Bách Tiêu Tiêu nghe Nguyễn Ái Ngọc nói vậy mới lắc đầu giữ chặt lấy cô rồi đáp.
“Em không tin chị đâu, chị rất tốt với em mặc dù anh hai của em không yêu chị thật, nhưng em rất thích là em của chị, chị đối xử với em rất tốt nên là em sẽ không cho phép chị làm chuyện dại dột giống như lần trước nữa đâu.”
“Khoan đã, em tin chị đi chị không có tự tử thật mà trong phòng ngột ngạt quá nên chị ra đây để hít thở không khí thôi em tin chị đi.”
Bách Tiêu Tiêu nghe Nguyễn Ái Ngọc nói như vậy thì mới ngẩn đầu lên nhìn Nguyễn Ái Ngọc, cô thấy vẻ mặt của chị dâu mình đúng thật là không có ý định là sẽ tự tử nhưng cũng hỏi xác định một câu nữa rồi mới giảm thả ra.
“Chị nói thật nhá, em thả ra chị không nhảy xuống nha.”
Nhận được cái gật đầu của Nguyễn Ái Ngọc thì Bách Tiêu Tiêu mới giám thở phào nhẹ nhõm rồi buôn tay ra.
“Làm em giật cả mình cứ tưởng chị lại nghĩ không thông suốt mà muốn tự tử nữa chứ, à đúng rồi em có mua đồ ăn cho chị đó chị vào ăn đi ha món chị thích nhất đó.”
Nguyễn Ái Ngọc nghe Bách Tiêu Tiêu nói như vậy thì cũng đi theo cô vào bên trong mặt dù Nguyễn Ái Ngọc không biết cô gái mình đã được trọng sinh vào thích ăn cái gì nên cũng tò mò muốn biết.
Nguyễn Ái Ngọc ngồi trên giường bệnh của mình, Bách Tiêu Tiêu thì hí hửng đi lấy một hộp bánh gì đó rồi lại đi đến lấy ghế ngồi cạnh giường của Nguyễn Ái Ngọc mở chiếc hộp đó ra.
“Ten tèn bánh kem loại nhỏ nhiều kem chị thích ăn nhất vị ca cao em mua cho chị đây.”
/Bánh...bánh... bánh kem./
Nguyễn Ái Ngọc vừa thấy bánh kem thì lại sợ hãi nói trong đầu, rồi cơn buồn nôn lại trào lên vì trong cuộc đời của Nguyễn Ái Ngọc cô rất ghét và hầu như không bao giờ thích ăn bánh kem.
“Chị dâu... chị dâu, chị có ổn không vậy sao lại cứ nhìn chằm chằm thôi thế, mau cầm lấy ăn đi em nhớ em mua đúng vị chị thích ăn mà, không lẽ chị mất trí nhớ mà đến cả món ăn ưa thích cũng ghét luôn sao.”
Bách Tiêu Tiêu thấy Nguyễn Ái Ngọc cứ nhìn chằm chằm không hiểu có chuyện gì nên mới lên tiếng hỏi, Nguyễn Ái Ngọc không muốn phụ lòng Bách Tiêu Tiêu nên bàn tay vừa run rẩy nụ cười cũng gượng gạo cô đưa hai tay ra cầm lấy chiếc bánh kem mà muốn đổ cả mồ hôi hột.
“Không, làm gì có chứ cảm ơn em đã mua cho chị nha chị ăn... ăn ngây đây.”
/Tiêu rồi, nếu bây giờ mình mà ăn chắc chắn sẽ nôn đến không thể tả nổi... nhưng không ăn lại phụ lòng em ấy bây giờ tính sao đây./
/Thôi vậy nhắm mắt ăn đại, một miếng thôi cũng không sao đâu./
Nguyễn Ái Ngọc vừa dích một miếng bánh lên muỗm từ từ đưa lên miệng thì cứu tinh của cô lại đến.
“Khoan đã tôi đã nói tôi sẽ mua cháo cho cô mà không phải sao, đừng ăn lung tung như thế Tiêu Tiêu em đừng mua lung tung cho chị dâu em ăn khi nào cô ấy bình phục em muốn cho hay dẫn cô ta đi ăn gì thì tùy em, còn bây giờ nhất định không được.”
“Em xin lỗi anh hai em sẽ không cho chị dâu ăn nữa, em không biết em tưởng ăn những món mình thích thì sẽ bình phục nhanh hơn một chút... nên em mới...”
Nguyễn Ái Ngọc được Bách Lý Tuyên cứu một chuyến nhưng thấy Bách Tiêu Tiêu lại bị la vì mua đồ ăn cho mình nên lên tiếng.
“Không sao Tiêu Tiêu chỉ muốn tốt cho tôi thôi, đừng trách em ấy.”
“Em tên là Tiêu Tiêu đúng không tên thật sự rất là dễ thương.”
Bách Tiêu Tiêu nghe Nguyễn Ái Ngọc nói thì lại nhớ đến lúc cô và Nguyễn Ái Ngọc vừa mới gặp nhau.
***
“Em tên là gì?”
“Em tên là Bách Tiêu Tiêu chị cứ gọi em là Tiêu Tiêu đi cho thân thuộc ạ.”
“Tiêu Tiêu sao, tên em thật sự rất dễ thương đó.”
***
Bách Tiêu Tiêu nhớ lại thì đôi mắt lại buồn rầu cuối mặt xuống nói với Nguyễn Ái Ngọc.
“Chị biết không lần đầu hai chúng ta gặp nhau, chị cũng khen tên của em rất dễ thương... bây giờ cũng vậy mặc dù chị đã quên hết, nhưng chị dâu vẫn là chị dâu không hề thay đổi một chút nào.”
Nguyễn Ái Ngọc thấy Bách Tiêu Tiêu buồn nên cũng nhanh chóng đặt hộp bánh qua một bên, rồi đưa tay lên xoa đầu Bách Tiêu Tiêu giọng nhẹ nhàng bảo.
“Sao lại không được vui nữa rồi, hiện giờ chị không thể nhớ được những chắc chắn sau này chị sẽ nhớ ra đừng buồn nữa nha.”
“Vâng ạ em cũng tin sẽ có một ngày như vậy, chị dâu với anh hai nói chuyện đi ha Tiêu Tiêu ra ngoài một lát, nhưng nhớ là đừng gọi nhau lạnh lùng như vậy nữa.”
“Chị dâu khi chị xuất viện thì nhớ đi shopping với đi ăn vặt cả đi chơi công viên, đi coi phim với em nữa nha.”
Bách Tiêu Tiêu tâm hồn trẻ con ngây thơ nói xong thì cười vui vẻ chào Bách Lý Tuyên và Nguyễn Ái Ngọc rồi rời đi.
Bách Lý Tuyên thấy em mình rời đi xong thì mới tiến đến để cháo trên bàn rồi mở ra cho Nguyễn Ái Ngọc ăn vừa mở anh vừa tò mò hỏi.
“Lúc nãy hai người đã nói gì với nhau?”
“Chẳng có gì...mua cho tôi xong rồi chú có thể về được rồi đó tôi tự chăm sóc bản thân tôi được chắc chú cũng không muốn ở lại đây đâu đúng không.”