Chuyện Tình Dễ Thương Của Tiểu Mã Và Tiểu Trư

Chương 6: Phát hiện tình cảm




Ta hét to hết mức có thể, mừng quá đến nỗi nước mắt dàn giụa. Ta đứng dậy định bước đi thử thì bị ngã cắm thẳng mặt vào chậu nước, làm nước văng ra đầy phòng.

"Sư phụ, cứu mạng."

Ta theo thói quen gọi sư phụ, nhưng ta chợt nhận ra, ta biến thân thành nữ nhi.

Ách, cái này... sư phụ vào sẽ không tiện nữa rồi. Ta chật vật loay hoay để kịp thích ứng với hình dáng cơ thể mới thì có người mở cửa bước vào, là một bà vú. Bà ấy nói sư phụ ta gọi bà ấy đến giúp ta tắm rửa thay đồ.

"Cảm ơn bà bà."

"Cảm ơn gì chứ cô nương! Cô nương thật xinh đẹp, là cô nương xinh đẹp nhất ta từng nhìn thấy đấy."

"Cảm ơn bà bà."

Ta có phần ngại ngùng, nhưng hiện tại cơ thể ta không còn sức lực, đành phải nhờ hoàn toàn vào bà ấy.

"Bà ở gần đây sao?"

"Đúng rồi. Ta sống ở gần đây lâu lắm rồi."

"Thế thì thật kì lạ. Hằng ngày cháu vẫn hay ra suối cõng nước, sao không gặp bà nhỉ?"

Bà ấy nghe vậy thì mỉm cười.

"Còn không phải là tướng công nhà cô tạo kết giới xung quanh sao? Con muỗi còn không vào được, huống chi là bọn ta."

Ta cật lực xua tay, biểu tình hơi hốt hoảng:

"Không phải đâu bà bà, đó là sư phụ ta, là sư phụ ta thôi."

"Ấy thất lễ, thất lễ rồi. Thật xin lỗi cô nương, tại lão già rồi nên lãng tai, ban nãy ngài ấy có nói nhờ ta sang giúp đệ tử mà ta nghe lộn thành nương tử."



Ta cười ngượng ngùng, mặt có chút nóng lên.

"Bà nói sư phụ ta bày kết giới bên ngoài sao?"

"Đúng vậy. Chắc ngài ấy lo lắng cho cô nương, tránh nhiều người quấy rầy cô nương thanh tu."

Hóa ra là vậy! Ta còn tưởng sư phụ bị lãng quên chứ! Thành ra là không vào được vì có kết giới, nghĩ đến thật có chút buồn cười.

"Ta có chuẩn bị cho cô nương vài bộ xiêm y, cô nương mặc vào nhé!"

"Cảm ơn bà bà."

Lúc ta bước ra khỏi phòng, bước chân hơi rón rén, chắc mấy hôm nữa ta mới quen được với hình dáng mới này. Sư phụ nhìn ta bần thần một lúc, ta xua tay trước mặt sư phụ mới có phản ứng.

"Sư phụ nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

"À, ta biết ngay con sẽ biến thân thành nữ nhi mà."

"Tại sao?"

"Mấy hôm trước ta có dùng máu thanh lọc tạp niệm cho con, mới phát hiện, trong tâm con đã có người mình thích. Nói đi, trên núi với sư phụ suốt ngày mà cũng nhìn trúng ai rồi?"

"Con... con..."

Ta căng thẳng đến ngừng thở, trước giờ ta vẫn không rõ bản thân mình đã sinh ra tạp niệm ái tình. Lại cứ mơ mơ hồ hồ mà cho rằng chỉ là bản thân ỷ lại vào sự nuông chiều, cho đến bây giờ nghe sư phụ hỏi đến...

"Con không muốn nói cũng được, đó là chuyện riêng của con."

Sư phụ phất tay, biểu tình không quan tâm.

Ta ngúi thấp đầu, nếu bây giờ ta nói... Ta nói.. Người ta thích là sư phụ, liệu sư phụ có phản đối? Sư phụ sẽ tránh mặt ta, thậm chí đưa ta về heo tộc, vĩnh viễn không gặp lại?

Nghĩ đến viễn cảnh đó, ta đành nuốt lời muốn nói xuống, Trư Tiểu Mã ơi Trư Tiểu Mã, mày lại dám có tâm tư với sư phụ mình sao? Thật đáng chết!

"Tiểu Mã, bây giờ con đã biến thân thành cô nương xinh đẹp rồi, có muốn xuống núi mua vài đồ cần dùng không?"

"Sư phụ nói thật chứ?"

Sư phụ cười gật đầu, ta vui vẻ nhảy lên người sư phụ hôn người một cái. Hôn xong thì...

"Này, Trư Tiểu Mã, một tiểu cô nương như con học gì không học, đi đứng còn không vững mà cái thói hôn trộm thì nhanh thế."

Ta đỏ mặt chạy biến đi, ban nãy có trời mới biết trái tim ta đã sớm nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Cơ thể con người thật thú vị, ta đưa tay sờ lên miệng, ban nãy đôi môi này đã chạm vào mặt sư phụ, cảm giác thật tới nỗi bây giờ ta vẫn còn nhớ như in, thật muốn quay lại hôn sư phụ thêm mấy cái nữa!

