Chương 31: Thất Hoả Tiêu Diêu Pháp
Đại Hội Tỉ Võ, trăm năm một lần, nơi đây không biết bao nhiêu tu sĩ đại tông môn hoặc tán tu đổ về tham gia. Tất nhiên sẽ có trưởng bối của họ đi dẫn đội, chỉ là không tiện hiện thân cho thế nhân nhìn thấy mà thôi. Mỗi một vị Độ Kiếp Cảnh đại năng xuất hiện dù chỉ ẩn hiển đủ để náo loạn chúng nhân. Ẩn trên bầu trời cao ngàn trượng của Bạch Vụ Kỳ Sơn bây giờ có lẽ đã có vài vị.
Có điều họ sẽ tụ lại một nhóm nói chuyện với nhau, dù Bảo Long hắn có là thiên kiêu trong đại hội thì cũng không đến mức để họ quan sát không rời mắt. Cũng chỉ có Hồ Kiêu Kỳ mới đi nhìn một đám tiểu bối mờ mờ ám ám làm chuyện bất minh, y tuyệt không muốn biến số gì xảy ra nên cư nhiên sẽ theo dõi đám đệ tử ma tông làm việc.
Điểm này Bảo Long rõ ràng nhưng hắn vô pháp ngăn cản Hồ Kiêu Kỳ nhìn hắn, nhãn quang của Độ Kiếp Cảnh đại năng, chỉ cần muốn thì toàn bộ Huyền Thiên Tông cùng hơn ngàn dặm phụ cận đều nhìn rõ được. Đối phương đã sớm coi hắn là biến số vậy thì cứ như vậy đi, dù gì lão tặc họ Hồ cũng không dám ra tay. Chính vì vậy hắn mới không ngần ngại khám phá chỗ trận kỳ vừa rồi.
"Hồ Kiêu Kỳ đối với ký chủ gia tăng độ ác cảm, hiện tại là 4 sao."
Xem ra quả thật đối phương đã dính mắt lên người hắn rồi. Bảo Long truy cầu tự do tự tại, tức cũng truy cầu trường sinh. Nhưng hắn không s·ợ c·hết, bản thân đ·ã c·hết một lần rồi sẽ còn sợ sao?
Hắn biết phải có tính nhẫn lại, một sự nhịn là chín sự lành thì mới thành đại sự nhưng hắn cũng ghét nhất là sống mà phải hối hận vì không làm gì đó dù chỉ là một chút. Làm gì hắn cũng sẽ nghĩ một chút, nếu nhất định phải nhịn hắn sẽ nhịn, nhưng có một số chuyện nhịn cũng được mà không nhịn cũng vậy, hắn vẫn ưa thoả mãn chính mình hơn.
Con người như Hồ Kiêu Kỳ, nằm gai nếm mật mấy trăm năm để lật đổ Huyền Thiên Tông, thất bại liền sẽ vạn kiếp bất phục nên tuyệt không thể tồn tại biến số, dù có ác cảm 2 sao hay 4 sao thì cũng vẫn là muốn g·iết hắn thôi.
Vì thế hắn sẵn sàng mạo hiểm tìm hiểu ngọn nguồn, đối phương dù có ác cảm đến tận 6 sao thì làm gì được hắn?
Tuy nhiên, hắn cũng không phải làm liều mà không nghĩ đến lợi ích. Hành động mờ mờ ám ám, quá nửa là có ý đồ gây hại, ngộ nhỡ hắn bị vạ lây thì sao? Hắn phát giác được chuyện trước khi xảy ra thì có thể báo cho người khác, như vậy có thể phần nào bảo vệ chính mình.
"Ta có thể báo tin cho Bạch Mộ Hàn, y nhất định sẽ báo lại cho cao tầng của tông môn. Lúc đấy nhờ họ bảo vệ ta, vậy thì liền tốt." Bảo Long suy nghĩ trong đầu, rất nhanh liền quyết định.
