Năm cô 12 tuổi, anh 22 tuổi.
Lại một năm học nữa trôi qua, năm nay những cô gái nhỏ đó đã là học sinh cấp hai.
Bước chân vào môi trường mới và những phương thức học tập mới, ắt hẻn sẽ có nhiều điều thú vị để trò chuyện cùng những người anh lớn sắp tốt nghiệp kia.
Vì lui tới căn nhà này nhiều lần nên một trong số bốn cô nhóc cũng có dấu vân tay lưu lại, người đó không ai khác chính là Hoàng Triều.
Lần này cũng là bà Loan đưa họ đến gửi gắm rồi lại đi mất dạng. Hoàng Triều mở khoá cửa, cùng ba người bạn mình mang hành lí vào nhà.
Hoàng Triều vừa bước chân vào liền cất tiếng gọi:
“Các anh ơi, tụi em đến rồi.”
“…”
Không gian yên tĩnh đáp lại khiến cô hụt hẫng.
“Chắc là bọn họ là bận rồi, sinh viên năm cuối mà.” Li Tâm nói.
Nhìn căn nhà trống trãi khiến bốn cô gái có chút không quen. Vì thói quen nên họ sẽ đi mở cửa từng phòng xem xem còn ai ở nhà đang ngủ hay không.
Không ngoài dự đoán, vẫn còn một con sâu ngủ đang ngáy rất to trong phòng, tay chân đạp mền loạn xạ. Nhưng khác với mọi khi, người ở nhà lần này là Thần Huy.
Bốn cô gái nhìn tên thanh niên “ngố ngơ” với cái tướng ngủ có một không hai đang nằm trên giường thì cạn lời.
Nhạc Viện đi đến lây người Thần Huy:
“Mặt trời chiếu đến mông rồi, mau dậy đi ông thần lười ơi!”
“Ưm… các người là ai vậy? Để cho ông đây ngủ thêm chút nữa đi!”
Nói rồi Thần Huy liền quấn chặt mền, tiếp tục chìm trong cơn say giấc nồng.
Khi bốn cô gái định động thủ, lật chăn của cỗ thân xác cao mét tám ra thì đột nhiên có một giọng nói cất lên:
“Mấy bà đừng động vào, tui có cách.”
Minh Phương không nhanh không chậm cầm một chiếc micro có kết nối Bluetooth bước vào.
Hoàng Triều thấy cậu thì hỏi:
“Đến khi nào vậy? Sao bảo không muốn đi cơ mà?”
“Mới thôi! Tại nể mặt bác Loan nên tôi mới đến đây trông chừng mấy bà thôi.”
“Xuỳ, nghiện mà bày đặc ngại, hay ra dẻ quá à.” Li Tâm liền bĩu môi tỏ ý chê.
Nhạc Viện không muốn quan tâm đến sự nhiều chuyện của bọn họ, điều cô ấy muốn là gọi Thần Huy thức dậy.
“Có cách gì thì nói nghe xem!”
“Chẳng phải ổng là ca sĩ sao? Thế nên chỉ cần hát ổng nghe là được rồi.”
“Nói như nói, nếu hát mà làm ổng tỉnh dậy thì tui đã hát từ lâu rồi.”
“Không không, người hát không phải bà, mà phải là một giọng ca đầy khí chất như của Thục Uyên.”
“Hả?!”
Nghe Minh Phương nói thế làm cả bọn kinh ngạc đến ngớ người.
Thục Uyên được mệnh danh là người có giọng ca chấn động toàn cầu như Chai-en trong phim hoạt hình Doraemon của Nhật Bản.
Bảo cô ấy có giọng ca đầy khí chất thì khác gì đang nói móc người ta. Nữ sĩ liền lập tức nổi giận, phi đến túm cổ áo tên ngốc kia:
“Cậu đang chấm biếm ai thế hả?”
“Có từ nào là châm biếm hả?”
“Không có nhưng ý của ông là như vậy.”
“Bà đọc được ý nghĩ của tui luôn? Thích tui rồi hay gì mà hiểu rõ thế?!”
