1.
Tôi quen một anh bạn trai nhưng giấu nhẹm chuyện này với người nhà.
Không phải do bạn trai tôi có vấn đề gì, anh ấy đẹp trai, có công ăn việc làm ngon lành, quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý yêu tôi.
Vấn đề nằm ở chỗ em họ tôi.
Cô em họ bên nhà nội này của tôi yếu tim bẩm sinh, lắm bệnh nhiều tật, bố lại mất sớm.
Vừa hay nhà tôi có của ăn của để, thương hai mẹ con nó mẹ goá con côi vất vả nên đưa về sống chung.
Từ đó, cơn ác mộng của tôi và chị gái bắt đầu.
Cả nhà tôi cực kỳ thiên vị em họ.
Phàm là nó để mắt đến thứ gì của hai chị em tôi thì chúng tôi nhất định phải tặng nó vô điều kiện.
Nếu không đoạt được cái gì thì nó sẽ vắt óc nghĩ đủ cách để phá hỏng luôn.
Tóm lại, nó không chiếm được thì chị em tôi cũng đừng hòng sở hữu.
Tôi và chị cũng từng phản kháng nhưng chỉ nhận lại những lời trách cứ nghiêm khắc của người lớn trong nhà. Bọn họ nói: "Con bé đã không có bố rồi, lại còn bị bệnh tim nữa, chẳng biết thọ được mấy năm. Chúng mày không thể nhường em nó chút à?"
Mới đầu nó chỉ giật đồ nhưng về sau chị tôi có bạn trai, nó thẳng tay giật luôn bồ của chị ấy.
Bởi vì nguyên nhân này mà từ sau khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc chị tôi không còn đặt chân về nhà nữa.
Tôi sợ em họ biết rồi sẽ lặp lại trò cũ nên không báo với ai trong gia đình rằng mình đã có bạn trai.
Không ngờ, một ngày nọ chúng tôi đang hẹn hò thì bị nó bắt gặp.
2.
Hôm ấy, tôi và bạn trai đang xếp hàng mua vé ở rạp chiếu phim.
Bỗng giọng nói ngạc nhiên của em họ vang lên sau lưng: "Chị, sao chị lại ở đây?"
Vừa nghe thấy tiếng nó là tôi là thấy bất ổn rồi.
Quả nhiên, con mắt láo liên của nó dính ngay lên người bạn trai tôi, nó hỏi: "Đây là?"
Bạn trai tôi khách khí đáp: "Tôi là bạn trai của Đào Đào, Đoàn Duy."
Em gái tôi hơi nhếch mép nhìn liếc sang tôi: "Chị, chuyện yêu đương lớn như này, sao chị không đánh tiếng với nhà mình thế?"
Tôi muốn trợn trắng mắt ghê, chẳng phải người biết rõ nguyên nhân nhất chính là nó hay sao?
Nguyễn Miên chìa tay, trên mặt nở nụ cười ngây thơ vô tội: "Chào anh! Em là em gái chị Nguyễn Đào, Nguyễn Miên."
Đoàn Duy bắt tay với Nguyễn Miên.
Mấy động tác nho nhỏ của nó đâu qua được mắt tôi. Sau khi bắt tay xong, nó khẽ miết nhẹ đầu ngón trỏ trong lòng bàn tay anh ấy.
Tôi không khỏi nhíu mày.
Lại nữa! Có phải hồi trước Nguyễn Miên cũng dùng mấy trò vặt vãnh này từng chút từng chút một quyến rũ bạn trai của chị tôi không?
Tôi nhìn sang Đoàn Duy, chỉ thấy mắt anh lóe lên một tia sáng lạ.
Sau đó anh lặng lẽ rút khăn ướt tỉ mỉ chà toàn bộ bàn tay từng bị em họ tôi nắm, còn đặc biệt lau đi lau lại khu vực bị nó miết ngón tay.
Tôi thở phào một hơi, may mà tôi không nhìn lầm người.
Nguyễn Miên thấy thế thì lập tức rưng rưng: "Anh, anh như này là có gì không vừa ý với Miên Miên phải không?"
Bao lớn rồi mà còn tự xưng Miên Miên, làm tôi nổi hết cả da gà.
Tôi đáp thay: "Đoàn Duy hơi rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ưa sạch sẽ."
Đoàn Duy cong cong môi: "Đúng vậy."
Nói xong anh phách lối nắm tay tôi đi vào phòng chiếu, bỏ lại Nguyễn Miên đang sa sầm mặt mũi.
Hành động của Đoàn Duy không khác gì một cái tát, ngang nhiên biểu đạt thẳng thắn là chả phải có bệnh thích sạch sẽ gì sất, chẳng qua là ghét đứa không biết chừng mực thôi.
3.
Tôi cứ tưởng rằng hôm nay tôi sẽ không thấy cái mặt con nhỏ Nguyễn Miên nữa, bởi vì tôi đã kịp liếc qua vé của nó rồi, nó xem một bộ phim khác.
