Sáu người không để tâm đến cái nhìn và lời bàn tán xì xào của mọi người, một đường tiến thẳng đến phía sân khấu, tiến lại gần bàn đầu tiên bên phải lối đi. Ở đầu bàn, ông Vũ và bà Monica đều đã ngồi sẵn, đối diện là vài nhân viên cấp cao của tập đoàn đang ngồi trò chuyện cùng hai người. Vài ly rượu trước mặt bọn họ đều đã được nhân viên rót sẵn rượu vang đỏ hảo hạng.
Trường Phong dắt Thục Mây đi đầu, lại gần chào hỏi ba mẹ anh và những người khác rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh bà Monica. Thục Mây cũng theo anh ngồi xuống bên cạnh. Bốn người phía sau chào hỏi xong xuôi cũng kéo ghế lần lượt ngồi xuống bên cạnh cô. Theo cấp bậc địa vị thì đáng lẽ Triều Dương và Minh Huy không thể ngồi ở bàn này, nhưng ai bảo bọn họ lại quen biết Trường Phong, lại được ông Vũ và bà Monica yêu quý, những người khác cũng không dám nói gì.
Đúng sáu giờ, buổi tiệc bắt đầu.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, nói một lời dài chào hỏi khách mời, lại thêm vài lời tóm tắt tình hình công ty vừa qua, đa phần là những lời chúc mừng tốt đẹp. Sau đó, ông Vũ lại bước lên sân khấu phát biểu vài lời, tuy ngắn gọn nhưng súc tích. Người dẫn chương trình sau đó lại lên tiếp lời, bắt đầu giới thiệu các chương trình âm nhạc giải trí.
Trong lúc ban nhạc vũ công biểu diễn trên sân khấu, nhân viên khách sạn cũng lần lượt mang từng đĩa từng đĩa thức ăn nóng hổi vào. Món ăn được trang trí rất đẹp mắt lại tinh xảo, nhưng một phần không nhiều, chỉ đủ ăn vài miếng. Đổi lại, số lượng món ăn lại rất nhiều, ăn hết một bàn thực đơn tối nay cũng đủ no. Kiểu ăn như vậy, Thục Mây rất thích, vừa được ăn ngon lại được ăn nhiều món.
Sau buổi tiệc đêm cuối năm đó, Thùy Linh ở lại thêm hai ngày mới trở về. Cũng may người Việt Nam chú trọng Tết ta hơn nên cô mới được ba mẹ cho xa nhà ngay đầu năm như vậy. Chuyện tình cảm giữa hai người họ Thục Mây cũng không dò hỏi nhiều, chỉ biết sau đợt này tình cảm của bọn họ dường như lại tiến thêm một bước, thêm phần vững chắc hơn.
Cũng từ sau đợt đùa giỡn đó, Rosetta thật sự nghiêm túc với việc học tiếng Việt. Cô cũng không học đàng hoàng mà chỉ học từ Triều Dương. Sau mấy tháng kết quả cũng khả quan, khi bọn cô nói chuyện, nếu không nói quá nhanh, Rosetta dựa vào mấy từ lõm bõm mình nghe được cũng đủ để đoán được bọn họ đang nói gì.
Từ khi sang năm mới, mọi chuyện của Thục Mây đều rất thuận lợi. Người yêu cũ của bạn trai đi, công việc thực tập càng làm càng quen tay, các mối quan hệ đồng nghiệp và tình cảm cũng rất hòa hợp. Lúc mọi chuyện thuận lợi và tốt đẹp thì thời gian đều trôi rất nhanh, chớp mắt mấy cái đã đến tháng tư, kỳ thực tập một năm của Thục Mây và Rosetta cũng chấm dứt. Các lời nhận xét góp ý ở trong bản báo cáo thực tập phần lớn đều là lời khen, khiến cho hai người vui như mở cờ trong bụng.
Thật ra thì, dù hai người thực sự có biểu hiện tệ, với mối quan hệ cá nhân đó của mỗi người, ai dám cho bọn họ lời chê chứ...
Sau khi kỳ thực tập kết thúc, phải đợi đến tháng chín cô mới vào học lại. Lúc đầu khi biết mình được nghỉ dài ngày, Thục Mây hết sức phấn khởi. Nhưng sau một tháng trôi qua, cô lại dần cảm thấy chán không chịu nổi. Cuối cùng ngày ngày cô đành mặt dày xách máy tính theo Trường Phong đến công ty, ôm máy tính ngồi ở sô pha trong phòng làm việc của anh tự giải trí, lúc đó mới thấy đỡ buồn chán hơn.
