Đêm tối sắp tàn, một tia ánh sáng đầu tiên nơi chân trời sắp từ mặt biển dâng lên, toàn bộ thành phố sắp thức tỉnh giữa ánh mặt trời ấm áp mùa đông.
Ánh sáng trở lại trên khắp mặt đất, mọi người sắp bắt đầu cuộc sống một ngày mới, mà ở trong mắt Phó Uyên Di vẫn là bóng tối quen thuộc.
"Ngươi gần đây thật sự là đối với ta ngày càng thô lỗ." Lâm Cung bay lơ lửng ở trên đầu nàng, hết sức bất mãn mà oán trách.
Phó Uyên Di ngồi trên ghế, quyển sách chữ nổi đang cầm trong tay từ đầu tới cuối cũng không thấy nàng lật giở một trang nào. Từ trước tới nay, mắt nàng mặc dù không thể nhìn thấy sự vật, nhưng lại lộ ra thần thái như có thể thấy rõ tất cả mọi thứ. Nhưng vào giờ phút này, Phó Uyên Di tựa như một cái xác không hồn, thừ người ngồi ở chỗ này.
Lâm Cung nhìn thấy bộ dáng này của nàng cũng sốt ruột: "Ta nói ngươi...... Vì sao không chịu nói rõ với nàng chứ!".
"Nói rõ cái gì?"
"Nói ngươi và Lô Mạn......" Lâm Cung nói được một nửa lại không biết nên nói như thế nào.
"Ta quả thực đã tiếp nhận sự ủy thác của Lô Mạn, âm thầm điều tra nàng, Du tiểu thư không trách sai ta."
"Nhưng ngươi căn bản không có tư tâm muốn hại nàng không phải sao?"
"Không, ta thực sự đã từng thừa dịp nàng hôn mê mà ở trên người nàng tìm kiếm Quang Chúc Tinh của ta, đáng tiếc không tìm được. Ngươi đoán xem nếu lúc đó ta tìm được Quang Chúc Tinh, có thể trực tiếp lấy nó đi hay không? Du Hân Niệm sau khi bị lấy đi thứ đó sẽ biến thành cái dạng gì?" Phó Uyên Di nói, "Ngay từ đầu ta tiếp cận nàng chính là có mục đích riêng. Ta phải nói như thế nào đây? Nói ta cho dù không phải vì sự ủy thác của Lô Mạn, cũng là vì muốn lấy lại ánh mắt của ta? Ta không muốn bịa ra bất cứ lời nói dối nào để lừa gạt nàng."
Lâm Cung liếc mắt xem thường, thở dài: "Lo nghĩ nhiều như vậy quan trọng lắm sao? Quan trọng nhất không phải là hai người có thể ở cùng nhau sao? Thời gian chỉ còn có mấy tháng nữa thôi mà còn mâu thuẫn giận hờn nhau đến mức này. Quên đi...... Nói với ngươi ngươi cũng sẽ không nghe ta. Vậy bây giờ phải làm như thế nào? Chẳng lẽ muốn tùy ý Du Hân Niệm tiếp tục làm chuyện ác sao?".
"Ta không có cách nào tự tay bắt nàng, ta làm không được."
"Uyên Di, ngươi ngốc a, nếu ngươi không động thủ, nhất định sẽ có người khác động thủ. Cleaner cũng được, Minh cảnh cũng được, thậm chí là Minh Vương! Ngươi muốn như vậy sao?"
Lâm Cung nói không phải không có lý, một ít pháp lực mà Phó Uyên Di đã lén truyền cho nàng ấy cũng ức chế không được bao lâu. Một khi nàng ấy thật sự bắt đầu báo thù, oán khí tuyệt đối sẽ áp đảo nuốt chửng cả pháp lực của nàng. Đến lúc đó Du Hân Niệm sẽ thật sự biến thành ác quỷ không còn chút nhân tính nào, chỉ biết báo thù.
Thật sự phải động thủ sao?
