Chuyện Ta Không Biết

Chương 113




Du Hân Niệm không quay trở về văn phòng của Phó Uyên Di, nàng lái xe loanh quanh trong thành phố. Không biết đích đến là ở đâu, không biết mệt mỏi, không biết ngủ nghỉ. Mãi cho đến lúc xe hết xăng, nàng mới tùy tiện tìm đến một khách sạn ven đường, giống như dã quỷ mất hồn loạng choạng lảo đảo đi lên lầu. Đi vào căn phòng chỉ có một mình nàng, thần kinh căng thẳng khóa cửa một vòng rồi lại một vòng, rốt cuộc ngã vào trên giường.

Nàng không thích mùi lạ, không thích giường lạ, nhưng căn bệnh ưa sạch sẽ của nàng không biết từ khi nào đã vô thức được chữa hết.

Cho dù cầu kỳ kén chọn thì có thể như thế nào được chứ, thế giới này sẽ không vì sự bất hạnh của một người mà xoay chuyển ngược lại.

Nàng bất hạnh sao? Du Hân Niệm không chấp nhận đem hai chữ này đặt ở trên người của chính mình.

Nhưng giờ này khắc này, nàng để tay lên ngực tự hỏi, bản thân mình ngoại trừ bất hạnh thì còn có cái gì.

Trở lại nhân gian chính là một sai lầm.

Nàng đã từng cho rằng bản thân mình có thể một tay nắm giữ thế giới này, cho tới hôm nay nàng mới phát hiện hóa ra chính là thế giới này nắm giữ nàng trong lòng bàn tay mà đùa bỡn.

Không thể tiếp tục tiến về phía trước, không thể tiếp tục hô hấp, cũng không muốn tiếp tục đối mặt với cái thế giới luôn luôn có một bộ mặt khác này. Du Hân Niệm nhắm mắt lại, để cho nước mắt lặng lẽ thấm ướt lớp đệm chăn cáu bẩn.

Nàng hi vọng chính mình sẽ không tỉnh lại nữa.

......

Mặt trời lên rồi lại lặn, trăng sáng treo trong đêm.

Phó Uyên Di ngồi trong phòng sách trên lầu thật lâu, tách cà phê trong tay cũng đã lạnh ngắt. Nàng kéo mở bức màn ra, đối mặt với biển cả.

Lâm Cung không biết từ lúc nào đã nhẹ nhàng bay ra khỏi thân thể nàng, hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?".

Phó Uyên Di nói: "Ngươi biết là ta cái gì cũng nhìn không thấy mà."

"Có nhiều lúc ta cảm thấy ngươi cái gì cũng nhìn thấy. Thế giới này không có ai nhìn thấu được rõ ràng hơn so với ngươi."

Phó Uyên Di cười cười, không khí chung quanh đều là lạnh lẽo.

"Ta cũng luôn cho là như vậy, đáng tiếc đều là tự an ủi chính mình. Ta nhìn không rõ."

Lâm Cung vẫn lặng lẽ ở bên cạnh nàng. Tuy rằng không biết Phó Uyên Di vì sao tâm tình lại không tốt, nhưng nàng hiện tại quả thực là không giống với khi trấn tĩnh bình thường cho lắm.

Bởi vì Du Hân Niệm không trở về? Đúng vậy, Du Hân Niệm đi đâu rồi?

Lâm Cung đang muốn mở miệng, Phó Uyên Di liền nói: "Ta cũng không biết, đừng hỏi ta."

"......" Tâm linh tương thông kiểu này thực không tốt lắm, hoàn toàn không có chút riêng tư nào hết.

Lâm Cung duỗi thẳng tay chân ra, nhìn thấy chính mình đã khôi phục thành bộ dáng thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, cảm giác có chút mỏi mệt.

"Ngươi có muốn tìm nàng không? Chỉ cần ta triệu hồi một tiếng, đám tiểu quỷ sẽ lập tức có thể xác định được vị trí của nàng."

"Không cần." Phó Uyên Di nói, "Nàng không muốn trở về dĩ nhiên có lý do của nàng, đừng miễn cưỡng nàng."