Tháng chín đến, kỳ học mới bắt đầu. Thục Mây và Rosetta bắt đầu hoàn thành nốt các môn năm tư. Tâm trạng phấn khởi vì những ngày buồn chán đã kết thúc chưa kéo dài được bao lâu, thì Thục Mây lại gặp phải kiếp nạn hoa đào.
Còn là một hoa đào khó diệt.
Hôm đó, cô đang ngồi trong lớp, nghịch nghịch điện thoại chờ đến giờ học thì một người bạn cùng lớp bỗng chạy lại phía cô.
"Mây, tớ cần đi vệ sinh gấp. Lát nữa nếu anh tớ đến đưa đồ cho tớ thì cậu cầm giúp tớ nhé!"
"Hả? À, ok."
Thục Mây theo bản năng trả lời, đợi đến lúc cô bạn đi xa rồi cô mới nhận ra cô gái đó đã nói gì. Bởi vì hiện tại cô đã lên năm tư, các sinh viên cùng ngành cùng năm với cô tổng cộng chỉ có vài chục người. Sau mấy năm thường xuyên học chung với nhau, mọi người hầu hết đều quen mặt nhau. Cô gái ban nãy mặc dù không thân với cô được như Rosetta, nhưng mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Có lần cô đã vô tình thấy ảnh anh trai của cô ấy, nên lần này cô gái đó mới nhờ cô như vậy.
Thục Mây nghĩ nghĩ, thấy cũng chỉ là nhận hộ đồ mà thôi, nhanh gọn lẹ không đến vài giây là xong, cô cũng không để tâm nhiều. Nếu cô mà biết trước việc này sẽ dẫn đến hàng loạt các rắc rối về sau như vậy, cô nhất định cũng sẽ trốn đi nhà vệ sinh!
Cô gái kia rời đi không bao lâu thì ở ngay cửa lớp có một bóng người xuất hiện. Vì để cho thuận tiện nên lúc nãy cô đã chuyển đến ngồi gần cửa lớp, vì vậy lúc này khi có người xuất hiện cô liền biết ngay. Cô ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, quay sang nhìn người trước mặt.
Người đến là một người con trai, lúc này đang nhìn ngó xung quanh phòng học, có vẻ như đang tìm ai đó. Tuổi tác anh ta chắc tầm ba người Trường Phong, vóc người cao ráo, khuôn mặt điển trai phong lưu, nhưng kiểu đẹp trai này lại không phải là kiểu cô thích. Cảm giác người trước mặt có chút quen quen, trên tay lại cầm một túi giấy, cũng không thấy đeo ba lô, cô đoán chắc đây là anh trai của bạn mình.
Nghĩ vậy, cô liền đứng lên hỏi, "Anh là anh trai của Mina sao?"
James theo chỉ dẫn của em gái mình, đến trước cửa phòng cô học để đưa đồ cho cô. Nhưng khi đến lớp, anh nhìn quanh một phòng lại không thấy em mình đâu, đang định nhắn tin hỏi thì lại thấy một cô gái tiến đến bắt chuyện với mình.
Ánh mắt anh chuyển đến trên người cô gái trước mắt. Ngay tức khắc, đôi mắt anh lập tức sáng rỡ lên như tìm được bảo vật.
Cô gái này, hoàn toàn phù hợp với kiểu mẫu bạn gái lý tưởng trong lòng anh!
Vẻ đẹp mềm mại dịu dàng của châu Á, da trắng hồng, ánh mắt sáng trong lanh lợi, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, cánh môi mềm mại đỏ hồng tự nhiên. Dáng người mảnh khảnh cao gầy, khiến người khác chỉ muốn ôm trong lòng mà bảo vệ. Trên mặt cô không hề có tí đồ trang điểm nào, nhưng anh lại vẫn luôn yêu thích vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên như vậy. Khi cô nói chuyện, từ ánh mắt đến cử chỉ đều tỏa ra khí chất mềm mại thanh nhã mang chút hơi hướng cổ điển, khiến cho tim anh như muốn tan ra.
Thục Mây thấy người trước mặt không trả lời mà cứ nhìn mình chằm chằm, hai mắt còn tỏa sáng như sao thì có chút bối rối, ho khẽ hai tiếng, "Anh ơi?"
"Hả? À... anh là James, anh trai của Mina!"
Bị tiếng cô gọi trở về, James thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nhanh chóng nở nụ cười mà bản thân cho là đẹp trai hòa hoa nhất, tự giới thiệu bản thân.
Thục Mây không nghĩ nhiều về ánh mắt vừa rồi của anh, cũng không bị nụ cười của anh ảnh hưởng, chỉ khẽ gật đầu trả lời, "Mina đi vệ sinh rồi. Cô ấy nhờ em nhận đồ giúp."
