"Trễ mất rồi. Trễ mất rồi."
Trưởng phòng Cha vừa lái xe vừa liên tục lẩm bẩm trong miệng. Choi In Seop ngồi bên cạnh lí nhí cất tiếng xin lỗi.
Trưởng phòng Cha lái xe chuyển sang làn đường bên cạnh, đáp: "Không sao, không sao. Cậu không cần quan tâm. Nó chỉ là tật xấu của tôi thôi."
Vì đêm qua có cái sự kiện bàng hoàng xảy kia ra trước mắt nên Choi In Seop đã quên mất việc mình để chìa khoá xe ở đồn. Kết quả là trưởng phòng Cha phải đợi đến lúc cậu lấy chìa khoá rồi đi taxi tới đây nên điều gì tới cũng phải tới, hai người trễ giờ. Không biết chuyện khác ra sao chứ riêng việc trễ giờ, trưởng phòng Cha rất là nghiêm khắc. Lúc anh định nói gì đó với cậu thì ngay khi nhìn thấy bộ dạng của Choi In Seop anh đã lập tức ngậm miệng. Trưởng phòng Cha hỏi cậu sao lại thành ra thế này thì cậu chỉ biết ngậm ngùi nói rằng mình đã bị ngã. Một người chứng kiến qua rất nhiều những trò bẩn thỉu ở trên mảnh đất này như trưởng phòng Cha đây tất nhiên anh hiểu điều đó. Anh không nói gì cả chỉ nhẹ vỗ lên vai cậu. Choi In Seop càng biết ơn sự khoan dung của anh thì trái tim cậu càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
"Lee Woo Yeon, thực sự rất ghét việc tới trễ đó."
"...Vâng."
"Nếu sau này còn muốn tiếp tục làm việc thì cậu phải tỉnh táo lên. Tuyệt đối không được đi trễ. Aiz, thật tình. Rắc rối ở đâu lại tới nữa rồi."
Mặt trưởng phòng Cha như sắp khóc tới nơi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Choi In Seop cố gắng chăm chăm nhìn ngoài cửa sổ.
Có vẻ trưởng phòng Cha vẫn chưa nghe được tin tức gì từ văn phòng. Không biết có phải Kang Young Mo đã làm ra sai lầm lớn gì đó nên cảnh sát ban hành lệnh giữ im lặng hay không nữa.
Những suy nghĩ lo lắng và đáng sợ nhanh chóng xuất hiện trong đầu làm khuôn mặt của Choi In Seop trở nên xanh xao, đúng lúc này chiếc xe vừa khéo chạy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm nơi Lee Woo Yeon đang sống.
Lee Woo Yeon đứng đợi xe một lúc lâu, ngay khi vừa mở cửa xe ra, hắn liền nói: "Anh tới trễ rồi đó."
"Xin lỗi, xin lỗi. Tại đường kẹt xe quá."
"Vào giờ này thì đương nhiên sẽ kẹt xe nhỉ."
Tuy Lee Woo Yeon nói ra câu đó rất đỗi dịu dàng, nhưng trưởng phòng Cha thừa biết cái tính thật sự của hắn ra sao nên anh vừa toát mồ hôi lạnh vừa biện minh với hắn.
"Không phải, hôm nay xe nhiều hơn mọi hôm ấy. Có vẻ xảy ra tai nạn ở đâu đó thì phải..."
Mặc dù trưởng phòng Cha đã đánh mắt qua nhìn cậu nhưng cũng vô dụng, Choi In Seop thành thật lên tiếng báo cáo: "Là tôi,...Là do hôm qua tôi cứ thế cầm chìa khoá xe đi nên mới tới muộn."
Lee Woo Yeon lôi kịch bản từ trong cặp ra, qua loa đáp lại cậu: "Vậy à? Chuyện lạ đấy, vì vốn dĩ cậu là một người chu đáo mà."
"Được rồi. Thế tôi xuất phát đây."
Trưởng phòng Cha nghĩ rằng nên kết thúc câu chuyện ngay tại thời điểm này là tốt nhất nên vừa xoay tay lái vừa nói. Lúc đó điện thoại di động của anh ấy lại rung lên.
"Aiz, gì vậy. Lão già kia mới sáng sớm mà gọi cái gì thế không biết."
Sau khi xác nhận người gọi đến là giám đốc Kim, trưởng phòng Cha hất cằm về phía cậu nói: "Cậu In Seop, nghe máy thử đi."
"Vâng? Tôi, tôi ạ?"
Giờ này mà có điện thoại của giám đốc Kim đến thì rõ ràng là định nói về chuyện của Kang Young Mo. Choi In Seop không có tài năng diễn xuất và lừa dối người khác, thật sự rất khó để cậu cố tỏ ra giả vờ ngạc nhiên khi nói chuyện.
"Tôi đang lái xe mà, cũng không có tai nghe nốt. Nghe máy thử đi, nhanh lên."
Choi In Seop liếc nhìn Lee Woo Yeon ngồi ở phía sau. Lee Woo Yoen trước sau như một vẫn đang ngồi xem kịch bản.
Đây là thời khắc quan trọng. Cậu, tuyệt đối không được để lộ chút dấu vết nào.
Choi In Seop nhận điện thoại từ trưởng phòng Cha rồi nhấn nút nghe máy.
"Vâng. Đây là điện thoại của trưởng phòng Cha Hyun Kyu ạ."
Giọng nói truyền ra từ điện thoại rất gấp gáp. Choi In Seop chỉ mới nghe được nhiêu đó thôi mà ruột gan đã cồn cào cả lên, tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Vâng. Anh ấy ở đây nhưng mà anh ấy đang lái xe ạ. Có gì anh cứ nói cho tôi..."
"...Vâng. Anh ấy cũng đang ở đây."
"Giám đốc, anh vừa nói cái gì thế. Anh nói rõ lại xem nào. Có gì cũng từ từ nói từng chuyện một thôi chứ!"
Trưởng phòng Cha hét toáng lên, sau đó thì họ nghe được một âm thanh uống nước phát ừng ực ra từ phía bên kia điện thoại.
Choi In Seop dường như cảm nhận được máu trên mặt cậu hiện giờ đều bay màu rồi.
Phòng chăm sóc đặc biệt ư. Lẽ ra cậu không nên tìm điện thoại công cộng để gọi mà nên gọi ngay bằng điện thoại di động hả.
"Bị thương nặng lắm hả?"