Lê Thanh Tuyền không ngại cho Hứa Xuyên hôn một ngụm, vì đối phương là bạn thân nhất của cậu. Nếu người đề nghị là Tưởng Kha Nam hoặc là mấy nam sinh khác, cậu sẽ không ngần ngại mà cho đối phương một cái tát.
Hai ngồi ngồi xổm trên bậc thang, Hứa Xuyên rối rắm một hồi cuối cùng cũng muốn động tay động chân với thằng bạn.
Lê Thanh Tuyền hai tay xếp gọn đặt trên đùi, ngoan ngoãn như búp bê xinh yêu bày trong tủ kính, mặc người nhéo nặng.
Tay Hứa Xuyên đúng ngứa luôn, muốn duỗi qua vuốt một phen bé búp bê.
"Xin phép ha." Lê Thanh Tuyền là trai nhà lành, cậu ta cũng là. Nếu không nói gì mà động mỏ, cậu ta cứ cảm thấy bất an.
Nụ hôn đầu, hôn má thì cũng là hôn đầu.
Lê Thanh Tuyền thực kinh ngạc thằng bạn có một ngày lễ phép với mình như vậy: "Mày mê sảng à? Hay cũng bị ma nhập?"
Hứa Xuyên: "... Thằng nhãi này không bao giờ nói được một câu tiếng người.
Hai người kì kèo qua lại không chú ý đến phòng khách có động tĩnh.
Lê Thanh Tuyền không biết Hứa Xuyên đắn đo điều gì: "Mày lẹ lên, tao đổi ý bây giờ."
Đừng nói là thằng nhóc này tin chuyện hun một cái là có em bé nhá?
Hứa Xuyên xoắn xuýt, mặt đỏ rần: "Mày từ từ!"
Trời trời trời, còn có đứa ngây thơ dữ vậy sao.
Lê Thanh Tuyền ngã người qua một tẹo, hơi ngưỡng mặt lên, nhỏ giọng: "Nghẹn nước tiểu coi chừng bị sỏi thận. Hay mày đi giải quyết đi, đầu óc tỉnh táo thì không nghịch ngu.
Hứa Xuyên chỉ muốn lấp kín cái mỏ hỗn này, vươn người qua: "Làm làm làm!"
Ngay lúc hai bên tiến xa thêm một bước, từ đằng sau vươn ra một bàn tay xô
Lê Thanh Tuyền một cái, đồng thời, thanh âm hóm hỉnh của Âu Dương Kim Dung Nam Thần vang lên.
"Cút hà!"
"Hai người đang nói gì dợ? Cho mình nghe với!"
Âu Dương Kim Dung Nam Thần vươn tay ôm một bên vai Hứa Xuyên, nheo mắt cười.
Lê Thanh Tuyền bị tiếng nói thình lình phát ra từ đằng sau làm giật mình, vai cậu bị đẩy, cả người khuynh về phía trước, tầm nhìn rơi xuống vài độ.
Cậu bị mất thăng bằng, trọng tâm không ổn định, ngã nhào ra.
Lê Thanh Tuyền hít một ngụm khí lạnh.
Mẹ nó đây là thang lầu!
Té không chết nhưng đau muốn chết!
"Tuyền!"
Hứa Xuyên trơ mắt nhìn Lê Thanh Tuyền càng ngày càng chếch đi xuống.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần cũng kinh hoảng la lên.
Lê Thanh Tuyền không phải nữ chính, sẽ không có nam chính đúng lúc xuất hiện ôm cậu xoay một vòng xong việc, cũng chả có nam phụ dùng thân thể chắn cho cậu.
Thực tế và tiểu thuyết khác nhau không phải một trang sách.
Rụng mấy cái răng, trật khớp là nhẹ, chấn động não mới to chuyện.