Lâm Cung trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Ngươi lúc nào cũng suy nghĩ cho nàng, nhưng có ai suy nghĩ cho ngươi? Quang Chúc Tinh của ngươi bị cướp đi càng lâu, cơ hội khôi phục thị lực lại càng mong manh. Nhân thế mịt mờ chỉ có trên người Du Hân Niệm mới có khí tức của Phương Trúc Ác Anh năm xưa đã cướp đi Quang Chúc Tinh của ngươi, ngươi đều hiểu rõ, nhưng cho đến bây giờ ngươi cũng không thể hạ quyết tâm lục soát thật kỹ một phen. Ngươi đừng nhất thời xử trí theo cảm tính mà làm chậm trễ cả một đời của ngươi."

Phó Uyên Di vẫn không nói gì.

Lâm Cung biết Phó Uyên Di ngay từ đầu vì sao lại nắm chặt lấy Du Hân Niệm không buông, chính là vì một tia khí tức còn sót lại này. Nhưng Phó Uyên Di lại là một người quá mức thận trọng, không muốn chỉ căn cứ vào một tia khí tức ít ỏi coi như là bằng chứng, mà đi hãm hại một người có khả năng là vô tội.

Vì thế cho đến bây giờ, nàng vẫn như trước sống trong bóng tối.

"Quên đi, ta không muốn nói nữa."

Nói chuyện cùng Phó Uyên Di thật khó, lúc nàng ấy muốn nói thì mở mồm muốn ngăn cũng ngăn không được, lúc nàng ấy không muốn nói thì dù có cạy miệng như thế nào cũng vô ích. Lúc này nàng lại bắt đầu vô cùng hoài niệm Ngọc Chi dễ bắt nạt.

Nhắc Ngọc Chi mới nhớ, người này đã chạy đi đâu rồi? Mấy ngày rồi không thấy bóng dáng.

Những người này a, cả một đám, một lời bất hòa liền chơi trò mất tích.

......

Du Nhâm Tuyết gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Vương Phương, vẫn chưa nhận được hồi âm.

Hội đồng quản trị đã bỏ phiếu thông qua đề án thu mua cổ phần của Tam Môn Quốc Tế, tỉ lệ cổ phần trong tay Du Nhiên Đông và Du Nhâm Tuyết đã vượt lên trên Lô Mạn.

Chuyện này đều được đưa lên đầu đề của các tờ báo lớn về kinh tế tài chính, trên internet thì càng bàn luận sôi nổi hơn. Nói hai nhà Lô - Du nín nhịn lâu như vậy rốt cuộc cũng đã trở mặt, mà Lô Mạn với tư cách là CEO cho đến bây giờ cũng chưa có lời đáp trả nào về việc này, không biết Lô Thành Trung mấy năm nay lui về ở ẩn sắp tới có ra mặt hay không.

Lô Thành Trung đương nhiên biết chuyện này, ông biết được chuyện này khi đang ở trên bàn ăn sáng, buông ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô con gái đang ngồi đối diện mình.

"Tiểu Mạn." Lô Thành Trung chẳng qua chỉ gọi nàng một tiếng, Lô Mạn liền nói:

"Ta đã biết, ta sẽ tự xử lý thật tốt."

Lô Thành Trung thấy Bạch Văn không có mặt, lén hỏi Lô Mạn: "Ta cũng rất hiếu kỳ, ngươi vì sao lại gây khó dễ cho hai đứa nhỏ kia? Ngươi là chị lớn, cũng nên nhượng bộ em mình, bằng không mẹ ngươi lại nói ta không khuyên can ngươi."

"Thế nào lại có nhiều cái vì sao như vậy." Lô Mạn bình tĩnh ghim cuộn miếng thịt xông khói, "Người có đầu óc tinh tường sẽ luôn biết được đáp án, người có đầu óc không tinh tường thì có bày ra sự thật trước mặt hắn hắn nhìn cũng không hiểu."

Lô Mạn nói xong liền đứng lên bước đi, Lô Thành Trung bỗng chốc hiểu ra, cảm giác vừa bị con gái mình chế nhạo một trận.

"Đây là con gái nhà ai vậy a?" Lô Thành Trung ca thán.