Tiếng chuông cửa dưới lầu cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, nàng đi ra nghe ngóng động tĩnh bên dưới.
Lâm Trạch Bạch mở cửa, thấy người tới là Lưu Đình.
"Lưu Đình a, nghe nói trước đó ngươi bị trọng thương, đã khá hơn chút nào chưa!" Lâm Trạch Bạch rất nhiệt tình mà hỏi thăm, nhưng lại đổi lấy ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Đình:
"Phó Uyên Di đâu?"
"Nàng ở trên lầu, ngươi vào đi, để ta đi gọi nàng!"
"Không cần." Tay chân đã được nối liền lại thật tốt, Lưu Đình cầm trong tay một cuộn tranh chữ, nói, "Ngươi gọi nàng xuống đi, ta giao món đồ này xong sẽ đi ngay."
"Đi vội như vậy a? Không ngồi lại tâm sự một chút sao...... Đại bảo bối! Đại...... Ai, ngươi đâu rồi? Lưu Đình đến tìm ngươi."
Phó Uyên Di đi thang máy xuống lầu, bước tới cửa, Lưu Đình đem đồ vật giao cho nàng: "Tỷ tỷ của ta đưa cho ngươi." Nói xong liền đi.
Phó Uyên Di cầm cuộn tranh trong tay, Lâm Trạch Bạch ở phía sau cằn nhằn: "Ôi chao cô nàng này thật là lạnh lùng."
Phó Uyên Di cầm cuộn tranh trở lại phòng sách, mở ra, hỏi Lâm Cung: "Trên này viết cái gì?".
Lâm Cung nhìn xong rồi nói: "Bốn chữ, 'Phù cưu tai ương'. Ngươi nói xem người bạn thuở nhỏ này của ngươi là có tâm tư gì vậy, biết rõ ngươi nhìn không thấy lại còn đưa cho ngươi tranh chữ......" Lâm Cung nói đến một nửa thì chợt hiểu ra, "Thì ra là tới mỉa mai ngươi, tai họa rõ ràng ở ngay trước mắt, ngươi còn giả vờ không thấy."
Liễu Khôn Nghi đã từng nhắc nhở Phó Uyên Di, Du Hân Niệm chính là tai ương nhắm thẳng vào nàng, được gọi là phù cưu.
Phù cưu điểu là một tộc điểu hiếm thấy thuộc Yêu giới, chúng có bộ lông cực đẹp, thanh âm vang dội, pháp lực cao cường, sau khi hóa thành hình người thì vừa có âm vừa có dương, xinh đẹp mê người, công phu trên giường lại càng đạt tới đỉnh điểm, là đối tượng để song tu được các đại danh môn vọng tộc trong toàn bộ Yêu giới tranh đoạt nhiều nhất. Ai cũng không thể ngờ được rằng phù cưu điểu trông vẻ ngoài mỹ mạo vô song, nhưng lại vô cùng trí mạng. Bộ phận song tu của chúng ẩn chứa kịch độc, bất cứ ai cùng chúng song tu, chúng sẽ chiếm lấy yêu lực của đối phương để cho chính mình sử dụng, còn người trúng độc thì trong vòng bảy ngày sẽ phải bỏ mạng oan uổng, hóa thành một bãi nước đặc.
Mặc dù ác danh của phù cưu điểu đã lan truyền khắp bên ngoài, nhưng vẫn có rất nhiều loài yêu thèm muốn sắc đẹp của chúng cùng với cảnh tượng huyền ảo tựa như hoa trong gương trăng trong nước, vì thế mà kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên tất cả đều không sợ chết. Và danh tiếng của tộc phù cưu khiến cho người ta vừa yêu vừa hận cứ như vậy mà lan truyền đi.
Cái được gọi là phù cưu tai ương, chính là mối hiểm họa đối với tính mạng của Phó Uyên Di, mà con phù cưu điểu xinh đẹp lại có độc kia đang bắt đầu vỗ cánh, chờ đợi Phó Uyên Di tiến đến.
