Choi In Seop nhìn kỹ vào bức ảnh được cậu chụp lại như một kỳ tích ngày hôm nay. Vào khoảnh khắc đó, bản thân cậu có thể ở đấy là một thứ gì đó tựa như là kỳ tích và may mắn. Tuy nhiên, Choi In Seop không hề vui mừng thỏa thích bởi cái vận may đáng sợ này tìm đến cậu được.
Ngay cả khi đó là người cậu vô cùng ghét bỏ đi nữa thì khi nhìn thấy người đó ngã xuống trong vũng máu, nó cũng chẳng hề thoải mái gì đối với cậu. Sau khi xác nhận người ngã xuống đất đích thực là Kang Young Mo, Choi In Seop lồm cồm chạy tới bốt điện thoại công cộng gần đó gọi cho 119. Cậu vờ như là người đi ngang qua nhìn thấy nên không khai nhận thân phận thực. Ngay khi vừa gọi xong cho cảnh sát, Choi In Seop chạy đi và trốn sau con hẻm gần đó, chỉ khi xác nhận rằng Kang Young Mo đã được xe cấp cứu đưa đi thì cậu mới rời khỏi nơi đấy.
Choi In Seop cố tình đi bộ một lúc lâu mới leo lên xe buýt về nhà. Ngay khi vừa về tới nhà cậu lập tức kết nối điện thoại với máy tính để xác nhận lại hình ảnh . Bức ảnh được chụp lại rõ ràng đến mức ai nhìn vào cũng biết ngay nhân vật trong bức ảnh chính là Lee Woo Yeon.
Trong bức ảnh, Lee Woo Yeon đang vứt cái ví tiền ở trước con hẻm với khuôn mặt vô cảm. Rõ ràng nếu vụ việc này được chuyển giao cho cảnh sát họ có thể sẽ xác nhận rằng ví tiền đã bị đánh cắp. Vậy nên nếu có bức ảnh này thì nó sẽ trở thành bằng chứng không thể nào phủ nhận được.
Trên tường căn phòng của cậu có treo một tấm bảng, trên bảng dán chật kín những tài liệu liên quan đến Lee Woo Yeon. Choi In Seop in bức ảnh ra, cậu dán nó vào trung tâm của cái bảng. Với tấm ảnh cậu chụp được hôm nay, và cả những tài liệu này mọi thứ cậu cần đã hoàn thành rồi.
Choi In Seop đứng ngơ ngác trước tấm bảng, lầm bầm nói: "Bây giờ, mọi thứ đã xong cả rồi."
Những vất vả cực khổ khi thu nhập tài liệu liên quan đến Lee Woo Yeon bỗng thoáng lướt qua trong đầu cậu. Cậu đã từng đứng đợi Lee Woo Yeon trong thời tiết giá lạnh, lạnh đến nỗi đế giày của cậu bị dính chặt xuống nền đất. Lúc cậu cố gắng để nhấc nó lên thì đế giày lại rơi cả ra, không ai biết được hôm đấy cậu đã khóc biết bao nhiêu khi lê chân về nhà với đôi giày rách đó. Cậu cũng từng lục tìm trong đống rác mà Lee Woo Yeon vứt đi, để rồi bị cảnh sát tóm về đồn vì tưởng cậu là kẻ trộm. Chỉ bấy nhiêu đó thôi ư, không hề. Đã có lần cậu bịt khẩu trang và đội mũ để đi theo Lee Woo Yeon và bị fan nữ của hắn tát vào mặt vì nghĩ rằng cậu là kẻ biến thái cuồng theo dõi. Nhiều đêm cậu nhớ nhà muốn trở về Mỹ đến nổi khóc nấc cả lên, nhưng cuối cùng cậu đã leo lên được vị trí trợ lý và làm việc bên cạnh hắn. Tất nhiên, đến được đây không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc. Thà chạy lon ton quanh Lee Woo Yeon để thu thập tài liệu liên quan đến hắn tuy có hơi mệt mỏi về thể chất, nhưng bù lại tinh thần cậu được thoải mái hơn. Duy chỉ có việc đứng cạnh hắn trò chuyện và duy trì mối quan hệ xã giao là khó nhất đối với Choi In Seop. Cậu luôn phải dõi theo hắn trong trạng thái bồn chồn, rồi lo lắng rằng không biết Lee Woo Yeon có điều tra cậu không, rồi có nhận ra thân phận của cậu hay không. Hơn nữa quá trình cậu nhận ra trái tim mình đối với Lee Woo Yeon dần dần có sự thay đổi, nó đã mang lại sự trầm cảm khủng khiếp không thể nào chịu đựng nổi đến cho cậu.
"Kết thúc rồi, bây giờ, đã kết thúc hết rồi. Chỉ cần gửi cái này cho toà soạn báo là được. Hahaha ....bây giờ thật sự...hahahahah."
