Chương 14: Đại Hội Tỉ Võ, vòng loại.
Từ khi sinh ra đến giờ, không, nói cụ thể hơn là từ khi sinh ra ở Trái Đất đến giờ.
Hắn vẫn chưa từng thấy qua một cái ngọn núi nào to như này.
Đặc biệt là bề mặt của nó có chút không tự nhiên?
Tựa như bị cái gì chém ngang qua.
Nhưng dù sao, ngạc nhiên hơn vẫn là số lượng người tham gia đại hội.
Khi gần đến đây hắn đã thấy hàng dài người nối đuôi nhau rồi.
Như này số lượng người cạnh tranh thật lớn a.
Phi kiếm dần dần hạ xuống.
Đám người phía dưới không khỏi vội vàng tránh qua một bên.
Mắt thấy Bảo Long trò chuyện gì đó với Bạch Mộ Hàn.
Đám người không khỏi bàn tán, đoán già đoán non lai lịch của hắn.
"Vị này là nhi tử một người bạn thân của ta, mong các vị chiếu cố hắn."
Lời nói của Bạch Mộ Hàn nhẹ nhàng buông xuống, giây sau phi kiếm phá không mà đi.
Lực gió không khỏi khiến đám người đứng gần xuýt chút ngã.
Bảo Long thấy vừa rồi một cảnh chỉ nghĩ trong đầu.
"Mẹ nó thật là biết trang..."
Nhưng nghĩ lại hắn cũng cảm thán.
Hắn có chức năng "Quan hệ nhân mạch".
Không ngừng có thông báo độ hảo cảm, ác cảm, còn có tình cảm.
Hảo cảm, tình cảm vì nhan sắc của hắn hoặc đơn giản là hứng thú.
Ác cảm vì nghĩ hẵn dựa vào đâu mà không cần chen chúc để được đăng kí trước.
Bạch Mộ Hàn cho hắn một cái thân phận con của bạn thân.
Tóm lại là nhận trở thành chỗ dựa cho hắn.
Đám người sinh ra ác cảm kia rõ là sẽ không dám khó dễ hắn.
Bảo Long mặc kệ những lời đàm tiếu xung quanh, ung dung bước lại bàn đăng ký.
"Có thể cho ta biết tính danh, tuổi tác cùng tu vi của đạo hữu?"
Đệ tử Huyền Thiên Tông làm ở bàn đối với hắn có một sự nhẹ nhàng, vui vẻ.
Tất nhiên là muốn lấy lòng hắn, sau đó dựa vào hắn lấy lòng Bạch Mộ Hàn.
Bảo Long dù biết thì làm gì? Ngươi ta đối tốt với mình thì cứ nhận thôi, cũng chỉ là tiểu tâm tư chứ không phải muốn hại hắn.
"Nguyễn Bảo Long, mười sáu tuổi, Thăng Thể Cảnh nhất tầng."
Lời này vừa đặt xuống không khỏi khiến bao nhiêu người quanh đó nghe được xôn xao.
Mười sáu tuổi?
Trẻ như thế đã Thăng Thể Cảnh?
Chỉ là cảnh giới thứ hai mà người tu hành đạt được, không có nghĩ là nó dễ dàng.
Ở đây rất nhiều người ngoài ba mươi, thậm chí gần sáu mươi cũng chưa đến Thăng Thể Cảnh.
"Cha mẹ ơi, đây là bực nào thiên kiêu a."
"Ta gần năm mươi rồi những vẫn chưa đến Luyện Thể Cảnh cửu tầng !"
"Bằng tuổi hắn ta còn đang cảnh giới gì chứ?"
Lại thu thêm một lượt thông báo hảo cảm, ác cảm, tình cảm.
Bảo Long đối với việc này ngoài mặt lạnh lùng, không quan tâm.
Nhưng thực ra trong lòng hắn đang vô cùng sung sướng cùng đắc ý.
"Bạch Mộ Hàn có thể trang, ta cư nhiên cũng có thể!"
Loay hoay một hồi, tên đệ tử Huyền Thiên Tông cuối cùng lấy một tấm lệnh bài đưa cho hắn.
Tấm lệnh bài ban đầu chỉ ghi tên hắn, sau đó nhỏ máu nhận chủ thì hiện ra tuổi tác cùng tu vi.
Bảo Long ôm quyền hành lễ một chút vị đệ tử kia rồi hướng một cái thuyền rời đi.
Đúng lúc này, một bàn tay từ đâu đánh tới, vỗ mạnh trên lưng hắn.
