Chuyện Tình Dễ Thương Của Tiểu Mã Và Tiểu Trư

Chương 7: Ông trời giúp ta




Trong nhà, Mã Vân Long cũng bất ngờ đánh rơi chén trà, vỡ tan.

"Cô nương nói sao?"

"Huynh sao vậy? Sư phụ bảo ta giao một cuốn sách cho huynh, nói về những điều huynh nên biết, do từ nhỏ huynh đã sống ở Mã tộc mà không chịu về tộc Kỳ Lân sống, có nhiều điều huynh không thể biết được."

"Hào Nhi, Hào Nhi, đưa cho ta cuốn điển tịch con cầm."

"Đây ạ Sư phụ." Diệp Chi Hào vội giật lại cuốn sách trên tay ta, chạy vào trong đưa cho Long Lăng Hỷ.

Mã Vân Long nhanh chóng lật giở cuốn sách, cứng người.

"Huynh sao vậy?" Long Lăng Hỷ lo lắng nhìn Mã Vân Long.

Mã Vân Long im lặng một lúc. Lát sau mới nhẹ nhàng nói:

"Lăng Hỷ cô nương, ta xin lỗi. Hôn sự của ta với cô nương có lẽ phải hủy bỏ."

"Huynh nói vậy là sao? Huynh có ý gì?" Long Lăng Hỷ đau lòng, rơi nước mắt.

"Bởi vì, ta đã có thê tử rồi."

Trong điển tịch có viết, Kỳ Lân xác định bạn tình bằng cách cho người kia uống máu của mình, đó là bằng chứng cho mối quan hệ bền chặt sau này. Hai người phải hoàn toàn tự nguyện, nếu trong lòng bạn tình Kỳ Lân chọn không yêu nó hoặc đi lấy người khác thì sẽ bị phản phệ mất hết tu vi, trở thành người tàn phế.

Trong sách cũng có nói đến cách hóa giải, đó là một trong hai người phải chết đi, từ đó sợi dây liên kết này mới đứt đoạn.

Tiễn Long Lăng Hỷ và đồ đệ của nàng về, Mã Vân Long đóng cửa trong phòng mãi không chịu ra. Ta cũng chúi mặt trong phòng. Sau khi biết được tin động trời ấy... Tâm trạng ta rất rối loạn, vừa vui mừng lại vừa buồn lòng.



Mừng là ông trời đang báo đáp tấm chân tình của ta, ta cứ vậy mà trở thành thê tử của sư phụ. Ta chúi mặt trong chăn, mặt hồng lên. Chuyện này trách được ai chứ? Tại sư phụ hết, ai bảo người tự nhiên dùng máu của bản thân cho ta uống để thanh lọc tạp niệm.

Nhưng có điều, sư phụ cũng chỉ là muốn tốt cho ta, muốn cho ta thứ tốt nhất thế gian. Hiện giờ chắc sư phụ cảm thấy tệ lắm, sư phụ trước giờ vẫn coi ta là đệ tử, bây giờ chỉ vì một giọt máu mà phải chấp nhận ta làm thê tử, nghĩ lại ta cũng hiểu cảm giác của sư phụ hiện giờ.

Mấy ngày sau sư phụ vẫn chưa ra khỏi phòng, ta cũng từng đó ngày trong sự ủ dột. Sư phụ ghét ta lắm sao? Người không chấp nhận nổi chuyện này sao? Ta cười bản thân mình vô năng, đã biết như vậy rồi còn hy vọng chuyện gì nữa?

Có lẽ ta nên làm gì đó, ta không muốn nhìn thấy sư phụ buồn lòng mãi như thế này, cũng không muốn đối mặt với sư phụ trong sự ngượng ngùng, khó xử.

Ta nhớ trong điển tịch viết, cách thức duy nhất để phá giải hôn ước chỉ có một cách. Đó là một trong hai người chết đi, sợi dây liên kết ái tình này mới đứt đoạn, người kia có thể lựa chọn mối hôn sự khác. Ta thở dài, nghĩ lại quãng đời tròn mười một vạn năm của ta, ngoài người thân, sư phụ là người duy nhất quan tâm, chăm sóc cho ta. Từ khi sinh ra tới giờ ta đều nợ ân tình của sư phụ.

