Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 82




Khi thời tiết bắt đầu chuyển đông, cuối cùng “Nhập cuộc” cũng được công chiếu tại các rạp chiếu phim lớn trong nước.

Là bộ phim đầu tiên sau khi Giang Ảnh Đế come back, cộng thêm chuyện công khai tình cảm của cặp chồng chồng vẫn chưa hết hot, căn bản không cần tuyên truyền, doanh thu phòng vé trước khi bán ra đã nhanh chóng cán qua mốc một trăm triệu. Chỉ tính riêng hoạt động tổ chức xem phim của fans đã bao hết cả nghìn vé xem, lịch chiếu tại các rạp cũng đã vượt quá bảy mươi phần trăm, những đề tài có liên quan cũng nằm trong top hot search mãi không hạ nhiệt.

Ca khúc mở đầu bộ phim do Hạ Hi Ngả thể hiện nhanh chóng ngoi lên đứng đầu trên các bảng xếp hạng lớn, thậm chí còn liên tục đứng đầu trong nhiều tuần. Ngay cả những nhà phê bình âm nhạc xuất sắc nhất cũng phải

thừa nhận: Mới xuất đạo có hơn hai năm, đã có thể tự sáng tác, tự biểu diễn một ca khúc như vậy, không hổ là hậu sinh khả úy.

Đương nhiên, điều khiến các fans quan tâm nhất chính là màn đối đầu của hai người trong bộ phim. Tuy rằng tổng thời gian hai người chung khung ảnh gộp lại còn chưa đến hai phút, đã bị fans vẽ ra cả ngàn thứ khác nhau. Từng nhóm từng nhóm biên tập nghiệp dư liên tục xuất hiện, có thêm đoạn tư liệu sống mới để biên tập trí tưởng tượng của mọi người lại thỏa sức phát huy. Rất nhiều hình ảnh được biên tập lại liên tục nổi lên, nhất thời khiến toàn giới fans náo nhiệt như tết, mỗi giây load lại chủ đề “Nếu như muốn yêu mời xem Thâm Ngả”, lại có thêm mấy chục nội dung mới kiểu như: [Loại chuyện thế này tôi có thể xem cả đời!!!!! Đời sau còn muốn làm con gái Thâm Ngả nữa!]

[Đệt! Sao bọn họ có thể ăn ý đến thế chứ! Tôi ghen tị chết mất! Xem xong chỉ muốn đạp cho bạn trai một cước!]

[Tôi không muốn ăn đường của Thâm Ngả nữa rồi, cho tôi con dao đi được không? Tôi muốn viết một câu chuyện tình yêu ngược Thâm, cái loại theo đuổi vợ ấy! Bà nào nhấc bút viết đi! Bọn họ ngọt quá tôi không chịu được!]

[Nói chứ, bộ phim này thật sự rất tuyệt, nhẹ nhàng sâu sắc còn không kém phần hài hước. Tôi đã xem đi xem lại ba lần rồi, nếu nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên anh Thâm diễn loại phim này, đúng chứ? Lẽ nào sau khi nói chuyện yêu đương phong cách cũng thay đổi theo?]

[Ca khúc mở đầu cảm động quá hu hu hu. Thật có cảm giác Ngả Ngả đặt mình vào nhân vật chính mà viết, cảm giác như đó là hành trình tình cảm của chính anh ấy vậy. Cảm động quá, khóc hết một túi khăn giấy rồi hu hu hu...]

[Giải thưởng Hoa Khúc sắp ra mắt! Các chị em biết làm thế nào rồi đấy! Năm ngoái Hi Ngả không nhận thưởng, năm nay nhất định không thể để cậu ấy tiếc nuối!]

...

Ngày công bố giải thưởng Hoa Khúc, Giang Lưu Thâm cố ý đặt làm riêng hai bộ lễ phục tình nhân đưa đến, một bộ lam đậm một bộ lam nhạt. Lúc Hạ Hi Ngả khoác bộ lam nhạt lên người, đẹp càng thêm đẹp, kiểu dáng màu sắc vừa nhẹ nhàng mới mẻ vừa hào phóng. Có nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là lần đầu tiên cậu mặc đồ tình nhân xuất hiện cùng Giang Lưu Thâm trong một dịp trang trọng như vậy...