“Ăn nói xà lơ! Có c.h.ó nó mới thềm thích cái thứ tẻ nhạt như ông.”
“Rồi có muốn kêu ổng dậy không?”
“Hừ, hát thì hát! Các người đi ra ngoài cả đi!”
Sau khi bốn người kia đã rời đi thì Thục Uyên mới cất giọng hát “trời ban” của mình lên, dí sát tai mỹ nam mà “hét” bài À Lôi đang hot trên tiktok.
“Tại vì THÍCH em NHIỀU QUÁAA…”
“Nhưng em lại NÓI là À LÔIII…”
“Cũng định solo HIPHOP cùng với TRAI bản nhưng mà THÔIIII…”
…
Bên trong Thục Uyên đang cố gắng gọi Thần Huy dậy thì bên ngoài ai cũng ngồi sofa, đeo tai nghe, ăn bim bim chờ kết quả.
Lúc này vừa hay Minh Trí và Thanh Quý cũng về nhà. Vừa bước vào liền bị giọng hât của cô bé nhỏ làm cho chấn động, cả hai vội bịt tai đi đến nhìn đám trẻ đang ngồi trên ghế với gương mặt đầy nghi vấn.
Hoàng Triều giơ tờ giấy đã ghi chữ sẵn lên cho hai người xem:
“Thục Uyên đang gọi anh Huy thức dậy.”
Trí, Quý cạn con nhà bà lời luôn, hết cứu!
Minh Trí không thể để Hoàng Triều ở đây tiếp tục bị tra tấn âm thanh nữa, liền bước chân đến nắm lấy cổ tay cô kéo đi, khẩu hình miệng:
“Đi theo anh!”
Minh Phương thấy thế thì chau mày nhìn anh trai ý muốn nói, anh đang muốn làm gì với cậu ấy?
Anh phớt lờ em trai, trực tiếp kéo cô rời đi. Minh Phương cũng không vừa gì, tay còn lại của Hoàng Triều nhanh chóng bị cậu giữ lại.
Không khí nồng nặc mùi thuốc súng của hai anh em khiến người ở giữa là cô cảm thấy cực kì khó xử. Ba người còn lại thì tức khắc hiểu luôn vấn đề, không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng lớn.
…
Bên ngoài nồng nặc mùi thuốc súng thì bên trong Thần Huy chịu đã kích cũng không nhịn nổi nữa mà tức giận, bậc dậy quát:
“Là ai mà có thể hát dở như thế hả? Có còn muốn nên âm nhạc nhân loại tồn tại nữa không vậy?”
“ANH NÓI AI HÁT DỞ?!”
Thục Uyên xoắn tay áo, đứng chống nạnh, gương mặt chứa đầy oán khí nhìn chằm chằm Thần Huy khiến anh tỉnh cả ngủ, mồ hôi túa ra đầm đìa.
“Uyên… em… em lên chơi đó hả?”
“NÓI! ANH VỪA MỚI BẢO AI HÁT DỞ?”
“Không… không có đâu! Em nghe nhầm rồi, anh vừa bảo ai mà hát “hay” thế làm anh “tỉnh” cả ngủ cơ mà…”
“…”
Thục Uyên cau mày, nhếch mếp, siết chặt nắm đấm trong lòng bàn tay mà lao đến:
“Hôm nay em sẽ cho anh thưởng thức cách gọi thức dậy “mới mẻ nhất” để anh chừa luôn cái tất ngủ nướng đi nha chưa!!!”
“A, aaa, Uyên ơi! Em tha cho anh lần này đi mà!!! Có ai không? Help me!!!”
…
Bên ngoài phòng khách đang căng thẳng mà nghe tiếng thét ai oán của Thần Huy liền tức khắc đứng hình cả tập thể, lòng thầm nghĩ.
Hôm nay số Huy đen rồi!
Năm phút sau, Thục Uyên mở cửa bước ra thì thấy ai cũng nhìn mình liền nghi vấn:
“Mọi người đang chơi trò gì vậy?”
