Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 103




Chú trung niên hỏi “Tiểu tử, tại sao không đi?”

Lê Nguyên Giang cũng không trả lời chúng tôi, mà chạy thẳng đến buồng lái, nhìn dáng vẻ là muốn dừng thuyền lại.

Tôi vội vàng khuyên hắn, nói “Đừng, đừng, đừng. Đại ca, có chuyện gì thì chúng ta hãy từ từ nói.”

Lê Nguyên Giang nghiến răng nói “Đó là Quỷ Vực! Là Bà tổ nương nương từ bỏ Quỷ Vực, ngư dân chẳng ai dám đi đến đó.”

Nhị gia cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói “Ngu muội! Ngươi cứ việc lái về phía trước, ta đảm bảo ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Lê Nguyên Giang nhất quyết nói không muốn đi, đi đến buồng lái cho thuyền dừng lại, trong quá trình tranh chấp, thuyền đánh cá đã tiến lên không ít, xung quanh đã là biển rộng mênh ʍôиɠ.

Nhưng vào lúc này, thân thuyền bỗng nhiên truyền đến một trận chấn động, thuyền lay động mấy lần. Thông thường ở trêи biển thuyền lay động là chuyện rất bình thường, nhưng vừa nãy lay động rõ ràng không giống nhau, giống như là có một đôi tay ở dưới đáy thuyền lôi thuyền đánh cá.

“Có chuyện gì vậy?” Chú trung niên hỏi một câu.

Mọi người không rõ vì sao. Cũng không ai biết xảy ra chuyện gì. May mà sau khi xảy ra chấn động, thuyền cũng không gặp phải chuyện gì. Nhưng trong lòng mọi người, đều ẩn chứa một tầng bóng tối.

Ngoại trừ Nhị gia, ba người chúng tôi đều có chút thấp thỏm. Tôi cùng với chú trung niên biển cả mênh ʍôиɠ đều mơ hồ. Có câu nói “Bắt nạt sơn chớ bắt nạt thủy, bên dưới dáy biển sâu kia, ẩn chứa vô vàn hiểm nguy.”

Lê Nguyên Giang thấp thỏm. Là bởi vì hắn thân là ngư dân, cũng có mấy năm kinh nghiệm đánh cá. Có thể ở bên dưới nước xuất hiện chuyện gì hắn cũng không rõ, việc này quả thật khiến cho chúng tôi không thể đoán được.

Thuyền đánh cá phiêu dạt trêи mặt biển, tôi cùng chú trung niên tựa trêи rào chắn, giơ kính viễn vọng, hướng về hướng đông nam nhìn. Khoảng cách quá xa, ngoại trừ bầu trời cùng nước biển, thỉnh thoảng sẽ có vài con hải âu bay xẹt qua đầu chúng tôi, ngoài ra không có vật gì khác.

Lê Nguyên Giang nói không muốn đến Quỷ Vực, nhưng Nhị gia không biết dùng biện pháp gì, ở buồng lái cùng Lê Nguyên Giang nói vài câu, đột nhiên lại thuyết phục được hắn.

Các ngư dân đều rất coi trọng những việc này. Thành thật mà nói, là rất mê tín, có thể làm cho một người mê tín làm những chuyện hắn không dám làm, tôi cũng coi như vô cùng khâm phục Nhị gia.

Vừa lúc đó, thân thuyền lần thứ hai truyền đến chấn động, lần này chấn động càng dữ dội hơn, giống như là có vô số cây búa, đạp mạnh vào thân thuyền, tôi nắm chặt lấy rào chắn, nghiêng đầu nhìn xuống dưới. Không có gì ở bên dưới nước biển xanh thẩm, nhưng thân thuyền vẫn cứ lay động.

Lê Nguyên Giang đau lòng cho chiếc thuyền của hắn, liền nói với chúng tôi “Không được, ta sẽ xuống xem một chút!”

Nhị gia trực tiếp ngăn lại nói “Đi xuống xem một chút? Người xuống, quỷ sẽ tới. Chuyện này không phải là đùa giỡn!”

Lê Nguyên Giang sửng sốt một chút, nghe không hiểu, hắn hỏi Nhị gia “Ngươi có ý gì? Có thể nói cụ thể một chút được không?”