Ai dè tôi và Đoàn Duy vừa yên vị chưa bao lâu thì thấy nó ngồi xuống ngay bên cạnh anh ấy.
Nó cười khẽ, nói: "Lại gặp mặt nè anh."
Lúc nói chuyện, ánh mắt nó nhìn Đoàn Duy lóe lên tia quyết tâm phải giành được.
Tôi biết ngay mà, cô em họ này lại muốn gây sự đây.
Trúng phóc, phim mới chiếu một lúc Nguyễn Miên đã khẽ khàng nhấc chân cọ nhè nhẹ vào bắp chân Đoàn Duy.
Anh ấy nhìn sang thì nó cười đến là vô tội, anh cũng cong môi theo.
Tôi vẫn luôn để mắt đến Nguyễn Miên, bắt được hết những động tác nhỏ lén lút của nó.
Đoàn Duy âm thầm đan tay mình vào tay tôi, ý bảo tôi đừng nóng vội.
Trải qua chuyện vừa nãy, tôi thực sự không còn lo lắng gì vì Đoàn Duy đã dùng hành động chứng minh cho tôi thấy rằng anh không phải loại người dễ dàng bị Nguyễn Miên mê hoặc.
Thứ tôi tò mò hơn là tiếp theo anh sẽ làm gì.
Ngay lập tức, anh cho tôi biết đáp án luôn.
4.
Đoàn Duy bất thình lình dậm mạnh lên cái chân không yên phận của Nguyễn Miên, chê nó chưa đủ đau nên còn di qua di lại.
Nguyễn Miên sao mà ngờ được anh chàng giây trước đang tươi cười ấm áp như gió xuân với mình, giây sau đã ra tay không chút do dự.
Nói chính xác thì phải là ra chân mới đúng.
Nguyễn Miên đau đến gào ầm lên.
Âm sắc cao vút chói tai quấy rầy đến những người đang hết sức chăm chú xem phim xung quanh, bọn họ khó chịu vô cùng.
"Có bị điên không đấy? Đang trong phòng chiếu phim la lối cái gì?"
"Xui thật chứ, tránh được mấy đứa nhóc ầm ĩ thì lại gặp phải cái thứ vô duyên này."
"Đây là nơi công cộng, có thể biết điều tý được không?"
Từ khi sang ở nhà tôi, tất cả mọi người đều cưng chiều Nguyễn Miên. Nó đắp nặn hình tượng trắng trong yếu đuối như một bông hoa nhỏ đáng yêu, lại mang bệnh tim bẩm sinh, ai mà không thương không nhường. Đã bao giờ nó bị người ta chửi cho không ngóc được đầu lên cỡ này đâu.
Nguyễn Miên đỏ bừng mặt, đôi mắt cũng đỏ hoe rưng rưng chực khóc, trông đáng thương cực kỳ.
Thường ngày chỉ cần nó trưng ra vẻ mặt chịu ấm ức tủi thân này là tất cả mọi người sẽ hùa vào bênh nó, chỉ trích người ở phía đối lập.
Thì rõ, Nguyễn Miên lương thiện, dịu dàng, ngoan ngoãn như vậy, sao có thể bắt nạt ai, chắc chắn là người khác chủ động làm khó dễ.
Nó dựa vào đúng một chiêu ấy sống xuôi chèo mát mái bấy lâu nay.
Lần này, nó không giả vờ mà thật sự cảm thấy bản thân bị oan.
Nhưng ánh sáng trong phòng chiếu phim rất tù mù, chẳng ai chú ý tới vẻ mặt của nó. Mà kể cả có chú ý tới thật thì bọn họ cũng sẽ không nể nang gì.
Nguyễn Miên tủi thân lắm, nó cắn môi khẽ nức nở, nước mắt lã chã rơi.
Lòng tôi sảng khoái vô cùng.
Hai chị em tôi ăn đòn oan bao nhiêu lần vì cái chiêu này của nó rồi.
Rõ ràng chúng tôi không hề bắt nạt gì nó nhưng chỉ cần nó khóc là sẽ thành chúng tôi sai.
Lời phân trần của chúng tôi trong mắt ông bà bố mẹ chính là ngụy biện.
Dùng một câu để hình dung thì là kẻ câm ăn hoàng liên, khổ mấy cũng không nói nổi thành lời*.
(*Hoàng liên là tên một vị thuốc rất đắng. Đắng - 苦 này cũng có nghĩa là khổ trong khổ sở. Cả câu có thể hiểu là tức lắm mà không làm gì được, cay lắm mà cũng đành chịu thôi)
Cuối cùng Nguyễn Miên cũng nếm mùi bị người khác hiểu lầm và quở trách.
Nghe chửi đến ngu người, một lúc sau nó mới nhớ tới việc tính sổ với Đoàn Duy.
