"Cậu tỉnh táo hơn chút nào chưa?"
Choi In Seop chớp chớp mắt trước giọng nói của trưởng phòng Cha. Có lẽ do tác dụng của thuốc mê còn chưa tan hoàn toàn, mí mắt cậu cứng ngắc di chuyển.
"Không sao đâu. Gia đình cậu đang đến đây rồi."
"......"
Gia đình cậu ư. Có nghĩa là gì chứ.
"Là Woo Yeon liên lạc, nên bây giờ họ đang tới đây rồi. Đừng có lo lắng nhé, In Seop."
Choi In Seop nhìn xung quanh. Phải đến lúc nhìn thấy bức tường trắng tinh của bệnh viện thì trong đầu cậu mới bật nảy lên suy nghĩ rằng à à, mình sống sót rồi.
"Thuốc mê vẫn còn chưa tan hết nên chắc cậu buồn ngủ lắm, ngủ thêm chút nữa đi."
"...Woo Yeon..."
"Woo Yeon đi tới đồn cảnh sát với giám đốc Kim rồi."
"......."
"Tại nghe nói là đã bắt được người đâm cậu rồi, đừng có lo. Woo Yeon thấy cậu không sao rồi mới đi nên sẽ không có chuyện gì đặc biệt đâu... chắc vậy."
"...Khi nào..."
"Sẽ về ngay thôi. Cứ ngủ đi."
Trưởng phòng Cha ấm áp vỗ về rồi kéo chăn đắp quá cả vai cho cậu. Choi In Seop cũng nhắm mắt lại. Không biết đã trôi qua bao lâu, giọng nói quen thuộc xì xào vang lên.
Khoảnh khắc cậu mở mắt ra, ở nơi đó xuất hiện những khuôn mặt mà cậu rất đỗi nhớ mong.
[Peter! Rốt cuộc đây là chuyện gì hả. Ai đã làm con trai tôi,...ôi mẹ ơi. Con có nhận ra ta là ai đây không?]
[Mẹ...]
[Ba cũng tới đây rồi. Nhìn thấy ba mà đúng không?]
[Vâng...con xin lỗi.]
[Chúng ta không phải ngồi máy bay tới tận đây để nghe mấy lời đó đâu. Đừng nói vậy nữa, trước tiên con cứ phải khoẻ lại đi đã.]
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của mẹ vuốt ve trên trán, khiến nước mắt của cậu liền trào ra. Đúng là mẹ của cậu rồi, đúng là gia đình yêu quý của cậu đang có mặt ở bên cạnh cậu.
Ba mẹ lần lượt hôn lên trán Choi In Seop. Ba cậu vừa cùng bác sĩ nói này nói kia vừa cùng mọi người đi ra ngoài phòng bệnh.
Mẹ cậu thì ở lại, bà ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Là cảm giác mà lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận được, chỉ cần nắm tay thôi cũng thấy ấm áp và bình yên đến lạ.
Choi In Seop nhắm mắt lại, ngay lập tức phát ra tiếng hít thở đều đều.
Khi cậu kịp nhận thức được rằng có một bàn tay đang cẩn thận vuốt ve mái tóc của mình, thì bốn phía đã bị nhuộm bởi bóng tối mịt mờ rồi.
Là ai vậy? So với tay của mẹ thì to lớn, mạnh mẽ hơn... Là ai đang vuốt ve cậu một cách đầy yêu chiều vậy nhỉ.
Cậu muốn mở mắt ra nhìn nhưng hiệu quả của thuốc lẫn cơn buồn ngủ khiến cậu không tài nào mở mắt nổi. Bàn tay đang vuốt ve mái tóc cậu dần lướt tới vầng trán rồi tới bầu má.
Cảm giác như thể chủ nhân của bàn tay đó vô cùng đau lòng, như có như không vuốt ve mình khiến trái tim Choi In Seop nhói lên phát đau. Cậu nhận ra được rằng là người đó, chính là người đó đang vuốt ve cậu.