Du Nhâm Tuyết liên tục nhìn điện thoại, vẫn đang đợi Vương Phương trả lời lại.

Mà linh hồn đang say ngủ ở bên trong thân thể Vương Phương đã tỉnh dậy.

Nàng là bị cơn đói bụng đánh thức.

Lúc tỉnh lại đối mặt với căn phòng tối om xa lạ, chỉ nghe được tiếng kêu cồn cào trong bụng mình.

Du Hân Niệm dở khóc dở cười, Vương Phương a Vương Phương...... Bất kể thời điểm nào tâm tình gì, ăn uống vẫn luôn quan trọng nhất sao?

Nàng rửa mặt xong thì đi xuống lầu, đi vào nhà hàng của khách sạn muốn lấp đầy cái dạ dày cho Vương Phương, nhưng nhìn thực đơn lại chẳng có khẩu vị ăn uống gì.

Trong lúc đang ngẩn người, một người phụ nữ trung niên ở bàn kế bên nãy giờ vẫn trộm nhìn nàng đột nhiên tiến đến, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có phải là...... bạn chung đội của Khương Cầm?".

Khương Cầm?

Du Hân Niệm ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phụ nữ trước mắt thần sắc rạng rỡ quần áo tươm tất này tựa hồ có chút quen mặt, nhưng nhất thời nhớ không nổi bà ấy là ai.

"Thật đúng là ngươi, ngươi sao lại ngồi ở chỗ này một mình vậy?" Người phụ nữ kia ngồi xuống đối diện nàng, "Bất quá có thể gặp lại được ngươi thật tốt, vẫn luôn muốn nói với ngươi một lời cảm ơn."

Du Hân Niệm nhìn người trước mắt, trí nhớ ở trong đầu đang tra tìm thân phận của đối phương, bỗng nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là mẹ của Khương Cầm sao?

Đúng thật là bà ấy, chẳng qua là so với hai tháng trước thì hoàn toàn khác biệt. Trong trí nhớ của nàng, mẹ của Khương Cầm sống trong một khu nhà cũ nát bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện tà quái, bộ dáng già nua suy nhược, khô héo nhăn nheo, so với bộ dáng tươi tắn quyến rũ rất có khí chất hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau.

Mẹ Khương phỏng chừng cũng phát hiện thấy đối phương nhìn mình có chút kinh ngạc, ngượng ngùng nói: "Ta...... tìm được một người bạn đời." Bà quay đầu lại mỉm cười với một người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh, Du Hân Niệm đưa mắt nhìn sang, người đàn ông kia tuổi rất lớn, đầu đầy tóc bạc, lưng có hơi còng, nhưng ăn mặc gọn gàng chỉnh chu, cười rộ lên giống y hệt như bà ấy.

"Tất cả đều phải cảm ơn ngươi."

"Cảm ơn ta?"

"Đúng vậy...... Ta vẫn không quên được ngươi từng nói với ta, mạng của ta là do con gái ta đổi lấy, ta không nên tiếp tục phí phạm thời gian, ta cần phải sống thật tốt. Như thế mới không phụ lòng con gái ta. Luôn muốn chính miệng nói với ngươi một câu cảm ơn, nếu không nhờ ngươi thì ta có lẽ vẫn còn đang sống trong bóng tối." Mẹ Khương có chút xấu hổ nói, "Thật sự vô cùng cảm ơn ngươi, ngươi mắng cho ta tỉnh, ta mới có thể có được cuộc sống hạnh phúc hiện tại. Hi vọng ngươi cũng hạnh phúc."

Hạnh phúc sao?

Hạnh phúc là cái gì, có một số người có thể tiếp tục sống sót cũng đã rất hạnh phúc, có một số người lại cần có cuộc sống cơm no áo ấm nở mày nở mặt mới cảm thấy hạnh phúc, mà càng có nhiều người hơn nữa do trình độ học thức khác biệt, đối với hai chữ "Hạnh phúc" này cũng không có khái niệm, bọn họ chẳng qua chỉ là lặp đi lặp lại một ngày lại một ngày trong cuộc đời, mãi cho tới khi đi đến điểm dừng cuối cùng, hóa thành một nắm tro cốt, mà tên của bọn họ một trăm năm sau sẽ không có bất kỳ kẻ nào nhớ rõ.

