Cũng đã hai tuần trôi qua kể từ khi mọi người bận rộn chuẩn bị cho sự kiện. Tinh Khang đến giờ cũng chưa có cơ hội gặp mặt Linh Nhi vì đang bận rộn cho vở diễn.
_ Cô gái đáng thương, cô thật xinh đẹp và tốt bụng. - Linh An mỉm cười, sau đó lại lắc đầu và nuối tiếc. - Lời nguyền kia đã khiến cô mất đi đôi mắt và đôi tai của mình. Ta sẽ giúp cô, với tư cách là Shuraz, ta sẽ trả lại mắt và tai cho nàng!
Linh An vung gậy và thực hiện động tác như đang hóa phép.
_ Thế nào? Mình diễn tốt không?
_ Cậu còn tốt hơn tôi gấp trăm lần!
Linh An nhướn mày, cô không biết rằng Tinh Khang cũng đóng kịch.
_ Hai lớp của Tinh Khang sẽ diễn vở gì?
_ Một câu chuyện tình yêu của chàng kiếm sĩ và nàng tiểu tiên. - Cậu cười gượng.
Linh An đến ngồi cạnh cậu, mặt hớn hở.
_ Kiếm sĩ là ai?
_ Krai.
Linh An lắc đầu vì câu trả lời không vừa ý.
_ Ý mình là người đóng!
Tinh Khang đảo mắt, cậu chưa muốn nói cho cô biết về vai diễn của mình vì biết chắc Linh An sẽ bảo mình diễn thử.
"Mình không muốn nhận lại nụ cười chọc ghẹo của Linh An đâu." - Cậu ngoảnh mặt không dám nhìn cô gái đang mong chờ câu trả lời.
_ À thì... Tới đó cậu sẽ biết thôi mà!
Linh An sáng mắt, cô mong chờ người đóng vai kiếm sĩ sẽ là Tinh Khang, bởi vì:
"Cậu ấy bình thường đã là kiếm sĩ bảo vệ mình rồi!"
Linh An cũng không nói cho cậu biết về vở kịch mà cô đóng trừ vai Nàng tiên Shuraz của mình.
...
_ Được rồi! Kiếm sĩ đến đây diễn lại đi!
Đạo diễn mong chờ muốn biết Tinh Khang đã tiến bộ thế nào sau khi được Hàn Vũ "hỗ trợ" bằng cách gõ đầu nhiều lần.
Bối cảnh lần này là từ đầu cho tới lúc gặp tiểu tiên Si. Sau đó là thêm nhiều cảnh diễn nữa và Tinh Khang đã làm rất tốt.
_ Cắt! - Đạo diễn vỗ tay khen các bạn diễn. - Mọi người tiến bộ rõ rệt luôn! Riêng Thúy Vy có thể khóc thì rất suất sắc!
Đạo diễn hớn hở nhìn sang Hàn Vũ đang gác chân lên bàn.
_ Ác ma! Đến lượt cậu diễn rồi nè! - Cậu nhìn vào kịch bản. - Lần này là đoạn cuối của trận chiến giữa Krai và Grando!
Đạo diễn đưa đạo cụ đã được chuẩn bị cho hai người.
_ Đánh thật vào nhé! - Cậu cũng không quên dặn dò. - Lần đầu diễn cảnh này các cậu cứ từ từ cũng được.
Tinh Khang cầm thanh kiếm trên tay mà cảm giác lạ lẫm.
_ Trông nó cũng giống thật đấy. - Cậu khẽ cười.
Hàn Vũ trên tay là cây thánh giá nhuốm máu đỏ.
_ Ác ma dùng phép thuật mà cũng có đạo cụ nữa hả?
_ Phải có chứ! Cho ngầu. - Đạo diễn cười lớn. - À còn nữa. Hàn Vũ, cậu tháo khuyên tai ra đi!
_ Để làm gì?
Một cô bạn cầm chiếc khuyên tai hình đầu lâu đỏ đem đến cho cậu.
