Chuyện Tình Của Mây Và Gió

Chương 102: Diệt hoa đào (1)




Mina trở lại lớp học liền tiến đến chỗ Thục Mây để lấy túi giấy. Trước khi quay lại chỗ của mình, cô nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nói cho cô biết, liền hạ giọng bảo, "Mây, nãy anh tớ bắt tớ đưa Facebook cậu cho anh ấy anh ấy mới để tớ vào lớp, nên tớ..."

Thục Mây ngạc nhiên nhìn Mina, vị anh trai kia rõ ràng mới gặp cô lần đầu, sao lại tỏ ra có hứng thú với cô thế là thế nào?

Thấy Mina dùng ánh mắt xin lỗi nhìn cô, cô vội lắc đầu, "Không sao, cũng chỉ là một cái Facebook thôi, cậu đừng lo."

Nghe cô nói như vậy, Mina càng cảm thấy mình đã tiếp tay cho giặc. Đức hạnh anh trai nhà mình thế nào cô biết rõ. Còn đang định nói thêm, cô lại thấy giáo sư đã chuẩn bị bài giảng xong xuôi, đang chuẩn bị bắt đầu giảng bài nên đành phải thôi. Lúc cô quay lại chỗ ngồi của mình, lòng thầm cầu nguyện Thục Mây sẽ không bị anh mình nhúng chàm.

Đến lúc lớp học kết thúc, sau khi thu dọn sách vở, Thục Mây vừa ra khỏi lớp, vừa theo thói quen kiểm tra điện thoại xem Trường Phong có nhắn gì cho cô không. Màn hình điện thoại vừa sáng lên thì cô đã thấy thông báo từ app Facebook và Messenger gửi tới.

Một cái là thông báo có người gửi lời mời kết bạn, còn một cái là tin nhắn từ một người lạ.

Nhưng nhìn nội dung của tin nhắn cô liền dễ dàng đoán được người đó là ai.

"Chào em! Anh là James, anh trai của Mina. Hôm nay anh rất hân hạnh khi được làm quen với một người đẹp như em!"

Thục Mây nhìn dòng tin nhắn kia, lại nhìn dòng thông báo bên dưới nhắc nhở nếu cô trả lời thì đối phương sẽ có thể gọi điện hoặc xem thông tin của mình, cô liền không do dự nhấn chọn "Tôi không muốn James liên lạc với mình."

Nếu là lúc trước, có lẽ cô sẽ không dứt khoát vô tình như vậy. Nhưng từ ngày cô quen anh, trong thâm tâm cô luôn có bản năng bài xích tất cả đám đàn ông có ý tiếp cận với mình.

Còn cái lời mời kết bạn kia, Thục Mây bĩu môi, thích mời thì cứ mời, cô không đồng ý. Hừ!

*

Tối ngày hôm đó, sau khi bận rộn từ chối hết tất cả các lời mời đi bar của đám bạn và xử lý một đống các tin nhắn từ đám bạn gái cũ, James nửa nằm nửa ngồi trên giường lớn, tay cầm điện thoại hào hứng kiểm tra xem cô gái ban sáng đã có phản ứng gì chưa.

Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra rồi vẻ hào hứng và mong đợi của anh lập tức bay biến, khuôn mặt điển trai đào hoa xị xuống đen đến không thể nào đen hơn.

Phản ứng thì có, nhưng chết tiệt là nó lại không như anh tưởng tượng!

Cô gái đó lại dám chặn tin nhắn của anh!

Đây là cô gái đầu tiên có phản ứng tuyệt tình như vậy trước sự tiếp cận của anh.

Anh muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn gia thế có gia thế, muốn công việc có công việc, muốn tiền tài có tiền tài. Mặc dù không như mô tả trong các câu chuyện ngôn tình rằng bất cứ cô gái nào cũng đều hận không thể ngả vào lòng anh, nhưng trước giờ nếu có ai muốn từ chối lời trêu ghẹo của anh thì cũng đều rất ý tứ và nhẹ nhàng.

Đâu có như cô gái này, một lời không hợp liền chặn!

James hậm hực mở Facebook lên, phát hiện ở đây cô chỉ đơn giản là không chấp nhận kết bạn với anh chứ vẫn chưa chặn, khóe môi liền nhếch lên thành nụ cười xấu xa.

