Năm cô 11 tuổi, anh 21 tuổi.
“Kín coong!”
“Kín coong!”
Trời mùa hè ở đất Sài Thành khá mát mẻ vì mưa nên Minh Trí đã có một giấc ngủ trưa ngon lành.
Anh đang ngủ ngon liền bị tiếng chuông cửa quấy rối, mặt nhăn mày nhó, lê tấm thân còn ngáy ngủ ra mở cửa.
“Kín coong!”
Tiếng chuông lại tiếp tục vang lên khiến anh khó chịu, lớn tiếng đáp lại người ở bên ngoài.
“Ai đấy? Tới liền đây!”
Cửa vừa mở ra, anh ngáp một hơi siêu dài rồi lơ mơ nhìn thẳng nhưng sao chẳng thấy ai. Bỗng nhiên như bị ai đó kéo chân liền nhảy cẩn lên.
“Úi mẹ ơi!”
“Anh Minh Trí, cho tụi em vào nhà!”
Li Tâm, Nhạc Viện cùng Thục Uyên chớp chớp mắt nhìn anh. Minh Trí nhanh chóng thu lại bộ dạng ngốc nghếch vừa rồi của mình, ho khụ khụ vài tiếng xong né ra cho mấy đứa em vào nhà.
Nhưng hình như thiếu thiếu cái gì đó thì phải?
Anh đứng chực ngoài cửa một lúc lâu để suy nghĩ.
Li Tâm thấy anh ngây ngốc ở cửa thì lên tiếng:
“Anh không vào nhà mà ở ngoài đó chi vậy?”
“Ờ ờ, mấy đứa đi cất đồ đi, anh vào liền.”
Được em nhỏ nhắc nhở anh liền không suy nghĩ nữa, nhanh chóng đóng cửa rồi vào nhà.
Nhìn ba đứa trẻ, đứa nào người cũng ướt nhem đang dùng khen lau khiến anh dấy lên nghi vấn:
“Ai đưa mấy đứa đến đây mà ước sũng thế này?”
“Bác Loan ạ!” Nhạc Viện thành thật đáp.
“Rồi bác Loan đâu?”
“Bác ấy đi theo nhỏ Triều rồi.” Li Tâm thở dài đáp.
Thì ra giờ anh mới biết là mình đã quên mất thiếu gì! Hoá ra là thiếu Hoàng Triều. Cơ mà cô nhóc này hôm nay không đến quấy phá anh mà đi đâu thế nhỉ?
Anh tiếp tục hỏi: “Bác Loan đi theo Triều là đi đâu vậy?”
“Đi săn vé để tham gia concert của idol nó.” Thục Uyên bĩu môi tỏ vẻ ngán ngẩm.
“Hả? Săn vé để tham gia concert của idol?” Minh Trí kinh ngạc đến há hốc.
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng ngạc nhiên đó của anh khiến ba đứa nhóc kia nhìn nhau kiểu, bộ ổng không biết nê ta?
“Bộ anh không biết hả? Bình thường hai người thân nhau lắm mà.” Li Tâm tò mò hỏi.
“Anh không biết thật! Vả lại anh với nó có thân nhau lắm đâu? Thân ai nấy lo thì còn nghe được.” Minh Trí cười trừ.
Nhạc Viện nghe thế thì nhoẻn miệng cười, trong đầu lộ ra một câu hỏi:
“Thế anh có biết idol của nó là ai không?”
“Không nốt!”
“Hahaha!”
Ba đứa nhỏ nghe thế thì cười phá lên như được mùa. Không ngờ cũng có việc anh không biết về cô, cũng có điều cô không “thèm” kể với anh.
Xem ra chuyến này vui rồi đây!
Minh Trí nhìn mấy đứa nhỏ cười mà khó hiểu:
“Mấy đứa cười cái gì? Vui lắm hay sao mà cười?”
“Vui chứ! Đến idol của vợ nhỏ mình nói chuyện hằng ngày cũng không biết thì sao mà không vui cho được.” Li Tâm nhịn cười đáp.
Vợ nhỏ nói chuyện hằng ngày? Hoàng Triều!