Phó Uyên Di nâng bức tranh chữ lên, đem bốn chữ lớn kia cuộn lại.
Lâm Cung nói: "Ngươi đây là thật sự muốn coi như nhìn không thấy sao?".
"Coi như nhìn không thấy?" Phó Uyên Di tới gần Lâm Cung, hai ngón tay khép lại chỉ vào khóe mắt bên trái của mình, bỗng nhiên cười đến thực mê người.
"Ngươi quên rồi sao, ta vẫn luôn bị mù."
......
Mặc dù Du Nhâm Tuyết cùng Du Nhiên Đông liên thủ tung một đòn ra oai phủ đầu với Lô Mạn, Lô Mạn vẫn duy trì bình tĩnh trước sau như một, hoàn toàn không bị bọn họ làm xáo trộn địa thế. Nàng kiên quyết nhúng tay vào hạng mục Tam Môn Quốc Tế, lấy danh nghĩa hội đồng quản trị để cho Du Nhiên Đông làm phụ tá của nàng, tất cả đều nghe theo chỉ đạo của nàng. Đối với hội đồng quản trị, Lô Mạn lặp lại lần nữa, nàng cũng không phải là không tín nhiệm con trai của Du gia, nhưng mà hạng mục này có tính chất rất quan trọng, nàng sợ Du Nhiên Đông tuổi còn trẻ, sẽ phạm phải sai lầm lần nữa gây ra tổn thất cho tập đoàn, đồng thời cũng sẽ tạo thành đả kích đối với sự tự tin của Du Nhiên Đông.
"Cho nên ta sẽ dốc hết toàn lực giám sát, trợ giúp cho em họ, không để cho mọi người lo lắng và thất vọng."
Du Nhâm Tuyết không phản đối.
Nàng dựa theo sự bố trí của Vương Phương mạnh mẽ đánh ra chiêu bài thân tình, thu hoạch được khá lớn. Chỉ tiếc còn chưa kịp đắc ý, Lô Mạn liền gậy ông đập lưng ông, hai tiếng "em họ" này cũng thực châm chọc.
Đáng lẽ Du gia các nàng chính là tung chiêu hiểm, tiền trảm hậu tấu mà thu mua Tam Môn Quốc Tế, hội đồng quản trị tuy rằng chưa hề nói cái gì, nhưng trong lòng cũng bị treo lơ lửng, thậm chí còn có loại cảm giác khó chịu khi bị qua mặt.
Lô Mạn đột nhiên xoay người phản kích, một bước này khiến cho các vị trưởng bối trong lòng đang khó chịu lập tức đứng về phía nàng, gần như không ai lên tiếng nói một chữ "Không", đều tỏ vẻ ủng hộ.
"Nhiên Đông dù sao tuổi vẫn còn trẻ a, có Lô Mạn giám sát cũng là một chuyện tốt."
Du Nhiên Đông tức giận đến mức mặt méo xệch, chạy tới tìm Du Nhâm Tuyết khóc lóc: "Sao có thể như vậy a! Lô Mạn cũng thật phiền phức, đúng là âm hồn bất tán bám mãi không dứt mà...... Ai ai, ngươi nói chúng ta nên phản kích như thế nào đây a?".
Du Nhâm Tuyết đưa lưng về phía hắn không nói gì.
"Hê? Du Nhâm Tuyết, ngươi sao không lên tiếng? Hử? Nè nè nè?"
Du Nhâm Tuyết bước đi, không để ý tới hắn.
Du Nhiên Đông hai tay chống hông, đứng tại chỗ tặc lưỡi một hồi lâu.
Lô Mạn lại một lần nữa nắm trong tay toàn cục của tập đoàn, nhưng trên mặt nàng vẫn không có lấy một nụ cười.
Từ trong phòng họp đi ra, suốt chặng đường đều cúi đầu nói nhỏ gì đó với thư ký. Thư ký ôm văn kiện trong tay cả một đường phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp bước chân của Lô Mạn.
