Chương 30: Hồ Kiêu Kỳ động sát tâm.
"Đại Hội Tỉ Võ, chính ma song đạo tụ tập, đây đều là do đạt thành giao ước của hai phe mới có thể tạo ra.
Nhưng đám chính đạo đó làm sao mà ngờ được, chúng ta dùng cơ hội này để ám hại chúng?" Cuồng Sát Tông tông chủ một tay nắm chặt đại đao, biểu cảm cuồng tiếu nói lớn.
"Hừ,tính thời gian thì hẳn là các đệ tử chúng ta cài vào đã đến bát phong.
Chỉ cần trong số chúng có một tên đến được chủ phong, đặt xuống trận tâm, vậy thì chúng ta liền có thể phá được đại trận hộ sơn của Huyền Thiên Tông...
Đại sự như vậy là đã nửa bước hoàn thành rồi." Một lão bà còng lưng vẻ mặt hiền hoà nói, nhưng nhìn liền biết tà khí của mụ còn mạnh mẽ hơn cả Cuồng Sát Tông tông chủ, trong tay mộc trượng được tạc hình thù tựa như oan hồn kêu gào vô cùng quỷ dị.
"Chúng ta như vậy, không sợ các chính đạo tông môn khác tiến đến trợ giúp Huyền Thiên Tông?
Đại Hội Tỉ Võ lần này đám người bọn chúng đều phái đi mấy vị trưởng lão dẫn đội, một khi chúng ta tiến công thì đám người đó sẽ truyền tin về." Đứng ngay cạnh quỷ dị lão bà là một tên ma tăng vẻ mặt hung ác, chuỗi xá lợi quanh cổ hắn phát ra một cái mùi máu tanh kinh tởm, áo cà sa hắn mặc ngập tràn oán khí.
"Hắc hắc, mấy tên trưởng lão đó trước tiên sẽ đảm bảo an toàn đệ tử của mình, sau sẽ tìm cách tránh đi. Dù chúng có báo được tin thì tông môn của chúng nhất định sẽ chần chừ chưa gửi viện quân ngay.
Chính đạo bề mặt là giao hảo nhưng đằng sau chính là ngầm ám toán nhau.
Lòng người a, không ít tông môn đố kỵ với sự thịnh vượng của Huyền Thiên Tông. Chúng khi đó chỉ sợ hận rằng mình không phải người ma đạo để tham gia cùng chúng ta." Hắc Lang đoàn chủ cười nói, một tay y xoa xoa cái bụng béo, một tay mân mê pháp khí hình con ếch bằng vàng trong tay.
Lần này tiến công Huyền Thiên Tông, đã được minh chủ của Hắc Ám Tân Thời Minh lên kế hoạch mấy trăm năm. Hắn không tiếc tinh huyết tìm ra một trận pháp mạnh mẽ để phá đại trận hộ sơn của Huyền Thiên Tông từ bên trong, hy sinh tài lực để bồi dưỡng ma đạo tông môn, lại còn giúp ma đạo gài không ít người vào làm nội gián.
Hồ Kiêu Kì tâm tư đủ sâu, đồng môn sợ không ai phát giác được phản tâm của hắn. Vậy mà có thể không tiếc giá gì, nhất quyết phải lật đổ Huyền Thiên Tông. Hắn nếu như thất bại thì chính là vạn kiếp bất phục.
...
Tuyệt Kiếm Phong, Bạch Vụ Kỳ Sơn.
Một bên đấu trường vẫn không ngừng có những trận đấu diễn ra kịch liệt, không biết bao nhiêu trận đã trôi qua rồi nhưng người quan chiến vẫn chưa từng một lần thấy nhàm chán.
Cơ bản đây là cơ hội trăm năm có một, tích luỹ kinh nghiệm bằng mấy chục năm hành tẩu thiên hạ. Cũng có người vì một mực bế quan, thế sự chứ trải qua nhiều nên đối với đại hội thì vô cùng mê thích.
Duy có một cái nam tiểu tử thì chẳng quan tâm gì, hắn lại tìm một cái gốc cây cách xa đấu trường mà ngồi tự kỷ.