"Vậy em cầm lấy rồi đưa nó giúp anh nhé. Cám ơn em!"
James đưa túi giấy ra trước mặt cô. Thục Mây gật đầu, đưa tay ra nhận lấy túi giấy, lời khách sáo còn chưa kịp nói thì đã bị sự đụng chạm đột ngột nơi đầu ngón tay khiến cô giật mình. Cô chuyển mắt đến túi giấy liền thấy không biết làm sao mà hiện tại tay anh ta lại nắm lấy cả nửa bàn tay cô. Cô vội vàng giật tay lại, túi giấy cũng theo thế cầm về.
"Anh không cần phải khách sáo."
Thục Mây hơi lùi ra sau, khách khí trả lời. James thấy cô phản ứng như vậy thì ánh mắt lấp lóe ý cười.
"Dù sao thì em cũng đã giúp Mina, anh thay mặt con bé mời em một bữa cơm xem như là cảm ơn em nhé?"
Thục Mây hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt. Chỉ là nhận đồ giúp thôi, cần gì phải mời một bữa để cám ơn?
Cô lắc đầu từ chối, "Không cần đâu. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Em không cần phải ngại. Hay là chiều nay nhé? Chừng nào em hết lớp?" James không để tâm đến lời từ chối khéo của cô, vẫn dịu dàng hỏi.
Thấy người trước mắt cứ mặt dày không buông, Thục Mây liền không muốn dây dưa thêm nữa, dứt khoát nói, "Không cần. Lát nữa em sẽ đưa đồ cho Mina, anh yên tâm. Em phải vào lớp rồi, tạm biệt."
Dứt lời, cô xoay người đi vào lớp, tiến lại chỗ ngồi cũ của cô. James thấy cô vội vàng bỏ đi như vậy, có chút không tin nổi vậy mà lại có người con gái có thể thoát khỏi mị lực của anh.
"Vậy tên em là gì? Ít nhất cũng để anh..."
"Anh hai, anh vẫn còn ở đây à?"
James quay đầu lại nhìn, phát hiện là cô em gái của mình, liền cười kéo cô lại gần, hỏi nhỏ, "Này, cô gái em nhờ cầm hộ đồ cho em ấy, tên là gì vậy?"
"Mây, sao thế anh?" Mina nghiêng đầu nhìn anh, sau lại nhíu mày hỏi, "Anh không phải là để ý đến cô ấy đó chứ?"
Thấy thái độ của cô như vậy, anh có chút không vui, trách móc, "Thì sao hả? Em biết rõ gu của anh thế nào, lại còn không giới thiệu cô ấy với anh. Em làm em gái như vậy đó hả?"
Mina trợn mắt nhìn anh, "Anh thay bạn gái như thay áo, mỗi cô một kiểu, làm sao em biết đâu là gu của anh?"
"Thì giờ em biết rồi đấy. Mau, đưa anh cách thức liên lạc với cô ấy đi."
"Em không đưa," Mina bĩu môi, đẩy anh ra, "Anh đưa xong đồ rồi thì đi về đi. Em phải vào lớp."
Nghe cô nói vậy, Jame lập tức cầm lấy tay cô kéo lại, xong lại xoay người chặn ngay cửa lớp, "Em không đưa anh không cho em vào."
"Anh bị cái gì đấy!" Mina trợn mắt nhìn anh, lại thấy từ cánh cửa khác giáo sư đã bước vào lớp học, liền vội vàng đẩy anh ra, "Anh mau tránh ra đi, giáo sư lên lớp rồi, em phải vào."
Mặc kệ cô đẩy thế nào, James vẫn không nhúc nhích, chỉ đưa điện thoại mình ra trước mặt cô.
Mina vừa bực vừa vội, liền giật lấy điện thoại của anh, mở app Facebook lên rồi tìm tên của Thục Mây, gửi lời mời kết bạn sang rồi hung hăng đập điện thoại lên trên lòng bàn tay anh, "Em chỉ có Facebook của cô ấy thôi. Giờ anh biến đi! Hừ! Biết vậy không thèm kêu anh đưa đồ! Đồ lăng nhăng!"
Nói xong, lợi dụng lúc James còn đang kiểm tra điện thoại, cô vội vàng lách người qua chui vào lớp học. Đợi đến khi James tiêu hóa hết lời cô nói thì cô đã an vị ngồi trong lớp. Anh cũng không dám ngang nhiên đi phá lớp học, đành ghi sổ lần này trong lòng, thầm nghĩ sẽ trả thù em gái mình sau.
Ánh mắt anh liếc trở lại trên trang Facebook của Thục Mây, khóe môi anh khẽ nhếch lên, hào hứng xoay người rời đi.
Cô gái này, càng ngày càng hợp ý anh nha.