Cậu đáng lẽ phải mở mắt ra rồi nói với người đó rằng không sao đâu nhưng mà...
"Xin lỗi em. In Seop."
Giọng nói đẹp đẽ của người đó vang lên trong bóng tối.
"Vì chuyện đã thành ra đến nông nỗi này nhưng tôi vẫn không thể nào từ bỏ In Seop được..."
Cậu muốn hỏi rằng anh đang nói gì vậy, câu nói đó của anh có nghĩa là gì.
"Tôi biết rằng, nếu hiện tại tôi giữ In Seop lại bên mình thì đối với In Seop chẳng có cái gì tốt cả, nhưng bù lại sự tham lam của tôi sẽ được lấp đầy. Một lỗi cố ý trực tiếp đầy tàn nhẫn."
Lỗi cố ý trực tiếp. Giây phút nghe thấy từ đó, cậu đã chợt nghĩ rằng cái hành vi bản thân lảng vảng bên cạnh Lee Woo Yeon trong suốt thời gian qua cũng chính là lỗi cố ý trực tiếp. Dù đã dự đoán được bản thân sẽ đem lòng yêu thích, vậy mà vẫn cam chịu kết quả rồi cố tình làm nó.
"...Đừng lo lắng gì hết. Vì mọi chuyện sẽ tốt thôi."
Thanh âm khi cất lên câu nói đó bất an tựa như có thể biến mất ngay lập tức, khiến cậu dù đang nhắm nghiền mắt vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi dần bủa vây.
"Vậy nên,...Sống tốt nhé."
Đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên trán cậu. Có vẻ chỉ chạm môi một lần thôi là không đủ, độ ấm trên đôi môi đó ngay lập tức chạm nhẹ lên môi cậu rồi rời đi ngay. Cảm giác tiếp xúc múc mơ hồ đó chứa đựng sự yêu chiều và cả đau lòng khiến Choi In Seop muốn ôm lấy người đó, nhưng mà đến cả đầu ngón tay cậu cũng chẳng nhấc lên nổi.
Cậu muốn nói rằng, không được đâu. Vì cậu không sao cả, đừng lo lắng cho cậu. Trước khi người đó đi, trước khi người đó ra khỏi phòng bệnh cậu phải nói cho người đó nghe mới được. Cậu phải mở mắt ra nhưng...
Trong ý thức đang dần mơ hồ, Choi In Seop đã rất tiếc nuối khi nghe thấy tiếng phòng bệnh đóng cửa. Khi cậu lấy lại được ý thức thì đã là việc của hai ngày sau rồi.
Đến cả khi cậu xuất viện, thì Lee Woo Yeon vẫn không hề tới tìm cậu. Choi In Seop chăm chú ngắm nhìn chậu cây cảnh được đặt ở cửa sổ, cậu nhận ra rằng lời nói đêm đó hắn lưu lại cho cậu, là lời chào tạm biệt.
***
Trưởng phòng Cha là người đón họ tới đây, anh khẽ vỗ vỗ vai cậu rồi nói: "Được rồi, giữ gìn sức khoẻ nhé. Thật tệ khi lý do cậu trở về nhà lại là vì sự việc lần này."
"Không sao ạ. Gây rắc rối xong bỏ đi, tôi đây mới là người phải nói lời xin lỗi. Tôi cũng đi đi về về bệnh viện mấy l..."
[Peter! Nhanh tới đây nào. Gần tới giờ phải vào trong rồi.]
[Con tới ngay đây. Mẹ đợi con chút.]
Nhìn cách Choi In Seop thản nhiên bắn tiếng anh ra khỏi miệng, trưởng phòng Cha chẹp chẹp miệng vài cái. Dù đã gặp qua cảnh này vài lần ở phòng bệnh nhưng anh làm sao cũng vẫn cảm thấy rất gượng gạo và kỳ lạ.
"Vậy thì quay về Mỹ rồi, sau này cậu định sẽ làm gì?"