"Có nhất thiết phải mặc thành như vậy không anh?" Cậu bất đắc dĩ hỏi.

Giang Lưu Thâm đã thay quần áo xong, màu lam đậm sâu xa như biển khiến anh thêm trầm ổn: "Không tốt sao? Màu sắc thế này rất an toàn mà, vốn anh còn muốn thêu hoa chìm nữa cơ, nhưng sợ em không thích." "Không phải, em cảm thấy..." Cảm thấy loại hành vi show ân ái thái quá thế này rất đáng xấu hổ.

Nhưng vì không muốn phá vỡ sự hứng thú, vui vẻ của Giang Lưu Thâm, cậu đành yên lặng nuốt lời này vào trong bụng.

Kết quả lại có người thay cậu nói ra.

"Mẹ kiếp, mày có thấy xấu hổ không hả? Khi không lại biến chỗ này thành hiện trường hôn lễ của hai người đấy à?" Lê Lạc vừa thấy đã xua tay trêu: “Mất mặt quá, tao phải đi tìm chỗ khác để ngồi mới được. Không thể để cho fans nhìn thấy tao ngồi cùng mày, như vậy sẽ hạ thấp phong độ của tao mất."

Giang Lưu Thâm lôi anh ta lại, ấn về chỗ cũ, sau đó tóm chặt bím tóc của anh ta, cười lạnh bảo: "Nói thêm câu nữa thử xem? Tao không ngại cho mày trọc đầu làm hòa thượng đẹp nhất giới giải trí luôn đâu."

"Ngả Ngả…" Lê Lạc dài giọng gọi cậu, trừng mắt nhìn Giang Lưu Thâm, lật mặt còn nhanh hơn người yêu cũ, bày ra dáng vẻ tội nghiệp cầu cứu cậu: “Cậu quản vị này nhà cậu đi, lúc nào hắn ta cũng muốn bắt nạt tôi."

Da gà da vịt của Hạ Hi Ngả dựng hết lên, chính thức bó cánh với trò hề của hai tên này.

"Khụ."

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ. Hạ Hi Ngả quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được Đoàn Minh Dạng đã lâu không gặp. Lúc này sắc mặt anh ta có chút lạnh lùng, phía sau có hai vệ sĩ đứng canh chừng, tư thế kia thật làm người ta kính sợ tránh thật xa.

Giang Lưu Thâm buông ra tóc Lê Lạc ra, mang theo chút ý cười đứng ở một bên, nhìn người trước mặt.

"Này, tôi còn đang định đi tìm cậu đấy." Lê Lạc qua quýt lên tiếng chào hỏi, tựa như chào một người bạn cũ vậy.

Hạ Hi Ngả hơi kinh ngạc, không phải Giang Lưu Thâm nói hai người kia có chút không đúng lắm sao?

Ánh mắt Đoàn Minh Dạng thoáng hạ xuống, rơi trên người Lê Lạc đang ngồi, hờ hững vững vàng phun ra ba chữ: "Thật thế sao?"

Lê Lạc cười với anh ta nói: "Giả đấy, cậu về phòng giám đốc của cậu đi, đừng đứng ở đây nữa. Ảnh hưởng đến tâm tình của tôi."

Thế mà Đoàn Minh Dạng không hề tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Cậu cũng rất chướng mắt."

... Đây là loại đối thoại đáng sợ nhường nào chứ?

Hạ Hi Ngả cẩn thận từng li từng tí một lùi người lại, muốn tránh phía sau Giang Lưu Thâm, né xa hai cái người đang giương cung bạt kiếm kia một chút.

Ai biết cậu mới động một chút thôi, đã rước tầm mắt Đoàn Minh Dạng tới.

"Hạ Hi Ngả." Lần này giọng nói của Đoàn Minh Dạng không còn lạnh lùng cứng ngắc như vừa rồi nữa, đã mang theo chút hơi người: “Chuyện lần trước, xin lỗi cậu."

Hạ Hi Ngả nghĩ một chút biết anh ta đang muốn nói tới chuyện gì, vừa định đáp lời, lại bị Giang Lưu Thâm chặn lại.

