Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 125




Tôi xoay người lại, đồng thời mở đèn pin cầm tay của chính mình.

Tình cảnh phía sau làm tôi sửng sốt. Sau một hồi sửng sốt, rầm một tiếng, tôi quỳ trêи mặt đất.

Ở vị trí tôi vừa đứng, cũng chính là bức bích họa gương mặt nửa nam nửa nữ kia. Một bộ xương mặc áo mãng bào, liền dán vào vách đá mà đứng.

Tôi vô cùng sợ hãi, mí mắt không ngừng nhấp nháy, tôi nắm chú trung niên thúc cùng nhị gia, cuồng loạn hét lớn, người kia là ai! Tại sao lại mặc áo mãng bài giống tôi! Nói cho tôi a!

Chú trung niên im lặng không lên tiếng, nhị gia thở dài, trầm mặc hồi lâu, mới nói đó chính là khung xương của ngươi.

Tôi vừa nghe, sờ soạng toàn thân mình, lại vung tay, đá chân, tôi có thể cảm giác rõ ràng được xương của chính mình đều còn ở trêи người.

“Tôi không tin!” Tôi nhìn chằm chằm bộ xương mặc áo mãng bào kia, rống to.

Chú trung niên nói ngươi đi xem cái xương sườn thứ mười hai của bộ sương kia, liền biết.

Tôi run rẩy. Sợ hãi, cầm đèn pin cầm tay loạng choà loạng choạng đi tới trước mặt cái bộ xương khô kia, chiều cao của hắn cùng tôi giống như đúc, khi tôi cúi đầu nhìn về phía xương sườn của hắn, chỉ cảm thấy trêи ót truyền đến đau đớn!

Tôi thậm chí rõ ràng nghe được trong đầu có một âm thanh vù vang lên, cả người đều suýt chút nữa mê muội.

Bộ xương mặc áo mãng bào này, phía dưới xương sườn bên phải của hắn, cây thứ mười hai cong! Trêи xương sườn cũng khắc một chữ, tôi định thần nhìn lại.

Sinh!

“Bộ xương khô này, chính là xương cốt trêи người, lấy đi mắt quỷ, xương cốt ngươi bị chụp lưu lại.” Nhị gia đi tới phía sau tôi, vỗ bờ vai tôi một cái.

Tôi dùng sức vuốt Xương sườn chính mình, nói: “ Không, ta còn xương sườn! Xương cốt của ta đều còn ở trêи người! Hắn không phải ta, hắn không phải ta a!” (Đoạn này để là “Ta” thay vì “tôi” cho phù hợp với tâm trạng kϊƈɦ động, không tin những gì thấy trước mặt của A Bố)

Hai người bọn họ biết tôi sắp mất lí trí. Chú trung niên cố gắng giữ cho tôi bình tĩnh. Hắn nói, ngươi vẫn là ngươi, bộ xương khô này cũng là ngươi, có điều mặc kệ như thế nào, miễn là ngươi còn sống tốt, không được sao?

Hai mắt tôi đầy lệ, nhìn chằm chằm bộ xương mặc áo mãng báo giống tôi như đúc trước mặt, tôi nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập bóng đêm vô tận (mắt A Bố), tôi nhìn hắn một lượt, toàn thân đều là xương trắng, tôi thật sự muốn tóm lấy hai vai của hắn, lớn tiếng hỏi hắn đến tột cùng là ai!

Trái tim, giao cho Cát Ngọc. Linh hồn, giao chochú trung niên. Hài cốt, giao cho mắt quỷ. Tôi còn có cái gì?

Giờ khắc này, tôi, ngoại trừ còn thân thể. Còn có máu tươi, còn có tư duy, tôi cùng xác chết di động còn có gì khác nhau sao? Không phải chính là xác chết di động sao?

Thời điểm không còn trái tim, tôi không cảm giác được nhịp đập của trái tim mình, nhưng ở bệnh viện chụp x quang, lại có thể nhìn thấy trái tim.

Không còn linh hồn, ta không thấy cái bóng của chính mình, nhưng tôi cũng vẫn sống rất tốt.

Hiện tại không còn khung xương, tôi còn có thể đứng lên, có thể ngồi, có thể sử dụng tay để cầm đồ vật, tất cả bình thường. Nêu đem thân thể này đi chụp x quang . Còn có thể hiện ra hình dáng gì?

Vận mệnh của tôi đến tột cùng là làm sao?

Rầm một tiếng, tôi ngồi trêи mặt đất, hai mắt vô thần. Ánh mắt từ từ tan rã.

Chú trung niên cùng nhị gia vừa nhìn, gần như là đánh tới, nắm lấy bờ vai của tôi, điên cuồng lay động tôi.