"Bộc phá phù, không tồi nha, tích trữ mấy chục tấm dùng dần cũng được..." Bảo Long vẫn cứ là Bảo Long, thay vì ngồi chơi xơi nước xem đánh nhau thì hắn ưa thích gia tăng bản thân lực lượng.
Mong sớm ngày vô địch, lúc đấy tiêu diêu tự tại, ân thù thoả thích đều mặc theo ý của hắn.
Bỗng đột nhiên hắn cảm nhận được có gì đó, trong tay tấm phù viết dở cũng hạ xuống. Bảo Long lúc này thu hết đồ vật chế phù lại vào Hồng Mông Nạp Hư Giới, thân mình khẽ đứng dậy đứng nép vào thân cây.
Ánh mắt hắn liếc nhìn về một phương hướng, từ sau khi bắt đầu tu tiên lộ, thân thể hắn một mực được tăng cường. Bây giờ tầm nhìn đã có thể nhìn rõ được chuyển động đập cách của một con ong cách hắn hơn trăm mét, đồng thời âm thanh cánh va đập cũng rõ mồn một.
Ở phương hướng hắn nhìn, là một nơi cây cối rậm rạp, có vẻ khá kín đáo. Lúc này có hai nam nhân trẻ tuổi thần thần bí bí, còn có chút mờ ám.
"Tề sư đệ, mau lấy đồ ra đây." Một tên có vóc dáng cao hơn thì thầm nói, một tay vẫy vẫy ra hiệu.
Tiểu tử bên cạnh hắn cũng vội vàng móc trong người ra một cây cờ nhỏ, cao khoảng hai mươi xăng-ti-mét rồi sau đó đưa cho người kia.
Cây cờ này không bình thường, trên lá cờ khắc không ít ký tự kì lạ, dường như còn toả ra một lượng linh khí không nhỏ.
"Trận kỳ? Đám người này muốn bố trí trận pháp gì ở đây?" Bảo Long nghĩ thầm trong đầu, hắn có học trận pháp từ sách của hệ thống, duy chỉ có chưa thực hành thôi.
Hắn rất nhanh phát hiện đám người kia lại lấy ra một tấm khăn mỏng màu trắng, thần kỳ là sau đó phủ lên trận kỳ liền khiến nó tàng hình, linh khí toả ra cũng không cánh mà bay. Không chỉ thế, chúng còn đặt xuống rất nhiều tấm phù văn, dường như tất cả đều có công hiệu che giấu
"Còn muốn ẩn giấu, như này tất nhiên là sợ bị phát hiện. Rốt cuộc là trận pháp gì mà phải tốn công như vậy?" Bảo Long đối với việc này phi thường cảnh giác, hắn không phải lo cho Huyền Thiên Tông mà là chính bản thân mình, ngộ nhỡ việc này nguy hại đến hắn?
Sau khi hai người kia xong việc, họ bắt đầu ngó đông ngó tây cẩn thận rồi mới rời đi. Khi đã cắc chắn hai người kia đã đi xa, Bảo Long lúc này mới ra khỏi chỗ trốn.
Hắn bắt buộc phải xem xem đám người này bí mật làm cái gì. Sau khi cẩn thận tiếp cận vị trí trận kỳ, Bảo Long sờ tay từ từ dưới đất tìm kiếm. Dù cho có ẩn giấu thì cũng chỉ là che đậy thị giác cùng cảm nhận linh khí dao động, không thể làm cho vật bốc hơi.
Hắn rất nhanh đã sờ thấy một tấm phù, cẩn thận nhấc nó lên, nhưng bất ngờ b·ị đ·ánh bật tay ra. Bảo Long lùi lại, tay phải có chút run run. Xem ra tấm phù văn này phẩm cấp rất cao, hắn chưa đủ khả năng tháo nó ra.
Nhưng trong giây phút ngắn ngủi tấm phù phòng vệ chính mình nó đã để hiện hình thoáng qua, Bảo Long cũng nhờ đó biết được lai lịch của tấm phù.
"Vô Tướng Phù, có tác dụng che đậy thị giác, vậy mấy tấm còn lại hẳn là một bộ Vô Thanh Phù, Vô Hương Phù, Vô Linh Phù.