"Trước tiên thì cứ ổn định đã rồi tôi mới suy nghĩ tiếp."
"Không quay lại Hàn Quốc nữa à?"
Choi In Seop có hơi tròn mắt trước câu hỏi đó, cậu mơ mơ hồ hồ đáp: "Cũng không biết nữa."
Sau hôm đó cậu có nghe được câu chuyện mà các y tá thì thầm với nhau và biết được rằng Lee Woo Yeon lại làm loạn một trận lớn nữa rồi. Một tin tức nóng hổi đã càn quét giới nghệ sĩ. Quản lý của Lee Woo Yeon đã bị kẻ bám đuôi công kích và ngày càng có nhiều tiếng nói mang tính xã hội rằng luật về kẻ bám đuôi phải được ban hành lại. Mặc dù cũng có vài bài báo xoa dịu kiểu Lee Woo Yeon đã khóc lóc và bám lấy bác sĩ vì người trợ lý gặp nguy hiểm tính mạng bởi bản thân mình, nhưng không biết có phải do có nhiều mắt nhìn quá hay không mà lần này bàn tán sau lưng vô cùng xôn xao náo loạn. Ngày hôm đó, Lee Woo Yeon đã gây náo loạn trong trạng thái không tỉnh táo, vì vậy giữa các y tá có câu nói rằng chỉ cần nhìn thấy Lee Woo Yeon thôi cũng đủ khiến họ nổi da gà rồi.
Cho tới tận khi Choi In Seop xuất viện, thì vẫn không hề thấy bóng dáng của Lee Woo Yeon ở đâu. Choi In Seop biết rõ điều này có ý nghĩa là gì, vậy nên cậu không thể trả lời chắc chắn rằng mình sẽ quay lại Hàn Quốc được.
"Dù không phải tới để làm việc, thì cũng tới chơi đi. Nếu tới đây chơi thì gọi cho tôi, tôi sẽ cho cậu chỗ ăn chỗ ngủ đàng hoàng. Một thời gian ngắn tới,... tôi sẽ là trợ lý của Lee Woo Yeon nên dự là sẽ có nhiều tiền thưởng lắm."
Biểu cảm của trưởng phòng Cha khi nói xong câu đó có hơi phức tạp. Cảm giác tiếc nuối khi phải cứ thế để Choi In Seop đi, vui vẻ khi được nhận tiền thưởng, nhưng cũng tuyệt vọng khi đảm nhận chức trợ lý của Lee Woo Yeon. Thế nên tâm trạng của anh không thể nào không phức tạp được.
"In Seop à!"
Giám đốc Kim tới sân bay hơi muộn, anh vừa vẫy tay vừa chạy tới.
"Anh bận lắm mà, sao lại tới đây rồi."
Hôm nay có một cuộc họp hội đồng sản xuất quan trọng nên đại diện Kim đã nói rằng có thể anh sẽ không đến được.
"Dù sao thì cậu chuẩn bị đi mà, tôi phải tới xem sao chứ. Nhưng mà cái tên thối tha Lee Woo Yeon hôm nay cũng không tới à?"
Bởi vì lời nói của giám đốc Kim mà biểu cảm trên gương mặt Choi In Seop dần đen đi. Cậu đã nghĩ rằng dù sao thì hôm nay cũng là ngày cuối rồi nên hắn sẽ ra tiễn cậu một đoạn, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn chẳng thể nào tìm thấy bóng dáng của hắn ở đâu cả.
"...Cậu ta bận mà."
Trưởng phòng Cha thúc vào hông giám đốc Kim, tỏ ý nói.
"À, đúng. Đúng rồi. Hôm nay có mấy đứa bên Nhật tới, gì ấy nhỉ, dù sao thì cậu ta đang bận lắm."
Choi In Seop cố gượng cười rồi gật gật đầu, cậu biết tất thảy mấy lời đó chỉ là họ đang cố biện minh cho mình mà thôi.
"Được rồi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ. Sau này tới Hàn Quốc nhớ liên lạc nhé."