"Sau đó thì sao? Nói xin lỗi thôi là xong à? Cậu đã gây ra bóng ma tâm lý trong lòng bạn nhỏ nhà tôi, định bồi thường thế nào đây?"

Hạ Hi Ngả đập nhẹ sau lưng Giang Lưu Thâm một cái, nhỏ giọng nói: "Anh đứng có thay em nói lung tung..."

Ở trước mặt kiểu người nghiêm túc như Đoàn Minh Dạng nói câu nói như thế này, thấy thế nào cũng không thích hợp cho lắm, biết đâu lại làm đối phương thêm tức giận…

"Chuyện kia, người bạn nhỏ muốn bồi thường thế nào đây?" "..."

"..."

"Không, không cần bồi..." Hạ Hi Ngả liều mạng châm chước từ ngữ: “Lúc đó Đoạn tổng làm như vậy cũng không gì đáng trách cả, tôi không trách anh..."

"Cậu rất hiểu chuyện, cảm ơn." Dường như trong mắt Đoàn Minh Dạng có mấy phần nhiệt độ: “Chúc cậu đêm nay có thu hoạch."

Nói xong, liền xoay người rời đi, cũng không biết rốt cục lần này anh ta đến đây để làm gì.

"Mày xong đời rồi." Lê Lạc nhìn Giang Lưu Thâm bảo: “Bạn nhỏ nhà mày chính là loại hình hắn ta yêu thích, xem đó mà làm đi."

"Hắn dám? Hắn đánh không lại tao. Đúng là uống lộn thuốc mà, ai cho phép hắn gọi "Người bạn nhỏ"? chứ"

Lê Lạc cười cười, không nói gì nữa.

Ánh mắt Hạ Hi Ngả mang theo chút tò mò nhìn về phía Đoàn Minh Dạng vừa rời đi, bị Giang Lưu Thâm nắm cằm xoay chuyển trở về.

"Nhìn thế là được rồi, còn nhìn nữa lại làm người ta ăn giấm đấy." Hạ Hi Ngả nghiêng đầu méo miệng hỏi: "Anh sao?"

"Không chỉ có anh, mà còn có..." anh nhỏ giọng: “Một tên ngốc nói một đằng làm một nẻo nào đó."

Lễ trao giải bắt đầu đúng giờ, quy mô lớn hơn so với năm trước nhiều, số người xem trực tiếp vô cùng cao, thậm chí có thế được coi là cao nhất trong lịch sử. Năm ngoái Hạ Hi Ngả ngồi ở góc tối, không ai để ý. Năm nay cậu

ngồi ở hàng ghế thứ nhất, mới được cảm nhận được cảm giác bị muôn người chú ý.

Hình ảnh trên màn chiếu lớn không ngừng thay đổi thỉnh thoảng máy quay phim sẽ quét về phía bọn họ một chút, mỗi giây mỗi phút đều thấy cậu ngồi rất quy củ. Dù sao thì đây cũng được coi là trường hợp trang trọng, không thể qua loa đại khái như bình thường được. Cứ ngồi nghiêm túc như thế một lúc lâu, không tránh khỏi có chút mệt mỏi.

"Khi máy quay quét qua em có thể dựa vào vai anh." Giang Lưu Thâm nói đùa.

Hạ Hi Ngả nguýt anh một cái bảo: "Anh lại muốn sáng nhất đêm nay đấy à?"

"Anh không có cửa, chắc chắn đêm nay em sẽ là người sáng nhất." Giang Lưu Thâm cười cười nhéo nhéo tay cậu.

Kết quả lúc này, trên màn ảnh lớn lại xuất hiện hình ảnh của hai người bọn họ, một màn hai người tay nắm tay chiếu trên đó vô cùng rõ ràng.

Khán giả dưới sân khấu lập tức "Ồ..." lên ồn ào, đa số là giọng nữ. Nghe thấy mọi người phản ứng như vậy lỗ tai Hạ Hi Ngả đỏ bừng cả lên, lập tức rút tay về.

Sao những minh tinh khác và các fans lại có thể như thế chứ, không có chút rụt rè nào sao?

