Lê Thanh Tuyền chưa bắt Âu Dương Kim Dung Nam Thần bồi thường tiền thuốc men mà cậu ta đã khóc như hoa lê dính nước mưa, uất ức cực kỳ. Nếu có người không biết câu chuyện thì còn tưởng cậu mới là kẻ xấu.
Mệt mỏi quá, thế giới này hủy diệt mẹ đi.
Khóc nháo ở nhà người ta, cũng không sợ người nhà họ Nghiêm đuổi ra ngoài mất mặt.
Lê Thanh Tuyền mệt truy cứu trách nhiệm, đầu hàng xin thua: "Được rồi, được rồi, cậu mau nín đi, tôi chưa chết, đừng có khóc tang như vậy."
Loại người có suy nghĩ chỉ cần rơi vài giọt nước mắt thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp có giảng đạo lý cũng không bao giờ chịu hiểu.
Nói câu khó nghe là não tàn.
Lê Thanh Tuyền thật sự không muốn dính dáng thêm với Âu Dương Kim Dung Nam Thần, lần nào cũng rước họa vào thân.
Cậu chịu bỏ qua, nhưng Nghiêm Tước thì không ôn nhu được: "Lần sau đừng đùa trên cầu thang, biết chưa?" Hắn mới mặc kệ đối phương là nam hay nữ.
Nghiêm Tước khi không nghiêm túc có vẻ gần gũi thân thiết, nhưng một khi hắn nhằm vào ai thì ánh mắt thay đổi ngay, biểu cảm cũng không cười, hoàn toàn thay đổi một bộ mặt.
Như bị rắn độc tỏa định, Âu Dương Kim Dung Nam Thần run sợ, không ngừng gật đầu: "...Dạ biết!"
Học nhóm là không có khả năng học tiếp, Nghiêm Trạch và Nhiếp Diên nghe tin chạy xuống, cũng lo lắng một hồi.
Cả đám ngồi xuống sofa chờ cơm tối luôn. Âu Dương Kim Dung Nam Thần cũng được giữ lại dùng cảm. Biết sao giờ, chẳng lẽ mời học nhóm xong rồi đuổi người ta về, trong khi cậu ta rất có thể là con gái.
Lê Thanh Tuyền hoãn trong chốc lát, Nghiêm Tước liền kéo cậu đến sofa ngồi, quay đầu nói với quản gia đứng kế bên: "Lấy hộp y tế đến đây."
Hạ Mẫn Nhi trước quản gia một bước nhận nhiệm vụ, cô ta nãy giờ ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, đối với không khí vi diệu trong phòng khách hơi tò mò.
Nghiêm Tước ngồi chéo chân, ra tiếng đánh vỡ không khí đê mê: "Cưng có muốn đi chùa với tôi không?"
Lê Thanh Tuyền nghi hoặc: "Đi chi anh?" Hẹn hò không nên chọn mấy nơi như công viên, rạp chiếu phim à?
Hắn cười cười, âm thanh phập phồng nam tính: "Trước đó cưng bị ốm nè, nghe Cửu Tiêu nói hôm trước nữa cưng bị người ta ngã lầu đè trúng, bây giờ rớt cầu thang. Mới đầu tháng 11 thôi đó."
Ba thằng bạn: "..." Đúng là vận xui liên tiếp, hồng nhan thì bạc phận.
Lê Thanh Tuyền không đáp, cậu còn đang mân mê suy nghĩ.
Là từ lúc quen biết Âu Dương Kim Dung Nam Thần, mọi chuyện diễn ra có xu hướng khiến Lê Thanh Tuyền trở thành vai ác.
Mà vai ác, kết cục chính là lên bàn thờ, còn vai chính bị vai ác hãm hại sẽ được mọi người thương sót, yêu quý chiều chuộng như công chúa nhỏ.
Cậu cảm thấy rất có khả năng mình sẽ trở thành phản diện nếu không có một viên trái tim thiện lương, biết khoan dung, bơ đi mà sống.