Bọn họ tựa như chưa từng sinh sống trên thế giới này.

Du Hân Niệm không biết nàng đã làm thế nào để đi ra khỏi khách sạn, nghiêng ngả lảo đảo mà đi ở trên đường.

Đèn hoa rực rỡ mới lên, biển người cuồn cuộn, những tòa cao ốc san sát nhau. Bọn họ đều đang vội vàng chạy về nhà của chính mình, mà trong những tòa nhà trùng trùng điệp điệp này đều có những không gian nhỏ như vậy, hoàn toàn thuộc về một người, hoặc là một gia đình.

Bọn họ có quá khứ, có tương lai, bọn họ rõ ràng vẫn đang sống.

Còn Du Hân Niệm nàng, không có nhà, không có tương lai, thứ nàng có chỉ là quá khứ tràn ngập dối trá.

Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua tấm bảng quảng cáo được treo trên cao, trên bảng quảng cáo là một nữ ngôi sao vô cùng xinh đẹp, trên tay đeo nhẫn kim cương, cười đến mức yêu kiều lộng lẫy. Một đôi tình nhân trẻ tuổi đứng bên dưới bảng quảng cáo cùng nhau ngẩng đầu nhìn, bọn họ ăn mặc giản dị, trên lưng đều đeo balô Nike kiểu dáng giống hệt nhau. Cô gái lôi kéo tay bạn trai mình, làm nũng nói: "Khi nào thì ngươi mới mua nhẫn kim cương cho ta a?".

"Nhẫn kim cương? Nhẫn kim cương thì ta mua không nổi nha, một tháng ta kiếm được chẳng có bao nhiêu." Chàng trai cố ý nói.

"Hơ? Sao cũng được, vậy thì khỏi kết hôn!" Cô gái bỗng chốc thả tay hắn ra, chàng trai lập tức cười hì hì bám theo, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp, đưa tới trước mặt cô gái:

"Mở ra nhìn xem."

Cô gái kinh ngạc: "Ngươi...... Sẽ không thật sự......"

Chàng trai mở chiếc hộp ra, quỳ một chân xuống: "Ta bây giờ vẫn chưa có tiền mua chiếc nhẫn kim cương mà ngươi thích nhất, đây là chiếc nhẫn xinh đẹp quý giá nhất nằm trong khả năng cho phép của ta. Gả cho ta nhé, sau này ta sẽ nỗ lực hơn nữa, cho ngươi một cuộc sống hạnh phúc."

Người đi đường đều dừng chân vui cười reo hò: "Gả cho hắn, gả cho hắn, gả cho hắn!".

Cô gái ôm mặt không thể tin được, nước mắt tuôn rơi.

Hạnh phúc? Du Hân Niệm cười lạnh, cảnh tượng dường như rất quen thuộc này thật sự là rất chướng mắt.

Nàng nhìn tấm bảng quảng cáo — nếu như tấm bảng quảng cáo này rơi xuống đè chết bọn họ, vậy thì sẽ không có cái được gọi là hạnh phúc nữa đúng không?

Hắc khí trong mắt nàng chợt dâng lên, bảng quảng cáo bắt đầu lạch cạch rung lắc.

Đôi tình nhân trẻ đang ôm nhau khóc, bỗng nhiên bên cạnh có người hô to: "Mau tránh ra! Bảng quảng cáo sắp rơi xuống!".

Bọn họ ngẩng đầu vừa thấy, bảng quảng cáo xẹt lửa rơi xuống, mọi người kinh hãi la hét chạy tứ tán!

Bảng quảng cáo nặng nề nện xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ đáng sợ, may mà không có ai thương vong.

"Sao lại thế này, sao lại đột nhiên rơi xuống, thật đáng sợ!"

"Dọa chết người! Lỡ như rơi trúng người ta thì phải làm sao! Đi! Tìm quản lý cửa hàng phân xử đi!"

Du Hân Niệm kéo mũ áo đội lên đầu, che đi đôi mắt đen ngòm.