"Bảo Long tiểu đệ!"
Nghe giọng nói, chính là Công Tôn Kiên.
"Công Tôn huynh, cuối cùng cũng gặp huynh!"
Bảo Long vui mừng, hai huynh đệ ôm chặt lấy nhau.
Sau đó hai người khoác vai vừa đi vừa hàn huyên.
Hắn biết được vị đại ca này của mình tấn thăng Luyện Thể Cảnh bát tầng đã một thời gian.
Đừng cho rằng thấp hơn Bảo Long là tệ, nên nhớ Công Tôn Kiên là trong vòng một năm tấn thăng ba tiểu cảnh giới.
Trong này theo lời kể là có sự giúp sức của cơ duyên nhưng cũng không thể coi thường.
So với đại đa số tu tiên giả vẫn là thuộc nhất lưu thiên kiêu.
Bảo Long đồng dạng cũng kể ra cơ duyên của mình.
Không khỏi khiến Công Tôn Kiên hứng thú, hắn nhất định muốn nếm qua lực lượng của Ngũ Hành Tuyệt Ảnh Kiếm.
Cứ như vậy hai người nói đến tận trên thuyền vẫn còn chưa chán.
Cùng lúc đó, cũng ở nơi đăng ký đại hội.
"Nhị ca, tiểu tử kia thật may mắn a."
Lời này là từ một tên nam nhân thân hình gầy gò, chính là Vi Hạ Diểu.
Hắn cùng ca ca khổ cực bao nhiêu mới lên được đến đây.
Kẻ kia lại có ô dù to đưa đến tận cửa.
"Bất quá, hắn cũng không phải chỉ dựa vào quan hệ.
Là thật có tài.
Ai..."
Trường Công Tuân nói ra lời vừa rồi không khỏi nghĩ nghĩ về ngũ đệ của mình.
Hắn ước đệ đệ của mình cũng có thiên tư như vậy.
Cùng nhau xông xáo khắp nơi.
Cùng nhau bái sư.
Ấy vậy mà giờ âm dương cách biệt.
Chỉ trách ngũ đệ của hắn tư chất thấp.
Sáu anh em còn lại ai cũng Thăng Thể Cảnh, duy có ngũ đệ vẫn kẹt Luyện Thể Cảnh.
Nghĩ đến vậy hắn càng tự trách, là ca ca mà không thể bảo vệ đệ đệ.
Điều này càng làm hắn muốn báo thù hơn, nhất định phải tìm được kẻ thù ác kia là ai!
Nhưng hắn nào biết, kẻ thù của hắn vừa mới được chính hắn khen trên mồm.
...
Mấy ngày sau, danh sách tham gia cuối cùng đóng lại.
Con số tám mươi vạn đã đủ.
Việc này khiến không ít người buồn bã đi về.
Mặc dù biết là đến sau, biết là danh ngạch còn không nhiều.
Nhưng đây chính là vì lợi ích từ đại hội quá lớn nên họ vẫn cố chấp đến cùng.
Sau đó, đàn người mấy chục vạn rời khỏi ngọn núi, hướng về tứ phương tám hướng.
Lúc này, những người kịp đăng ký đều đứng trên boong thuyền.
Mắt nhìn về mũi thuyền.
Ở mỗi cái mũi thuyền liền đứng đấy một vị phong chủ.
Thuyền Bảo Long và Công Tôn Kiên đi là thuyền hướng Tuyệt Kiếm Sơn, cư nhiên phong chủ đứng mũi thuyền là Bạch Mộ Hàn.
Đám người tham gia đang nghe từng vị phong chủ nói nói về đại hội.
Dù sao trăm năm một lần, là một quãng thời gian dài a.
Không thể ai cũng biết rõ quy tắc của đại hội.
Đại hội sẽ trải qua ba vòng thi.
Vòng thi loại này sẽ cho thí sinh bắt đầu từ chân núi của mỗi vị phong chủ.
Sau đó họ bằng mọi giá phải lên được đến đỉnh.
Mỗi phong sẽ có mười vạn thí sinh, phải loại được chín vạn mới thôi.
Tất nhiên trên núi sẽ buông xuống cấm chế, để người tham gia không thể dễ dàng leo núi.
Bảo Long đối với vòng này không quá áp lực.
Dù sao căn cốt hắn là rất được nha, không làm khó hắn được.
Trước mắt còn một tuần nữa mới đến nơi diễn ra vòng loại, hắn vẫn là nên hảo hảo tu luyện đã.