Trong tình thế hiểm nghèo, Lê Thanh Tuyền bình tĩnh dồn lực vào chân trái, sử dụng bậc thang như ván bật nhảy, búng người lên, chân phải cong một góc 90 độ, thực hiện kĩ thuật nhảy bước bộ trên không, thoát khỏi nguy cơ té sấp mặt.
Từ sau khi Lê Thanh Tuyền phát hiện mình rất có khả năng là nhân vật quèn trong tiểu thuyết, cậu có đưa ra vài phương án tự cứu. Bởi vì quá lười, phòng gym hay tập võ liền thôi bỏ đi, còn lại chỉ có chăm chỉ học thể dục.
Cũng không phải khi không Lận Uyên khen cậu dẻo, muốn học múa balê cùng, đều là có nguyên do.
Lê Thanh Tuyền nội tâm trập trùng kính nể, quyết định 20 tháng 11 này phải tặng thầy thể dục một vòng hoa to.
Bộp!
Hai chân vừa chạm đất bằng, bởi vì quá dùng sức, đôi đầu gối run lên cầm cập. Cậu không những đứng dậy không nổi mà còn phải chống cả hai tay
xuống đất ổn định thăng bằng.
Lê Thanh Tuyền từ ngồi xổm biến thành quỳ lạy, chân cậu thoát lực bủn rủn cả rôi.
Lúc này vang lên tiếng bước chân, giày da ma sát với sàn đá hoa cương, cộp cộp có từ tính. Tiếp theo đó là âm thanh trầm thấp quyến rũ kèm chút buồn cười của một người đàng ông.
"Ái phi, miễn lễ."
"Không cần phải trịnh trọng chào đón tôi như vậy đâu."
Ái phi Lê Thanh Tuyền: "... Nghe giọng nói biết ngay là ai.
Nghiêm Tước mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt quét qua hai người đứng trên lầu, dừng ở trên mặt Âu Dương Kim Dung Nam Thần.
Tai nạn xảy ra không tới một phút, sau khi giằng tay ra khỏi Âu Dương Kim
Dung Nam Thần, Hứa Xuyên vội vàng lao như điên xuống cầu thang, vài lần suýt té lộn cổ.
"Tuyền! Có sao không mày?!"
Nghiêm Tước trước một bước đến bên cạnh Lê Thanh Tuyền, cúi thấp đầu: "Cưng đứng lên được chứ?"
Mặt cậu hơi tái, ngẩng đầu lên, mồ hôi cơ hồ ướt tóc mái, lắc nhẹ đầu.
"Để em ngồi một lát..."
Lúc bị ngã cầu thang, Lê Thanh Tuyền sợ muốn chết, tim đập có chút mau, mặt ngoài bình tĩnh chỉ là lớp ngụy trang yếu ớt, một chọc liền vỡ vụn.
Nghiêm Tước tôn trọng quyết định của cậu, không tự ý hành xử khiến cậu ghét, từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc khăn lụa, hắn ngồi thụp xuống, lau mồ hôi cho cậu.
"Tôi ngồi đây với em."
Người đàn ông này, lúc nào cũng làm Lê Thanh Tuyền vừa yêu vừa hận. Đôi lúc ôn nhu, giỏi đoán lòng người, đôi lúc lại đùa cợt không nghiêm túc.
Cậu quay sang trấn an thắng bạn đang hoảng: "Tao không sao, chân hơi tê thôi."
Hứa Xuyên vẫn tự trách.
Nếu cậu ta nhanh tay hơn có khi đã giữ được Lê Thanh Tuyền.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần bị dọa khóc, mặt cũng trắng bệch: "Mình xin lỗi, mình không nghĩ sẽ làm cậu giật mình té xuống! Mình chỉ vỗ nhẹ thôi à! Hu hu! Xin đừng trách mình! Mình không cố ý đâu!"
Tui mới là người nên khóc nè bà cố.
Lê Thanh Tuyền sợ con người của Âu Dương Kim Dung Nam Thần rồi đấy.