May mà màn ảnh lớn chỉ dừng lại chỗ bọn họ hai, ba giây, rồi chuyển qua các minh tinh khác. Hạ Hi Ngả nghi ngờ phải chăng mấy vị nhiếp ảnh gia cố ý nhìn chằm chằm bọn họ thì mới có thể quay được những hình ảnh đúng lúc như thế.

Thời gian của buổi lễ trao giải đã trôi qua một nửa, sắp tới tiết mục trao giải cho người xuất sắc nhất hàng năm, Giang Lưu Thâm nghiêng đầu tới hỏi cậu có sốt sắng không, Hạ Hi Ngả khẽ lắc đầu.

Trước khi tới đây cậu còn hơi sốt sắng, nhưng đến bây giờ khi đã ngồi ở đây rồi, cũng không còn cảm giác đó nữa. Có thể lấy được giải thưởng chứng tỏ cậu không uổng công phí sức, nếu như không lấy được... Nếu không có tình huống bất ngờ gì như năm ngoái mà còn không có thưởng, như vậy chỉ có thể nói rõ cậu còn chưa đủ tư cách. Xét cho cùng giải thưởng này là do các chuyên gia dựa trên nhiều hạng mục tính toán suy xét mới cho ra được, cũng không phải là thứ chỉ cần dựa vào lượng fans, dựa vào độ nổi là có thể lấy được. Người nhận được giải thưởng phải dựa vào chính thực lực của bản thân, nếu không nhận được cũng chỉ có thể thừa nhận bản thân cần nỗ lực, cố gắng thêm nữa.

Người dẫn chương trình bắt đầu tuyên bố những người nằm trong danh sách nhận giải người mới xuất sắc nhất, theo thường lệ trên màn ảnh lớn nhanh chóng xuất hiện tên và hình ảnh của những người có giải.

Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố xong, vẫn không có cậu trong danh sách ấy.

"Xì xào." Hạ Hi Ngả làm như không nghe thấy âm thanh xì xào, mất trật tự phát ra từ đám người chung quanh, cậu lại vẫn nở nụ cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía Giang Lưu Thâm, ánh đèn sân khấu chiếu rọi vào mắt cậu khiến nó càng thêm sáng, như có những vì sao trong đó vậy.

"Em cảm thấy rất có thể em thật sự giành được giải Kim Khúc." Giang Lưu Thâm yêu chết cái khoảnh khắc tự tin này của cậu.

"Nếu không được thì phải làm sao bây giờ?" Anh cố ý nói: “Hai tháng trước, thực lực của vị tiền bối kia cũng không thể khinh thường nhé."

"Không lấy được năm nay thì đợi sang năm, em sẽ không từ bỏ." Khóe miệng Hạ Hi Ngả vẫn cong cong, hỏi ngược lại anh: "Nếu như đêm nay em đoạt giải thì phải làm sao bây giờ?"

"Vậy anh sẽ xong đời." Giang Lưu Thâm cười cười nói: “Anh phải bỏ ra mười mấy năm mới giành được giải Ảnh Đế, nếu như em chỉ cần có hai

năm nhận được giải thưởng Kim Khúc, thì sau này ở nhà anh còn nhấc nổi đầu lên sao?"

Ý cười trong mắt Hạ Hi Ngả càng thêm sâu, cậu nhìn anh một lúc, mới nhẹ giọng nói: "Sẽ không đâu, ở trong lòng em anh... mãi mãi là người đứng thứ nhất trong gia đình."

Nếu không phải vì nghi kỵ hoàn cảnh xung quanh không thích hợp, chắc chắn Giang Lưu Thâm sẽ lập tức ôm lấy cái miệng ngọt ngào này làm vài chuyện không đứng đắn.

Lê Lạc lên sân khấu trao giải thưởng cho người mới xong đi xuống thấy một màn này, không chịu được nói: "Mày có thể bỏ ngay cái bộ dạng háo sắc kia đi được không? Ngay cả tao đứng trên sân khấu còn nhìn thấy đấy, thu liễm lại chút đi."

"Một người thân chinh bách chiến như tao, còn cần cái người “lần đầu làm chuyện ấy” như mày dạy hả?" Giang Lưu Thâm nhướng mày: “Tốt xấu gì tao cũng hiểu tý âm nhạc, sao một người như mày lại có thể lên trao giải này thế? Đi cửa sau chứ gì?"

