Chuyện Tình Không Lường Trước

Chương 45




Sau khi ghi hình xong Lee Woo Yeon đi xuống bãi đậu xe, nhìn thấy chiếc Ben màu đen đậu ở trong góc hắn liền dịu dàng nở nụ cười.

Nhìn thấy cách chiếc xe được đỗ lại không giống với cách mà mọi hôm Choi In Seop thường đỗ, khiến cho Lee Woo Yeon tự hỏi liệu có phải do cậu mắc đi nhà vệ sinh quá hay không. Hắn tiến gần tới cạnh chiếc xe. Lee Woo Yeon cứ ngỡ Choi In Seop đi nhà vệ sinh nhưng không, cậu đang dựa người vào bánh lái ngủ thiếp đi.

Lee Woo Yeon đang định vươn tay gõ vào cửa kính xe nhưng hắn chợt dừng lại rồi chăm chú ngắm nhìn sườn mặt của Choi In Seop. Ngăn cách giữa hai người duy độc chỉ có tấm kính xe thôi cũng đã đủ khiến trái tim hắn quặt thắt lại, nhói lên từng đợt râm ran đầy nỗi khó chịu. Ngắm nhìn cậu thôi cũng khiến trái tim hắn ngứa ngáy hết cả lên.

Lee Woo Yeon men theo đường nét khuôn mặt của Choi In Seop vuốt ve trên bề mặt cửa kính. Ngay khi hắn vừa chạm tay tới gần đôi môi cậu thì Choi In Seop liền mở mắt.

Thật tình, cũng chẳng phải là nàng công chúa được đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử.

Lee Woo Yeon vừa cười vừa gõ vào cửa kính xe. Cùng với tiếng ma sát, cửa kính xe dần được hạ xuống.

"In Seop. Em đợi lâu chưa?"

"............"

"Nhìn em mệt mỏi quá. Hôm nay về nhà sớm nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không đụng vào em dù chỉ là một đầu ngón tay."

Lee Woo Yeon biết thừa rằng đó là lời hứa có thể hắn chẳng thể nào thực hiện được nhưng trước tiên thì hắn vẫn cứ nói như vậy với cậu cái đã. Nhưng mà không có câu trả lời nào từ Choi In Seop cả.

"Tôi thật sự sẽ không chạm vào em đâu."

"...Woo Yeon."

"Sao em lại kêu tôi đầy thê thảm như thế nữa vậy. Em định, xin tôi việc gì khác nữa hả?"

"...Xe sẽ đến ngay."

"Sao cơ?"

"Họ nói sẽ đến ngay...Xin lỗi."

Choi In Seop chớp mí mắt. Đến cả chớp mắt thôi cũng là một việc gian nan đối với cậu ngay lúc này, mí mắt cậu chậm chạp nâng lên hạ xuống. Lee Woo Yeon suy nghĩ có lẽ hôm nay hắn nên lái xe vì nhìn cậu khá là mệt mỏi.

"Hôm nay để tôi lái xe cho."

"...Ghế lái, bị bẩn mất rồi nên..."

"Nơi bị bẩn phải là ghế sau mới đúng, không phải ghế lái đâu. Được rồi. Sau này nhận một chiếc xe mới là ổn thôi."

Choi In Seop chăm chú nhìn Lee Woo Yeon với đôi mắt dần mờ đi, cậu vô lực nở nụ cười nói: "Em yêu anh..."

"........!"

"Không biết liệu anh có tin em hay không nhưng, đúng là vậy đấy."

"Tôi cũng, muốn nói với em như thế lắm nhưng... Tôi sẽ nói cho em nghe, ngay khi biết được chính xác trái tim tôi đang chất chứa thứ cảm xúc gì."

Lee Woo Yeon nâng lòng bàn tay của mình ấn vào lồng ngực rồi nói với cậu như thế. Chỉ vừa mới nghe được lời thổ lộ của Choi In Seop thôi, mà trái tim hắn đã bắt đầu đập mạnh dữ dội hơn ban nãy một bậc.

"Dù là cảm xúc tương tự,... Cũng không sao."

"Cảm xúc tương tự là sao chứ, hahaha."

Khi Lee Woo Yeon vươn tay vuốt ve bầu má của Choi In Seop thì khuôn mặt hắn mới chợt cứng lại, động tác cũng dừng theo vì luồng nhiệt lạnh như băng trên mặt cậu.

"In Seop, sao người em..."

Phải đến lúc đó hắn mới nhìn kỹ cơ thể của Choi In Seop đang tựa ở trong xe. Máu ướt đẫm dưới chân, ứ đọng cả trên ghế. Lee Woo Yeon hốt hoảng mở cửa xe ra.