Không đè chết được xem như các ngươi gặp may mắn. Hừ hừ hừ......

Nàng ung dung đi về phía trước, dần dần biến mất trong màn đêm tối mịt.

......

Phó Uyên Di ngồi trên ghế sofa, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua những con chữ nổi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt hướng về phía nội thành.

"Lâm Cung!"

"Ngươi chắc cũng cảm giác được, luồng ác quỷ khí này, là đến từ Du Hân Niệm." Lâm Cung ghé vào đầu vai nàng, tóc dài màu trắng dần dần nổi lên.

"Kỳ quái." Lâm Cung hỏi, "Nàng đã phát sinh ác quỷ khí, vậy mà Minh cảnh lại không đến truy bắt nàng? Vì sao? Ngươi lại làm gì rồi?".

Phó Uyên Di lập tức đứng lên mặc áo khoác vào: "Lá bùa mà ta đã cột vào trong vòng cổ của nàng, cho dù bị quỷ khí của nàng đốt sạch, chỉ cần nàng hít phải khói từ lá bùa cháy đó, sẽ chẳng khác nào hút vào pháp lực của ta, có thể tạm thời duy trì được một phần lý trí, không bị Minh cảnh phát hiện. Nhưng nàng hình như đã bị oán khí xâm nhập tâm tư, không biết sẽ làm ra chuyện gì."

"Quả thực là ác quỷ không chịu trói buộc a......" Lâm Cung lắc đầu, "Ngươi cũng quá ưu ái nàng rồi."

Phó Uyên Di không rảnh cùng Lâm Cung nhiều lời, liền túm lấy nàng chạy ra bên ngoài.

Lúc Phó Uyên Di đuổi tới nơi, bảng quảng cáo đang được người ta mang lên xe, người đứng xem xung quanh không ít, trong không khí vẫn còn lưu lại một tia quỷ khí âm trầm.

Lâm Cung nhìn tấm bảng quảng cáo kia bị rơi xuống đến mức bề mặt biến dạng, ngẩng đầu nhìn lại, vị trí rơi xuống ít nhất cũng phải cao 15 mét.

"Đây là do Du Hân Niệm làm?" Lâm Cung kinh ngạc.

Phó Uyên Di đứng trong gió lạnh, lớp lông mịn trên cổ áo khoác cùng với mái tóc dài của nàng đang phất phơ lay động: "Xem ra Du tiểu thư rất thành thạo trong việc điều khiển ác quỷ khí, thật là một cô gái thông minh, học cái gì cũng đều nắm bắt rất nhanh."

"......Ta nói, hiện tại không phải là thời điểm để tán dương nàng đâu! Thật sự nếu không bắt nàng trở về không chừng sẽ còn xảy ra chuyện bất trắc! Bảng quảng cáo này nếu thực sự đè chết người thì nhất định sẽ kinh động đến Minh phủ! Nàng thật sự là chê Minh Vương tới quá chậm mà!"

Phó Uyên Di nâng cánh tay túm lấy sợi dây xích vô hình mà nhẹ nhàng lay động, vành tai khẽ run, lắng nghe tiếng chuông yếu ớt từ nơi xa.

......

Một con mèo hoang màu đen chậm chạp đi trên đường phố không người, trong bụng trống trơn, đang muốn tìm kiếm thức ăn thì thấy phía trước có một cái thùng rác lớn. Nó đi tới định tìm kiếm bữa tối cho đêm nay, bỗng nhiên từ trong thùng rác vang lên âm thanh cót két. Mèo hoang trong nháy mắt cảnh giác dừng bước, vừa sợ hãi lại vừa tò mò xoay đầu nhìn trái nhìn phải, cái thùng rác rung lắc tựa như một con lật đật làm cho không ít rác rưởi bị rơi vương vãi ra ngoài.

"Meo!" Mèo hoang hướng về phía thùng rác kêu lên một tiếng, thùng rác bỗng nhiên bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống đất ở nơi cách đó hơn 5 mét. Mèo hoang sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

Thùng rác lăn được nửa vòng, ngã ra đất, Du Hân Niệm chậm rãi đi tới, nhìn thấy bộ dáng nó bay vút lên trời cảm giác vẫn không hài lòng cho lắm, liền mở năm ngón tay ra hướng về phía thùng rác bóp mạnh một phát, thùng rác to lớn nặng nề trong nháy mắt bị nàng bóp đến biến dạng.