"Cứ vậy đi." Lô Mạn nói xong liền lên xe, thư ký cảm thấy may mắn là mình có mang theo bút ghi âm, ghi lại toàn bộ những lời dặn dò của Lô Mạn, bằng không nàng thật đúng là không nhớ hết được những lời nói như vũ bão không mang theo dấu chấm câu kia của Lô Mạn.
Lô Mạn lái xe chậm rãi ra khỏi tầng hầm, kết thúc một ngày làm việc, lúc này nàng thật có chút mỏi mệt.
Hôm nay là sinh nhật của Tương Tranh Thanh.
Trước khi vào họp Tương Tranh Thanh đã gọi điện thoại cho nàng, nàng đang bận nên không tiếp được, sau đó Tương Tranh Thanh lại gửi tin nhắn tới, nói 7 giờ tối, ở nhà chờ nàng, cùng nhau ăn mừng sinh nhật.
Họp xong cũng đã là 7 giờ 40, Lô Mạn mới thấy tin nhắn này.
"Xin lỗi, ta vừa mới họp xong, bây giờ sẽ chạy qua." Lô Mạn gửi lại tin nhắn thoại.
Tương Tranh Thanh không hồi đáp, không biết có phải là đang tức giận hay không.
Phía trước có vài chiếc xe đang xếp hàng chạy ra khỏi gara, di chuyển chậm chạp. Lô Mạn dừng xe lại, trầm lặng trong chốc lát, đưa mắt nhìn túi gấm trừ tà mà Thân phu nhân đã tặng được treo ở phía sau kính chiếu hậu.
Nàng thực sự không tin quỷ thần, nhưng Thân phu nhân và Bạch Văn có giao tình cực kỳ tốt, cả ngày cứ đến nhà nàng biếu tặng đủ loại đồ vật trừ tà, túi gấm này chính là Bạch Văn ra chút sức ép buộc nàng treo lên.
Lô Mạn lấy túi gấm xuống, từ một đống lá bùa bên trong lấy ra một chiếc nhẫn.
Đây là Plan C của nàng.
Đã nhiều năm như vậy trôi đi, chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng ngời như trước, thời gian dường như không hề lưu lại bất kỳ dấu tích nào ở nó.
Nhớ lại buổi tiệc sinh nhật hoang đàng hơn năm năm trước kia, Lô Mạn đem nhẫn kim cương nắm trong tay, nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi.
Nàng đem nhẫn kim cương bỏ vào trong túi xách tay của mình, lại từ trong túi xách lấy ra một chiếc nhẫn ngọc bích. Chiếc nhẫn này chính là cùng một cặp với chiếc mà Tương Tranh Thanh đang đeo, mẹ nàng đưa cho nàng cũng đã được nửa năm, nàng vẫn chưa đeo. Tương Tranh Thanh biết, cho tới bây giờ cũng chưa hề nói gì.
"Như ngươi biết, hơn năm năm trước, nàng đã chết."
Đeo chiếc nhẫn ngọc bích vào, tay nắm chặt vô lăng, xuyên qua đường hầm nhỏ hẹp tối tăm, nàng chạy hướng lên mặt đất, khung cảnh rực rỡ ánh đèn.
Xe rẽ ngoặt đang muốn chạy lên đại lộ, bỗng nhiên thấy Tương Tranh Thanh đang đứng ở ven đường, hướng về phía gara nhìn xung quanh.
"Sao ngươi lại tới đây?" Lô Mạn dừng xe lại hỏi.
"Vừa nhìn thấy tin nhắn trả lời của ngươi." Tương Tranh Thanh cất điện thoại di động vào trong túi xách, bước lên xe ngồi vào ghế lái phụ, "Thấy ngươi không trả lời tin nhắn của ta là biết ngay ngươi lại bận họp rồi, không biết lúc nào thì ngươi sẽ chạy đến, ta mới tự mình đến đây. Này!" Nàng lấy từ trong túi xách ra một hộp bánh nho nhỏ, bên trong chính là bánh sinh nhật của nàng, "Còn không mau chúc ta sinh nhật vui vẻ đi!".