Nguyễn Miên không dám lớn tiếng nữa, sợ lại rước lấy sự bất mãn của những người xung quanh.
Nó trách: "Đoàn Duy, tại anh cả ý."
Quả giọng cứ phải gọi là nũng nịu chảy nước, làm da gà da vịt trên người tôi sởn hết cả lên.
Đến tận lúc này rồi nó vẫn không quên gạ gẫm Đoàn Duy.
Đoàn Duy cười ranh mãnh, hạ giọng nói: "Cô Nguyễn, chứng tăng động của cô có đỡ được tí nào chưa?"
"Đau quá~"
Giọng Nguyễn Miên càng lúc càng nhõng nhẽo, hòng được Đoàn Duy thương.
Mặt Đoàn Duy không biến sắc: "Xem ra chưa đỡ mấy. Cô Nguyễn, tôi không ngại làm người tốt, chữa bệnh cho cô thêm lần nữa đâu."
Nguyễn Miên không nói gì.
Chắc nó đã hiểu Đoàn Duy không phải người sẽ biết thương hoa tiếc ngọc.
Sau đó, nó không giở trò nữa mà nghiêm túc xem xong bộ phim.
Nhưng Nguyễn Miên mà không giở trò thì không phải Nguyễn Miên rồi.
Thật vậy, đêm đó, nó lại bày ra trò mới.
5.
Tôi vừa về đến nhà được một lúc thì mẹ gọi tới.
"Đào Đào, mẹ nghe Miên Miên nói là con yêu đương hả?"
"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi, thằng bé đó có đáng tin không?"
"Như này đi, ngày mai vừa hay là cuối tuần, con đưa bạn trai về ra mắt cả nhà nhé."
Mẹ tôi không hề cho tôi cơ hội từ chối, nói xong câu kia là cúp máy luôn.
Tôi hơi bực. Tính con nhỏ Nguyễn Miên này thật ra rất cực đoan, nó mà không chiếm được thứ mình muốn thì nhất quyết cũng sẽ không để người khác có được. ‘Người khác’ ở đây chính là tôi và chị tôi.
Tôi có linh cảm rằng nó quyến rũ Đoàn Duy không thành nên sẽ dốc hết sức phá hỏng mối duyên lành của tôi.
Lần ra mắt gia đình này đã được định sẵn là không thể yên bình.
Đoàn Duy tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm vừa lau mái tóc ướt đẫm.
Tôi vốn đang kết nối điện thoại với loa để nghe nhạc, khi mẹ gọi tới tôi không ngắt bluetooth nên anh ấy cũng nghe được gần hết cuộc trò chuyện.
"Đào Đào, anh kém đến mức bảo em mang về nhà ra mắt người lớn thôi mà em khó xử như vậy luôn hả?"
Đoàn Duy có một đôi mắt hoa đào dạt dào tình ý khiến người ta động lòng, cơ thể mùi bạc hà mát lạnh tỏa ra khí thế cực kỳ nam tính.
Tôi trộm liếc tám múi cơ bụng của anh, đỏ mặt nuốt nước bọt.
Dù đã ở bên Đoàn Duy hơn nửa năm nhưng tôi vẫn không có tí sức đề kháng nào trước sự mlem này…
Nhưng vừa nghĩ đến cú điện thoại kia thì mọi suy nghĩ hạn chế độ tuổi trong đầu tôi lập tức bay biến.
"Không phải tại anh, vấn đề là nhà em cơ." Tôi nhăn như khỉ ăn gừng. "Hôm nay anh cũng gặp em họ em rồi đấy, nó là công chúa trong nhà."
"Rồi sao?"
"Nhà em thiên vị nó lắm. Em lo nó sẽ ngáng đường, khiến mọi người không đón nhận anh."
Đoàn Duy chỉ hỏi một câu: "Thái độ của gia đình em có ảnh hưởng đến cách em đối xử với anh không?"
Tôi đáp không chút do dự: "Đương nhiên là không."
Bao nhiêu năm nay, tình thân trong tôi đã phai nhạt gần hết qua mỗi lần người nhà dung túng Nguyễn Miên chèn ép tôi và chị gái tôi rồi.
Điều tôi lo lắng là sự cản trở của họ sẽ khiến Đoàn Duy phản cảm.
Trước mắt xem ra thì hình như tôi lo hơi thừa rồi.
Đoàn Duy không quan tâm người nhà tôi nghĩ gì về mình mà chỉ để ý thái độ của tôi thôi.
"Thế thì không thành vấn đề." Đoàn Duy ôm mặt tôi mà hôn. "Đào Đào, đang vui đừng nhắc mấy thứ phiền lòng."
Trông dịu dàng lành tính nhưng trên giường Đoàn Duy như biến thành một con người khác hoàn toàn.
Rất nhanh tôi đã chìm đắm trong những đòn ‘tấn công’ của anh, không rảnh mà bận tâm chuyện gì nữa.