Chuyện Nhà Trí Triều

Chương 5: Đội này mạnh, mạnh ai nấy báo




Tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố A, công ty giải trí Thần Uy.

“Ông chủ, bà chủ tuần này tổng cộng đã lên tóp tìm kiếm 50 lần.”

“Gì... gì cơ? 50 lần?”

“Vâng! Khó giải quyết nhất là đối thủ tham gia cuộc thi hát, trước ngày thi đấu đã xẩy ra tai nạn giao thông, mọi bằng chứng đều hướng về bà chủ. Dễ nhất là hôm qua đi sân bay cầm cục wifi giống của antifan...”

“Reng! Reng! Reng!”

“Chồng ơi! Hôm nay, em lỡ tay đẩy ngã bạn diễn xuống nước, bị lên hotsearch rồi. Anh giúp em xử lí nha~”

“Chồng biết rồi! Lần sau vợ nhớ chú ý cẩn thận đấy.”

Thần Huy - ông hoàng của giới giải trí, chồng diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng Nhạc Viện đang ngồi nghe trợ lí báo cáo hành trình làm việc trong tuần của vợ mình thì tự nhiên được thêm việc khiến hắn muốn bật ngửa.



Sở cảnh sát thành phố A.

“Alo! Đại tá hả?”

“Đại tá phu nhân có gì dặn dò?”

“Cũng không có gì! Giống mọi ngày thôi, lỡ chạy quá tốc độ một xíu mà bị đám cấp dưới của anh tóm về đồn rồi. Chờ ngài đến bảo lãnh!”

“Đại tá… rất bận! Phu nhân chịu khó ngồi đấy thêm nữa tiếng cho có lệ đi rồi về. Lần sau nhớ chú ý an toàn!”

Vừa ngắt cuộc gọi của Li Tâm thì Thanh Quý liền ngay lập tức ngả người ra ghế mà thở dài.

“Cốc, cốc, cốc”

“Vào đi!”

“Báo cáo Sếp! Tháng này phu nhân có 30 lần thách thức cảnh sát giao thông, 20 lần test độ cồn vượt mức quy định, 10 lần bị giam xe vì chạy quá tốc độ. Thêm một lần mới vừa đến nữa thì tổng cộng là 61 lần tham quan trụ sở.”

“Một tháng có 30, 31 ngày thôi mà sao tới tận 61 lần vậy?”

“Một ngày 3 cử, sáng trưa chiều tối đều có sự xuất hiện của phu nhân. Cô ấy đến ở trụ sở còn nhiều hơn cả anh nữa đấy sếp.”

Tháng nào cũng nghe cấp dưới báo cáo chi tiết về các tội danh vợ phạm phải thế này chắc hắn phải nổ tung cái đầu mất.



Bệnh viện trung tâm thành phố A.

“Ông xã, anh có đang bận không?”

“Vừa xong ca cấp cứu, bà xã lại muốn thêm việc cho anh hử?”

“Hihi, sao anh biết hay vậy? Lúc đấu võ đài lỡ tay đánh gãy tay đối phương rồi. Ông xã xem sửa lại hộ em nhé!”

“Được rồi, ông xã em làm cái nghề này cũng quen rồi. Bà xã ra tay nhớ chú ý điều chỉnh lực chứ không đau tay đấy.”

“Dạ, em biết rồi ông xã yêu!”

Đồng nghiệp nghe cuộc trò chuyện của Tấn Phát cùng vợ là võ sư Thục Uyên mà muốn toát mồ hôi lạnh. Một y tá nghi hoặc hỏi anh:



“Bác sĩ Phát, anh làm nghề này có phải là để giải quyết vấn đề cho vợ không? Theo chúng tôi thấy thì bệnh nhân của anh đến đây toàn gào thét tên chị nhà trong oán hận không thôi đấy.”

“Rõ ràng vậy sao?”

“Thật luôn hả?”

“Chúng tôi cũng là lực bất tòng tâm thôi. Giờ mọi người đều chăm lo cho sức khỏe của bản thân quá thì bệnh viện chả vắng khách? Đây là vợ tôi muốn giúp đỡ cho bát cơm của mọi người đấy.”

Nghe anh nói một cách thoải mái mà không thèm sờ lại lương tâm một chút nào như thế, khiến ai nấy cũng đều phải bái phục cách kiếm khách cho bệnh viện của hai vợ chồng nhà này.



Một khu giao dịch ngầm nào đó.

“Cưng ơi! Cái con H2 của anh lỡ bị em cho bay xuống biển rồi phải làm sao giờ?”