Nhị gia giơ tay tát ta một cái tát, hét lớn A Bố, nhìn ta! Mau nhìn ta! ! !

Chú trung niên lay động tôi, còn dùng lực bấm vào trong thân thể tôi, nhưng tôi dường như không cảm giác được một tia đau đớn. Đèn pin cầm tay của ba người chúng tôi không có tắt, có thể thấy ánh sáng trong mắttôi, đang từ từ tiêu tan, từ từ yếu bớt.

Trong mộ thất cuối cùng, có một vệt chùm sáng trắng, lại như rơi vào thâm sơn (rừng sâu) trong biển rộng tà dương (ánh hoàng hôn), dần dần biến mất không còn tăm hơi.

Trời, liền muốn đen.

Ở lúc tôi sắp nhắm mắt lại, nhị gia dùng hai ngón cái, dùng sức đè lại mí mắt tôi, mạnh mẽ cho giúp tôi duy trì trạng thái trừng mắt.

“A Bố, có muốn biết hay dáng dấp (hình dạng) gia gia (ông nội) ngươi không!” Nhị gia hét lớn một tiếng, con ngươi sắp tan rã của tôi tụ lại, hai mắt mơ hồ của tôi, đang không có tiêu cự, từ từ kéo rõ ràng.

Tôi nhìn nhị gia, hỏi nhị gia, người gặp ông nội tôi sao?

Nhị gia còn chưa kịp nói chuyện, chú trung niên ở trước mặt Nhị gia, chấn thanh nói A Bố, ngươi là thân thể của Cát Ngọc, Cát Ngọc cũng là thân thể của ngươi, có muốn hay cùng với nàng, vĩnh viễn đi cùng nhau không? Tin tưởng ta! Ta có biện pháp, thế gian này có một loại dược thảo, gọi là ưng xà nhị nguyệt băng (mình xin phép để nguyên), cây dược thảo đồng nhất chỉ cần hai người ăn vào, dù cho là thù giết cha, cũng có thể ra mắt tương thân thể (đại ý là dùng có thì giết cha thì vẫn yêu nhau), huống chi ngươi cùng Cát Ngọc vốn là tình đầu ý hợp, hai ngươi định có thể ký kết mối lương duyên trăm năm!

“Có thật không?” Thân thể của tôi rất suy yếu, tiếng nói rất nhỏ.

“Thật!” Hai người bọn họ đồng thời trả lời, hơn nữa âm thanh vang động trời.

Sau khi trả lời tôi, hai người bọn họ liên tục nhìn chằm chằm vào con ngươi của tôi, thấy con ngươi của tôi không tan rã nữa, lúc này mới dám thở ra một hơi.

Nhị gia nói A Bố, yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi biết gia gia ngươi nhìn như thế nào.

Chú trung niê cũng đỡ tôi lên, nói ngươi cùng Cát Ngọc, bên trong số mệnh nhất định ở cùng nhau, chỉ là vấn đề thời gian thôi, chờ lúc hai ngươi kết hôn, ta liên hệ các ông chủ cùng làm ăn trước đây, chuẩn bị cho ngươi mấy chiếc xe hoa, Bingley yêu thích không? Không thích còn có cái dài hơn, Lincoln này! Nếu vẫn không hài lòng, ta tự móc tiền túi chuẩn bị cho ngươi một chiếc huyễn ảnh Rolls Royce làm xe hoa, được không?

Được hai người nịnh trong, lòng tôi rất cao hứng, tôi gãi gãi đầu, thật không tiện cười nói, Cát Ngọc chưa chắc đã đồng ý mà.

Chú trung niên ôm bờ vai của tôi, ba người chúng tôi đi ra khỏi ngôi mộ, lúc ra khỏi ngôi mộ, tôi liếc mắt nhìn hài cốt của chính mình, nhưng trong lòng đã thả lỏng.

Nhị gia cùng chú trung niê cho tôi hi vọng, cho tôi niềm tin cuộc sống, cho tôi tín ngưỡng để sống tiếp.

Tôi không biết ngoài niềm tin tín ngưỡng tiếp tục chống đỡ để tôi tiếp tục sống ra còn gì khác không, nhưng tôi thấy mình, không tới thời khắc sống còn, tôi nhất định không thể từ bỏ. Tôi phải mở ra bí ẩn, chí ít, tôi muốn lấy Cát Ngọc về nhà.

Tôi muốn chứng minh một cái đạo lý, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, tôi cũng có thể cưới vợ, giàu có!