“Anh em cùng tranh một người con gái hả?”
“Sao không chơi tiếp đi mà nhìn em làm gì?”
Nối tiếp gót chân của Thục Uyên là Thần Huy với mặt mày bầm tím bước ra, nhìn anh ấy ôm mặt khóc không thành tiếng khiến cả bọn đều phải giơ ngón cái lên với “mãnh nữ”.
Không hổ là cô gái mạnh mẽ nhất khu! Đấm rất chuẩn!
Quay lại với vấn đề của ba người kia.
Thực ra nguyên nhân Minh Phương theo chân mấy nhỏ bạn mình lên đây là vì năm nay cậu rảnh, không bị việc gì kéo chân nên nhất quyết phải tham gia để “bảo vệ” Hoàng Triều khỏi móng vuốt của mấy ông anh này.
Nhưng đời ai mà ngờ được, người năm đó bảo chỉ xem cô như là em gái mà nay lại có những tâm tư gì thế này?!
Minh Phương quả thật là sơ suất rồi. Chả trách sao lúc nào Hoàng Triều cũng đòi đi gặp anh hai cậu, hoá ra là vì điều này đây.
“Anh có thể buông tay Triều ra được chưa?”
“Thế tại sao em vẫn còn giữ tay con bé làm gì?”
Hoàng Triều nhìn không khí giữa hai anh em nhà này thật khiến cô chướng mắt, cổ tay cũng sắp bị họ nắm cho gãy luôn rồi.
“Hai người đủ rồi đó!”
“Bỏ ra có được chưa hả?”
“Cổ tay tôi sắp bị các người bóp gãy rồi đây này.”
Nghe vậy hai anh em liền hoảng sợ, nhanh chóng buông lỏng tay cô ra rồi suýt soa:
“Bảo bối à, em không sao chứ? Cho anh xin lỗi, lần sau sẽ không như thế nữa.”
“Tại sao bà không chịu nói sớm, bị đau cũng không biết lên tiếng. Đúng là ngốc hết thuốc chữa!”
Cô nghe thằng bạn “c.h.ó đ.ẻ” của mình nói vậy thì mức độ phẫn nộ càng tăng lên:
“Hai người có cho người khác nói không?”
“Với lại tôi mượn các người nắm lấy tay tôi à?”
“Mở miệng ra là không được câu nào tốt đẹp.”
Trong lúc Hoàng Triều đang cãi nhau với Minh Phương thì Trí tinh tế muốn ghi điểm đã nhanh chóng đi lấy thuốc xoa và nước đến cho cô:
“Uống miếng nước cho hạ hoả rồi đưa tay đây cho anh.”
Cô nhận lấy nước uống rồi khẽ liếc mắt nhìn sự ân cần, chu đáo của anh đối với mình thì phút chốc không biết nên nói gì…
Anh Minh Trí hôm nay lạ quá…
Cả hội hóng hớt đột nhiên cũng bị cho ăn cơm tró ngang.
Anh khẽ lia mắt lên nhìn gương mặt chứa đầy sự phẩn nộ của em trai, mấp mấy môi:
“GAME OVER!”
Trận này, Minh Phương thua triệt để, cuộc chiến đã chính thức bắt đầu từ đây.
Không khí trong nhà đang căng thẳng thì bỗng tiếng mở cửa làm thu hút sự chú ý của mọi người.
Tấn Phát đã về, trên tay còn xách theo vài túi nguyên liệu chế biến thức ăn như vừa đi siêu thị. Anh nhìn khung cảnh trong nhà mà không khỏi khó hiểu:
“Mọi người đang làm gì mà tụ tập đông vui thế?”
“Anh có mua bánh ngọt về cho mấy đứa này.”
Hai kẻ tham ăn Hoàng Triều, Thục Uyên vừa nghe đến bánh ngọt liền phấn khởi chạy đến vây lấy Tấn Phát, không khí cũng dễ thở hơn hẳn.
Đám người còn lại cười khổ nhìn anh ấy.