“Tiểu tổ tông của anh ơi! Em có làm sao không?”

“Em không sao nhưng H2…”

“Em không sao thì tốt, H2 thì kệ nó đi, xem như số nó may mắn vì đã được em giải thoát. Hôm khác anh tuyển con mới về cho em chơi.”

“Ok bae!”

Minh Trí đang đi buôn sắt vụn thì bị cuộc điện thoại của vợ làm cho hú vía. H2… H2 thì có là gì so với sự an toàn của vợ anh đâu chứ. Không là gì đâu, chỉ là bay mất tỉ đẹp đẹp thôi mà… anh khóc trong lòng nhiều chút.

Tên đàn em ghé tai: “Ông chủ, tháng này bà chủ cho bay 10 chiếc rồi đó. Ông không sót chút nào sao? Huống chi chiếc này còn là bản giới hạn mới vừa ra mắt nữa đấy.”

“...”

Anh nghe xong thì lập tức muốn chết lâm sàn ngay tại chỗ, để lại cho đám đàn em hai câu rồi vội vàng rời đi.

“Các người tự giải quyết những việc còn lại đi!”

“Tôi về tìm vợ bé của mình đây.”



Nhóm chat.

“Hôm nay đi quẩy không chị em?” Thục Uyên gửi tin nhắn cho hội chị em báo chồng của mình.

“Thích thì nhích!”

“Gọi cho mấy lão đi!”

Hoàng Triều nối máy gọi điện thoại nhóm.

“Các anh đang làm gì đấy?”

Thần Huy: “Mua hotsearch.”

Thanh Quý: “Kí biên bản, nộp phạt.”

Tấn Phát: “Chụp X-quang cho bệnh nhân.”



Minh Trí: “Tìm vợ!”

Đọc tin nhắn của mấy ông chồng mà các cô vợ cũng tự mình ngượng vài phần.

“Thế các anh tiếp tục làm việc vui vẻ nhé! Tụi em đi nghỉ dưỡng đây.”

“Ở đâu?”

“Đảo Phú Quốc.”

“Nhớ chú ý an toàn!”

Đôi bên sau khi ngắt máy thì ai nấy cũng đều vui như mở hội.

“Lên nhạc thôi chị em ơi!”

Thật ra là không phải Phú Quốc đâu, mà là phòng vip của quán bar đấy.

“Lần này đố các lão ấy tìm ra chúng ta.”

“Ông nào cũng bận dọn dẹp hậu trường cả rồi, rảnh đâu.”

“Ấy da, chơi vầy thì nhạt nhẽo quá. Tui ra ngoài kiếm thêm vào em trai cơ bụng tám múi đây.”

“Tui đi với bà, haha!”

Lúc Hoàng Triều và Thục Uyên vừa đóng cánh cửa phòng thì vô tình nghe được âm thanh quen thuộc của ai đấy trong phòng bao bên cạnh.

“Đám sợ vợ tụi bây đúng là không có tiền đồ. Sao mà chiều lòng mấy bà vợ quá vậy? Không sợ bọn họ đốt hết của nhà tụi bây sao?”

Bốn người đàn ông lịch lãm nhìn nhau cười rồi đồng thanh.

“Cái chúng tôi không thiếu chính là tiền. Còn bọn họ là phụ trách…”

“Tiêu tiền giúp chồng! Em nói có đúng không? Chồng! Yêu!?”

Nhìn thấy Hoàng Triều và Thục Uyên bất thình lình xuất hiện cùng nụ cười lạnh khiến biểu cảm trên mặt của bốn bị máu mặt kia liền biến sắc.

“Hoàng Triều… Thục Uyên ở đây… vậy Li Tâm với Nhạc Viện…” Thần Huy lắp bắp.

Thôi toang rồi ông Giáo ạ!

“Ông xã! Chẳng phải anh đang ở bệnh viện sao?”

“Anh… anh…”

Nụ cười dần mất nhân tính của Thục Uyên khiến cho Tấn Phát toát mồ hôi lạnh đầy trán mà không thể trả lời.

Vài phút sau thì Nhạc Viện cùng Li Tâm cũng chầm chậm bước vào vì thấy sao hai người bạn của mình đi lâu quá mà vẫn chưa về, ra cửa lại bắt gặp ngay cảnh này.

Quả là cuộc gặp gỡ định mệnh mà!

Triết Hoàng – ông chủ quán nhìn thấy sự hỗn loạn của đám phú nhị đại này thì cũng chỉ biết cười trừ:

“Đúng là đội này mạnh, mạnh ai nấy báo!”

#phongvy