác, chính là bộ xương trong gian mộ cuối cùng, hoặc có thể là do mắt quỷ đã tiên đoán trước cho A Bố, là bóng đen mà A Bố nhìn thấy.)

Chuyện càng ngày càng phức tạp, bây giờ tôi chiếm được mắt quỷ, có thể dùng sức mạnh bên trong mắt quỷ để thăm dò quá khứ vị lai (nhìn lại quá khứ, đoán trước tương lai), như vậy đối với tôi có trợ giúp rất lớn, nhưng tôi thấy, mắt quỷ cũng có khả năng chính là cội nguồn của tất cả nguy hiểm. Từ khi có vật ấy trong người, sau đó đều sẽ không yên ổn.

Vì an toàn của người nhà, tôi vẫn là cố gắng hết sức không về nhà, không muốn cùng người nhà có bất cứ liên hệ gì, nghĩ tới đây, tôi tìm di động của mình trong khoang thuyền, mở ra xem, có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ.

Toàn bộ đều là của Trần Vĩ.

Tôi gọi lại, ngay sau đó nghe được một câu, mẹ nhà nó, ngươi cút cho lão tử! ! !

Đô đô đô. . .

Trần Vĩ cúp điện thoại, tôi thở dài, biết mình bỏ bê công việc hai ba ngày, ảnh hưởng không nhỏ. Mặc kệ là nghỉ việc hay vẫn tiếp tục lái xe buýt, sau khi trở về, vẫn là nên tìm Trần Vĩ bồi tội.

Tôi một lần nữa gọi một cú điện thoại cho Cát Ngọc, nhưng tổng đài nhắc nhở tôi, người sủ dụng hiện đang tắt máy… .