_ Phải vậy chứ! Ác ma mà đẹp trai khỏi chê luôn. - Đạo diễn vỗ tay khoái chí vì hai cậu chàng ngon trai đang đứng đối diện nhau.
_ Chuẩn bị. Diễn!
Tinh Khang lao đến vung kiếm trước mặt Hàn Vũ làm cậu tá hỏa.
"Cái thằng này, đánh thiệt hả?" - Hàn Vũ đổ mồ hôi nhìn người đang liên tục lao đến mình.
_ Grando! Ngươi có thể là Ác ma hùng mạnh ở địa ngục, nhưng với kiếm thánh trên tay, sự tàn bạo và độc ác của ngươi sẽ bị hủy diệt!
"Cậu đã gõ đầu tôi biết bao nhiêu lần rồi! Lần này cho cậu chết với tôi!" - Tinh Khang đằng đằng sát khí, lao đến người đang tránh né đường kiếm của mình.
Hàn Vũ bật cười khoái chí, nhe răng rồi vung tay làm rơi thanh kiếm trên tay Tinh Khang.
_ Ngươi nghĩ thanh kiếm bé nhỏ có thể tiêu diệt được ta sao?
"Sao lại mang thù vào đây chứ thằng này!"
Cậu đưa tay ra lệnh cho đàn bướm đêm lao đến cắn nuốt Tinh Khang.
Tinh Khang ngồi khuỵu xuống, cất giọng đầy uy lực và tin tưởng.
_ Kiếm của thần Đá chính là ánh sáng của Hy Vọng. Ngài đã tin tưởng giao ta thanh kiếm này thì ta nhất định sẽ đánh bại được ngươi!
Cậu lộn người nhặt lấy thanh kiếm rồi lao đến Hàn Vũ, nói vọng:
_ Ta sẽ cứu Si! Cứu lấy những linh hồn mà ngươi đã giết hại vì sự độc ác của bản thân. Grando!
"Để đền bù cho cái não của tôi bị rung lắc vì cậu!"
Hàn Vũ bị thanh kiếm lao đến và cấm thẳng vào tim, cậu trợn mắt, loạng choạng lùi lại vài bước, cười man rợ và từ từ hạ người xuống.
_ Không thể tin được... Grando ta mà lại bị một kẻ tầm thường như ngươi đánh bại...!
_ Cắt! Hai cậu diễn xuất sắc lắm! - Đạo diễn hài lòng. - Đúng là không uổng công tôi kiên trì theo đuổi vở kịch lần này!
Hàn Vũ ngồi dậy, lao đến Tinh Khang.
_ Cái thằng âm binh! Nghĩ sao đánh thật vậy hả?
_ Lỡ tay! - Tinh Khang né người rồi chạy lòng vòng lớp để tránh bị cậu bắt được.
_ Tôi mà không biết né thì cú đó gãy xương đó biết chưa?
_ Biết là cậu nên tôi mới làm thật chứ. - Tinh Khang mỉm cười gợi đòn. - Né được nè, giỏi quá ta!
Hàn Vũ đứng lại thở hắt một hơi, thầm nghĩ Tinh Khang lúc nãy đúng là không biết nương tay.
_ Được rồi mọi người! - Cô Dạ bước vào cửa. - Ngày mai là sẽ có phục trang. Các em hãy ở lại đầy đủ và mặc thử xem có vấn đề gì không nhé!
Học sinh gật đầu rồi chuẩn bị ra về. Hàn Vũ và Tinh Khang đang lấy cặp thì Thúy Vy lại đi đến.
_ Tinh Khang! - Cô mỉm cười, tỏ vẻ dễ thương. - Hôm nay chúng ta xong sớm, không biết cậu có rảnh để đi uống nước với Vy không?
_ Hả? À, tôi... - Tinh Khang đảo mắt tìm kế để từ chối. - Xin lỗi, tôi bận đi chơi với người yêu rồi.
_ Thật tình! - Thúy Vy nháy mắt chồm đến người cậu, chọt chọt tay vào má Tinh Khang làm cậu thấy ngại. - Người ta biết cậu không có người yêu rồi mà!