Cô càng tỏ vẻ không quan tâm, không nể mặt anh, anh lại càng muốn có được cô.

Huống chi, cô gái này còn phù hợp với mẫu người yêu lý tưởng của anh như vậy.

Lúc chiều anh đã kiểm tra thông tin cá nhân của cô trên Facebook, những thông tin quan trọng như ngày sinh, số điện thoại hay địa chỉ nhà đều không thấy. Hiện tại chỉ có thể tạm dùng Facebook vậy.

Không biết có nên từ Mina lừa thêm số điện thoại hay các tài khoản mạng xã hội khác của cô không nhỉ?

James vào tường Facebook của Thục Mây, đăng một loạt các bài viết lên trên đó, khóe môi nở nụ cười đắc ý.

Mà đối tượng bị quấy rầy thì lại không hay biết gì.

Sau khi chặn tin nhắn từ James, cô liền quăng anh ra sau đầu. Bởi cô nghĩ, phương thức liên lạc duy nhất cũng đã chặn, chắc anh ta không thể làm gì cô được nữa. Nhưng đợi đến tối trong lúc cô đang làm bài, khi nhận được điện thoại của Trường Phong, cô mới biết mình sai rồi.

"Alo, em đây," nhận được điện thoại của anh, Thục Mây vui vẻ nghe máy.



Giọng nói ngọt ngào sáng trong thông qua đường dây điện thoại truyền đến tai anh. Như cảm nhận được tâm tình của cô, sự khó chịu trong lòng Trường Phong cũng phần nào giảm bớt, anh cưng chiều hỏi, "Ừ, em đang làm gì đấy?"

"Đang học bài ạ. Anh làm việc xong chưa?"

"Chưa, nhớ em nên gọi."

Thục Mây nghe anh nói vậy thì cười khúc khích, "Hì hì, em cũng nhớ anh lắm á! Cuối tuần này em qua nhà anh nhé?"

"Ah?" Trường Phong như cười như không đáp lời, "Nhưng thứ bảy này hình như ai đó có hẹn rồi mà?"

Thục Mây hơi ngây người, "Ai cơ? Em á? Hẹn ai? Ai hẹn?"

Trường Phong dường như có thể thấy được vẻ mặt ngu ngơ của cô lúc này, tiếng cười trầm thấp vang lên, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe cô nói tiếp, "Đâu có đâu ta? Em nhớ em có hẹn ai đâu?"

Sau đó lại nghe thấy cô lầm bầm, "Chẳng lẽ dạo này thiếu ngủ nên trí nhớ sụt giảm?"

Trường Phong phì cười, xem ra cô chưa biết gì rồi, "Em chưa xem Facebook à?"

"Em chưa, trên đó có gì à?"

Thục Mây thấy anh hỏi vậy liền mở Facebook lên xem rốt cuộc cuộc hẹn thứ bảy này là thế nào.

"Kiểm tra tường nhà em đi."

Thục Mây nghe lời anh, qua tường nhà mình, lập tức bị một loạt các bài đăng từ người đã bị cô quăng ra sau đầu dọa sợ.

"Người đẹp, sao em lại chặn tin nhắn của anh? Hại anh chỉ có thể lên đây nói chuyện với em. Nhưng không sao, anh không ngại để cho nhiều người biết anh muốn theo đuổi em."

"Người đẹp, hôm nay em rời đi gấp quá, anh chưa kịp hỏi thăm gì cả. Có thể cho anh cơ hội được tìm hiểu thêm về em không?"

"Người đẹp, hay là em cho anh số điện thoại của em đi. Liên lạc trên đây vẫn không tiện lắm, nhưng thật ra nếu em không ngại thì không sao. Vì em anh có thể làm tất cả!"

"Người đẹp, thứ bảy này em rảnh không? Anh biết một nhà hàng Pháp ngon lắm, anh mời em đi ăn nhé?"

Trường Phong thấy cô im lặng một lúc lâu không nói gì, có chút tò mò hỏi, "Sao thế?"

Đồng thời, Thục Mây cũng phun ra hai chữ, "Đồ điên!"

Nói xong, lại sợ anh hiểu lầm, cô vội giải thích, "Em là đang nói anh ta ấy."

