Chuyện Nhà Trí Triều

Chương 4: Thiếu niên tuổi nổi loạn




Năm cô 7 tuổi anh 17 tuổi.

Trong con hẻm nhỏ.

“Minh Trí, mày đừng có mà cố chống đối lại tụi tao nữa. Không được ích gì đâu.”

Minh Trí người đầy vết thương khinh thường nhìn đám du côn trước mặt.

“Tụi bây tưởng đông là có thể thắng được tao sao?”

“Có ngon thì lại đây đánh tay đôi.”

“Không được thì cút!”

Đám thanh niên bị anh thách thức thì liền tức giận, định lao đến làm thêm trận nữa. Nhưng giữa đường thì cô vô tình đi ngang qua, phát hiện nên la lên.

“Chú công an, trong này có đánh nhau nè!”

Vừa dứt lời thì tiếng còi hiệu cũng ven vẻn đâu đó khiến đám thanh niên kia sợ hãi liền bỏ chạy mất. Thực ra đấy là âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại nhỏ của anh mà Hoàng Triều đang cầm trong tay.

Sở dĩ cô cầm điện thoại anh là vì hôm nay ra khỏi nhà Minh Trí quên mang theo điện thoại. Lúc Hoàng Triều sang chơi phát hiện nên tiện thể cầm chạy đi tìm anh mới bắt gặp phải cảnh này.

“May cho mày đó!”

“Lần sau biết tay tụi tao!”

Anh ngồi bịch xuống đất, thở dốc. Tầm mắt mờ dần, trong khoảnh khắc ấy đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đang vội vã chạy về phía mình.

“Anh Minh Trí!”

“Anh Minh Trí!”

“Đừng ngủ!”

“Đừng nhắm mắt lại anh ơi!!”

Người vừa đổ xuống thì Hoàng Triều cũng kịp thời chạy lại đỡ anh. Nhưng một đứa trẻ 7 tuổi làm sao có thể đỡ nổi một thiếu niên 17 tuổi, kết quả là bị anh va vào một cách đau đớn.

“Áaaa…!!!!”

Nghe tiếng hét lớn của cô khiến anh mơ hồ tìm được chút ý thức cuối cùng, nắm lấy đôi tay nhỏ bé ấy mà thì thầm:

“Em… có… sao không?”

“Hức… có thể không sao được sao? Đau lắm đấy!”

“Anh… xin lỗi…! Liên luỵ… đến em… rồi…”

“Đừng nói nữa! Hức… để em gọi mọi người đến đưa anh đi bệnh viện…”

“Ngoan… đừng gọi…! Em… ngồi yên đây… một lát… với anh… là được…”

“Có thật là không sao không?”

“Thật mà…”

Cứ thế hai người ở yên trong con hẻm nhỏ đến khi trời sẫm tối lúc nào không hay.



Vài hôm sau, cũng tại con hẻm đó. Đám du côn hôm trước đang đứng trong đấy rít vài điếu thuốc, trông thật chẳng ra làm sao.

Cô miệng ngậm cây kẹo mút, khẽ thò đầu ra nhìn vào trong, sau khi lức láo một hồi không thấy ai phát hiện thì mới âm thầm đi vào trong.

Đối diện với đám người thô bạo và có thể sẽ bị người ta làm hại bất cứ lúc nào thế mà Hoàng Triều không hề sợ hãi chạy đi, ngược lại còn chủ động tiếng vào.

“Này, mấy anh kia!”

“Có phải là hôm trước các người đánh anh Minh Trí không?”

Bọn côn đồ bị lời nói và khí thế của một bé gái làm cho đứng hình mất 5s.

“Phải thì làm sao? Nhóc con không sợ tụi này bắt nhóc làm con tin để uy hiếp thằng đó sao?”

“Các người cứ thử!”

“Chà, cũng biết thách thức dữ nhỉ! Gan dạ đấy.”

“Trước khi đi tôi đã báo với mẹ là đi tìm anh Minh Trí. Nếu sau một tiếng không thấy tôi về thì bà sẽ báo công an. Nên các người có thể thử.”

Đám du côn bị lời nói thánh thức tràn đầy tự tin của cô làm cho khuất phục. Tên cầm đầu cũng không vòng vo nữa mà nghiêm túc vào thẳng vấn đề:

“Nhóc con! Muốn gì thì nói mau!”