Thời điểm bò ra khỏi miệng rồng, chúng tôi đứng trêи xích sắt, tôi sờ soạng chủy thủ trêи bả vai một hồi, lại nghĩ tới bóng người kia, tôi hiện tại vững tin, bóng người kia, kỳ thực chính là tôi, chỉ có điều là tiên đoán bên trong tôi, mà tôi may mắn tiến vào tiên đoán của chính mình, nắm lấy chính tôi!

Rất đáng tiếc, hài cốt của tôi vẫn cứ bị mắt quỷ chụp đè ép xuống.

Nhị gia thấy tôi sững sờ, sợ tôi có chuyện, liền nói với tôi A Bố, hiện tại có mắt quỷ, chúng ta là có thể lợi dụng sức mạnh thần bí trong mắt quỷ bên trong để điều tra, mắt quỷ sẽ báo trước cho chúng ta.

Tôi chợt nhớ tới Qủy thúc bên trong nhà cũ Dân quốc, cùng với người quản lí cao cấp của công ty vận tải Đông Phong, nam nhân mang mắt kiếng gọng vàng.

“Nhị gia, người có biết một người tên là Quỷ thúc không? Hắn cũng đang tìm mắt quỷ, có điều hình như hắn không biết có mắt âm.”

Nhị gia sững sờ, trực tiếp lắc đầu, nói không quen biết người này, cũng chưa từng nghe nói.

Chú trung niên nói rằng Quỷ thúc kia, cũng là cao thâm khó dò, bản lĩnh tuyệt đối cao hơn bác Hải, phỏng chừng có thể cùng nhị gia liều mạng (đấu tay đôi).

“Đúng, Quỷ thúc kia từng để cho tôi xem qua một bức tranh, bức tranh kia khẳng định chính là đang vẽ mắt quỷ, hơn nữa tôi nhìn bức vẽ, ở bên trong dường như có thể thấy rất nhiều chuyện sau này.” Tôi cũng phụ họa nói.

Hai chúng tôi, chính là nói cho nhị gia nghe. Nhị gia trầm ngâm chốc lát, theo như lời ngươi nói, tấm bản đồ kia, nếu như thật sự có sức mạnh dự đoán tương lai, vậy hẳn là do chính người trước đây muốn phá gủy mắt quỷ vẽ ra. Chỉ tiếc, hắn truyền ra mắt quỷ đồ, nhưng chưa tiết lộ bí mật mắt quỷ bị chia thành một âm một dương. Khả năng chính là không muốn để cho hậu nhân (con cháu đời sau) của chính mình biết, hoặc là muốn vĩnh viễn che giấu bí mật này.

Nhị gia nói có đạo lý.

Bí mật, nhìn như thú vị, kỳ thực biết đến càng nhiều càng không tốt.

Chúng tôi theo xích sắt đi tới vách cầu thang bằng đá trong đảo quỷ vực đảo trong vách, theo cầu thang bằng đá nhanh chóng leo lên lại. Dưỡng khí bên trong bình dưỡng khí không còn nhiều, nhưng đối với lộ trình trở về của chúng tôi mà nói, tuyệt đối đủ.

Trêи mặt Nhị gia và chú trung niên, đều tràn ngập vui sướиɠ, dù sao cũng đã giải được truyền thuyết về mắt âm, lúc này hai mắt Âm Dương đã triệt để dung hợp, ở trong tay tôi!

Lúc mặc xongtrang bị lặn dưới nước, trước chìm xuống nước, nhị gia cảm thán một câu, lần cuối cùng mắt quỷ dung hợp, có lẽ cũng đã là ngàn năm trước.

Tôi hỏi mắt quỷ đã dung hợp mấy lần?

Nhị gia cười nói, nghiêm ngặt (đến giờ mình vẫn k biết nên thay từ “(nghiêm ngặt này thành gì, “chặt chẽ” ?) mà nói, mắt quỷ căn bản cũng chưa từng dung hợp, ban đầu cũng chỉ có một. Sau có cao nhân phát hiện sức mạnh bên trong mắt quỷ, từ bên trong mắt quỷ bên tách ra một mắt dương, lúc này mắt quỷ mới biến thành hai cái.

Theo như nhị gia nói, vậy quỷ cung dưới đáy biển này, xây dựng cũng đã được ngàn năm. Chẳng lẽ là triều Tống, sau khi trải qua đại Đường thịnh thế, dựa vào kĩ thuật tạo dựng ra?

Ba người chúng tôi nhảy vào trong nước biển, chuẩn bị từ trong lối đi bơi ra ngoài, nhưng đúng vào lúc này, toàn bộ đáy biển phảng phất như đang run rẩy, nước biển bắt đầu vẩn đục không ngớt.

Trong lòng tôi cả kinh, nhớ tới trêи tờ giấy tiên đoán, thầm nói lẽ nào tên ác ma kia cũng bị thả ra ngoài sao?