Không hổ là vị cứu tinh của cái nhà này! Đột nhiên cảm thấy bác sĩ Phát ôi thật tuyệt vời.
…
Trong một tuần vui chơi ở đây lần này không ai vui vẻ hơn Hoàng Triều.
“Triều, em xem món này anh nấu có ngon không?”
“Ngon lắm ạ! Anh Minh Trí nấu ăn là số một.”
“Thế còn của tui thì sao?”
“Nói thật nhé, hôm sau cho ít muối với để nhỏ lửa lại có khi sẽ dễ nuốt hơn đấy.”
Từ khi khai chiến, anh em Trí Phương bắt đầu bằng việc nấu nướng.
Bởi dân gian có câu: “Con đường đi đến trái tim nhanh nhất đó chính là thông qua dạ dày.”
Nhưng tài nghệ nấu nướng của Phương lãnh đạm không thể nào so được với Trí lắm trò. Nên trận này, Minh Trí thắng triệt để.
…
“Triều, bà nhìn thấy không? Tui thắng rồi này.”
“Ừ, ông thắng rồi.”
Trận thứ hai là thi đấu quyền. Tuy chỉ mới là học sinh lớp sáu lên bảy nhưng trẻ con thời đại tiên tiến nên Minh Phương đã cao đến mét bảy, không vấn đề gì khi thi đấu với Minh Trí.
Trận này anh bị em trai đánh cho thương tích đầy mình, thua triệt để.
…
“Triều, tui lại thắng rồi này.”
“Ừm…”
Trận thứ ba là đấu game, Minh Phương giành thắng lợi vào phút cuối. Nhưng Hoàng Triều vẫn không để ý lắm vì hiện tại cô rất buồn ngủ.
Chứng kiến anh em họ chơi game xong cô liền trở về phòng đi ngủ.
…
“Anh Phát, em muốn ăn bánh ngọt lần trước anh mua.”
“Để anh/tui đi mua!”
Nghe thấy Triều tìm Tấn Phát vì muốn ăn bánh ngọt thì hai anh em họ liền tranh nhau đi mua.
Minh Phương đặt hàng trên mạng nên rất nhanh đã có đồ ăn ship tới. Còn Minh Trí lại chạy đi mua ở đâu thì không ai biết.
Nhưng trong cuộc chiến này chỉ cần ai hoàn thành nhiệm vụ trước và tốt hơn thì người đó thắng. Cũng như vậy, trận này Minh Phương lại thắng.
…
Tối ngày cuối cùng đám trẻ ở lại chơi, mọi người đêm nay dự định sẽ không ngủ mà ngồi chơi trò “thật hay thách”.
Ba lượt chơi, cuối cùng cũng đến lượt Minh Phương bị điểm danh. Li Tâm hào hứng bảo:
“Phương, ông thua rồi nha! Chọn đi, thật hay thách?”
“Thật.”
“Suy nghĩ hiện tại của ông là gì sau một tuần nhiệt huyết?”
Minh Phương im lặng một lúc khiến Minh Trí có phần căng thẳng. Ai cũng nhìn ra được giữa hai người bọn họ có vấn đề, duy chỉ có Hoàng Triều là không.
Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt của cô mà nghiêm túc nói:
“Tui thấy đây là một trải nghiệm rất thú vị khi được cùng anh trai mình tranh đấu.”
“Nhưng điều tui quan tâm nhất ở đây là suy nghĩ của bà.”
“Triều, bà cảm thấy như thế nào về những biểu hiện vừa qua của tui?”
Hoàng Triều đột nhiên bị hỏi thế thì liền khó xử, không biết phải trả lời như thế nào. Cô đảo mắt nhìn mọi người cầu cứu. Nhưng oái ăm thay lại chẳng có ai mở miệng, cô đành bất lực mà trả lời:
“Biểu hiện rất tốt!”
“Tui không biết lí do tại sao hai anh em ông lại đột nhiên thi thố với nhau. Nhưng tui thấy được sự cố gắng, nỗ lực rất nhiều ở trong đó của ông.”