“…” Cô thì thầm vào tai tên cầm đầu.



“Đây là tiền tôi thuê các anh, làm cho tốt vào.”

Cô nhóc móc ra trong túi tờ tiền 20 nghìn đồng nhét vào tay tên đại ca làm cả bọn ngớ người.

“Nhóc con, ai dạy em làm những việc thế này vậy?”

“Tóp tóp ớ. Các anh không xem những đứa trẻ trên tóp tóp à? Nào là thần đồng, hacker, siêu sao,… Như tôi đây thì có là gì so với bọn họ đâu.”

Bái phục! Quả thật là lời giải thích của cô khiến đám du côn không còn lời nào có thể phản bác.

Mạng xã hội phát triển chóng mặt, liệu việc để cho trẻ nhỏ tiếp cận quá sớm với những vấn đề của xã hội thế này có ảnh hưởng đến sự phát triển trí não của trẻ thơ hay không?

Hoàng Triều nhảy chân sáo rời đi trong sự hoang mang của đám du côn. Mối làm ăn này dù sao cũng chẳng lỗ cớ sao bọn chúng lại không nhận kia chứ.



“Con nhóc kia! Hôm trước mày dám uy hiếp bọn này, hôm nay để tụi tao dạy mày biết thế nào là bắt nạt.”

“Oaaaa… tôi không biết gì hết… oaaaa….”

“Tụi bây đâu! Chặn miệng nó lại cho tao!”

“Oaaaa… có ai không!!! Cứu với!!!!”

Hoàng Triều đang bị đám du côn hôm trước bắt nạt trong con hẻm nhỏ ấy. Tiếng hét lớn kêu cứu của cô đã thành công thu hút được sự chú ý của anh.

“Bọn khốn kia! Tụi bây đang làm gì đó hả?”

“Là anh Minh Trí! Anh Minh Trí cứu em!!!”

Nhìn thấy anh như cộng cỏ cứu mạng, Hoàng Triều liền hét lớn, muốn chạy về phía anh nhưng rất nhanh đã bị đám du côn tóm lại.

“Đi đâu đấy nhóc con? Mày tưởng thoát khỏi tay tụi tao dễ lắm sao?”

“Các người là đồ xấu xa! Anh Minh Trí cứu em! Huhu!”

Minh Trí nhìn thấy người bị đám đó bắt nạt là cô vợ bé nhỏ của mình thì liền tức giận đến run người. Hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên trông vô cùng đáng sợ.

“Tụi bây mau thả em ấy ra!”

Anh ghìm giọng xuống gằng từng chữ, ngữ âm phát ra nghe thật khiến người ta lạnh người.

“Mày lấy tư cách gì ra lệnh cho tao?”

“Tao nói thả em ấy ra!”

“Oh, chắc không phải con bé này là người quan trọng đối với mày đấy chứ? Chậc chậc, nhìn bộ dàng này chắc là muốn sống mái với bọn tao rồi.”

“Tao nói lại lần nữa, thả em ấy ra tụi bây có nghe không?”

Cơn phẫn nộ của anh dường như đã đạt đến đỉnh điểm. Tiếng hét giận dữ đó khiến cho cô lẫn đám du côn đều cảm nhận được, sắc mặt ai nấy trông cũng rất khó coi.

Thiết nghĩ lần này cô hơi quá đà rồi không?

“Tao không thả thì mày làm gì tao? Chỉ với mình mày mà muốn…”

“Bốp”

“Mình tao cũng đủ xử gọn tụi bây!”

Chưa để tên kia nói hết câu anh đã nhanh chóng lao đến tung một quyền vào mặt khiến hắn ngả ngửa ra sau, máu trong khoé miệng từ từ chảy ra.

Hoàng Triều thấy thế thì sợ đến tái xanh mặt mày, không nói được lời nào. Bộ dạng này của anh đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến.

“Thằng chó!”

“Mày dám đánh tao!”

“Anh em đâu?”

“Đánh nó cho tao!”

Hai bên lao vào đấm nhau, trước khi đó anh đã nhanh chóng tách được cô ra khỏi hỗn loạn.

“Mau chạy đi! Không được quay đầu lại! Mọi chuyện đã có anh lo.”