Minh Trí nghĩ đến đó liền giật mình, không biết làm sao mà ba đứa trẻ này biết được chuyện giữa anh và cô. Còn biết rõ ngày nào họ cũng nhắn tin cho nhau.
Là Hoàng Triều tự kể hay bọn họ theo dõi cô?
“Làm sao mấy đứa biết được chuyện này?”
“Mấy đứa xem trộm tin nhắn của Triều với anh đúng không?”
Nhìn bộ dạng vừa nghiêm túc vừa căng thẳng của anh khiến ba đứa nhóc không cười nổi nữa. Thục Uyên thành thật trả lời:
“Tụi em đâu có rảnh tới mức đó.”
“Thế làm sao biết được?”
“Thì mỗi lần hú nó đi chơi nó liền bảo bận rồi. Hỏi bận gì thì nó bảo mắc nói chuyện với chồng. Thế là tụi em liền hiểu ra ngay chứ cần gì phải xem trộm tin nhắn của mấy người làm gì?”
“Ờ, ra vậy…”
Minh Trí gật gù, hiểu ra vấn đề. Thế nhưng lại cấn cấn đâu đó, anh giật mình:
“Em mới nói Hoàng Triều gọi anh là gì cơ?”
“Chồng!”
…
Tại quầy bán vé offline của concert.
“Mẹ, chúng ta đến trễ thế này liệu có mua được vé không? Người ta xếp hàng đông quá.”
Hai mẹ con Hoàng Triều đứng cầm ô, xếp hàng chờ mua vé giữa dòng người đông đúc, dưới trời mưa đang ngày một lớn.
Bà Loan khẽ thở dài:
“Mẹ cũng không biết nữa!”
“Trời cũng sắp tối rồi mà mưa vẫn không dứt, người xếp hàng lại còn đông như thế.”
“Mẹ thấy buổi show này chắc không tổ chức được nữa đâu.”
Hoàng Triều xị mặt buồn bã:
“Thế là con sẽ bỏ lỡ cơ hội được gặp thần tượng lần này đúng không mẹ?”
“Chắc là vậy…”
“Nhưng mà con vẫn muốn gặp được thần tượng mẹ ơi…”
“Thần tượng thì sau này vẫn có thể gặp. Nhưng nếu sức khoẻ con không tốt, thì sau này làm sao có thể gặp được nữa?”
“Nhưng mà…”
“Thôi ngoan! Nghe lời mẹ, giờ về nhà tắm nước nóng, thay đồ ra cho ấm người nha. Anh Minh Trí với các bạn còn đang đợi con đấy.”
“Vâng ạ…”
Thế là hai mẹ con rời hàng, nhường chỗ cho người khác rồi lặng lẽ ra xe về nhà.
Lúc rời đi cô vẫn luyến tiếc, ngoảnh đầu nhìn lại chỗ quầy bán vé với bộ dạng không nỡ.
…
Nhà Minh Trí.
“Mấy cô nương phá bếp tui đủ chưa thế?”
Minh Trí sốt ruột, đứng ngồi không yên ngoài phòng khách vì lo sợ Li Tâm và Nhạc Viện sẽ lặp lại “thảm kịch” kinh hoàng của năm ngoái, khiến bọn anh phải mất mớ tiền để tu sửa lại nhà bếp.
Thục Uyên đảm nhiệm việc canh chừng anh, không cho bước chân vào bếp nữa bước. Cô bé nhìn anh mà hoa hết cả mắt, nheo mày nói:
“Anh ngồi yên một chỗ không được hay sao mà cứ đi đi lại lại hoài vậy? Chóng mặt lắm có biết không?”
“Nhưng mà mấy đứa ở trong bếp như vậy anh không yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm? Bọn em đã không còn là học sinh tiểu học đâu đó. Sắp vào trường trung học rồi á.”
“Nhưng mà…”
“Thôi đừng có mà ở đó nhăn nhó nữa. Ngồi xuống ghế ăn trái cây với em đi! Đợi lát nữa là có cơm ăn thôi.”
“Mấy đứa có được không thế? Anh sợ lịch sử lặp lại quá!”
“Bớt xem thường người khác lại đi nha! Tụi này đều đã lớn hết rồi đó. Anh mà còn nói câu không tin tưởng nào nữa là coi chừng em múc anh bây giờ?!”