"Sao biết hay vậy?"
_ Muốn biết vì sao mình biết không? - Cô đứng thẳng người, cười kiêu ngạo. - Vì con gái có giác quan rất tốt đó nha!
_ Thế... sao? - Tinh Khang cười gượng. - À... Bây giờ tôi phải đi về gấp...
Thúy Vy mỉm cười chặn lời cậu.
_ Sao lại gấp giữa chừng vậy?
"Má... Cô bạn này chặt kinh vậy?"
_ Xin lỗi bạn gì đó nha, cậu ta thật sự đang rất gấp đấy! - Hàn Vũ choàng tay lên cổ Tinh Khang, mỉm cười. - Chuẩn bị đi hẹn hò phải không hả?
Tinh Khang phối hợp gật đầu. Thúy Vy bật cười vì lời nói dối sớm bị phanh phui.
_ Hẹn hò với ai? - Cô nhếch môi đầy tự tin.
_ Liên quan gì đến cậu cơ chứ? - Hàn Vũ hất cằm kiêu ngạo, cậu kéo Tinh Khang đi ngang qua Thúy Vy rồi nói vọng. - Hi vọng là bạn gì đó đừng có hở tí là rủ người yêu của người khác đi chơi nha!
Thúy Vy tức giận, quát mắng Hàn Vũ.
_ Tôi tên là Thúy Vy!
"Cái tên không có liêm sỉ!"
...
_ Minh... Dạ, ta... thật sự...
_ Cắt! Tuyết Kì! Cậu sao vậy? - Lê Vy nhướn mày lo lắng cho cô gái hôm nay không thể hiện tốt.
_ Xin lỗi Vy Vy! - Tuyết Kì nói vọng ra từ sân khấu.
Cô nhìn sang Thành Long đang đứng đối diện mình.
"Diễn cảnh tình cảm với cậu ta mình làm không được! Huhu!" - Tuyết Kì đổ mồ hôi.
Vy Vy nhìn sang Thành Long, lớn tiếng trách mắng.
_ Hoàng tử! Cậu đang đóng cảnh được gặp lại Mộc Miên sau lần gặp ở lễ hội! Lúc đó Minh Dạ đã yêu Mộc Miên rồi, cậu không thể dùng ánh mắt lạnh lùng như lúc gặp nàng lần đầu được!
_ Nhưng mà tôi có yêu cậu ta đâu?
_ Chúng ta đang diễn kịch! Bớt đem thực tế vào! - Lê Vy tức giận chỉ tay vào mặt Thành Long đang thản nhiên sau khi thốt lên lời nói ngang ngược.
Cô gục ngã ngồi xuống ghế, thở dài.
_ Cảnh này đã diễn hơn chục lần rồi mà vẫn không được... - Cô vẫy tay. - Thôi mọi người nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta tiếp tục sau!
Lê Vy nhìn sang Linh Nhi đang ngồi trên bục của sân khấu.
_ Linh Nhi, cảnh sau là cậu và Linh An sẽ đối đầu với nhau đó! - Cô nhìn sang Linh An. - Hai cậu chuẩn bị nha!
Linh Nhi mỉm cười gật đầu, còn Linh An thì lòng lo lắng khi phải diễn chung cảnh với cô.
Tuyết Kì lảo đảo xuống sân khấu vì không còn sức, cô ngồi cạnh Linh Nhi rồi tựa đầu mệt mỏi.
_ Cứu mình với, Linh Nhi. - Tuyết Kì than thở. - Sao mà khó khăn quá à...
_ Tuyết Kì cố lên, mình cũng sẽ cố gắng để kiềm chế bớt! - Linh Nhi cười tươi xoa đầu cô.
"Cậu ấy đang nói đến Linh An chắc luôn!" - Tuyết Kì cười gượng vì tình huống khó xử.
Trong lúc cô đang đọc thoại của Linh Nhi thì một giọng nói quen thuộc cất lên gây chú ý cho mọi người.
_ Tuyết Kì!