Quỷ khí lan tràn khắp con hẻm nhỏ, trên trán Du Hân Niệm toàn bộ đều là mồ hôi, nhưng khoái cảm khi giày xéo vật thể lại khiến cho nàng không dừng lại được.

Thùng rác dần dần bị bóp méo thành một đống sắt vụn, nàng hét lớn một tiếng đẩy tay tới, thùng rác lại bay lên, đè sập toàn bộ hàng xe đạp trong khu dân cư.

"Tiếng gì vậy?"

Có người từ trên tòa nhà cũ mở cửa sổ ra nhìn xuống.

"Đó là cái gì vậy a, đột nhiên bay tới."

"Thùng rác? A? Ai làm cho nó biến thành như vậy?"

"Xe của ta!"

Du Hân Niệm cười sằng sặc, trong lòng sảng khoái không gì sánh được.

Có được sức mạnh mang tính hủy hoại làm cho người ta sợ hãi thật sự là rất khoan khoái, có lẽ ngay từ đầu nàng đã đi lầm đường. Theo khuôn phép thì có ích gì? Đi trong đất lăn trong bùn, cuối cùng cũng không được chút ích lợi gì, lại càng báo không được thù, chỉ có bị người ta dắt mũi.

Hiện tại nàng đây mới là đang bước trên con đường đúng đắn, đây mới là thứ nàng muốn!

Cảnh tượng trên đài quan sát ở núi Phúc Minh kia lại một lần nữa đâm vào trong lòng nàng, Du Hân Niệm siết chặt nắm tay — tâm không vướng bận thì mới có thể dũng mãnh tiến về phía trước. Hứa hẹn cái gì chờ đợi cái gì tất cả đều là giả dối, nàng không cần, nàng chỉ muốn kẻ đáng chết phải chết.

Du Hân Niệm một lần nữa kéo mũ áo đội lên đầu, muốn rời khỏi ngõ hẻm, bỗng nhiên nhìn thấy ở đầu hẻm có một thân ảnh quen thuộc.

Phó Uyên Di cùng Lâm Cung đứng ở vị trí lối ra duy nhất, nàng cầm dù trong tay, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt, toàn thân tràn ngập sát khí.

Điểm khác biệt chính là, lần này Du Hân Niệm không có chút nào sợ nàng.

"Ta không muốn cùng ngươi động thủ, tránh ra." Du Hân Niệm nói.

Phó Uyên Di nhìn hàng xe đạp bị đè nát, ngữ khí gượng gạo: "Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi hiện tại, so với ác quỷ có cái gì khác nhau."

Lời này của Phó Uyên Di đánh thức một tia cảm xúc chưa bị oán niệm ăn mòn trong đáy lòng Du Hân Niệm, nàng cười lạnh nói: "Ta vốn chính là quỷ."

Phó Uyên Di khẽ thở dài: "Du Hân Niệm không nên là cái dạng này."

Du Hân Niệm gần như nở nụ cười, vẻ mặt khó có thể lý giải nhìn về phía Phó Uyên Di: "Ngươi biết thời điểm ta còn sống là bộ dáng gì sao? Ngươi hiểu rõ ta sao? Ngươi căn bản không biết ta. Không...... Ngươi có lẽ thật đúng là biết ta. Có lẽ là từ chỗ Lô Mạn nghe nói được chút gì đó nhỉ? Nàng đã cho ngươi tư liệu của ta mà. Ta thích cái gì ghét cái gì, dễ bị khuất phục bởi cái gì nhất, tất cả những điều này ngươi đều ghi nhớ trong đầu giống như mật mã mở khóa vậy. Đúng không?" Du Hân Niệm cảm thấy cũng không cần thiết phải che giấu nữa:

"Phó tiểu thư tính toán chu toàn cũng không tính được đêm đó ta theo dõi Lô Mạn đi lên núi Phúc Minh sao? Không cẩn thận trông thấy các ngươi gặp nhau. Núi Phúc Minh đêm đông yên tĩnh vắng người a...... Lô Mạn thật sự là một người không chịu lãng phí thời gian. Trước đó còn cùng bạn gái của nàng chơi đùa đến chấn động cả xe, sau đó mới chạy lên đỉnh núi cùng ngươi bàn chuyện giao dịch. Cũng phải nói các ngươi thật sự là cùng một loại người, đều vì lợi ích mà chuyện thiếu đạo đức gì cũng có thể làm được. Ngay từ đầu ngươi tiếp cận ta chính là có mục đích, ta biết, nhưng ngươi lại không nghĩ tới đối tượng hợp tác của ngươi lại chính là hung thủ giết chết ta và ba mẹ ta!"

Du Hân Niệm càng nói càng phẫn nộ, nàng không muốn khóc, nhưng những chuyện mà nàng và Phó Uyên Di vừa mới trải qua lại phơi bày rõ ràng ra trước mắt nàng. Đây là người cuối cùng trên thế giới này đáng để nàng tin cậy, là người cuối cùng mà nàng nguyện ý tin tưởng toàn bộ, dâng tặng toàn bộ, kết quả cũng chính là người này dập tắt tia sáng hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng nàng.

"Lô Mạn cho ngươi bao nhiêu tiền để ngươi đến giải quyết ta? Dự định đem ta luyện thành pháp khí? Hay là cái gì khác? Trấn quỷ hay là trừ tà? Đây không phải là thủ đoạn sở trường của họ Phó các ngươi sao?!"

Nhìn Du Hân Niệm lệ rơi đầy mặt lại cực kỳ phẫn nộ, Phó Uyên Di một câu phản bác cũng chưa từng nói, chỉ im lặng nhìn nàng.

Ngược lại là Lâm Cung mở miệng: "Ta thật là không quen nhìn ngươi giống như quỷ mới chết như thế này, suốt ngày kêu gào khổ đại cừu thâm giống như cả thế giới đều có lỗi với ngươi, quỷ bi thảm hơn so với ngươi ta thấy nhiều rồi, ngươi thì tính là cái gì? Hơn nữa ngươi biết được cái gì? Uyên Di nàng vì ngươi......"

Không đợi Lâm Cung nói thêm nữa, Phó Uyên Di đưa tay kéo Lâm Cung lại, cưỡng ép nàng trở vào trong thân thể mình.

Du Hân Niệm lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Phó Uyên Di.

Nàng khao khát Phó Uyên Di nói một lời, vì chính mình mà giải thích một câu. Phó Uyên Di ngươi là người khôn khéo như vậy, miệng mồm giảo hoạt như vậy, lúc này vì chính mình mà bào chữa vài câu nhất định là rất dễ dàng mà...... Nói đây là một sự hiểu lầm cũng được, nói 'những gì ngươi nhìn thấy đều là do ta dày công sắp đặt mà thôi, ta là đứng về phía ngươi'.

Cho dù là gạt người cũng được.

Du Hân Niệm vô cùng khao khát nhìn Phó Uyên Di, chờ mong đôi môi xinh đẹp kia có thể mở ra.

Mãi đến cuối cùng Phó Uyên Di cũng chưa hề nói bất cứ điều gì.

Nàng xoay người, mũi dù khẽ gõ trên mặt đất, đang xác định phương hướng mà rời đi.

Du Hân Niệm không thể khống chế được mà nghẹn ngào bật khóc, quỷ khí từ trong thân thể đang run rẩy của nàng bay lẩn quẩn trong đêm tối.

"Ta nghĩ là ta thích ngươi, ta cũng đã yêu ngươi......" Thanh âm vỡ vụn đứt quãng của Du Hân Niệm nhẹ nhàng tiến vào trong tai Phó Uyên Di.

Phó Uyên Di cuối cùng cũng dừng bước, thế nhưng lần này nàng ấy không có bước tới ôn nhu giúp nàng lau đi nước mắt, không có ôm nàng vào lòng nói với nàng rằng 'mọi chuyện đã có ta', mà nhàn nhạt đáp lại một câu:

"May mà còn chưa thật sự bắt đầu."