“Anh sợ em quá cơ!”
“Này! Ngon thì đứng yên đó cho em!”
Thục Uyên bị Minh Trí thách thức liền lập tức nổi cáu lên, xông đến muốn xáp lá cà với bao cát cao mét tám.
“Kín coong!”
Hai người đang vật lộn với nhau trên sofa thì bỗng nhiên tiếng chuông cửa lại vang lên, thu hút sự chú ý của Thục Uyên.
Cô bé tưởng là Hoàng Triều và mẹ cô về liền vội chạy ra mở cửa, niềm nở:
“Hai người về rồi đó hả?”
Nhưng khung cảnh trước mắt khiến Thục Uyên lập tức thay đổi sắc mặt.
“Sao lại là các anh?”
Thần Huy vẻ mặt không vui nhìn cô bé trước mặt:
“Em không vui khi gặp tụi anh hả?”
“Không!” Thục Uyên thẳng thừng đáp.
“Thế em đang trông chờ ai? Hoàng Triều và bác Loan sao?”
Vừa nói xong thì Thanh Quý và Thần Huy liền đứng né sang một bên, để lộ ra người đang bị họ che khuất phía sau. Là Tấn Phát và cô bé yếu ớt đang ngất trên tay anh ấy, Hoàng Triều.
Thục Uyên thấy vậy thì hoảng hốt, đang định bước đến thì một cơn gió vụt qua, cướp lấy Hoàng Triều đang nằm trên tay Tấn Phát một cách nhanh chóng rồi quay vào nhà.
Mấy người Thục Uyên, Tấn Phát, Thanh Quý, Thần Huy kiểu, ủa gì dợ? Chuyện gì vừa mới xẩy ra dợ? Là gió hay ma mà phóng nhanh quá dợ?
Minh Trí vội bế cô vào nhà, đặt nằm lên ghế sofa, điều chỉnh điều hoà cho nhiệt độ trong nhà ấm lên.
Nhìn bộ dạng yếu ớt lúc này của cô khiến anh có vài phần thương sót, cất giọng hỏi:
“Con bé bị làm sao thế này?”
Tấn Phát trả lời:
“Dầm mưa lâu nên nhiễm lạnh, phát sốt rồi.”
“Bác Loan đâu?”
“Bác ấy đưa con bé đến đây, vừa hay gặp tụi này liền giao lại. Rồi nhận một cuộc điện thoại xong đi mất. Nhờ chúng ta chăm sóc hộ bác ấy, xong việc sẽ đến đón tụi nhỏ về.”
“Bà ấy làm mẹ cái kiểu gì mà lại để con gái ra nông nổi thế này không biết?!” Minh Trí gầm gừ trong miệng.
Thanh Quý nghe anh hậm hực như vậy thì liền lên tiếng:
“Mày cũng đừng trách bác ấy.”
“Vì che chắn mưa cho con bé mà bác ấy cũng ướt sũng hết cả người rồi.”
“Nhìn bộ dạng trông rất mệt mỏi, nhưng vẫn không chịu nghe lời tụi này, lên đây tắm rửa thay đồ mà đã vội chạy đi mất.”
“Nhìn Hoàng Triều thế này, mày sót một chứ người làm mẹ như bác ấy sót mười, thậm chí là gấp trăm gấp nghìn lần nữa cũng có.”
“Chẳng qua là do bận việc gì đó, buộc phải làm ngay nên mới vậy thôi.”
Minh Trí nghe Thanh Quý phân tích xong thì cũng bình tĩnh lại, im lặng không nói thêm lời nào.
Tấn Phát cau mày đi đến:
“Chuyện quan trọng bây giờ là mau chóng thay đồ cho Hoàng Triều, chứ để thêm chút nữa là bệnh nặng thêm đấy chứ ở đó mà nói nhiều quá.”
“Rồi ai nhận vụ này bây giờ?”
Câu hỏi của Thần Huy phút chốc khiến cả căn phòng chết lặng.
Bây giờ ở đây toàn là con trai lớn với những cô gái, không có bất kì người phụ nữ nào.
Quả là một vấn đề nan giải!