Trường Phong hơi cười, "Ừ."

"Em và anh ta không có gì cả."

Khóe môi Trường Phong càng thêm sâu, "Ừ."

Vì nói chuyện qua điện thoại nên Thục Mây không nhìn thấy nụ cười của anh, nghe anh chỉ đáp lại hai chữ "ừ" như vậy thì có chút bối rối, vội kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

Kể xong, Thục Mây chốt lại một câu, "Là vậy đấy, em không có làm gì hết nha. Anh không được giận đâu đó."

Nghe giọng điệu làm nũng của cô, ánh mắt Trường Phong tràn ngập ý cưng chiều, "Ừ."

Thục Mây còn chưa kịp tỏ thái độ với chữ "ừ" thứ ba của anh, Trường Phong đã nói tiếp, "Anh biết."



Thục Mây bĩu môi, thầm nghĩ, cũng chỉ nhiều hơn có hai chữ. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tâm lại ngọt như ngâm đường. Hai chữ "anh biết" này cũng không khác gì hai chữ "anh tin" cả.

"Chặn anh ta chưa?"

"Em mới chặn rồi."

"Xóa bài chưa?"

"Em xóa hết rồi."

"Ừm, em khoan thoát Facebook."

"Sao thế anh?"

Trường Phong không trả lời, nhưng vài giây sau cô đã thấy có thông báo mới. Cô nhấn vào xem thì thấy Facebook thông báo Trường Phong muốn để tình trạng quan hệ "hẹn hò" với cô. Cô cười khẽ, lập tức chấp nhận.

Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, Thục Mây và Trường Phong đều không quá để ý đến phương diện này vì tài khoản Facebook của hai người rất ít khi đăng bài, phần lớn chỉ để liên lạc hoặc xem tin tức. Chỉ cần người thân bạn bè xung quanh mình đều biết đến đối phương là được. Nhưng hôm nay gặp trường hợp này, anh cảm thấy dù là ở đâu, vẫn nên đánh dấu chủ quyền thì hơn.

"Sau này không được giấu anh mấy chuyện như vậy nữa."

"Em đâu có giấu đâu," Thục Mây vội phản bác.

"Không giấu mà giờ mới kể?" Trường Phong hơi nhướng mày.

"Khụ, tại em không nghĩ anh ta sẽ điên đến mức đăng bài lên tường nhà em..."

"Nếu hắn còn làm phiền em thì nhớ nói cho anh biết."

"Chắc không còn nữa đâu nhỉ? Dù sao cũng chặn hết rồi."

"Hửm?"

"Khụ, em biết rồi."

"Ngoan lắm."

"Hihi, em lúc nào mà chả ngoan."

Trường Phong cũng cười, lòng bàn tay hơi nắm mở, có chút ngưa ngứa.

Lúc này nếu anh đang ở bên cạnh cô thì tốt rồi, có thể dễ dàng xoa đầu cô.

Có nên rước cô về nhà cho tiện không nhỉ?

Ừm, chủ ý này không tồi. Vừa tiện vừa yên tâm.

Cúp điện thoại, Trường Phong vừa suy nghĩ vừa bàn tính, công việc dang dở đều bị anh gạt sang một bên.

Sau khi James phát hiện bản thân đã bị chặn hoàn toàn, anh cũng không quá tức giận. Dù sao chuyện này anh cũng đã lường trước được. Nhìn lịch học của em gái mình ở trong điện thoại, ánh mắt anh lóe lên ý cười.

Người đẹp, chờ anh.

Sáng hôm sau, James dựa vào lịch học mà mình nửa dụ dỗ nửa uy hiếp lấy được từ Mina, chạy đến lớp học của em gái mình chờ sẵn. Trong lúc chờ đợi hết tiết, James chăm chút lại mái tóc và vẻ ngoài của mình để chắc chắn rằng bản thân sẽ xuất hiện trước mặt Thục Mây trong tình trạng hoàn hảo nhất. Trong đầu anh nhớ lại dáng vẻ của cô, lại nghĩ đến những phản ứng cô có thể có khi nhìn thấy anh, trong lòng có chút mong đợi được gặp cô.

Anh không tin bản thân lại không thể theo đuổi được cô.