Nở nụ cười, ta... có lẽ ta nên kết thúc quãng đời này ở đây thôi, ta chết đi sẽ tốt cho cả hai, sư phụ và Lăng Hỷ cô nương sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhau, coi như việc hữu ích lớn nhất của ta trong suốt mười một vạn năm qua. Lần này ta ra đi, tuy rằng không báo đáp được điều gì cho sư phụ, nhưng ít ra ta cũng khiến sư phụ nhẹ lòng, sống cuộc đời với người mình muốn ở bên.

"Sư phụ..."

Không có tiếng đáp lại, ta mỉm cười cô đơn. Ta quỳ trước cửa phòng sư phụ, nhẹ nhàng nói rõ ràng từng chữ:

"Bây giờ con đã biến thân rồi, con sẽ trở về heo tộc, sống ở nơi con nên sống. Hôm nay ở đây, từ biệt sư phụ. Ngày sau gặp lại, xem như quen biết."

Dứt lời, ta đứng dậy, chắp hai tay thành quyền trước ngực, ngúi một cái thật sâu trước cửa phòng sư phụ.

Ta bước đi như người mất hồn. Hai ngày sau, cuối cùng cũng ra khỏi núi, ta cảm thấy thật lạc lõng, bước vào chợ nhưng không còn cảm giác vui vẻ như ngày nào. Ta nhìn thấy sạp bán bánh bao đang tỏa ra mùi hương thơm phức cùng hơi nóng nghi ngút.

"Phải rồi. Trước khi chết thì phải ăn no trước đã, ta phải làm một con ma no xinh đẹp chứ."

Ngồi vào bàn, tự gọi cho mình hai chiếc bánh. Ta mỉm cười, chẳng phải đây là loại bánh ta thích nhất sao?

"Cho con hai cái này."

"Thật không sư phụ?".

"..."

"Sư phụ, người lại gạt con.."

"Sư phụ, vào trong ăn cơm thôi."

"Tiểu Mã, con lại sao nữa?".

"Thế... Gọi con là Tiểu Mễ, con có chịu không?".



"Chịu ạ. Cảm ơn sư phụ ban tên!"

Ta lắc đầu, cố xua đi tất cả kí ức tươi đẹp đó. Sau khi ăn xong, ta trở về dưới chân núi heo tộc nhưng không dám vào. Ta sợ sau khi về đó gặp lại mẹ, ông cố, bà cố, cụ cố... ta lại không nỡ nhìn họ đau lòng, lo lắng cho ta.

Hướng mắt sang hổ tộc ngay bên quả núi gần đó, có vài con to lớn đang đi về phía này, ta biến trở lại nguyên thần, giả vờ là một con heo nhỏ lạc đường, đợi bọn họ chú ý tới ta. Ta nghĩ xong hết cả rồi, dù sao cũng chết, phải chết làm sao cho không bị người khác chê cười. Tộc heo bọn ta không dưới một nửa hi sinh dưới móng vuốt của hổ, hôm nay ta có chết ở đây đi chăng nữa thì người khác cũng không chú ý đâu.

* * *

"Huynh đệ, có mệt không?" Hai người từ trong địa bàn hổ tộc bước ra, điệu bộ thong dong.

"Huynh hỏi thừa quá rồi đấy! Hôm nay lão đại bắt lũ chúng ta khuân đá từ lãnh địa ra ngoài, vừa to vừa nặng, đã thế còn đâu có ít, huy động cả hổ tộc ra còn không hoàn thành được trong một ngày. Chỉ bằng một tiểu đội như chúng ta.. không mệt chết là tạ ơn trời đất rồi."

Nghe vậy, người kia nhe răng ngốc nghếch cười hì hì, đưa cho người bên cạnh túi nước treo bên hông.

"Ý.. kia chẳng phải là một con heo? Hay do đói quá nên ta hoa mắt."

"Không đâu. Ta cũng nhìn thấy con heo đó kìa, nghe chừng bị lạc rồi."

Hai người biến về nguyên hình rồi sồng sộc phi đến.