Thục Uyên lên tiếng:
“Các anh tránh ra đi, bạn em thì để tụi em lo.”
Lúc này Li Tâm, Nhạc Viện cũng vừa hoàn thành bữa tối, rửa tay bước ra thấy mặt ai cũng căng thẳng, lại thấy Thục Uyên cau có liền hỏi:
“Có chuyện gì mà mọi người vây quanh ghế sofa vậy?”
“Hoàng Triều bệnh rồi, các cậu lại giúp tớ một tay, đưa cậu ấy vào phòng tắm thay đồ.” Thục Uyên đáp.
“Tới đây! Tự nhiên xưng cậu tớ làm nổi da gà.” Li Tâm rùng mình chạy đến.
“Cái con này, giờ là lúc nào rồi còn chọc nó nữa.” Nhạc Viện cười khổ.
Thục Uyên tức không nói nên lời, nói chuyện cục súc cũng bắt bẻ mà đàng hoàng cũng có ý kiến.
Sống sao cho vừa lòng người?!
…
23h tối.
Vì hôm nay Hoàng Triều bệnh liệt giường nên cũng không có ai vui vẻ chơi đùa gì. Cơm nước xong phần ai làm việc của người đó.
Riêng Minh Trí giành phần chăm sóc cô, không để bất kì ai động đến. Anh tự tay làm hết mọi việc khiến ai cũng cạn lời.
Lúc này thân thể cô đã hạ nhiệt nhưng vẫn miên man không tỉnh khiến anh trong lòng tràn đầy sự bất an.
Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngồi bệch cạnh đầu giường mà thủ thỉ:
“Bé ơi! Bảo bối nhỏ của anh!”
“Khi nào thì em mới chịu tỉnh lại đây?”
“Nhìn em thế này khiến anh muốn em thà quậy phá như lúc trước còn hơn.”
“Mặc dù biết em bệnh không nghiêm trọng nhưng nhìn em yếu ớt thế này khiến anh sót lắm có biết không?”
“Nhanh khoẻ lại đi nhé, bảo bối nhỏ!”
Nói xong anh đặc lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon nhẹ nhàng rồi trải nệm nằm xuống đất ngủ, canh chừng.
Cảnh này khiến đám người hóng hớt ngay cửa không khỏi mắt chữ o mồm chữ a. Ai nấy cũng đều có trong đầu mình một suy nghĩ mang ý nghĩa chung.
Minh Trí… biết yêu rồi!
Thấy anh đã ngủ, mọi người liền nhẹ nhàng khép cửa lại rồi ra ngoài phòng khách ngồi nhiều chuyện.
“Mấy người thấy vụ này thế nào?” Thần Huy hỏi.
“Thế nào là thế nào? Nếu ổng mà dám động đến bạn em thì em sẽ là người đầu tiên xử trảm ổng!” Thục Uyên cau có.
“Con gái con nứa, bĩnh tĩnh lại một chút xem nào!” Li Tâm trách cứ bạn thân.
“Triều không phải bạn của mình bà đâu! Tụi này chắc để yên? Sao mà cái tật nóng nảy nói hoài vẫn không bỏ, mai mốt rước hoạ vào thân cũng đừng có trách.” Nhạc Viện nhắc nhở.
Ý cuối trong lời nói của cô ấy như một điềm báo dự đoán về tương lai.
Tấn Phát lên tiếng:
“Chuyện này cứ để từ từ rồi quan sát động thái của nó, tụi anh cũng nghi nó có tình cảm đặc biệt với bé Triều từ lâu rồi nhưng chưa có cơ hội vạch trần thôi.”
“Cái gì? Từ lâu rồi?”
Thục Uyên vừa reo lên liền bị Li Tâm và Nhạc Viện giữ lại, chặn miệng:
“Bé bé cái miệng lại!”
“Muốn bị phát hiện hả?”
Thục Uyên lắc đầu, hành động vừa rồi của cô ấy khiến cả hội “bà tám” như muốn thoát tim ra ngoài.
Quá nóng nảy! Không biết kìm chế cảm xúc!
Thanh Quý lên tiếng nhắc nhở:
“Nói gì thì nói chứ bây giờ cũng nên đi ngủ cả đi! Sắp qua ngày mới rồi kìa!”
