6.
Hôm sau, tôi dẫn Đoàn Duy về ra mắt gia đình.
Mẹ tôi ra hẳn cửa đón, cười tít cả mắt nói: "Đoàn Duy đây đúng không? Quả là tuấn tú như lời Miên Miên kể nhỉ."
Em trai tôi đi tới: "Thì ra anh rể tương lai trông như này. Chị Miên Miên, mắt nhìn người của chị không tồi chút nào."
Bà nội cũng gật gù khen: "Thằng bé này trông là biết chu đáo săn sóc, gả đứa cháu nhà mình cưng chiều đi cũng yên tâm."
Nguyễn Miên đỏ mặt, khẽ dậm chân làm nũng: "Thôi mà, mọi người đừng nói nữa."
Mấy câu này khiến tôi khó chịu.
Như kiểu người hôm nay tôi dẫn về không phải bạn trai mình mà là chồng sắp cưới của Nguyễn Miên vậy.
Tôi có một linh cảm không lành.
Từ bé cả nhà đã suốt ngày bắt tôi và chị gái nhường đồ chơi cho Nguyễn Miên rồi, đừng bảo giờ lớn cũng muốn tôi nhường cả người yêu cho nó đấy nhé?
Suy cho cùng, năm đó Nguyễn Miên giật bạn trai của chị tôi mà bọn họ có ai trách móc nó nửa lời đâu.
Tôi vào nhà cùng Đoàn Duy với một bụng ngờ vực.
7.
Vào phòng khách, Đoàn Duy bị bố mẹ tôi, mẹ Nguyễn Miên và bà nội tôi bao vây tra hỏi như kiểu ba cơ quan chức năng cùng thụ lý một vụ án* vậy, chẳng mấy mà đào sạch cả gốc gác gia đình anh.
(*Nguyên gốc tam đường hội thẩm: khi công an, viện kiểm sát và toà án cùng thụ lý một vụ án, thường là án lớn hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm)
"Nói vậy là nhà cháu mở công ty, tự cháu cũng khởi nghiệp thành công, có một công ty quy mô không nhỏ của riêng mình nhỉ? Chà, nhóc con, triển vọng tương lai rực rỡ đấy."
"Kết hôn xong không phải ở cùng bố mẹ chồng à? Tốt quá."
"Có người giúp việc, con bé không cần làm việc nhà hả? Đúng đúng nên làm vậy, vợ là phải để yêu."
Bố mẹ tôi đang nghiêm túc khảo sát Đoàn Duy xem anh ấy có thích hợp làm nửa kia của tôi không.
Tôi thoáng hơi mừng thầm trong lòng, bao nhiêu năm nay, cuối cùng bọn họ cũng ra dáng người làm cha làm mẹ chút chút.
Đoàn Duy trả lời rất thỏa đáng, tôi cứ đinh ninh lần ra mắt này xem như thành công một nửa rồi, cho đến khi tôi nghe thấy câu hỏi chốt hạ của bà nội.
Bà nội hỏi là: "Thế cháu có ngại nếu bạn gái mình bị bệnh tim không?"
Người bị bệnh tim là Nguyễn Miên, đâu phải tôi.
Như sét đánh ngang tai, tôi triệt để tỉnh táo lại.
Hoá ra từ đầu đến cuối, Nguyễn Miên mãi mãi là công chúa trong nhà. Còn tôi thì giống chị gái mình, là phông nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chắc hẳn Nguyễn Miên đã nói với bọn họ rằng nó vừa mắt bạn trai tôi, cho nên giờ họ đang khảo sát đối tượng giúp nó. Bước kế tiếp hẳn là sẽ khuyên nhủ tôi nhường Đoàn Duy cho Nguyễn Miên.
Y như rằng, bố tôi lấy cớ muốn đánh hai ván cờ với Đoàn Duy để tách anh khỏi tôi, dẫn lên trên tầng.
Trong phòng khách chỉ còn tôi và mấy người máu mủ ruột rà nhưng còn không bằng cả người dưng nước lã kia.
8.
Người lên tiếng trước tiên là bà nội: "Đào Đào à, thằng bé cháu tìm này không tệ đâu."
Tôi thờ ơ: "Mọi người hài lòng là được rồi."
Bà nội thẳng thắn hơn tôi nghĩ, hoặc phải nói là vô liêm sỉ hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.
"Đào Đào à, Miên Miên cũng thích Đoàn Duy, khó khăn lắm nó mới rung động trước một chàng trai. Hay là thế này đi, cháu nhường Đoàn Duy cho Miên Miên rồi cả nhà sẽ giới thiệu cho cháu một đối tượng khác phù hợp hơn."