“Hơn hai mươi năm trước, ta đã tới Quỷ Vực, lúc đó ta cũng ngồi trêи thuyền gỗ nhỏ, cũng chính thời điểm này, muốn dựa vào chính mái chèo của mình, xem như là gặp được vận may, ta may mắn nhìn thấy thứ này.”

Nhị gia không thừa nước đục thả câu, mọi người ai cũng không nói chen vào, hắn tiếp tục nói “Đây là linh hồn của những người đã chết, là ngư dân chết ở trong biển, có những người biết mình chết rồi, có những người lại không biết mình chết rồi, nhưng đều giống nhau, bọn họ đều lưu luyến nơi trần thế phú quý hoặc là vợ con, linh hồn vĩnh viễn không bao giờ đầu thai, nhìn thấy thuyền bè qua lại, thì sẽ lay động thân thuyền.”

“Hóa ra là như vậy?” Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm giác Nhị gia xác thực kiến thức sâu rộng.

Lê Nguyên Giang vẫn cứ thấp thỏm không ngừng, lúc này đi tới bên lan can nhìn xuống dưới, đột nhiên, hắn quát to một tiếng “Không đúng! Trong nước làm sao lại một người phụ nữ!”

Vừa nghe lời này, ba người chúng tôi đều chạy nhanh nhất có thể đến lan can, đồng thời đưa đầu nhìn xuống, chỉ thấy chếch về phía bên trái thân thuyền, trong nước biển đang có một chùm tóc đen thật dài, trôi nổi ở trêи mặt biển, theo thuyền đánh cá chậm rãi lay động.

Chỗ chân mái tóc dài, không thấy trong nước biển, cũng không ai biết mớ tóc dài này đến cùng là từ đâu trôi đến, cũng không biết mớ tóc dài rốt cuộc là trôi theo thuyền đánh cá, hay là trôi ở trêи động cơ của thuyền đánh cá.

Lê Nguyên Giang rất lo lắng, thuyền của hắn là loại thuyền đánh cá cũ, nếu như bị những mớ tóc dài quấn quanh đến cánh quạt, vậy cũng thì thật sự khổ rồi.

Ngoại trừ Nhị gia, ba người chúng tôi đều chăm chú nắm lấy lan can, thấp thỏm nhìn mớ tóc dài kia. Có thể nói thế nào nhỉ.

“Sợ cái gì, cái đấy liền đến.”

Trong lúc đang đón gió vượt sóng, ở dưới đáy thuyền rõ ràng truyền đến một tiếng vù sau đó là một tiếng vang nhẹ, Lê Nguyên Giang mặt tối sầm lại, lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn chạy bước dài, chạy về hướng buồng lái, không nói lời nào lập tức tắt hệ thống máy thuyền.

“Sao vậy?” Tôi đuổi tới buồng lái hỏi.

Lê Nguyên Giang gương mặt trắng bệch, hắn run rẩy nói “Cánh quạt ở trêи bị vật gì đó quấn , động cơ suýt chút nữa là hỏng rồi.”

Lần này gặp phải chuyện xấu rồi, lúc này mới thấy thuyền gỗ nhỏ ưu thế hơn hẳn, mấy người trêи thuyền có thể luân phiên chèo mà đi tiếp. Có thể thấy, thuyền đánh cá tuy lớn, nhưng giờ đây lại là trở ngại cho chúng tôi, cũng không có cách nào để chèo thuyền đi tiếp. Hiện tại, biện pháp duy nhất, chính là xuống biển, dùng sức loại bỏ hết những đồ vật quấn quanh cánh quạt nước.

Lê Nguyên Giang không nói lời nào, liền cởi áo ra, chuẩn bị nhảy cầu xuống.

Nhị gia trực tiếp ngăn cản hắn, nói “Ngươi không thể xuống!”

Sau đó lại nói với tôi “A Bố, ngươi xuống đi!”

Tôi cũng có một chút kỹ năng bơi, đồng thời chúng tôi có mang bình dưỡng khí, có khí hô hấp, chỉ cần có vậy liền có thể bơi liên tục, tôi có thể ở trong nước trêи một canh giờ cũng không thành vấn đề.

Tôi tuy rằng không hiểu Nhị gia tại sao để tôi xuống, nhưng tôi biết Nhị gia đều sẽ có tính toán.