Hắn lấy ra thanh kiếm mà Bạch Mộ Hàn đưa cho, một chút thao tác gây ra rung động trên thân kiếm, lập tức Bạch Mộ Hàn đã truyền âm cho hắn.
"Chuyện gì?"
"Bạch tiền bối, vãn bối vừa phát hiện ra hai tên ma đạo tu sĩ lén đặt xuống trận kì trong khu rừng gần đấu trường, còn dùng thủ thuật ẩn giấu rất kỹ.
Vãn bối kiểm tra qua, dựa vào uy lực phòng ngự mà phán đoán thì khả năng là tứ tinh trở lên. Mong tiền bối để tâm." Bảo Long thành thành thật thật thuật lại cho Bạch Mộ Hàn nghe, hắn chưa rõ y có ý đồ gì sâu xa với mình không nhưng trước mắt chuyện này liên quan đến Huyền Thiên Tông, y sẽ không bỏ qua.
Bạch Mộ Hàn phía bên kia im lặng một hồi cuối cùng cũng truyền âm lai:
"Ta biết rồi, ngươi an tâm đi. Chuyện này sẽ có người xử lý."
Bảo Long vâng dạ vài câu, đối phương có vẻ cũng không có tâm trạng đáp lại hắn, xem ra là sẽ đi xử lý trận pháp kia. Như vậy hắn có thể yên tâm phần nào, đại sự đã có người lớn lo, hắn cũng đã làm những gì có thể.
Tuy nhiên vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng, hắn vẫn thích dựa vào chính mình hơn tất cả. Hắc Ám Tân Thời Minh có lẽ vẫn chưa phát động công kích ngay, hắn vẫn còn thời gian. Vậy thì tốt nhất nên tốc tốc tìm cách thoát thân của riêng mình.
Lần này là đại chiến của các đại năng sở hữu chiến lực thuộc hàng nhất lưu, một khi họ giăng lưới muốn bắt gọn Huyền Thiên Tông thì sợ là hắn cái này con kiến hôi Thăng Thể Cảnh chỉ đành chịu c·hết.
Có thể trốn đi trước khi đại chiến xảy ra? Dựa vào hắn suy đoán, ít nhất đại hội phải đến vòng cuối cùng thì Hắc Ám Tân Thời Minh mới bắt đầu ra tay. Nếu thật là như thế hắn có thể giả vờ thua trận rồi bị loại hoặc trực tiếp từ bỏ quyền thi đấu, sau đó hắn rời đi thì ai cũng không thèm cản.
Nhưng như vậy vẫn có phong hiểm, lúc đấy hắn sẽ không còn ở dưới sự kiểm soát và bảo vệ của Huyền Thiên Tông. Ai dám chắc Hồ Kiêu Kỳ lúc đấy sẽ không g·iết người diệt khẩu?
Trừ khi...hắn có thủ đoạn cao chạy xa bay trốn đi trăm vạn dặm cách xa nơi này, như vậy thì mấy lão quái vật kia mới vô pháp đuổi theo hắn. Tuy nhiên thủ đoạn như vậy, một tên Thăng Thể Cảnh như hắn kiếm đâu ra?
"Chạy trốn không khả thi rồi...vậy ta chỉ đành gia tăng thực lực của mình để giữ cái mạng khi đại chiến nổ ra vậy."
Hồ Kiêu Kỳ dù thấy hắn chướng mắt, đặc biệt khi hắn phát hiện ra kế hoạch của y nhưng nếu chiến sự nổ ra thì cũng không rảnh đi bắt hắn. Còn nữa, cái con kiến hôi như hắn thì làm được gì? Miễn là từ giờ đến lúc Hắc Ám Tân Thời Minh tiến công, hắn không có nhúng tay cản trở thì có lẽ có chút cơ may sống sót.