"Cảm ơn vì thời gian vừa qua."
Choi In Seop lịch sự cúi đầu chào hai người. Đôi mắt của giám đốc Kim dần tê buốt, anh nhanh chóng nâng tay lau đi giọt nước mắt rồi quay đầu đi. Chóp mũi trưởng phòng Cha dần biến sắc đỏ, anh không nói lời nào hết chỉ vỗ vỗ vai Choi In Seop.
"À, đúng rồi. Tôi muốn nhờ một việc."
Choi In Seop đưa chậu cây đang được đặt ở cạnh chân cho trưởng phòng Cha.
"Làm ơn, hãy đưa cái này cho Lee Woo Yeon giúp tôi."
"Cái này à? Chỉ cần đưa cái này là được?"
"...Vâng."
Người mang Kate đến phòng bệnh rõ ràng chính là Lee Woo Yeon. Choi In Seop muốn để nó lại bên cạnh Lee Woo Yeon. Hôm nay nếu Lee Woo Yeon đến thì cậu đã định trực tiếp đưa cho hắn nhưng mà giờ không còn cách nào khác đành gửi lại cho trưởng phòng Cha. Choi In Seop đưa Kate cho trưởng phòng Cha rồi truyền lại nốt những lời không thể nói với hắn.
"Tưới nước ba ngày một lần, để nó ở nơi thoáng gió một chút... Với cả dùng tay chọc nó quá thì nó sẽ chết đấy nên là nhắc anh ấy sờ nó ít thôi,...mặc dù anh ấy có khi chẳng sờ tới nó đâu."
"Ừ. Ba ngày một lần. Thoáng gió. Không được phá nó. Oke."
Trưởng phòng Cha nhận chậu hoa rồi gật đầu. Choi In Seop cúi đầu trước hai người sau đó cậu cất cước bộ đến cổng nơi gia đình đang đứng. Choi In Seop biết rằng nếu đi qua cổng kiểm tra an ninh thì sẽ không thể ra ngoài được nữa, vậy nên cậu cố quay về sau nhìn xung quanh thêm vài lần với vẻ tiếc nuối.
Quả nhiên vẫn là không thể tìm thấy thân ảnh của Lee Woo Yeon đâu. Để lại sự tiếc nuối, cậu đi theo ba mẹ vào bàn kiểm soát. Công ty đã mua vé máy bay hạng nhất cho Choi In Seop và ba mẹ cậu nên họ có thể lên ghế ngồi sớm hơn những người khác.
Choi In Seop ngồi xuống cạnh cửa sổ, mẹ cậu lôi một chiếc chăn mỏng ra đắp lên đùi cho cậu. Thông báo cất cánh vang lên, máy bay dần dần di chuyển trên đường băng. Rầm một tiếng, nghe thấy tiếng động cơ khiến cậu chợt nhớ tới người đã từng nắm lấy tay mình dưới tấm chăn, đôi mắt Choi In Seop đỏ ửng cả lên.
[Rời Hàn Quốc nên buồn hả?]
[...Con cũng không biết nữa.]
Cậu không biết là do phải rời Hàn Quốc nên buồn, hay là do cậu không thể gặp được Lee Woo Yeon nên buồn nữa. Cậu hoàn toàn không thể nào hiểu được làm thế nào mà Lee Woo Yeon lại có thể không nhìn mặt cậu lấy một lần và cứ thế để cậu về Mỹ được.
Là chán cậu rồi à. Là cậu đã nói gì không phải với hắn à... Việc cậu nói yêu hắn, không biết chừng đã khiến hắn thấy gánh nặng cũng nên. Cậu cứ tưởng mình sắp chết, nên mới lôi hết dũng khí ra để nói kia mà, nếu biết trước sẽ thế này thôi thà rằng cậu đừng nói gì hết cho rồi.
[À, đúng rồi. Bạn của con nhờ mẹ đưa con cái này.]
[Bạn ạ?]