* * *

Nhìn hai con hổ hình dáng to lớn tranh nhau phi đến chỗ ta, tự nhiên ta lại có chút sợ hãi, luống cuống chạy trốn. Đáng tiếc, ta đã bị bắt lại. Chúng xách ngược hai chân ta lên, vui vẻ về động, ta còn nghe bọn họ bàn nhau xem đem ta luộc hay nướng thì ngon hơn.

Ta bị trói lại và vứt vào một góc tối, còn bọn họ thì chia nhau ra, người thì đi kiếm củi, người thì đi nấu nước, nhóm lửa.

Nếu để sư phụ nhìn thấy ta trong tình cảnh này, nhất định sẽ mắng ta ngốc. Trước kia khi gặp chuyện, ta đều nói với sư phụ, nhờ người giải quyết, còn bây giờ, chuyện này đối với ta hay sư phụ mà nói, đều không thể ra quyết định rõ ràng.

Ta rơm rớm nước mắt, lấy móng cào bức tường đằng sau phát ra tiếng kêu "quẹt quẹt".

Ta thấy nhớ sư phụ rồi! Sống với sư phụ vỏn vẹn một vạn năm, thế mà trước lúc ra đi lại không được gặp người một lần, ta cảm thấy thật đau lòng!

Đột nhiên, trong góc tối có thứ gì đó chuyển động, ta thất kinh, vội vàng kêu lên. Thứ đó từ từ đi ra, khi ánh sáng chiếu tới, ta lại được một phen ngạc nhiên. Hóa ra là người quen!

"Diệp Chi Hào?" Ta biến trở lại hình người gọi tên hắn. Hắn nhìn thấy ta cũng vô cùng bất ngờ.

"Sao cô lại ở đây?"

"Sao ngươi lại ở đây?"



Gần như hai câu hỏi đồng thời cất lên. Diệp Chi Hào ngại ngùng gãi đầu, có chút khẩn trương nói:

"Sao cô nương lại bị chúng bắt về đây? Mã Vân Long đâu? Hắn không đi cùng cô sao?".

"Ta... Sư phụ..." Ta hết chỉ đông lại chỉ tây, có chút không phản ứng kịp.

"Aiz, khoan nói chuyện của ta, ngươi làm sao lại ở đây?" Chẳng nhẽ hắn ta cũng bị bắt về làm thịt như ta?

Nói đến đây, đột nhiên biểu cảm của Diệp Chi Hào thay đổi, hắn biểu lộ sự tức giận, nắm tay giậm chân:

"Vốn ta đi cùng sư phụ đến đây. Sư phụ nói ta chờ ở ngoài để người vào trong một lát. Kết quả đã ba canh giờ rồi vẫn chưa thấy sư phụ ra, ta lo lắng người xảy ra chuyện gì nên tính vào trong xem thử... lại bị đám linh vật cấp thấp này bắt lại. Thật là tức chết ta rồi!"

Ta cười khinh bỉ hắn, linh vật cấp thấp mà ngươi còn bị bắt lại, ta mà là Long Lăng Hỷ kia chắc sẽ cảm thấy thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông tám đời nhà họ Diệp ngươi!

Tất nhiên Diệp Chi Hào không biết suy nghĩ trong lòng của ta, hắn ba hoa khoác lác một hồi, ta thấy sốt ruột nên lên tiếng giục hắn:

"Ngươi còn muốn sống không? Nhanh đi mau, sư phụ ngươi là ai chứ? Hổ tộc sẽ không dám động đến Long tộc đâu."

Nhờ câu nói của ta, Diệp Chi Hào mới sực tỉnh. Hắn kéo ta đi cùng hắn, ta vội giật lại:

"Ngươi kéo ta làm cái gì?"

"Cô đi cùng ta, mau lên, lẽ nào cô muốn chết ở đây sao?".

"Ta... Ta..."

Ta ngập ngừng không nói nên lời, Diệp Chi Hào cứ vậy mà kéo ta đi, chỉ trách hai con hổ kia kiếm đồ gì mà lâu quá, con mồi là ta bị bắt phải chạy đi rồi!