Bảo Long không thể mất thời gian được nữa. Vòng hai của Đại Hội Tỉ Võ dài dòng hơn các vòng trước vì nó toàn là những trận đấu đơn mà lại có đến tám ngàn người tham gia. Nhưng Huyền Thiên Tông có bát phong dùng để thi đấu, mỗi phong có thể cùng lúc thực hiện mười trận đấu nên tốc độ rất nhanh. Hắn dự đoán nửa tháng nữa sẽ kết thúc, tiến vào vòng cuối.
Vì thế hắn phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng chuẩn bị đan dược cùng phù văn .Tuy đều chỉ đến nhất tinh nhưng số lượng nhiều thì sẽ bù đắp được phần nào. Về phần tu vi thì hắn chỉ có thể buổi tối tranh thủ một chút, nửa tháng thực sự không đủ để hắn lên đến tam tầng.
...
Mật thất dưới Thiên Lôi Phong.
Trận pháp giam giữ Dương Tẩn Nhiêu đã được thay đổi, không gian bên trong rộng lớn hơn trước để hắn có thể thoải mái cử động.
Lúc này tuy cơ thể hắn vẫn mang một cái màu sắc nhạt nhoà trắng bệch nhưng kỳ thực sinh mệnh lực cực kỳ dồi dào. Thời gian qua hắn đã dần thích nghĩ và chấp nhận với cơ thể của mình, nhưng đồng cũng ghét bỏ nó.
Hắn càng ngày càng có thêm nhiều biến đổi về ngoại hình, răng nanh đã triệt để hoá nhọn, đồng tử hai mắt cũng chuyển từ đen sang đỏ tựa như máu. Huyết mạch của Hấp Huyết Tộc quá mạnh, hoàn toàn áp chế huyết mạch Nhân Tộc của hắn.
Thời gian qua hắn ngày đêm vùi đầu trong tu luyện, tu vi đã khôi phục đến ngũ tầng. Hắn cảm giác bản thân còn cách lục tầng không xa.
Không chỉ thế, tu luyện đạo pháp cũng có tiến triển. Thứ này trước kia hắn học từ Du Kiếm Môn rất tầm thường nhưng bây giờ lại tỏ ra vốn sinh ra cho hắn, dựa vào nó mà tu luyện rất trơn tru không thấy bình cảnh nào. Hắn đã từng nghi ngờ Du Kiếm Môn lẽ nào liên quan đến Ma Tộc, đạo pháp này như nào lại rất phù hợp với thể chất sau khi thức tỉnh huyết mạch của hắn?
Còn nữa, hắn phát hiện bản thân giờ sở hữu bản mệnh kỹ năng vô cùng tà môn. Hắn ngoài việc có thể hấp thụ máu của người khác bồi bổ cho chính mình, còn có thể xuất máu của bản thân ra tạo thành hình thù khác nhau.
Những thứ này hắn khó có thể chấp nhận nhưng không thể phủ nhận chúng khiến hắn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Thực lực bây giờ chưa thể dám chắc đệ nhất Luyện Thể Cảnh nhưng cũng có thể coi là thuộc hàng nhất lưu.
"Mẫu thân tại sao lại quen biết hắn? Hắn rốt cuộc đến địa bàn của Nhân Tộc là có mục đích gì?"
Chỉ chờ một ngày...hắn sẽ thoát ra khỏi đây tìm phụ thân hắn giải đáp hết thắc mắc và bắt ông ta phải trả giá vì đã khiến hắn đi vào cảnh này.
...
Đấu trường trên Tuyệt Kiếm Phong.
"Điệt nhi, đạo pháp Thất Hoả Tiêu Diêu Pháp này vô cùng phù hợp tính cách của ngươi, lại thêm uy lực bất phàm. Tiểu tử kia không biết tại sao lại kiếm được loại đạo pháp từ tận thời thượng cổ như này." Công Tôn Hạo Nhật nói bên tai Công Tôn Kiên, từng lời của y đều lộ ra ý hưng phấn.