Bảo Long sau khi nghe xong về phòng của mình, Công Tôn Kiên cũng theo hắn.
Hai người không hàn huyên gì mà lập tức lên giường xếp bằng.
Tu luyện không thể lơ là được.
Công Tôn Kiên thì tiếp tụ củng cố tu vi của mình.
Hắn thấy Luyện Thể Cảnh bát tầng vẫn là rất khó coi.
Vị tiểu đệ của hắn đã bỏ xa hắn rồi, nếu không tranh thủ thì sau này chữ "đại ca" sẽ có chút khó nói.
Về phần Bảo Long, hắn muốn lĩnh hội tầng hai Càn Khôn Huyền Pháp.
Hắn linh cảm bản thân nhất định sẽ linh hội được đạo thuật mới.
Dù sao ngộ tính tuyệt luân không phải để cho đẹp.
Tất phải có tác dụng!
Song song với lĩnh hội đạo pháp, Bảo Long cũng xuất ra Khí Sinh Bảo Hoàng Liên.
Tranh thủ để cho nó hấp thu sinh khí trưởng thành, sau này phụ trợ hắn tu hành.
Hắn không sợ vị đại ca Công Tôn Kiên của mình để mắt món này.
Tu vi hắn chưa cao, cùng lắm thấy búp sen có hiếu kì.
Dù biết thì dựa vào tính khí cùng bốn sao độ hảo cảm thì Bảo Long cũng chưa lo vội.
...
Một tuần trôi qua, thuyền của Bảo Long cùng Công Tôn Kiên đều đã đến được Tuyệt Kiếm Sơn.
Hai huynh đệ trong phòng bắt đầu có người mở mắt.
Đầu tiên là Công Tôn Kiên
Hắn cảm thấy tu vi tinh tiến không ít, sắp chạm tới cửu tầng.
Liếc sang vị tiểu đệ này, hắn hiếu kì búp sen màu vàng kia là gì.
Nhưng nghĩ lại là đồ của tiểu đệ, hắn cũng không tiện tò mò.
Hắn chuẩn bị đứng dậy thì cùng lúc Bảo Long cũng mở mắt.
Công Tôn Kiên thấy vậy cười nói:
"Tiểu tử nhà ngươi, thu hoạch được chứ?"
Bảo Long ánh mắt vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên nói:
"Không tệ, Công Tôn huynh chờ ta thể hiện."
Công Tôn Kiên ngẩn người, hắn biết Bảo Long không có tu luyện mà là lĩnh hội đạo pháp.
Bởi vì không có thấy linh khí quanh tiểu tử này rung động.
Nhưng lĩnh hội một tuần liền có thành quả?
Tên này không chỉ tư chất tốt mà còn được cả ngộ tính tốt a.
Hai huynh đệ cũng không nói chuyện tiếp mà hướng ra ngoài boong thuyền.
Hơn vạn người chen chúc chật ních, mắt đầu hướng về mũi thuyền.
Bạch Mộ Hạn xếp bằng trên phi kiếm, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn một lời không nói, trực tiếp phất nhẹ tay một cái.
Đám người tham dự không kịp một chút phảng kháng nào bị đưa đến chân của Tuyệt Kiếm Phong.
Trong đó tự nhiên bao quát cả Bảo Long và Công Tôn Kiên.
Bọn người không có bất ngờ.
Dù sao khác biệt những cảnh giới phía sau không giống Luyện Thể Cảnh và phàm nhân.
Tấn thăng một cái đại cảnh giới sẽ khiến người tu hành biến đổi đại lượng về chất.
Lúc này, một đạo thanh âm băng lãnh truyền vào trong tai từng người tham gia đại hội.
"Bắt đầu."
Chỉ có hai chữ như vậy nhưng đủ để vạn người nhao nhao như bầy ong vỡ tổ.
Thậm chí có người dẫm đạp lên nhau mà phóng lên Tuyệt Kiếm Phong.
Nặng hơn còn có người đưa ra pháp khí, xuất đạo thuật bắt đầu đánh g·iết.
Mà vượt lên trên mỡ hỗn độn này, liền có mặt Bảo Long cùng Công Tôn Kiên.
Hai người bọn hắn không phải dẫn đầu, mà tả hữu xung quanh còn có mười mấy vị khác.
Nhìn là hiểu, nhóm này chính là nhóm thiên kiêu dẫn đầu.
Bọn họ lẫn nhau không có quan tâm, chỉ để ý chính bản thân mà tiến lên.
So với đám người ở phía dưới chém g·iết là một trời một vực.