Cậu bật cười lớn. Không biết cười vì điều gì, có gì buồn cười, cậu cứ thế cười lớn đến nổi không thể dừng lại dù chỉ một chút. Cười như điên như dại trước tấm bảng cậu dốc hết sức bình sinh cả đời này để làm ra. Nếu ai đó nhìn thấy cậu ngay lúc này, không biết chừng họ sẽ nghĩ là đầu óc cậu có vấn đề cũng nên. Choi In Seop không còn sức để cười nữa, cậu ngồi phịch trên mặt đất nức nở lên từng tiếng khó khăn, cậu đột nhiên nhận thức được rằng bản thân đang rơi nước mắt lã chã.
"...Hức, hahaha, ....hức."
Trong lòng thì muốn cười nhưng tiếng khóc từ trái tim lại lấn át nó đi. Choi In Seop không biết phải làm gì với những cảm xúc lẫn lộn này, cậu chỉ có thể vừa khóc vừa cười, cứ thế lặp đi lặp lại. Có sảng khoái nhưng cũng rất buồn, rất xót xa, và cả đau lòng nữa.
Choi In Seop không thể nào hiểu được rốt cuộc tại sao Lee Woo Yeon lại làm thế với Kang Young Mo. Là vì cậu sao? À không đâu, Lee Woo Yeon không phải là người hành động vì chính nghĩa. Lee Woo Yeon thực sự là một kẻ xấu. Đúng, chính là như thế.
...Vậy thì rốt cuộc trái tim đau đớn khi không muốn tin rằng chính mắt cậu đã nhìn thấy chuyện đó, chính tay cậu đã chụp lại bức hình đó này là như thế nào chứ. Cuối cùng cậu đã có thể quay về Mỹ rồi, tại sao trái tim cậu lại bức bối như thế này.
Nếu mọi thứ được giải quyết, cậu tin rằng cảm xúc đè nén trong ngực này sẽ biến mất khi cậu về Seoul, nhưng có lẽ không phải như vậy rồi.
Vì Jenny, cậu đã cố gắng nổ lực và kết quả đã nằm gọn trong lòng bàn tay của cậu. Choi In Seop đã nghĩ rằng sau khi cậu trả thù xong thì cảm giác tội lỗi về Jenny sẽ trở nên mờ nhạt hơn một chút. Nhưng thời gian trôi qua, cậu lại dần nhận thức được rõ ràng bản thân bị thu hút bởi Lee Woo Yeon, cảm giác tội lỗi trong cậu càng ngày càng to lớn hơn.
Tựa như một người bị mắc kẹt trong khu rừng sương mù dày đặc không nhìn thấy phía trước, mỗi ngày cứ thế trôi qua một cách lạnh lẽo.
"Bức bối quá..."
Choi In Seop ra khỏi phòng mình. Căn gác mái hè thì nóng, đông thì lạnh này có một ưu điểm duy nhất đó chính là mở cửa ra liền có thể hóng được gió trời.
Cậu ngồi trên chiếc ghế sofa cũ mà người sống trước đó đã để lại ở đây. Choi In Seop từng nghe nói rằng bầu trời Seoul âm u nên hiếm khi có thể nhìn thấy sao, nhưng hôm nay dường như là một trong những ngày hiếm hoi đó.
Lại một vận may nữa, hôm nay quả thật là một ngày may mắn theo nhiều cách. Choi In Seop ngồi ngơ ngác với khuôn mặt buồn bã trong sự may mắn cậu vừa được nhận.
Cậu phải từ từ chỉnh đốn lại cuộc sống ở đây. Cậu phải xin nghỉ việc và trả lại ngôi nhà. À không, cậu phải kiểm tra vé máy bay trước mới đúng.
Tất cả kết thúc rồi.
Nhưng mà hoá ra trái tim của cậu tới đây vẫn chưa phải là kết thúc thì phải.
Choi In Seop đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi nghĩ đến những việc buồn bã sắp sửa xảy ra sau này. Đúng lúc đó điện thoại di động trong túi của cậu vang lên. Khi Choi In Seop nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cậu cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông lại.
Cậu lưỡng lự một lúc không biết có nên nghe máy hay không. Được vài giây thì cậu hắng giọng rồi ấn nút nghe máy.
"Vâng. Tôi là Choi In Seop đây."
Giọng nói nhẹ nhàng và nhã nhặn phát ra từ điện thoại. Choi In Seop hiện giờ chỉ biết cậu nguyện rằng Lee Woo Yeon làm ơn đừng phát hiện ra sự thật cậu đang run bần bật đây.
"Vâng. Có chuyện gì không ạ?"
Cậu vờ bình tĩnh hỏi hắn nhưng thực ra hiện giờ tim cậu đập thình thịch như có ai đó đang đóng đinh vào vậy. Hình ảnh Lee Woo Yeon bước ra từ con hẻm nhỏ hiện lên trong đầu khiến cho bàn tay đang cầm điện thoại của Choi In Seop trở lên lạnh toát.
Choi In Seop rơi vào trầm tư, nhận được câu trả lời ngoài dự đoán khiến cho cậu không biết nên đáp lời hắn như thế nào nữa.