Nhìn thấy chàng trai đang đứng ngoài cổng vẫy tay với mình, Tuyết Kì liền rạng rỡ chạy ra để gặp cậu.
_ Hàn Vũ! Đã tập xong rồi sao?
_ Ừ! - Cậu đưa cho Tuyết Kì một túi bánh ngọt và áp chai nước vào má cô. - Cùng cố gắng nào.
_ Cảm ơn cậu, Hàn Vũ... - Tuyết Kì vui mừng cầm lấy chai nước và bánh cậu mua cho.
Bên trong cổng là những con người trừ Linh Nhi ra đều đang hóng hớt cặp đôi đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Đến Thành Long cũng chú ý đến hành động của Hàn Vũ dành cho Tuyết Kì.
_ Tuyết Kì! - Lê Vy sáng mắt chạy ra vì vừa chụp được vệ tinh xung quanh hai người. - Đây chứ đâu nữa!
Cô nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ với tâm trạng phấn khởi.
_ Cậu! Tôi được biết cậu đóng phản diện chính trong vở của lớp cậu và lớp C phải không?
_ Ừ. - Hàn Vũ trả lời ngắn gọn.
_ Thế thì tốt quá rồi! Đi vào đây!
Lê Vy nắm tay hai người kéo vào trong.
_ Lên sân khấu! - Cô cầm quyển thoại đưa cho Hàn Vũ và gọi Thành Long đến, rồi nói nhỏ với Tuyết Kì. - Tuyết Kì, hãy tập trước với người yêu của cậu để lấy cảm xúc rồi tập lại với Thành Long nhé!
_ Vy Vy! Cậu ấy... không phải người yêu của mình đâu! - Tuyết Kì đỏ mặt phủ nhận.
Lê Vy ngạc nhiên.
_ Không phải sao? Hai người trông tình tứ như vậy mà! - Cô nháy mắt. - Đang theo đuổi sao?
Tuyết Kì ngại ngùng gật đầu làm cô thích thú.
_ Cũng không sao! - Lê Vy khoanh tay. - Ánh mắt của cậu dành cho cậu ta chính là ánh mắt của Mộc Miên dành cho Minh Dạ!
Cô vỗ vai rồi đẩy Tuyết Kì đến chỗ Hàn Vũ.
_ Thử đi! Hoàn thành trong một lần diễn nào!
"Mình... đóng cảnh tình cảm với Hàn Vũ sao...?"
Tuyết Kì ngại ngùng nhìn chàng trai đang mỉm cười, cảm giác lo sợ đã biến mất khi người đứng trước cô là Hàn Vũ.
Lê Vy quay về chỗ rồi ra hiệu cho hai người bắt đầu.
_ Minh Dạ, ta thật sự... - Tuyết Kì đỏ mặt nhìn cậu say đắm.
_ Mộc Miên... - Hàn Vũ mỉm cười. - Ta thừa nhận lần đầu gặp nàng ta đã không thích nàng. Nhưng giờ đây...
Cậu cầm tay Tuyết Kì đặt vào tim mình, nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương.
_ Ta đã chắc chắn rằng tình cảm này là thật. - Cậu chạm nhẹ tay vào má Tuyết Kì. - Ta yêu nàng, Mộc Miên!
_ Minh Dạ... - Tuyết Kì mỉm cười dịu dàng thể hiện sự hạnh phúc. - Ta yêu chàng! Yêu rất nhiều!
_ Cắt! - Lê Vy chạy lên nắm tay hai người. - Quá tuyệt vời! Quá hoàn hảo và quá suất sắc!
_ Cảm ơn cậu, Vy Vy! - Tuyết Kì cười tươi. - Thật vui khi mình có thể đóng đạt cảnh này.
Lê Vy bật cười.
_ Vẫn chưa. Cậu phải giữ nguyên phong độ và diễn với Minh Dạ thật sự. - Cô nhìn sang Thành Long. - Cậu thấy rõ chưa?