Mẹ lôi từ trong túi ra một quyển sổ tay rồi đưa cho cậu. Mắt Choi In Seop bất ngờ tới mức trợn tròn khi nhìn thấy quyển sổ tay quen thuộc kia.
[Bạn nào vậy ạ? Ai đưa mẹ cái này thế?]
[Cậu ấy nói mình tên là Phillip. Là bạn làm việc chung với con. Ban nãy lúc con đang nói chuyện cậu ấy tới đưa mẹ cái này rồi đi luôn.]
Choi In Seop đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
[Đi đâu vậy! Máy bay đang bay trên không trung mà.]
[Con phải đi. Con vẫn chưa thể gửi lời chào tới người này.]
[Dù bây giờ con có đi cũng không gặp được đâu. Peter. Đây là nơi nếu con muốn đến, thì có thể đến bất cứ lúc nào mà.]
Choi In Seop nghe mẹ nói xong liền xụi lơ ngồi phịch xuống. Rốt cuộc hắn tới từ bao giờ chứ. Đã đứng ở đâu vậy... Sao lại không tới chào cậu,... Cái đồ xấu xa.
Nhìn thấy máy bay dần dần rời xa sân bay Incheon, Choi In Seop liên tục chửi thầm Lee Woo Yeon.
Cái thứ lạnh lùng, đã nói nào là không thể sống thiếu cậu, nào là sẽ vào bệnh viện tâm thần mất kia mà, thứ khó ưa, cái đồ xấu xa không mua nổi một giỏ trái cây tới bệnh viện, tên xấu xa,... cái đồ chết tiệt.
Choi In Seop sau khi xác nhận rằng mẹ ngủ rồi thì đã ngay lập tức kìm nén nước mắt rồi mở cuốn sổ tay mà Lee Woo Yeon đưa cho ra. Trong suốt thời gian qua, nó chứa đầy những ghi chú nhỏ nhặt về Lee Woo Yeon. Ngay khi nhìn thấy nó, tất thảy những giọt nước mắt cậu khó khăn kiềm nén lần lượt rơi xuống. Giây phút cậu đưa tay lau đi nước mắt, có thứ gì đó kỳ lạ lọt vào tầm mắt của cậu.
Dưới danh sách CD yêu thích của Lee Woo Yeon và ghi chú về tác giả hắn đang quan tâm gần đây, có một dấu chấm hỏi màu đỏ. Choi In Seop bắt đầu đọc kỹ lại các ghi chú được viết trong sổ tay một lần nữa.
Ai đó đã khoanh tròn rồi vẽ một dấu chấm hỏi bằng bút đỏ vào tên của một trong số những tác giả được viết ở sổ tay. Choi In Seop dĩ nhiên biết rằng ai đó ở đây chính là Lee Woo Yeon rồi.
Cậu lật qua trang tiếp theo của cuốn sổ tay. Ở đây đã ghi chú và sắp xếp rõ ràng các món ăn, nhà hàng mà Lee Woo Yeon thích ăn. Vẫn còn dấu vết cậu chăm chỉ suy nghĩ rằng nên chọn loại bánh mì nào vào thứ nào. Cây bút màu đỏ đã không ngần ngại đánh dấu X vào một số nhà hàng. Trên phần bánh mì cũng có vẽ xen kẽ X và hình tròn.
Rốt cuộc đây là gì vậy.
Choi In Seop lật sang trang tiếp theo. Cũng giống như vậy. Thông tin và tài liệu cậu thu thập được về Lee Woo Yeon được chỉnh sửa lại chi chít bằng bút mực đỏ.
Không phải là một câu văn hay một từ dài mà chỉ là một dấu hiệu thể hiện mức độ rằng thích, không thích mà thôi. Nhưng từ đầu đến cuối lại được đánh dấu không sót dù chỉ một cái. Choi In Seop tự hỏi đây liệu có phải là trò đùa của Lee Woo Yeon hay không, nhưng cậu biết rằng hắn không phải là người sẽ lãng phí thời gian như vậy nên cậu lần lượt lật sổ tay ra xem.