"Nói cho mày biết trên khía cạnh này tao chuyên nghiệp hơn mày nhiều." Lê Lạc đắc ý nhấc lên chân, không thèm nhìn Giang Lưu Thâm, mà khẽ chớp chớp mắt nhìn Hạ Hi Ngả bảo: “Hi ngả, cố lên, tôi rất thích cậu, phía sau chắc chắn còn có giải thưởng lớn đang chờ cậu đấy."

Hạ Hi Ngả gật đầu, nói lên lời từ tận đáy lòng: "Cảm ơn anh."

Lễ trao giải tiếp tục được tiến hành, xen kẽ các giải thưởng còn còn một vài tiết mục biểu diễn. Lần này Hạ Hi Ngả được mời biểu diễn trong buổi lễ này, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng lại thắng ở chỗ được thoải mái tự tại. An vị ngồi nhìn dưới sân khấu, cũng không áp lực mấy. Trong lúc đó Giang Lưu Thâm cũng lên đài trao thưởng cho người dành vị trí thứ hai. Sau khi

trao xong trở lại anh nhìn mấy người ngồi hàng ghế dành cho khách quý, dường như cảm thấy có chút nghi hoặc.

"Làm sao thế?" Hạ Hi Ngả thấy vậy bèn hỏi.

"Không đúng a..." Giang Lưu Thâm nghĩ nghĩ rồi bảo: “Tính đến lúc này trong số những vị khách quý được mời đến để trao giải mà chưa lên trao giải, hình như không ai có đủ năng lực và trình độ lên trao giải Kim Khúc cả. Chẳng lẽ bọn họ muốn một người lên trao giải hai lần à?"

"Anh nói cứ như giải Kim Khúc là chắc chắn là của em rồi ấy nhỉ."

"Tám chín phần mười là thế." Giang Lưu Thâm tỏ ra tự tin hơn cậu rất nhiều bảo: “Anh lo cái tên Đoàn Minh Dạng kia sẽ lên trao lắm." "Anh ta sẽ không đi đâu..."

"Chuyện đó khó mà nói chắc được, thế nhưng bây giờ cũng không thể đi tìm hắn ta được. Chúng ta cứ quan sát kỹ trước đã rồi hẵng nói, biết đâu anh lại lên trao giải hai lần thì sao, trước đây cũng không phải là chưa xảy ra chuyện thế này bao giờ."

"Ừm." Hạ Hi Ngả thoáng thả lỏng.

Nếu như là Giang Lưu Thâm trao giải cho cậu thật... Chỉ vừa tưởng tượng hình ảnh kia thôi trái tim cậu đã không nhịn được mà nhảy nhót rồi.

Rốt cục, tiết mục biếu diễn cuối cùng cũng kết thúc. Người dẫn chương trình đã thay một bộ lễ phục vô cùng trang trọng, lần nữa quay trở lại sân khấu, nhiệt tình nói: "Tiếp theo đây, chúng ta chuẩn bị tiến hành trao giải Hoa Khúc Kim Khúc hàng năm. Tôi nói chứ, hẳn là mọi người đã mong chờ phần này từ rất lâu rồi, có đúng không ạ. Như vậy chuyện này không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta cùng điểm lại một chút xem, trong năm vừa qua, có những ca khúc xuất sắc đã lọt vào danh sách đề cử lần này?"

Màn ảnh lớn sáng ngời, đầu tiên xuất hiện chính là tô chỉ một thủ đại nhiệt đan khúc, ở năm ngoái kêu gọi độ khá cao, đúng là cường mạnh mẽ đối thủ

cạnh tranh.

Người thứ hai chính là vị tiền bối trong giới âm nhạc mà Giang Lưu Thâm đã nhắc tới lúc trước. Trước đây người này đã từng nhận giải Kim Khúc một lần, mấy năm gần đây không rõ nguyên nhân do đâu mà không có ca khúc mới, lần này vừa ra, đã lọt vào danh sách đề cử, có thể nói là bảo đao chưa cũ.