Cách cái số phải chết thật gần.
Lê Thanh Tuyền sống lưng lạnh toát, may mắn không thôi xoa mồ hôi trên trán.
Yêu tổ quốc, yêu đồng bào cứu cậu một mạng!
"Vậy chúng ta quyết định cuối tuần này đi chùa xin lá bùa chống trượt nhá!"
"Ok ok!"
"Để tạo rủ thắng Nam đi chung."
"Sáng 7 giờ đến đây đi, anh tạo chở"
Âu Dương Kim Dung Nam Thần không ngại mà xin một vé đi chung.
Nghiêm Tước & Lê Thanh Tuyền: "..."
Cậu mới thất thần một lát mà bọn này quyết định xong cả rồi?
Tới giờ cơm, Hạ Mẫn Nhi thầm hận mình có chứng chỉ đầu bếp, bị bắt nấu một bữa mười người ăn làm cô ta một chút thời gian rảnh ra thả thính Nghiêm
Tước cũng không có.
Bởi vì là người hầu, còn không được ngồi chung mâm với trai đẹp, tức thật chứ.
"Đói chết đi được à."
Lê Thanh Tuyền nghe tiếng nhìn ra cửa, lập tức ngồi thẳng người.
Là Nghiêm Linh.
Nghiêm Linh bóp đúng thời gian đi chơi về.
Cô ta ném túi xách và giày cao gót cho người hầu, nhìn phòng khách ngồi đầy người, đanh đá nhìn Lê Thanh Tuyền: "Lại có người đến ăn chực cơm nhà người ta." Nhà họ Lê tổng tài sản cũng không bằng một phần ba nhà họ Nghiêm của cô ta.
Nghiêm Linh mới học lớp 8 mà đã trang điểm đậm, phấn son dày một bệ trông già hơn tuổi thật, mà cô nhỏ này còn cho rằng vậy mới quyến rũ.
Lê Thanh Tuyền mặt vô biểu tình, mày cũng không nhíu một xíu, xem như chó sủa ngoài đường, không đáp. Mỗi lần dùng cơm nhà họ Nghiêm xong cậu sẽ gửi tiền lại, Nghiêm Trạch không nhận, cậu đưa đầu bếp, không tính ăn quỵt.
Lê Thanh Tuyền không nóng, Nghiêm Linh đã nóng trước: "Mặt thật dày."
Cô ta lại đánh mắt sang Âu Dương Kim Dung Nam Thần, thấy cách ăn mặc của cậu ta không quá sang trọng, lập tức chỉa mũi dùi: "Lòi ra thêm một đứa tới ăn chực nữa, anh tư, đừng có hạng chó mèo nào cũng dắt về nhà mình như thế chứ"
"Nhà mình giàu, mấy đứa nghèo chuyên ăn bám, chơi vì tiền, anh cẩn thận giùm cái đi."
Nhà họ Nghiêm mãi mới có được một cô con gái, cho nên người nhà ra sức sủng, Nghiêm Linh bị sủng tới đòi gì phải có nấy, vô pháp vô thiên.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Nói mày đó!"
Âu Dương Kim Dung Nam Thần bị Nghiêm Linh nạt nộ, bẹp miệng phản bác, nước mắt lưng tròng: "Nhưng nhà mình đâu có sổ hộ nghèo đâu, Trạch mời mình ở lại ăn mà, chứ mình đâu có đòi ăn đâu."
Nghiêm Linh mọi khi ức hiếp Lê Thanh Tuyền cậu đều không phản bác, cô ta luôn cho rằng mình nói đúng.
"Phụt.
Không biết là ai cười, Nghiêm Linh quay đầu qua nhìn thì thấy Lê Thanh Tuyền đang che miệng, mặt cô nhỏ lúc đỏ lúc trắng.
Xuất sắc!
Quá hay!
Cạc cạc cạc!
Lê Thanh Tuyền cảm thấy mình té cầu thang cũng đáng.