Lô Mạn nhìn vẻ tươi cười của Tương Tranh Thanh, nhất thời có chút ngẩn người, sau đó rất nhanh liền trấn định lại. Nàng nâng khuôn mặt Tương Tranh Thanh, hôn lên môi nàng ấy, ôn nhu nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Tương Tranh Thanh phát hiện nàng đang đeo chiếc nhẫn ngọc bích, trong nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt liền rơi xuống.
"Xin lỗi, ta chưa kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho ngươi, ừm...... Dạo gần đây bận quá......"
"Không sao, ta hiểu mà." Tương Tranh Thanh âm thầm khụt khịt mũi, "Có tặng quà hay không, một chút cũng không quan trọng. Huống hồ ngươi đã cho ta món quà tốt nhất rồi......"
Lô Mạn lái xe đến tiệm hoa ở gần công ty, mua một bó hoa hồng đỏ, tặng cho nàng.
Tương Tranh Thanh nhận lấy bó hoa hồng đỏ, không thể không nhớ lại trước kia Lô Mạn luôn cầm trong tay hoa hồng trắng. Màu trắng là màu Du Hân Niệm thích nhất, Lô Mạn và màu trắng cũng vô cùng hòa hợp......
Không được!
Tương Tranh Thanh lắc lắc đầu, không được nghĩ đến những chuyện đã qua nữa. Nàng hiện tại rất hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Ai mà không có quá khứ cơ chứ?
Tương Tranh Thanh ôm hoa, ở trong xe cùng Lô Mạn ôm hôn, Lô Mạn bỗng nhiên khẽ run lên, lùi người lại.
"Làm sao vậy?" Tương Tranh Thanh hỏi.
"Không sao, bị đâm một chút." Lô Mạn nhìn ngón tay đang chảy máu, quái lạ, rõ ràng đã bảo nhân viên tiệm hoa tước sạch gai rồi mà, vì sao vẫn còn.
"Ai nha, chảy máu rồi!" Tương Tranh Thanh hết sức hoảng hốt kéo lấy ngón tay nàng, lập tức lấy ra từ trong túi xách một miếng băng cá nhân dán lên miệng vết thương của nàng, "Đều là tại ta...... Được rồi, ta không lộn xộn nữa."
Lô Mạn cười nói: "Đã nói là không sao mà. Chúng ta trở về thôi."
"Ừm!"
Xe của Lô Mạn chạy đi, một chiếc xe Toyota lén lút bám theo phía sau nàng, đem toàn bộ cảnh tượng vừa rồi thu vào trong đáy mắt.
Du Hân Niệm nhìn đôi mắt đáng sợ của mình bên trong kính chiếu hậu, nhưng lại cảm thấy rất dễ chịu rất thỏa mãn.
Trăng tròn hiếm thấy nhô cao, đúng là thời điểm rất tốt để đổ máu.
Xe của Lô Mạn chạy vào đường cao tốc, Du Hân Niệm theo sát phía sau.
Tốc độ xe lên đến 80, 90, 100......
Du Hân Niệm tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào đuôi xe của Lô Mạn, hắc khí từ trong chiếc xe Toyota nhẹ nhàng bay ra, giống như một cánh tay vô hình, chậm rãi vươn ra hướng tới chiếc xe Bentley.
Túm được rồi.
Trò hay bắt đầu. . truyện tiên hiệp hay
Du Hân Niệm nghiến chặt răng, quỷ khí chui vào dưới gầm xe của Lô Mạn, Lô Mạn và Tương Tranh Thanh bỗng nhiên cảm giác chiếc xe đang tách khỏi mặt đất, còn chưa kịp hoảng loạn, một nguồn sức mạnh thật lớn đột ngột dâng lên, hất tung chiếc xe của các nàng bay lên không trung!