Xuống chợ, ta chẳng mua gì ngoài đồ ăn, vì chế độ ăn kiêng của sư phụ, vóc dáng của ta đẹp khỏi bàn. Bao nhiêu nam nhân, từ chưa có vợ đến có vợ, từ già đến trẻ, ngay cả các cô nương cũng trầm trồ nhìn ta, ta được một phen vênh mặt với đời, thong dong bước đi. Sư phụ đi bên cạnh ta luôn trong trạng thái nhăn mày, ánh mắt tỏa ra sát khí xung quanh, đến ta nhìn còn rét run.

Đến một tiệm vải, sư phụ kéo ta vào trong, nói ta tự chọn vài bộ xiêm áo vừa người. Ta chọn!

Đi qua tiệm nữ trang, sư phụ kêu ta mua vài thứ mình thích, ta mua!



Lại đến tiệm bán giày thêu hoa, sư phụ dừng lại kêu ta mang thử đôi nào vừa chân, ta thử!

"Sư phụ, con đang nghi ngờ giới tính thật của người đấy! Nói đi, ngươi vốn là nữ nhi, vì một lý do khó nói mà phải đóng giả thành nam nhân, đúng không?"

Sư phụ gõ đầu ta một cái thật kêu:

"Bớt nói lung tung, chúng ta đi về, trời sắp tối rồi."

"Sư phụ, người quên chúng ta phải đi bộ hai ngày mới về được nhà sao?"

Bước chân sư phụ ngừng lại:

"Hai ngày thì hai ngày, đi thôi!"

Ta muốn kiệt sức!

Có điều đi được mấy bước thì sư phụ phát hiện kết giới xung quanh nhà có động tĩnh. Người vội ôm ta cùng túi đồ bay về rừng trúc. Trước cửa kết giới, một nữ tử và một nam tử tay cầm kiếm đang cố công phá kết giới của sư phụ.

"Dừng tay."

Ta và sư phụ đáp xuống trước mặt họ, ánh mắt nữ tử nhìn chằm chằm vào sư phụ ta, bày ra vẻ ngày nhớ đêm mong. Còn nam tử thì bận đánh giá ta từ đầu đến chân.

Ta vênh mặt với nam tử nọ. Lại còn đánh giá ta à? Cả hai bắt đầu phùng mồm trợn má với nhau một trận.

Sau khi vào trong nhà nói chuyện, câu đầu tiên nữ tử nói là:

"Hóa ra đây là đồ đệ của huynh sao? Tiểu cô nương thật xinh đẹp."

"Đồ đệ của Lăng Hỷ cô nương cũng khá anh tuấn."

Sư phụ ta bình thản uống ngụm trà, ánh mắt điềm đạm.

Hai người họ lại im lặng. Ta thấy tình hình có vẻ không ổn liền lên tiếng:

"Sư phụ, đây là?"

"Đây là quận chúa Long Lăng Hỷ, con gái của Long Vương."

Rồi lại quay sang giới thiệu ta với hai người kia:

"Đây là đồ đệ của ta..."

Sư phụ chợt nhíu mày.

"Sao thế sư phụ?"

"Từ khi con biến thân, ta chưa kịp đặt cho con một cái tên."



Ta mừng rỡ, ánh mắt sáng rực nhìn sư phụ.

"Sư phụ cứ ban tên, tên gì con cũng nhận."

"Thế... Gọi con là Tiểu Mễ, có chịu không?"

"Chịu ạ. Cảm ơn sư phụ ban tên!"

Ta bận vui mừng mà quên mất nhà đang có khách, sư phụ hình như cũng cố tình lảng đi, không muốn nói chuyện. Ta bị Diệp Chi Hào - Đồ đệ của Long Lăng Hỷ kia kéo ra ngoài.

"Ngươi làm cái gì vậy?"

"Để cho hai người họ nói chuyện. Cô có biết không? Sư phụ của cô có hôn ước với sư phụ ta nhưng không chịu cưới. Sư phụ ta mất bao nhiêu lâu mới tìm được đến đây, lại thấy Mã Vân Long kia đang ở cùng một nữ tử là cô, cô nói xem sư phụ ta có đau lòng hay không?"

Hóa ra sư phụ đã có hôn ước sao? Lòng ta thắt lại, nếu như vậy, sư phụ sẽ trở về để thành thân với Long Lăng Hỷ kia sao?

Bất chợt Diệp Chi Hào vỗ vào đầu hai cái.

"Aizô, ta quên không đưa cho sư phụ cái này rồi."

"Cái gì vậy?" Ta có chút tò mò.

"Không có gì. Chỉ là cuốn điển tích những điều đại kỵ đối với linh vật quý thôi."

Mắt ta sáng lên. Cuốn sách hay như vậy, ta phải xem thử một chút. Vì ta năn nỉ sư phụ mãi nên người đã dạy cho ta biết tiếng quốc ngữ ngay khi ta còn chưa biến thân. Vì vậy, cuốn sách này ta hoàn toàn có thể đọc được.

"Cho ta mượn xem thử một chút được không?"

Ta phải xem xem có giúp được sư phụ chuyện gì không.

"Những điều đại kỵ" này chắc chắn sẽ hữu ích cho người. Ta lật đến trang viết về loài kỳ lân, có hàng tá điều nên tránh, ta đều nghiêm túc đọc cẩn thận. Đến phần cách thức chọn bạn đời, ta hơi ủ dột, sư phụ sắp thành thân với người khác rồi... Trong lòng vừa nặng trĩu vừa đau âm ỉ, nhưng vì nghĩ cho sư phụ, ta vẫn đọc thử một lượt và... Rơi cả cuốn sách.