Chuyển Đổi Chú Phải Yêu Tôi

Chương 7: Mất Trí Nhớ Cũng Tốt




Bách Lý Tuyên nghe được câu nói của Nguyễn Ái Ngọc thì lạnh lùng mở nắp hộp cháo, nhưng động tác... thì có vẻ là đang khó chịu vì điều gì đó.

“Um cô nói đúng, thật sự thì tôi cũng chẳng muốn ở lại đây thêm một giây, một phút nào hết, nhưng biết làm sao được ba mẹ của tôi kêu tôi ở lại đây chăm sóc cô, dù gì trên danh nghĩa thì tôi cũng là chồng của cô.”

“Có lẽ chăm sóc cho vợ mình, cũng là chuyện bình thường thôi, với lại tôi cũng không muốn làm phật lòng cả hai bên gia đình nên mới ở lại thôi.”

/Làm như tôi muốn chú ở lại đây lắm không bằng, nhưng sao mình lại có cảm giác như Bách Lý Tuyên trong giấc mơ, và Bách Lý Tuyên đang đứng trước mặt mình... là hai còn người khác nhau vậy, chú ta cũng không tuyệt tình giống như ở trong giấc mơ nữa./

Nguyễn Ái Ngọc vừa nói thầm trong lòng xong thì đưa tay ra nhận lấy hộp cháo từ tay Bách Lý Tuyên đưa cho, vừa khoáy khoáy vài vòng cho nó bớt nóng đang định ăn một miếng thì một tiếng kêu đã vang lên.

“Nguyễn Ái Ngọc tớ đến thăm cậu đây.”

Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên cùng đồng lược nhìn ra phía ngoài cửa thì thấy một chàng trai bước vào. Đó là Lưu Phước bạn thân nhất từ trường cho đến nhà của Nguyễn Ái Ngọc.

Nhưng Nguyễn Ái Ngọc hiện giờ đã trọng sinh nên hoàn toàn không biết anh là ai, còn đang bàng hoàng thắc mắc thì Nguyễn Ái Ngọc đã bị sốc tâm lý vì Lưu Phước đi thẳng lại hôn vào hai bên má của cô mỗi bên một cái.

/Chuyện... chuyện gì vậy nè, đây là nhân tình của cô gái này sao, nhân tình đường đường chính chính hôn trước mặt chính thất luôn./

“Làm chuyện dị hợm, nếu cô đã có bạn vào thăm rồi vậy tôi đi trước đây còn bao nhiêu là việc, không rảnh tốn thời gian ở trong chỗ này làm gì.”

Bách Lý Tuyên nói xong thì rời đi một nước một không quay đầu, Lưu Phước thấy Bách Lý Tuyên rời đi thì lại bắt đầu rùng mình, đi qua bên bàn đặt một bịch trái cây siêu to khổng lồ xuống bàn rồi nói.

“Mắc ói chết tớ rồi, trước giờ hôn trai ai đời lại hôn con gái bao giờ, trừ mẹ và nội tớ cậu là người con gái thứ ba được tớ hôn đó, phải biết trân trọng đi.”

“Tôi rồi một tô phở tớ mới vừa ăn lúc nãy... bây giờ lại muốn trào ra hết rồi đây này.”

/Khoan đã... cậu ấy hôn trai không lẽ cậu này lại là.../

Nguyễn Ái Ngọc nghĩ thầm trong đầu xong còn chưa biết người con trai trước mặt là ai nên lên tiếng hỏi.



“Cậu... là ai vậy?”

Lưu Phước nghe Nguyễn Ái Ngọc nói xong thì sốc đến cả điện thoại và túi đang cầm trên tay cũng bỏ xuống tất cả rồi nhào nhanh đến chỗ Nguyễn Ái Ngọc ngồi xuống ôm mặt cô còn xoay qua xoay lại hỏi.

“Chết rồi, tài léo té bị hỏng não rồi sao, có cần tớ đi kêu bác sĩ khám não cho cậu không... bị mất trí nhớ hả.”

“Khoan đã... đừng hoay nữa nghẹt thủa bây giờ, còn ao đầu quá, vết thương chưa lành.”

Lưu Phước không hiểu Nguyễn Ái Ngọc nói vì nên thả tay ra rồi nhăn mặt hỏi.

“Nói gì vậy bà nội? Nói mà để người nghe không hiểu gì hết vậy.”

“Bóp mặt như vậy thốt ra lời là hay rồi chứ nghe với chả không, nói người ta cậu cũng chẳng khác gì tài léo là cái gì chứ.”

“Dạo này bị mê phim boy love Thái Lan coi hơi nhiều, à mà sao cậu lại làm chuyện dại dột vậy mạng sống quý giá lắm đó lúc hay tin tớ có đến nhưng không được vào, sao rồi ổn hơn chút nào chưa?”

Lưu Phước lo lắng dù mới vào đã chọc tức Bách Lý Tuyên, cho anh ta ghen một phen nhưng lại quên Bách Lý Tuyên không hề có tình cảm với Nguyễn Ái Ngọc có làm gì thì cũng chẳng thể lọt vào mắt và tâm trí của anh.

Cậu kéo ghế lại sát gần chỗ của Nguyễn Ái Ngọc rồi nhìn cô hỏi hang, nhưng Nguyễn Ái Ngọc chỉ khoáy khoáy hộp cháo nóng hổi trên tay rồi đáp.

“Ổn thì cũng ổn... nhưng mà tớ không thể nhớ ra ai nữa, nếu tớ đoán không lầm thì cậu... lúc trước là bạn của tớ đúng không.”

Lưu Phước thở dài khi nghe câu hỏi của Nguyễn Ái Ngọc.

“Đúng, là bạn thân là đằng khác không sao bây giờ không nhớ thì sau này sẽ nhớ cả thôi, chuẩn bị tâm lý từ lúc hay tin cậu tự tử rồi, rơi từ gốc độ đó xuống phải mất trí nhớ chứ sao không mất được, giữ được mạng là may rồi làm ơn sau này đừng làm chuyện dại dột như thế nữa.”

“Nhưng mà mất trí nhớ thì cũng tốt xây dựng một cuộc sống mới vậy, vì những điều trước kia cậu trải qua cũng không được vui vẻ gì mấy, quên rồi thì cũng tốt.”