Những tấm này lực phòng ngự rất mạnh, sợ rằng đến tứ tinh rồi, nếu nãy ta không nhanh chóng thu tay lại thì cánh tay này hẳn là bị phế không nghi ngờ." Bảo Long thầm cảnh giác trong lòng, nhưng hắn vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục sờ mó dưới đất.
Bỗng nhiên một tia bắng chiếu qua tán cây xuống mặt đất, nó chạm phải vật gì liền phản chiếu lại bị Bảo Long phát hiện.
"Cái này...Cuồng Sát Tông?"
Đó là một tấm lệnh bài làm từ hắc thiết, bên trên khắc ba chữ đỏ như máu "Cuồng Sát Tông". Hiển nhiên là lệnh bài thân phận của đệ từ trong tông môn. Xem ra hai người kia đến từ ma đạo tà tông này.
"Cuồng Sát Tông đến từ Trung Vực, việc chúng xuất hiện ở đây vào thời điểm này thì cũng bình thường. Cao tầng chính ma hai đạo đã ra hiệp định từ lâu để bất luận tu si phe nào đều có thể tham gia Đại Hội Tỉ Võ.
Nhưng người ma đạo bố trí trận pháp trên địa bàn của lãnh tụ chính đạo - Huyền Thiên Tông? Việc này nhất định không bình thường." Hắn rất nhanh suy luận trong tích tắc, chợt một đạo linh quang chạy qua não hải.
"Hồ Kiêu Kỳ âm mưu lật đổ Huyền Thiên Tông mà tạo ra Hắc Ám Tân Thời Minh, nhìn tên là biết đây là liên mình của thế lực ma đạo.
Để mà đủ sức lật đổ đệ nhất tông môn toàn Đại Long Giới, thế lực tham gia trong đó nhất định không nhỏ, mà càng phải là top đầu trong ma đạo thế lực.
Cuồng Sát Tông vừa hay là bá chủ một phương ở Trung Vực, năm xưa Đông-Trung chi chiến bại dưới tay Huyền Thiên Tông, tham gia cái Hác Ám Tân Thời Minh kia cũng không lạ." Bảo Long bỗng cảm tạ mấy quyển sách lịch sử Đại Long Giới hắn từng đọc lúc còn nhỏ, bây giờ lại giúp hắn suy ra chân tướng trận pháp kì bí này.
Trận kỳ dưới chân hắn quá nửa là để dựng lên trận pháp giúp cho Hắc Ám Tân Thời Minh phá đại trận hộ sơn của Huyền Thiên Tông, thứ được mệnh danh là mai rùa cứng nhất thiên hạ.
"Mai rùa tuy cứng nhưng rùa ở bên trong lại dễ tổn thương, thay vì công kích đại trận hộ sơn từ bên ngoài thì phá từ bên trong.
Cách này đi đúng hướng, mà người đủ khả năng để khiến cho cách này khả thì thì chỉ có lão già Hồ Kiêu Kì." Bảo Long bất giác ngẩng lên trời nhìn, tưởng như đang nhìn về nơi Hồ Kiêu Kì đứng.
Nhưng hắn không biết, hoặc biết nhưng không sợ đó là Hồ Kiêu Kì lúc này cũng đang nhìn hắn, tu sĩ Kết Giới Cảnh có thể không phát giác nhhng y là Độ Kiếp Cảnh viên mãn a, giấu không nổi. Y che giấu thần thức đến mức ai cũng không phát giác được là đang bị quan sát, có điều biểu cảm không dễ giấu như vậy.
Ánh mắt y toả ra một lượng sát khí đáng sợ, sát tâm đã động nhưng có điều may mắn cho Bảo Long là y không thể động thủ.
Vô cớ g·iết một tên thí sinh của đại hội, sợ rằng sẽ thu hút nhiều sự chú ý. Y lúc này hận rằng tiểu tử kia tại sao phải là một tên xếp hạng rất cao bị nhiều người để ý.
Chỉ đành chú tâm quan sát hắn thật kỹ, tránh xảy ra điều gì ảnh hưởng đến đại kế của y.