Chiếc xe Bentley xoay một vòng giữa không trung, nặng nề lật úp lại nện xuống mặt đất, tiếp tục trượt về phía trước. Tất cả những chiếc xe phía sau khẩn cấp thắng lại cũng đã không kịp, trực tiếp đụng vào!
Chỉ trong chốc lát con đường cao tốc đã trở nên hỗn loạn, bảy tám chiếc xe ngổn ngang đâm sầm vào nhau, một chiếc xe tải lớn sắp chạy tới nghiền nát, người tài xế gần như muốn giật đứt tay lái mới có thể xoay ngang đầu xe, dừng lại kịp lúc.
"Chuyện gì vậy a! Có biết lái xe không vậy!" Chủ của những chiếc xe bị tông vào đuôi đều bước xuống xe, vừa đi tới vừa mắng chửi.
"Không đúng...... Ta thấy chiếc Bentley đó đang chạy rất ổn định lại đột nhiên bay lên......"
"Thật hay giả vậy? Người bên trong đâu rồi?"
Lô Mạn cùng Tương Tranh Thanh bị treo ngược ở trong xe, trên trán của Tương Tranh Thanh chảy máu không ngừng, nàng đã bất tỉnh nhân sự, chân của Lô Mạn bị mắc kẹt lại, đang cố dùng hết sức lực để rút ra.
"Tranh Thanh...... Tranh Thanh!" Lô Mạn dùng sức lay gọi Tương Tranh Thanh, Tương Tranh Thanh lại không có phản ứng.
Có người chạy tới, thấy trong xe có người còn tỉnh, lập tức đập vỡ cửa kính xe, túm lấy Lô Mạn kéo nàng ra ngoài. Lô Mạn cố chịu đau dùng sức đạp một phát, mượn sức thuận lợi thoát ra khỏi xe, nàng nhanh chóng chạy qua phía cửa xe bên kia muốn kéo Tương Tranh Thanh ra ngoài.
"Chảy xăng! Chảy xăng!" Có người nhắc nhở, "Chạy nhanh đi! Nó sẽ nổ đó!".
Lô Mạn sốt ruột, hét lớn tên Tương Tranh Thanh, dùng sức lay động thân thể nàng. Tương Tranh Thanh yếu ớt mở mắt nhìn nàng, có chút sợ hãi.
Lô Mạn không để ý đến cái chân đang chảy máu, nàng muốn kéo Tương Tranh Thanh ra lại phát hiện hai đùi của nàng ấy đều đã bị kẹt lại, đai an toàn cũng siết chặt ở trên người nàng ấy.
"Oành" một tiếng, một ngọn lửa bốc lên, người đến hỗ trợ sợ tới mức trốn về phía sau, gào to với Lô Mạn:
"Chạy mau đi! Bằng không sẽ nổ chết ngươi!"
"Lô Mạn!" Tương Tranh Thanh cũng nôn nóng, nàng dùng sức giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không rút chân ra được, đai an toàn lại càng kéo không ra. Nàng đẩy Lô Mạn ra, hô, "Ngươi chạy đi!".
Lô Mạn bị nàng đẩy ngã trên mặt đất, sức nóng của ngọn lửa đốt bỏng cánh tay nàng, trong nháy mắt mồ hôi tuôn chảy như mưa.
Nàng thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, hai mắt trở nên đỏ bừng, ngây người mất hai giây sau đó lập tức đứng dậy, nửa thân mình chui vào trong xe gắt gao ôm lấy Tương Tranh Thanh, dùng hết sức túm lấy dây đai an toàn.
"Ngươi chạy đi a –!" Tương Tranh Thanh gào khóc thật to, dùng sức đẩy Lô Mạn, lửa cháy càng lúc càng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lô Mạn vẫn không đi, càng ôm chặt hơn nữa thân thể run rẩy của Tương Tranh Thanh.
"Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây." Lô Mạn rơi nước mắt, nở nụ cười.
Nàng lau đi vết máu trên trán Tương Tranh Thanh, kiên định nói, "Ta sẽ không để cho ngươi có chuyện, tuyệt đối sẽ không."