Nghe vậy cả đám mới hướng mắt hết lên đồng hồ, thấy thời gian sắp điểm 00h liền nhanh chóng thu dọn rồi trở về phòng.
…
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng thì Hoàng Triều đã tỉnh dậy, tràn trề sinh lực. Cô lơ mơ bước xuống giường liền bị vấp phải thứ gì đó rồi ngã xấp mặt, thả cái ào lên người anh.
Kẻ bị ngã, người bị đè đồng thanh hét lớn:
“Aaaaaa!!!”
Tiếng hét vang ra làm chấn động cả căn nhà, tất cả vội mở cửa xông vào, nhìn thấy khung cảnh trước mắt thì bị chấn động lần hai.
“Hai người làm gì thế hả?”
…
Mười lăm phút sau, tại phòng khách không khí thật tĩnh lặng.
Thục Uyên lên tiếng phá thế cờ căng thẳng này:
“Hai người tối qua có xẩy ra chuyện gì không đấy?”
Minh Trí vội xua tay chối bỏ: “Đừng đánh giá thấp nhân cách anh vậy chứ!”
Hoàng Triều cũng lên tiếng minh oan: “Tui bị bệnh thì có thể làm được gì? Mà nếu làm thì làm chuyện gì? Bà nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ?”
Li Tâm cũng xen vào bóc mẽ: “Nó chỉ hỏi thế thôi mà hai người nói gì vậy? Rốt cuộc thì đầu óc ai mới nghĩ linh tinh hả?”
Cả bọn thở dài ngán ngẫm, hễ đụng mặt là cãi nhau, không trật được đường nào. Thế mà lúc nào cũng muốn gặp nhau là thế nào nhỉ?
Khó hiểu quá!
“Ọt ọt~”
Bụng Hoàng Triều bỗng nhiên đánh trống kêu vang khiến bầu không khí đang tĩnh lặng bỗng nhẹ nhàng, tự nhiên hẳn.
Cô cười ngượng ngùng nhìn mọi người khiến ai cũng phải bất lực.
Tấn Phát đứng dậy bảo:
“Thôi được rồi, vào bếp lấy đồ ăn sáng lên đi.”
“Ai đó cả đêm không ăn gì, bụng đã đánh trống um lên rồi kìa.”
Câu nói bân quơ của Tấn Phát thành công ghẹo cho Hoàng Triều ngượng chín mặt, cái mặt đỏ như quả cà chua khiến ai cũng không nhịn được cười.
…
Ngày hôm nay trôi qua suông sẻ. Vì bị bệnh chưa khỏi hẳn nên Hoàng Triều không được ra ngoài chơi, báo luôn Minh Trí phải ở nhà cùng cô.
Tối đến, cô đang buồn chán ngồi lướt điện thoại thì bỗng nhiên thấy story của Nhạc Viện với dòng cap:
“Được đi concert của sếp vầy là quá mãn nguyện rồi. Mãi yêu Boss của Sky!”
Ngồi ở nhà nhìn bạn bè đi dự buổi trình diễn của thần tượng khiến Hoàng Triều tức cái lồng ngực.
Cô lia mắt sang chỗ Minh Trí đang ngồi trên bàn làm việc rồi rón rén đi đến, nẹo bên cạnh anh làm nũng:
“Anh Minh Trí!”
“Có chuyện gì?”
“Mọi người đi concert của sếp Tùng kìa, anh không đi hả?”
“Không hứng thú!”
“Nhưng mà em muốn đi…”
“Em đang bị bệnh, không được!”
“Đi mà anh, em khỏi bệnh rồi mà, còn có tí xíu thôi à. Không sao đâu!”
“Tí xíu cũng không được!”
“Đi~”
Hoàng Triều cứ dụi dụi đầu vào người anh thế thì Minh Trí chịu gì nổi. Đã thế anh còn đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, khuy áo còn gài hững hờ làm lộ cơ ngực săn chắc như thế thì đứa mê trai như cô dễ gì buông.
Từ nãy đến giờ là anh nhịn dữ lắm rồi đó bé ơi!