Tôi quét mắt nhìn từng khuôn mặt một, mồm có gang có thép nói từng câu từng chữ như lẽ đương nhiên mà trên mặt họ không hề có lấy nổi một xíu xiu nào áy náy với tôi.
Còn Nguyễn Miên, nó đang nhìn tôi với ánh mắt đầy đắc ý như đang nói rằng kể cả tôi không đồng ý nhường Đoàn Duy cho nó thì cũng có sao, gia đình tôi nhất định sẽ ép tôi chắp tay dâng anh ấy lên như những lần trước kia thôi.
Lòng tôi lạnh hẳn.
Tôi giễu cợt nói: "Cháu thấy Nguyễn Miên dễ dàng phải lòng đàn ông lắm mà, lần trước chả phải thích người yêu của chị cháu rồi quyến rũ anh ta đấy còn gì?"
Mặt Tống Diễm, mẹ Nguyễn Miên lập tức đen như đít nồi: "Mày câm miệng! Miên Miên nhà tao không phải loại con gái dễ dãi hư hỏng đấy! Là tại phẩm chất đạo đức của thằng đó chẳng ra sao, thấy Miên Miên còn nhỏ chưa trải sự đời nên mới lừa gạt con bé."
Bà nội tôi liên tục phụ họa: "Lạy giời Miên Miên nhà mình được cái ngoan ngoãn nghe lời, khuyên chớ có ở bên thằng đó là con bé chia tay liền."
Em trai tôi hơi phật ý: "Nói đi cũng phải nói lại, chị cả nhỏ nhen quá đi. Vì một thằng đểu mà không thèm nhìn mặt người thân."
Còn Nguyễn Miên đang cúi đầu mím chặt môi, ra vẻ bị tôi mắng nên rầu rĩ muốn chết.
Nhưng khóe miệng hơi nhếch tiết lộ hết cảm xúc thật sự trong lòng nó.
Nghe bọn họ nói mà tôi thất vọng thay chị gái.
Ở đâu ra chuyện anh kia gạ gẫm Nguyễn Miên vậy, rõ ràng là nó không ngừng bày trò quyến rũ khiến anh ta đứng núi này trông núi nọ rồi cuối cùng quấn lấy nó luôn đấy chứ.
Theo ý tôi thì tại anh tại ả tại cả đôi bên, chẳng ai trong cả hai người là tốt đẹp hết.
Người bị hại duy nhất trong sự kiện ấy chính là chị gái tôi, nhưng chị không hề nhận được một câu an ủi nào từ gia đình, chỉ toàn trách cứ nhiếc móc.
Là tôi thì tôi cũng chả về cái nhà này nữa đâu.
Tôi lạnh lùng cười nhạt: "Nếu Nguyễn Miên là cô gái nết na giữ mình trong sạch thật thì hành vi hiện tại của nó là sao đây?"
"Đã thích bạn trai của cháu còn bảo người nhà tạo áp lực, ép cháu nhường Đoàn Duy cho mình, như này đâu phải chuyện gái ngoan nên làm. Cháu thấy nó vừa làm gái ngành còn vừa muốn dựng đền thờ trinh tiết thì có."
"Với cả, đừng lấy cớ trẻ người non dạ. Nó hai mươi ba tuổi đầu rồi còn nhỏ bé cái nỗi gì?"
Lời vừa thốt ra, chẳng ai giữ được khuôn mặt tươi cười nữa.
Nguyễn Miên nói khóc là liền khóc, nước mắt rơi ào ào như mưa.
Nó cắn môi nói: "Không phải như chị nghĩ đâu, em chưa từng muốn cướp anh Đoàn Duy từ tay chị."
"Nguyễn Đào, đủ rồi. Mày xem lại bản thân mình đi, cay nghiệt hẹp hòi chẳng ra dáng người làm chị tí nào. Miên Miên lương thiện như thế, sao có thể có ý định cướp bạn trai mày. Là chúng tao biết con bé thích Đoàn Duy nên mới muốn tranh thủ cơ hội cho nó xây dựng tình cảm." Mẹ bất mãn trừng tôi. "Một thằng con trai thôi, em mày thích thì mày nhường nó tí chứ có làm sao mà phải nặng lời với con bé như vậy?"
Tôi không ngờ người đầu tiên nổi cáu với mình lại là mẹ ruột.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì điều này cũng không hề kỳ quái.
Hồi bé có lần em trai tôi rơi xuống nước suýt đi chầu các cụ may được Nguyễn Miên cứu lên. Từ đó mẹ tôi coi nó như đại ân nhân của cả nhà, tốt với nó còn hơn hai đứa con gái mình dứt ruột đẻ ra.