Cơ thể vô lực của Choi In Seop cứ thế đổ về phía Lee Woo Yeon.

"Chuyện này là sao chứ! In Seop, đợi đã, tôi hỏi chuyện này là sao chứ!"

Tiếng coi báo động ở lối ra vào bãi đậu xe vang lên. Bấy giờ thì Lee Woo Yeon mới hiểu ra được câu nói ban nãy Choi In Seop nói rằng xe sắp tới rồi có ý nghĩa là gì.

"In Seop, In Seop à. Sao lại thế này chứ. Mẹ kiếp, là ai làm thế n... Đợi đã. In Seop à!"

Lee Woo Yeon ôm lấy vai Choi In Seop rồi hét lên. Choi In Seop chớp mắt. Cậu muốn nhìn thấy khuôn mặt của Lee Woo Yeon nhiều hơn nữa nhưng mắt cậu lại quá nóng nên tầm nhìn cứ dần mờ đi. Choi In Seop còn muốn nở nụ cười với Lee Woo Yeon nhưng khuôn mặt cũng không chịu nghe lời cậu.

"Choi In Seop! In Seop! Này! Choi In Seop! Em mở mắt ra đi nào! Mẹ nó, In Seop!"

Lee Woo Yeon liên tục hét tên của cậu. Choi In Seop vươn tay, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang ôm lấy vai mình của Lee Woo Yeon rồi thì thầm nói câu "Em thích anh.". Dù cảm nhận được sự chuyển động của đôi môi nhưng Choi In Seop không biết liệu hắn có nghe thấy cậu nói hay không, cùng với băn khoăn đó cậu cứ thế nhắm nghiền mắt lại.

Tiếng còi báo càng ngày càng gần nhưng tai Choi In Seop đã không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa rồi.

***

Giám đốc Kim và trưởng phòng Cha ngồi trước phòng phẫu thuật với khuôn mặt tăm tối. Biển hiệu trước phòng phẫu thuật chỉ hiện lên dòng chữ đang phẫu thuật, chỉ bấy nhiêu đó và không hề có thêm chút tin tức nào khác.

Đúng là giám đốc Kim có lo lắng cho Choi In Seop ở trong phòng phẫu thuật và còn đang thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn thật, nhưng hơn bất cứ chuyện nào khác vì Lee Woo Yeon đang ngồi bên cạnh nên anh càng thấy bồn chồn không yên.

Tại sao lại nói thế thì phải kể đến quang cảnh anh được chứng kiến ngay sau khi nghe được tin tức và chạy ngay tới bệnh viện. Hình ảnh Lee Woo Yeon một thân dính đầy máu tươi đang nổi điên...

Không có ở trong một bộ phim kinh dị nào khác. Lee Woo Yeon ngay sau khi nghe thấy bác sĩ nói rằng bệnh nhân có thể chết nếu máu chảy quá nhiều do bị thương đã trợn trắng cả mắt lên. Lee Woo Yeon như lường trước được điều đó, hắn nắm lấy cổ tay mình cứa một đường rồi hét lớn lên "Vậy dùng máu của tôi là được chứ gì!". Ai nhìn thấy cảnh đó cũng mặt mày tái mét hết cả ra. Ngay cả khi y tá và bác sĩ chạy tới cầm máu cho hắn thì Lee Woo Yeon vẫn làm loạn cả lên, đến mức bức tường trắng của bệnh viện vương vãi đầy máu bắn ra từ cổ tay của hắn.

Để trấn an Lee Woo Yeon, họ đã tiêm những ba liều thuốc an thần và thuốc ngủ cho hắn. Nếu là người bình thường mà nói thì bấy nhiêu đã đủ ngất xỉu rồi, nhưng Lee Woo Yeon dù bị tiêm vẫn phát cuồng đòi đến chỗ của Choi In Seop. Giám đốc Kim, trưởng phòng Cha cùng hai y tá nam khác đuổi theo, phải khó khăn lắm họ mới để hắn nằm yên trên giường được. Không lâu sau thì Lee Woo Yeon mới chìm vào giấc ngủ vì tác dụng của thuốc, bấy giờ thì giám đốc Kim chỉ biết chán ngán nghĩ rằng hình tượng của Lee Woo Yeon thực sự đi tong rồi.