“Nếu bảo chọn ai thắng ai thua, về mặt lí thì ông thắng rồi. Nhưng về mặt tình thì không.”
Câu trả lời này của Hoàng Triều khiến Minh Phương mừng hụt, Minh Trí ngây người và đám hóng hớt thì kinh ngạc về cách nói chuyện vô cùng trưởng thành của cô.
Minh Phương nghi vấn hỏi:
“Tại sao về mặt tình thì không?”
Hoàng Triều thở dài đáp:
“Thứ nhất, ông làm việc quá bốc đồng và nóng nảy.”
“Không tự lượng sức mình mà thi nấu ăn với anh Trí, làm hỏng rất nhiều nguyên vật liệu.”
“Đây là không biết quý trọng công sức người nông dân.”
Tấn Phát liền phối hợp với lời nói của Hoàng Triều, lấy những hình ảnh hôm đó đã chụp lại xong đưa ra.
“Thứ hai, ông nghĩ bản thân mình có thể đánh thắng một đặc nhiệm đã được huấn luyện bài bản trong quân đội sao?”
“Vì ông là em trai anh ấy nên mới có được tư cách đó đấy.”
“Anh ấy vì sợ ông sẽ bị thương nên nhường ông hết lần này đến lần khác, chỉ cần là người học võ đều sẽ nhìn ra.”
“Nhưng ông thì sao?”
“Được nước làm tới, ra tay không biết nặng nhẹ với anh trai mình, khiến anh ấy thương tích đến nay vẫn chưa lành.”
“Tuy không phải vết thương ngoài da nhưng đây là nội thương đấy.”
“Ông biết nó nguy hiểm cỡ nào không?”
Vừa nói cô vừa kéo tay áo của anh lên cho cậu xem. Nhìn những vết bầm tím tích tụ máu bầm của anh khiến mọi người đều bàng hoàng. Tuy biết hôm ấy anh có bị thương nhưng không ai ngờ rằng nó lại nặng đến như vậy.
Thục Uyên như nhớ tới điều gì liền lên tiếng:
“Thế mỗi đêm bà về phòng ngủ muộn là vì chăm sóc cho ổng đó hả?”
“Ừ.”
Chuyện này Nhạc Viện, Li Tâm và Thanh Quý đều biết nhưng với tình hình hiện tại họ sẽ không lựa chọn nói ra. Thế mà lại bị nhỏ não phẳng là Thục Uyên phá hỏng rồi.
Minh Phương trầm mặt. Hoàng Triều lại tiếp tục nói:
“Thứ ba, lúc hai người đấu game sở dĩ người thắng phải là anh Trí.”
“Nhưng ông biết sao bản thân lại lật ngược thế cờ vào phút cuối không?”
“Vì anh ấy bận đỡ tui khi tui ngủ gục đến sắp ngã.”
“Mặc dù chúng ta đều còn nhỏ nhưng tui thấy thay vì chơi game thì chúng ta nên làm những điều có nghĩa hơn là dồn thời gian vào những việc vô bổ ấy.”
“Thế nhưng anh ấy vẫn chiều theo ý ông, gác lại những luận án tốt nghiệp sang một bên để chơi cùng ông.”
“Vì cơ hội gặp mặt của hai người rất hiếm hoi, khi ông lúc nào cũng đổ dồn tâm sức vào những cuộc thi, còn anh ấy thì sắp phải trở thành một người bận rộn.”
“Mỗi ngày vừa phải thức đêm làm luận án tốt nghiệp mà cơ thể còn lắm vết thương như thế, đối với một người bình thường là quá sức đấy ông có biết không?”
Minh Phương bị từng lời từng câu của Hoàng Triều làm cho chết lặng. Cậu không biết phải nói gì và làm gì trong hoàn cảnh này, đầu óc dường như trống rỗng.
“Thứ tư, việc mua bánh.”
“Tuy bánh của ông rất ngon và đẹp mắt nhưng nó không phải cái tui muốn.”