Tôi mỉa mai: "Vâng, mẹ thì hào phóng nhất rồi. Nếu có một ngày mà thím Tống Diễm đây thích bố con thì có phải mẹ cũng sẽ nhường bố cho thím ấy không?"
Đương nhiên tôi đang nói nhảm thôi nhưng lại thấy ánh mắt bà thím Tống Diễm lấp lóe có vẻ chột dạ.
Tim tôi thót một cái, đừng bảo bố tôi thật sự léng phéng với bà ta đấy nhé.
9.
Tuy nhiên tôi không rảnh suy nghĩ xa hơn.
Bởi vì lời tôi vừa nói đã chọc mẹ tôi điên tiết.
Mặt bà ấy xanh lét như tàu lá. Bàn tay bà vung về phía tôi, mẹ vừa lẩm bẩm: "Đồ súc sinh, mày có còn biết nói tiếng người không?"
Đương nhiên ai ngu mà đứng trơ ra chịu đòn, tôi nghiêng đầu né thoát, châm chọc hỏi vặn lại: "Vậy bà và mẹ nói tiếng người à?"
Bà nội chống chế: "Hai chuyện khác nhau."
"Ha, khác chỗ nào?"
Bà nội miệng đầy lý lẽ ngang ngược: "Mày và Đoàn Duy chưa kết hôn còn gì? Mày chủ động chia tay Đoàn Duy sau đó Miên Miên lại xác định quan hệ yêu đương với người ta không phải là xong rồi sao?"
Tống Diễm chấm nước mắt: "Miên Miên nhà mình số khổ thật đấy. Từ nhỏ đã không được khỏe mạnh, không biết còn có bao nhiêu thời gian để sống. Khó khăn lắm mới mong cầu gì đó mà cuối cùng cũng không thể có được."
Nguyễn Miên lã chã chực khóc: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Tại con bất hiếu, sức khỏe chẳng được như ai, lớn bằng từng này rồi mà vẫn còn khiến cả nhà mình bận lòng."
Tôi và chị cả chịu ấm ức không biết bao nhiêu lần dưới tay mẹ con Tống Diễm, Nguyễn Miên rồi nên rất thuộc lòng đường đi nước bước của chiêu kẻ tung người hứng này.
Một khi mà Nguyễn Miên mang sức khỏe ra nói thì gia đình tôi sẽ xót thương nó gấp bội và dốc hết sức giúp nó được như ý muốn.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn: "Được, tôi không ở đây làm chướng mắt các người nữa, giờ tôi dẫn Đoàn Duy đi luôn, được chưa?"
Vừa nghe thấy tôi định dẫn Đoàn Duy đi thì Nguyễn Miên đứng ngồi không yên.
Đoàn Duy đi rồi thì nó còn quyến rũ anh ấy kiểu gì được, thế là nó vội vàng giật giật tay áo Tống Diễm, nói: "Con biết cả nhà cũng chỉ muốn tốt cho con, nhưng nếu chị Đào Đào đã không đồng ý chia tay anh Đoàn Duy thì thôi vậy."
Nó lau khóe mắt. "Muốn trách thì trách con phúc mỏng phận bạc, không sớm chút gặp được thanh niên tốt như anh Đoàn Duy."
Nó vừa dứt lời thì tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao xuýt xoa thương xót, không ai tiếp tục gây gổ với tôi nữa.
Nơi này làm tôi ghê tởm quá, tôi ra thẳng hoa viên tản bộ.
Lang thang bên ngoài hơn nửa giờ, gần đến giờ cơm tôi mới chậm rãi về nhà.
Vừa vào cửa, đã thấy bà thím Tống Diễm đứng chờ sẵn.
Gặp tôi, bà ta nở ngay một nụ cười cực kỳ dối trá: "Đào Đào, sao nhanh thế đã về rồi?"
Nhanh á? Để không phải thấy cái bản mặt của bọn họ, tôi ra ngoài hơn ba mươi phút rồi đó.
Tôi lờ bà ta, đi thẳng vào trong, ai ngờ Tống Diễm khoác tay tôi, gồng sức kéo ra ngoài: "Trong nhà bí rì rì ấy, thím cũng muốn đi tản bộ một chút. Cháu đi dạo vài vòng cùng thím đi."
Tôi nhíu mày, Tống Diễm trước giờ chưa từng thân thiết nhiệt tình với tôi như vậy.
Chuyện khác thường tất có điều mờ ám.
Tôi lấy hết sức bình sinh giằng ra khỏi sự kìm kẹp của bà ta, rảo bước vào nhà.