Minh Trí nuốt nước bọt mà khóc thầm trong lòng, đành bất lực chiều theo ý bé. Anh nhìn cô rồi hỏi:
“Muốn đi đúng không?”
“Dạ! Em rất rất muốn đi!”
Hoàng Triều ngỡ được đi liền gật đầu lia lịa, mặt tươi như hoa, rạng rỡ hẳn. Nhưng nào ngờ vừa dứt lời anh liền kéo cô ra ban công, chỉ tay về hướng có ánh đèn sáng rực cả bầu trời xong bảo:
“Đấy, thấy idol em không?”
Nói xong liền bật tivi chiếu livestream trực tiếp lên:
“Muốn nhìn trực tiếp có trực tiếp, muốn nghe hát có nghe hát.”
Đã thế còn lấy đâu ra đạo cụ cổ vũ của Sky thêm bắp, nước nữa thì cũng quá chu đáo rồi.
Hoàng Triều từ lúc bị anh kéo ra ban công đến lúc nhét đạo cụ cỗ vũ vào tay đều ngớ người, không một phút động đậy, mặc anh tuỳ ý hành sự.
Minh Trí ngỡ rằng mình đã làm rất tốt liền vui vẻ nhìn cô, bộ dạng như muốn được khen, hỏi:
“Thế nào? Concert như này em có thích không?”
Nào ngờ nhận lại được là sự tức giận đến muốn bậc khóc của Hoàng Triều, cô nức nở hét lên:
“Thích cái đầu anh!”
“Em muốn đi đến đó, buổi concert THẬT SỰ!”
Giận thì giận nhưng còn có thể làm gì được nữa?
Được anh đẹp trai ôm vào lòng vỗ về, còn được tận mắt nhìn thấy idol ngoài đời thực thì còn gì bằng, mặc dù hơi xa nhưng dùng ống nhòm thì cũng miễn cưỡng thấy rõ.
Đã thế còn có bắp, nước với ngồi máy lạnh, âm thanh cũng rõ ràng và êm tai hơn so với ở tại chỗ nhiều.
Tính ra thì cũng không thiệt!
Thế là hai anh em vui vẻ, cùng nhau trải qua buổi concert ngọt ngào mà không gian chỉ có mỗi hai người.
…
Mấy ngày sau, cô đã khoẻ hẳn thì bà Loan cũng đến đón về.
Lần này không giống lần trước, cô vui vẻ rời đi còn không quên chào tạm biệt anh.
“Em về nhé, năm sau lại vào ăn vạ anh nữa đấy!”
“Ừ.” Minh Trí khẽ cười đáp.
“Chào mấy anh, em về! Hẹn năm sau gặp lại!”
Nói xong cô nhảy chân sáo ra xe ngồi, bà Loan thấy biểu hiện tích cực lên đáng kể thì khó hiểu hỏi:
“Mấy đứa tác động gì tới nó hả? Sao nay lạ vậy?”
“Tụi cháu không biết gì hết! Cô hỏi thằng Trí á.”
Thần Huy đùn đẩy trách nhiệm trả lời câu hỏi sang cho anh. Bởi vì đây cũng là nỗi thắc mắc mấy ngày nay của đám người hóng hớt này.
Không hiểu tại sao từ sau khi đi buổi concert của sếp Tùng về thì không khí giữa cô và anh có gì đó lạ lắm, hoà hợp đến lạ.
“Dạ không có gì đâu cô, mọi người về cẩn thận!”
Anh chỉ cười rồi đáp qua loa chứ không nói gì thêm khiến cả bọn thất vọng ê chề.
Sau khi bà Loan đưa mấy đứa nhỏ đi mất hút thì Thần Huy mới huých tay anh, trêu chọc:
“Ê, tiến triển tới đâu rồi mà nhìn hai bây vui thế?”
Anh đang cười thì liền bị câu hỏi của thằng bạn làm tắt ngang, ghét bỏ hất tay rời đi:
“Bớt nhiều chuyện!”
“Xía, tụi bây nhìn nó kìa, chảnh ghê chưa?!”
Thanh Quý cùng Tấn Phát nhìn Thần Huy mà cười trừ, đồng thanh nói:
“Đáng đời, đồ nhiều chuyện!”
#phongvy