"Bất phàm? Cụ thể là như thế nào bất phàm?" Hắn lúc trước nhận lấy là do vì bị y hối nhận, còn chưa có rảnh xem qua quyển đạo pháp này.
"Thế gian có bẩy loại chân hoả, uy lực vô cùng vô tận mà đạo pháp này chính là muốn luyện cho ngươi khống chế đủ bẩy loại đó.
Khi tu thành đạo pháp này ngươi có thể luân chuyển sử dụng bẩy loại chân hoả khác nhau, thiên biến vạn hoá. Địch nhân sẽ như thế nào khắc chế ngươi?" Y vô cùng hào hứng trả lời.
"Vậy thúc phụ à, ngươi không muốn tu luyện nó sao?" Công Tôn Kiên dù biết ơn nhưng hắn đã hiểu quyển đạo pháp này sẽ khiến người ngoài nóng mắt, ai dám khẳng định người bác này không da tay c·ướp đoạt?
"Ai, tâm tư của ngươi từ khi nào cẩn thận như thế? Lão phu không thèm c·ướp c·ủa ngươi, có c·ướp cũng không tu được!" Công Tôn Hạo Nhật tức giận nói, y phảng phất có chút hận vì mình tại sao không có phúc như thế.
"Vậy ta tu được?" Công Tôn Kiên ngạc nhiên, vậy mà lại có chuyện tốt như vậy, cùng một chỗ với Bảo Long quả không sai.
"Ừm, phải là người có tính khí như cái tên ngốc nhà ngươi mới tu được. Có điều, tu đến cuối cùng thì ngươi sẽ triệt để khí tiết thanh cao, không vướng bận hồng trần, một lòng hướng đạo.
Nếu vẫn muốn giải quyết chuyện của mẫu thân thì phải xong chuyện ngươi mới có thể tu nó đến đại thành." Công Tôn Hạo Nhật nhẹ nhàng nói, trong lòng có chút trầm xuống.
"Hiểu rồi, nhưng ta thực sự phải cải tu sao?" Hắn vẫn là có chút không cam lòng, cố gắng như vậy đến cửu tầng rồi phải đổ đi hết.
"Haha, vậy thì may cho tiểu tử nhà ngươi...
Liệt Hoả Diệt Pháp liên quan đến một loại chân hoả, đó là Tu La Chân Hoả ẩn chứa huỷ diệt chi ý vô cùng vô tận. Vì thế công lực của Thất Hoả Tiêu Diêu Pháp có thể dung hoà công lực của Liệt Hoả Diệt Pháp.
Ngươi trước tu luyện Thất Hoả Tiêu Diêu Pháp đi, từ từ công lực của nó sẽ áp chế Liệt Hoả Diệt Pháp chuyển phụ thành chính rồi thôn phệ nó. Sau này ngươi khống chế Tu La Chân Hoả sẽ dễ dàng hơn vài phần." Tâm trạng y trợt tốt hơn, phảng phất vui thay cả phần của Công Tôn Kiên, tiểu tử bây giờ chính là tiền đồ vô lượng.
"Vậy thì quá tốt rồi! Đợi sau này ta phải hẹn Bảo Long lão đệ làm một bữa no say, hắn vậy mà cho ta thứ đạo pháp tuyệt luân này, có công tất có thưởng!" Công Tôn Kiên vô thức cười nói ngay giữa khán đài, không khỏi khiến bao người nhìn hắn khó hiểu.
"Sợ là vậy cũng không đủ, đạo pháp này quá bá đạo, nếu không phải vì yêu cầu khắt khe về tâm tính thì cũng không đến mức bị xếp là thượng lam cấp và thất lạc như vậy. Có chút cùng cảnh ngộ với Càn Khôn Huyền Pháp.
Tiểu tử này...có duyên với mấy thứ đồ cổ chăng?"