Ít phút sau tôi đã biết tại sao Tống Diễm muốn ngăn cản tôi vào nhà rồi.
Bởi vì Đoàn Duy đang đứng trước bồn rửa tay trong phòng bếp, còn Nguyễn Miên thì đang ôm lấy anh ấy từ phía sau, khuôn mặt trắng nõn dán sát tấm lưng rộng lớn của anh.
Tư thế thân mật miễn bàn.
10.
Tống Diễm thở hồng hộc đuổi theo, đắc ý nói: "Nguyễn Đào, tình yêu ấy à, không phân kẻ tới trước người tới sau đâu. Cháu nhìn đi, Đoàn Duy và Miên Miên nhà thím xứng đôi biết bao. Nếu cháu thức thời thì nên chủ động buông tay đi là vừa."
Khi bà ta thở ra mấy câu này thì đúng lúc Đoàn Duy thúc một cùi chỏ ra đằng sau.
"Á!"
Nguyễn Miên bất ngờ không kịp trở tay, mặt còn đang treo nụ cười mãn nguyện mà mông đã yêu thương hôn sàn nhà rồi.
Khoảnh khắc đó, cảm xúc trong ánh mắt nó phức tạp vô cùng, vừa ngạc nhiên lại tủi thân còn xen lẫn cả đau đớn.
Tôi nhìn sang Tống Diễm, nhếch mép: "Thím ạ, xem ra tình yêu vẫn phân thứ tự tới trước tới sau đấy."
Tống Diễm không rảnh bận tâm đến lời mỉa mai của tôi nữa rồi, bà ta chạy vội tới trước mặt Nguyễn Miên: "Miên Miên, con không sao chứ?"
Nguyễn Miên ấm ức đến ứa cả nước mắt: "Mẹ, mông con đau quá, tay cũng đau lắm."
Tôi thầm nói trong lòng hai chữ: Đáng đời!
Những người khác nghe tiếng, nhao nhao chạy vào.
"Miên Miên, đang yên đang lành sao cháu lại ngã xuống đất thế?"
"Còn ai vào đây..." Tống Diễm căm giận nhìn về phía Đoàn Duy.
Anh ấy đi tới trước mặt tôi, trông còn ấm ức tủi thân hơn cả Nguyễn Miên.
"Đào Đào, cô em họ này của em thật sự rất vô duyên ý. Nhân lúc anh đang rửa tay, nó đánh úp anh. Ban đầu anh còn tưởng rằng đấy là em, mãi đến khi nó cất tiếng gọi ‘anh Đoàn Duy’ rợn cả người anh mới phát hiện ra."
Đoàn Duy chê Nguyễn Miên ra mặt: "Nó biết rõ anh là anh rể tương lai mà còn làm như thế, anh thấy ghê tởm quá em ơi."
Lời nói vô cùng bộc trực, Nguyễn Miên chắc rát mặt lắm.
"Anh mịe nó nói ai ghê tởm cơ?"
Thằng em trai tôi không nghe lọt tai, ưỡn ngực vênh mặt hùng hổ đi tới, xem chừng muốn xắn tay áo lao vào đánh Đoàn Duy.
Nguyễn Miên vội vàng can: "Nguyễn Thành, em đừng làm bừa."
Sau đó nó lại quay ra nói với Đoàn Duy: "Anh Đoàn Duy, anh hiểu lầm rồi. Em chỉ muốn rửa tay thôi, không có ý gì khác với anh đâu."
Tôi hốt hền, lúc này mà Nguyễn Miên vẫn còn nói tốt cho Đoàn Duy.
Đầu tôi nảy ra một suy nghĩ hết sức hoang đường, không phải Nguyễn Miên thật sự thích Đoàn Duy đấy chứ?
Theo tính cách cực đoan và giảo hoạt trong quá khứ thì sau khi biết không mượn được tay người nhà để cướp Đoàn Duy thì Nguyễn Miên chắc chắn sẽ ra sức châm ngòi mối quan hệ giữa anh và gia đình tôi, khiến anh không được chào đón, từ đó đạt tới mục đích chia rẽ tôi và anh.
Chứ đâu giống như bây giờ, nó bị đẩy ngã đau nhưng vẫn cố nói tốt cho anh ấy.
Đáng tiếc, nó có lòng mà Đoàn Duy không thèm nhận.
Anh híp mắt mỉa mai: "Em gái à bên cạnh cô cũng có vòi nước đấy? Cứ nhất thiết phải vòng ra từ đằng sau lưng tôi, còn ôm với chả ấp, cô ảo tưởng mình là nữ chính phim Hàn chắc? Hay là mắt cô mù, không nhìn thấy bên cạnh có vòi nước?"