Lúc này tôi liền bắt đầu mặc trang bị, mang kính lặn dưới nước, trêи lưng là bình dưỡng khí, theo cầu thang trêи thân thuyền, từng bước từng bước một bước xuống tới mặt nước biển.

Chú trung niên giơ ngón tay cái cho tôi, ra hiệu ok.

Tôi ngậm vào ống khí hô hấp, hai tay dùng sức đẩy một cái mạnh, sau đó nghiêng người nhảy xuống nước.

Vù!

Vừa mới xuống nước, toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo, không nghe thấy bất kì âm thanh nào, giữa trời đất như chỉ còn lại mỗi tôi cùng nước biển.

Tôi ngậm chặt ống khí hô hấp, cố gắng hạ thấp tần suất hô hấp của chính mình, tiết kiệm dưỡng khí.

Nước biển vô cùng trong suốt, nhưng đáy biển rất sâu, cúi đầu nhìn xuống dưới, u ám không thấy đáy. Tôi ít nhiều có chút chứng sợ biển sâu, gặp cảnh này, cảm giác thấy hơi choáng váng đầu, liền điều chỉnh ánh mắt, nhìn về phía trước.

Lê Nguyên Giang đã sớm tắt động cơ, tôi chậm rãi bơi tới cánh quạt phụ bên cạnh, hướng về cánh quạt trêи nhìn. Đúng như dự đoán, bên trêи quấn quanh rất nhiều tóc đen, hơn nữa những sợi tóc rất dài.

Ta nhìn sơ qua một chút, những sợi tóc này dài ít nhất 3m!

3m! Đây là thứ gì, một cô bé từ khi sinh ra mãi cho đến 50 tuổi, mới có thể làm được. Bởi vì tóc càng dài, tốc độ mọc càng chậm.

Ta bơi tới bên cạnh cánh quạt, một tay nắm lấy cánh quạt cố định thân thể của chính mình, tay còn lại kéo những sợi tóc dài kia.

Những sợi tóc này đã quấn đến trục chuyển động của cánh quạt, quấn vô cùng chặt, chỉ dựa vào một mình ta, khẳng định là không cách nào mở được.

Nghĩ tới đây, tôi lại bơi lên mặt nước, Nhị gia nhìn tôi, hỏi “Có phát hiện gì không?”

“Trêи cánh quạt quấn rất nhiều sợi tóc dài, một mình tôi kéo ra không được, Nhị gia, người vứt cây dao găm kia xuống đây cho tôi đi.” Chú trung niên đưa dao găm cho tôi, ở chỗ lúc nãy tôi thay quần áo để lại trêи boong thuyền.

Chú trung niên quay đầu cầm dao găm, quăng xuống biển, còn cách mặt nước trong nháy mắt, tôi từ trong nước xòe tay ra chụp lấy chiếc dao găm.

“Đại ca, có cần giúp một tay hay không?” Lê Nguyên Giang ở trêи boong thuyền hỏi tôi.

Tôi còn chưa nói, Nhị gia liền nghiêm khắc nói “Không cần! Không chỉ ngươi không thể xuống nước, ai cũng không thể giúp hắn, chỉ có thể một mình hắn tự làm.”

Tôi không nói gì, gật gật đầu, ngậm ống dưỡng khí vào, mạnh mẽ lặn đầu xuống, lần thứ hai lặn xuống biển.

Bơi tới cánh quạt phụ, tôi mới từ trong vỏ dao rút ra cây dao găm, lưỡi dao trêи liền mơ hồ tỏa ra tia sáng, tôi quan, sát kĩ thì phát hiện ra rằng đây không phải phản quang, đây chính là dao găm tự bản thân phát ra tia sáng.

Trong lòng tôi cả kinh, nghĩ thầm lẽ nào dưới đáy thuyền đánh cá, có cái gì thứ không sạch sẽ sao?

Tay cầm cây dao găm sáng lấp lánh, tôi ôm lấy cánh quạt, dùng sức cắt đứt những sợi tóc dài màu đen, đang cắt cắt, bỗng nhiên cảm giác có người ở sau lưng vỗ tôi một cái.

Tôi quay đầu nhìn lại, sợ hãi đến cả người run lên, suýt chút nữa phun ống dưỡng khí ra khỏi miệng.

Một cái mặt nạ màu vàng, kề sát ở sau đầu tôi!