Tuy nhiên vấn đề là Lee Woo Yeon không chỉ dừng lại ở đó. Sau khi nói chuyện với viên cảnh sát đến để tìm hiểu về sự tình, giám đốc Kim đang ngồi trước phòng phẫu thuật cùng với trưởng phòng Cha thì Lee Woo Yeon lại xuất hiện. Khi giám đốc Kim phát giác ra Lee Woo Yeon đi chân trần xuất hiện trước phòng phẫu thuật, thật không dám nói điêu suýt thì anh đã ngất đi vì quá sợ.

"Em sẽ ngoan ngoãn chờ ở đây ạ."

Sau khi nói như vậy xong thì Lee Woo Yeon đã ngồi xuống cạnh giám đốc Kim. Khiến trưởng phòng Cha và giám đốc Kim chẳng thể nào mở lời nói với hắn rằng hãy quay trở lại phòng bệnh đi được.

Rồi cứ thế trong ba giờ đồng hồ qua, họ đã không thể nào rời khỏi cửa phòng phẫu thuật. Mỗi khi Lee Woo Yeon thở dài, thì hai người lại sững cả người lại, bờ vai run bần bật. Đặc biệt là giám đốc Kim, dù anh muốn đi vệ sinh nhưng lại lo sợ không biết rằng trong khoảng thời gian đó liệu Lee Woo Yeon có lại đột biến gì hay không nên đã cố gắng nhịn xuống cơn mót tiểu.

"...Họ nói gì ạ?"

"Hở?"

"Cảnh sát...họ nói gì vậy ạ?"

Lee Woo Yeon ngồi ôm khuôn mặt phờ phạc suốt mấy tiếng đồng hồ qua bông nhiên mở miệng hỏi. Giám đốc Kim hơi chần chừ một lúc rồi đưa mắt nhìn trưởng phòng Cha. Trưởng phòng Cha bắt đầu giải thích kỹ lưỡng hơn.

"Vẫn chưa bắt được thủ phạm, nhưng có dấu vân tay dính trên con dao tìm được trong xe nên họ bảo sẽ bắt được sớm thôi. Bảo chúng ta đừng lo lắng..."

"...Lo lắng?"

Lee Woo Yeon nâng khuôn mặt lên. Ánh nhìn lạnh lẽo thấm đượm khoé mắt hắn.

"Lo lắng? Nói là đừng lo ư?"

"Không phải, nói thì nói thế thôi, chứ vẫn phải lo cho In Seop chứ, để cuộc phẫu thuật thành công, tất cả phải lo chun..."

"Lo lắng? Nhìn tôi ngồi đây giống như chỉ là đang lo lắng thôi ư?"

"........."

"Trái tim tôi như muốn cháy sạm đi, và mỗi khi hít thở thì tựa như có ai đó đang đâm dao vào đầu tôi vậy,... Nó chỉ là cảm giác lo lắng thôi ư?"

"Không phải... Cậu cứ nằm xuống thì có lẽ sẽ tốt hơn."

"Nằm xuống sao, anh nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi ngay bây giờ à?"

Lee Woo Yeon lần nữa chắp tay lại rồi chôn mặt lên đó. Hắn như sắp chết đến nơi. Chỉ cần nghĩ đến việc có khả năng hắn cứ thế không bao giờ được gặp lại Choi In Seop thôi mà đôi tay này đã không ngừng run rẩy.

Lần này, hắn thực sự đã chạm vào máu Choi In Seop bằng chính bàn tay của mình. Dù Lee Woo Yeon đã cố gắng nghĩ rằng sẽ không sao đâu, nhưng mỗi khi cảnh tượng máu dính đầy trên ghế xe hiện lên, hắn lại chẳng thể nào ngăn cản nổi những suy nghĩ đáng sợ cứ liên tiếp xuất hiện.

Nếu biết sẽ như vậy thì hắn đã không để cậu đi đến đó rồi, nếu biết sẽ như vậy thì hắn đã nói với cậu chuyện đi Mỹ vào tuần tới rồi, nếu biết sẽ như vậy thì hắn đã nói thích cậu rồi, hắn cũng giống như cậu vậy, hắn yêu cậu lắm...

...Có thật là họ có cùng một cảm xúc hay không. Choi In Seop cũng như hắn, trông ngóng thứ cảm xúc tựa như là, dùng dao cạo cạo xuống từng lớp tế bào não một này ư... Hắn mong là không phải. Không phải thì tốt biết mấy. Thứ cảm xúc như bị ai đó thiêu rụi trái tim đến hít thở cũng thật khó khăn này, mong rằng Choi In Seop không hề cảm nhận được thì tốt biết mấy.