Đúng lúc đó tờ giấy được kẹp vào trang gần giữa rơi xuống. Choi In Seop mở tờ giấy vừa rơi xuống trên đầu gối mình ra đọc. Đó là hợp đồng. Dưới phần thời hạn hợp đồng được ghi ở cuối bản hợp đồng, Lee Woo Yeon đã gạch một đường đỏ chói.
...Nó có nghĩa là hắn yêu cầu cậu bồi thường thiệt hại cho việc hủy hợp đồng sao.
Choi In Seop định cất hợp đồng vào nhưng lại phát hiện ra cái gì đó được xếp chồng ở dưới, cậu bất ngờ thốt lên một tiếng rồi nín thở.
Đó là một bức ảnh. Là bức ảnh Lee Woo Yeon ở trong con hẻm,...từng được cậu nhét vào trong túi bí mật của quyển sổ.
Lee Woo Yeon,... Lee Woo Yeon biết chuyện cậu đang giữ tấm ảnh này rồi sao? Từ khi nào. Sao lại không nói gì hết nhỉ? Rố cuộc là từ bao giờ... Sao lại đưa lại cái này cho cậu? Nếu cậu cầm cái này đi rồi làm mấy chuyện tào lao thì hắn định làm sao chứ. Ý là hắn tin cậu à? Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì...
...Cậu chịu đấy. Cậu hoàn toàn chẳng đoán được suy nghĩ của con người này.
Choi In Seop dừng suy nghĩ muốn thấu hiểu được cái não của Lee Woo Yeon lại. "Rốt cuộc tại sao bức ảnh này, phù...."
Choi In Seop kiểm tra lại một lần nữa xem xung quanh có ai nhìn không rồi mới cẩn thận vươn tay cầm bức ảnh đó lên . Lee Woo Yeon ở trong bức ảnh đứng đó với khuôn mặt vô cảm. Lúc trước cậu đã nghĩ rằng Lee Woo Yeon ở trong bức ảnh này rất đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn lại cảm nhận được sự quen thuộc.
Con người đúng là... loài động vật có khả năng thích ứng rất tốt.
Choi In Seop vừa cảm thán trước khả năng thích ứng của mình vừa xem xét bức ảnh. Đồng thời cậu cũng nhìn thấy chữ ký được ký ở dưới góc tấm ảnh.
"..........."
Ký tên vào một bức ảnh như thế này rồi đưa lại cho cậu ư... Đúng là Lee Woo Yeon mà.
Choi In Seop thở dài rồi gấp bức ảnh lại để nhét vào sổ tay. Đó cũng là lúc cậu nhìn thấy Lee Woo Yeon để lại một lời ghi chú đơn giản phía sau bức ảnh. Cậu xoay bức ảnh lại rồi mở nó ra. Một nét chữ thanh lịch được ghi lại bằng bút đỏ đã lọt vào tầm nhìn của Choi In Seop.
Enjoy your vacation.
Chỉ với một câu nhắn nhủ đơn giản thôi cũng đủ khiến cho Choi In Seop có thể hiểu được ý nghĩa của việc Lee Woo Yeon trả lại sổ tay cho cậu.
Tôi sẽ cho em một kỳ nghỉ, hãy nghỉ ngơi rồi quay lại.
Thời hạn hợp đồng với em còn hơn 30 năm nữa.
Sau này mong rằng em vẫn sẽ giúp đỡ cho sở thích khó tính này của tôi.
"Ha ha... Ha...."
Cậu cười phá lên. Mỗi khi cười, vết thương ở lưng cậu lại nhói đau, nhưng cậu không thể ngừng cười được. Nước mắt nóng hổi ngay lập tức lan ra trên khuôn mặt.
Sau khi biết được rằng thông điệp Lee Woo Yeon gửi cho mình không phải là kết thúc mà là một khởi đầu mới, Choi In Seop đã có thể thoải mái dựa lưng vào ghế.
Đó là khởi đầu của một chuyến du lịch dài.