Tuy lo cho anh nhưng cô cũng nghe lời, chạy đi được một đoạn thì nhớ trực lại mình đang hợp tác diễn kịch cùng đám du côn. Quay lại thấy bọn họ vẫn đánh nhau thì sợ hãi la lớn:

“Dừng tay lại! Các người không được đánh anh ấy nữa!”

“Nhóc con nhiều chuyện quá đó!”

“Không biết! Tôi gọi người lớn rồi. Nếu các người không đi thì đợi bị bắt đi!”



“Cái gì! Mày! Đi thôi anh em!”

Đám du côn sợ hãi bỏ chạy, cô ôm anh trong lòng mà khóc lớn.

“Anh có sao không? Hức… em sai rồi..”

“Sai..? Sao lại sai…?”

“Là em nhờ bọn họ đóng kịch cùng nhưng không ngờ họ làm thật… huhu…”

“Oh…” Anh khẽ nhếch mép.

Đám du côn đứng đằng xa lấp ló, anh cũng đưa tay ra hiệu “ok”, đôi bên đạt thành thoả thuận.

“Một công đôi việc!”

“Minh Trí, người anh em tốt!”

“Tụi này chỉ giúp mày được tới đây thôi, còn lại thì phải xem hành động của mày rồi.”

“Đi nhậu thôi anh em! Haha!”



“Trí, dụ hôm trước sao rồi?”

Minh Trí đang nằm ngủ trên bàn, trong lớp học thì một đám thanh niên đi đến vỗ mạnh vào lưng anh, đụng trúng vết thương ẩu đả hôm trước khiến ai đó đau đớn hét lên:

“Aaaaa…”

“Má ơi! Mày làm gì mà hét lên như gặp ác mộng vậy Trí?” Đám bạn một phen hú vía.

“Mẹ kiếp! Còn không phải nhờ ơn tụi bây sao?”

“Tụi tao đã làm gì mày đâu? Phá giấc mộng xuân hả?”

“Cốp” anh nghe thằng bạn mình nói thế thì liền tức giận nện cho một cú đấm vào đầu.

“Mộng xuân cái bà nội mày!”

“Ây da! Tao cũng biết đau chớ mày thằng khứa.”

“Rõ ràng đã nói trước là chỉ diễn thôi mà sao mấy thằng bây đánh tao muốn nhập viện luôn rồi đây này.”

“Đâu? Đưa tao xem xem?”

Tấn Phát - bạn thân của Minh Trí, cũng là tên giả côn đồ cầm đầu đám báo bạn hôm trước tỏ ra qua tâm anh các thứ khiến ai đấy mặt tối sầm lại.

“Mẹ nó! Mày coi đủ chưa? Mày xem trinh tiết của ông đây là gì hả? Muốn coi là coi sao?”

“Mày có trinh tiết sao?”

Một câu hỏi đã thành công vả bốp bốp vào mặt anh.

“Tao không có trinh tiết thì chả nhẽ mày lại có à?”

“Tất nhiên!”

Nói mà cũng không biết ngượng miệng. Anh liền lật lại chất vấn.

“Bọn bây còn chưa nói với tao chuyện cấu kết với con nhóc Triều để chơi tao đó!!!”

Bị anh nói trúng tim đen khiến cả bọn câm nín.

“Ờ thì… haha… tụi tao không biết gì hết á…!”

Vừa cười vừa nói vừa lủi lủi muốn bỏ chạy. Anh nhanh tay túm lấy cổ áo phía sau gáy của Tấn Phát khiến cậu ấy không kịp trở tay.

Anh em là gì chứ? Hoạn nạn có nhau không phải lúc này sao? Tại sao lại bỏ chạy hết để lại anh ấy một mình chịu trận vậy? Tấn Phát khóc trong lòng nhiều chút.

“Ờ haha…”

“Bốp”

“Ha cái đầu mày! Hôm nay mà không giải thích được thì tao sống mái với mày luôn!”

Tấn Phát bị Minh Trí tàn nhẫn kéo đi luyện quyền không chút thương tiếc.

“Không!!! Tao sai rồi!!! Tao không muốn sống mái với mày đâu!!!”

“Muộn rồi **.”

“Khônggg!!! Hoàng Triều ơi cứu anh!!! Help me!!!”

phongvy