Lee Woo Yeon hít sâu một hơi. Bây giờ cũng được, hắn muốn vào ngay trong đó để kiểm tra xem Choi In Seop có sao hay không. Hắn muốn ôm lấy cậu rồi hét lên bảo cậu hãy nhanh nhanh mở mắt ra đi. Từ đầu đến chân Lee Woo Yeon bị sự thôi thúc muốn nhận được kết quả rằng Choi In Seop bình an vô sự liên tục đâm chọc. Vì để đè nén sự thôi thúc đó mà toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hắn đưa tay vuốt mặt mình. Nhìn đồng hồ cũng chẳng ước lượng được thời gian đã trôi qua bao lâu. Mỗi khi nghe thấy một âm thanh nhỏ nào đó, thính giác hắn lại dựng đứng lên vì nghĩ rằng đó có phải là tiếng khóc của Choi In Seop phát ra từ bên trong hay không.

"Woo Yeon à,... Cậu đi nghỉ chút đi. Làm ơn. Nếu cứ như vậy thì đến cậu cũng sẽ gục ngã đó."

Giám đốc Kim dè dặt giữ lấy vai của Lee Woo Yeon rồi nói. Cho dù hắn có là một tên khốn xấu tính đến mức nào đi chăng nữa, thì vì một người khác mà Lee Woo Yeon lại trông thê thảm như vậy cũng khiến tâm trạng của anh hoàn toàn không tốt.

"Em sẽ đợi ở đây."

"Không biết khi nào phẫu thuật mới kết thúc đâu nên là..."

Đúng lúc đó cửa phòng phẫu thật mở ra, bác sĩ dáng vẻ lộ rõ sự mệt mỏi cũng theo đó dần xuất hiện. Ba người đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi tới trước mặt bác sĩ.

"Có sao không ạ?"

"Sao rồi ạ? Như thế nào rồi ạ?"

Trong lúc hai người hỏi thì Lee Woo Yeon chỉ ngậm miệng đứng yên ở đó chờ bác sĩ nói.

"Hừm, bây giờ thì đã vượt qua giai đoạn nguy kịch rồi, vốn dĩ mọi người đã biết chuyện tim bệnh nhân yếu mà đúng chứ?"

"Vâng? Ý bác sĩ là..."

"Vâng. Tôi biết."

Giám độc Kim và trưởng phòng Cha nhìn Lee Woo Yeon bằng ánh mắt kinh ngạc khi nghe thấy hắn trả lời.

"Để giải thích một cách dễ hiểu thì, vốn dĩ chức năng tim của cậu ấy kém hơn người khác nên đã rất nguy hiểm. Người như cậu ấy khi gặp phải chấn thương, dù nằm ở mức người bình thường có thể chịu được đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn có thể đột tử ngay lập tức,... Nhưng dù sao thì hiện tại cậu ấy bình an vô sự rồi. Trước tiên thì hiện tại cậu ấy đang hồi phục trong phòng phục hồi sức khỏe, nhưng vẫn phải tiếp tục ở bên cạnh theo dõi, và trong một thời gian, tuyệt đối không được làm những việc quá sức. Tuyệt đối không."

Bác sĩ gằn giọng nhấn mạnh một lần nữa câu nói tuyệt đối không được rồi thở dài. Mệt mõi vì cuộc phẫu thuật dài, bác sĩ liền xin phép đi trước rồi rời khỏi đó.

"Thật là may mắn quá."

Giám đốc Kim thả lỏng lực ở chân ngồi phịch xuống tại chỗ. Trưởng phòng Cha cũng gật gù nói: "Đúng vậy."

Lee Woo Yeon chỉ đứng đó nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.

"Bây giờ đừng quá lo lắng nữa. Ca phẫu thuật đã kết thúc tốt đẹp rồi nên chỉ cần hồi phục nữa là..."

"Chỉ cần hồi phục, là xong sao."

"Cái gì cơ?"

"Bác sĩ đã nói rằng nếu bị chấn thương thì cậu ấy sẽ có thể bị đột tử ngay tại chỗ."

"Thì, đúng là có khả năng như vậy, chuyện đó. Vốn dĩ các bác sĩ luôn thích nói về tình huống tồi tệ nhất ấy mà."

Lee Woo Yeon cúi đầu. So với chuyện biết được Choi In Seop vẫn còn sống sót, thì câu nói rằng sau này rất có thể chuyện như thế này sẽ lại phát sinh một lần nữa càng ăn sâu vào trái tim hắn hơn. 

Lee Woo Yeon đứng im một lúc lâu. Cuối cùng, như thể đã quyết tâm điều gì đó, hắn gọi giám đốc Kim.