“Ông không phải người ở đây, không biết gì về những cửa hàng ở đây mà lại vô tư đặc hàng.”
“Lỡ nơi đó kém chất lượng hoặc giá cả trên trời thì sao?”
“Bánh ngọt của ông tuy ngon và đẹp mắt nhưng nó lại khiến tui đau bụng về đêm, chưa kể giá còn rất đắt.”
“Anh Phát đã mang nó đến phòng thí nghiệm ở trường để kiểm tra rồi, là hàng hết hạng sử dụng.”
Phối hợp với lời nói của Hoàng Triều, Tấn Phát liền lấy báo cáo xét nghiệm ra để trước mặt khiến ai cũng phải há hốc. Cô nói tiếp:
“Thế ông có biết lúc đó anh trai ông đang ở đâu không?”
“Anh ấy ở khu vực gần ngoại ô thành phố, bị mắc mưa lớn nên nhất thời không thể về kịp.”
“Khi về đến nhà thì mọi người đều đã đi ngủ, bản thân còn ướt sũng như chuột lột dẫn đến đêm đó liền lên cơn sốt cao.”
“Nếu không phải tui bị đau bụng khiến Nhạc Viện và anh Phát phải giúp đỡ thì ắt hẳn cũng sẽ không ai phát hiện ra tình trạng của anh ấy.”
“Tui đau bụng, bị tào tháo rượt nhiều lần nên sinh ra đói, cũng may là có phần bánh ngọt đó lấp đầy chiếc dạ dày tội nghiệp này.”
Cả căn phòng chết lặng, không khí nặng nề vô cùng sau những lời phân trần của cô cho những sự hi sinh thầm lặng của anh.
“Tuy trận nào anh ấy cũng thua.”
“Nhưng trong lòng tui người thắng là anh ấy.”
“Đây là những lời thật lòng của tui.”
Minh Phương thất bại ê chề, mặc dù thắng nhưng chẳng hề vẻ vang. Cậu không còn mặt mũi nào để ngồi lại đây bèn xin phép đi ngủ trước.
Mặc dù nói là đi ngủ nhưng trong lòng ai cũng hiểu chắc hẳn cậu ấy tâm trạng đang rất không ổn.
Thế nhưng có thể làm được gì đây? Đây là chuyện của anh em bọn họ, chỉ có họ mới có thể giải quyết được.
Sau khi Minh Phương rời đi thì ai cũng nhìn Hoàng Triều với ánh mắt lấp lánh như thể cô là nữ thần.
Tối nay, Triều thật là đỉnh của chóp!
…
Hôm sau, bà Loan đến đón đám trẻ về. Mặt ai cũng tươi cười hớn hở, riêng Minh Phương là lãnh đạm hơn thường ngày.
Lúc mọi người đã lên xe hết thẩy thì cậu mới đối diện với anh trai, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Anh hai, em biết với công việc của anh thì sau này chúng ta sẽ khó có cơ hội gặp mặt.”
“Nếu sau này có dịp lại gặp nhau thì em sẽ không thua anh nữa đâu.”
“Hãy nhớ lời hứa mà đêm qua anh đã nói với em.”
Minh Trí phì cười: “Được, anh đã hứa thì rất nhiên sẽ không bao giờ quên.”
“Thế thì em yên tâm rồi.”
“Tạm biệt các anh em về, nhớ giữ gì sức khoẻ.”
Bốn người đồng thanh đáp:
“Đi đường cẩn thận!”
Nhìn thấy chắc xe đã lăn bánh đi xa thì Thần Huy lại nổi lên bản tính tò mò hỏi:
“Đêm qua anh em tụi bây đã nói gì với nhau vậy?”
“Bí mật không thể bật mí, sau này mày sẽ biết.”
Nói rồi anh cùng hai người kia trở về căn hộ, Thần Huy bị bỏ lại vội vàng đuổi theo:
“Ơ kìa, có chuyện gì thì tụi bây cũng phải đợi tao với chứ.”
“Cái bọn vô lương tâm, đứng lại!”
#phongvy