Thành Long gật đầu và vào vị trí. Tuyết Kì lại đọc thoại và giữ nguyên biểu cảm lúc nãy khi tập với Hàn Vũ.
"Hãy xem cậu ta là Hàn Vũ."
Thành Long sau khi thấy Hàn Vũ diễn trước cũng ngợ ra cách diễn. Cậu cảm thấy nể phục Hàn Vũ khi có thể đóng cảnh này với cô gái mà cậu không tài nào ưa nổi.
"Có lẽ là do nó thích cô ta."
Cậu vẫn đọc thoại và diễn theo những gì mình thấy, mọi chuyện vẫn bình thường đến khi Tuyết Kì mỉm cười với cậu.
_ Ta yêu chàng! Yêu rất nhiều!
Thành Long mở to mắt, cậu bất động nhìn gương mặt xinh đẹp với nụ cười dịu dàng, tuy chỉ là diễn kịch, nhưng có cảm giác như nụ cười này chỉ dành riêng cho cậu.
Có gì đó như luồng điện, chạy xẹt qua người Thành Long, tim cậu đập nhanh hơn và cảm giác rộn ràng xuất hiện quấn quanh lòng ngực vốn bình thường.
_ Nè... Chúng ta xong rồi. - Tuyết Kì cười gượng, cố nén nổi lo lắng. - Cậu... bỏ tôi ra được chưa?
Cậu không nghe thấy tiếng của Lê Vy hay bất cứ ai mà cứ mãi ngắm nhìn Tuyết Kì. Mãi đến lúc có ai đó chen ngang thì Thành Long mới tỉnh ngộ.
Hàn Vũ đã bước lên sân khấu và tách hai người ra, cậu ôm Tuyết Kì vào lòng và nhìn Thành Long với ánh mắt thản nhiên nhưng đầy sự cảnh cáo.
_ Diễn kịch thì nên nghe chỉ đạo của đạo diễn, Thành Long. - Cậu nhìn xuống Tuyết Kì. - Nào, nhường sân khấu cho người thương của em trai cậu thôi!
Tuyết Kì nhướn mày nhìn Linh Nhi đang sáng mắt vì cô đã diễn thành công phân đoạn khó nhất đối với mình.
_ Phải rồi nhỉ!
Cậu nhẹ nhàng nắm tay Tuyết Kì đi xuống, và cũng không quên liếc nhìn Thành Long đang đỏ mặt và che miệng.
_ Tuyết Kì, đến ăn nào!
_ Ừm!
Hàn Vũ dẫn cô đến một cái ghế trống trải mà xung quanh chỉ có hai người. Tuyết Kì vui vẻ ăn lấy ăn để vì cô đang rất đói bụng.
_ Tinh Khang không đến cùng cậu sao?
_ Cậu ta bảo rằng Tuyết Kì không cho phép.
Tuyết Kì bật cười, cô đã dặn Tinh Khang từ sớm rồi, nếu em trai cô mà dám bén mảng đến thì cô sẽ không tha cho đâu!
Thành Long đang ngồi ở gần Lê Vy mà mắt cậu cứ chú ý đến hai người đang trò chuyện với nhau. Đôi mắt cậu cứ mãi hướng về Tuyết Kì không rời mắt.
_ Tuyết Kì, nhìn sang tôi một lát đi.
_ Có gì... sao?
Hàn Vũ khom người, liếm vêtj kem vươn lại trên khóe môi Tuyết Kì làm cô đỏ mặt.
Thành Long trợn to mắt, cảm giác khó chịu đột nhiên lại xuất hiện khiến cậu nắm chặt tay.
_ Hàn... Hàn Vũ! - Cô che mặt vì ngại. - Mọi người...
Hàn Vũ cong môi cười, gương mặt còn có chút gian xảo.
_ Sẽ không ai thấy đâu mà!
"Trừ cậu ta."
Hàn Vũ hướng mắt sang Thành Long khiến cậu ta giật mình. Gương mặt cậu không biểu cảm, nhưng vẫn đủ để khiến Thành Long cảm nhận được một áp lực vô hình.