Đôi mắt Hạ Hi Ngả nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn, một giây cũng không bỏ qua, cuối cùng cậu vẫn có chút sốt sắng. Tuy rằng Hạ Hi Ngả từng tuyên bố muốn giành giải Kim Khúc, hơn nữa tiếng vang của ca khúc lần này cũng vượt xa tưởng tượng. Thế nhưng tư lịch của cậu còn thấp, trên phương diện soạn nhạc vẫn có chút không thuần thục, ca khúc kêu gọi độ cùng tán thành độ rất lớn một phần là dính điện ảnh ánh sáng, bình ủy đoàn có lẽ sẽ đem điểm ấy nhét vào cân nhắc. Cuối cùng rốt cục năm nay cậu có thể nhận thưởng này hay không, không ai có thể nắm chắc trăm phần trăm được.

Nếu tối nay tay không mà về... chắc chắn sẽ có chút tiếc nuối.

Sau khi tin tức về người thứ hai chiếu xong, người thứ ba trong danh sách đề cứ, vẫn không phải là cậu.

"Người tiếp theo là em." Bỗng nhiên Giang Lưu Thâm chợt nói. "Sao anh biết? Anh xem danh sách rồi à?"

"Không, chẳng qua là vì anh tin tưởng vào em nên mới nói như vậy." Giang Lưu Thâm cười cười bảo: “Nếu như không phải, thì hai chữ "tiếp theo" kia cũng có thể hiểu là năm tiếp theo. Năm nào cũng có năm tiếp theo, kiểu gì cũng sẽ có năm em đoạt giải."

Hạ Hi Ngả phục anh rồi, những lúc như thế này mà còn đùa giỡn được, nhưng đúng là tâm tình cậu đã thả lỏng không ít.

Đúng lúc này, trên màn ảnh lớn chiếu đến video của người thứ tư.

Đoạn phim ngắn nhanh chóng hiện lên, hình ảnh đầu tiên xuất hiện... lại là khuôn mặt của Giang Lưu Thâm.

Hạ Hi Ngả không hề có chút phòng bị nào, đột nhiên thấy một màn như vậy khiến cậu có chút sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên nhảy ra trong đầu cậu lúc này là ‘Giang Lưu Thâm lại dám giấu cậu lén lút đi hát?’.

Mãi đến tận khi bên tai truyền đến những tiếng vỗ tay của người xung quanh, đồng thời thấy rõ cảnh tượng tiếp theo của đoạn phim trên màn ảnh lớn, cậu mới ý thức được một chuyện. Hóa ra ca khúc cậu viết cho bộ phim kia, ca khúc đầu tay do cậu tự sáng tác, thật sự lọt vào danh sách ca khúc được đề cử cho giải thưởng âm nhạc cao nhất trong nước.

"Lưu Thâm..." Giọng nói của Hạ Hi Ngả đã kích động đến mức có chút bất ổn.

"Cưng à, anh đây." Giang Lưu Thâm vội vã đặt tay lên mu bàn tay cậu vỗ về an ủi: “Anh đã nói em là người tiếp theo rồi mà? Trước tiên em đừng kích động, sau đó chắc chắn còn có chuyện kích thích hơn nữa kìa." "Vâng." Hạ Hi Ngả hít sâu mấy hơi thở, tạm thời ép tâm tính xuống, lẳng lặng chờ đợi danh sách cuối cùng công bố.

Theo thể lệ chương trình, lúc này người dẫn chương trình sẽ mời người sẽ trao giải thưởng lên sân khấu, thế nhưng lần này lại có chút khác biệt so với những lần trước.

"Giải Kim Khúc lần này, chúng ta rất vinh hạnh mời được một vị khách quý đến trao giải! Chắc chắn mọi người sẽ không tưởng tượng nổi, tôi cũng sẽ không thừa nước đục thả câu nữa. Tiếp theo đây, chúng ta xin mời... "

Mọi người đều hướng hai căng mắt nhìn về phía lối đi hai bên sân khấu, thế nhưng nhìn mãi vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Đúng lúc này, mà hình led trên sân khấu chậm rãi tách ra.

"Xin mời sự hiện diện của nữ ca sĩ cấp quốc bảo của chúng ta! Cô Tống Mỹ Oanh lên sân khấu!"

Giang Lưu Thâm suýt chút nữa buột miệng mắng bậy ‘đậu má’ một tiếng.

Tống Mỹ Oanh xuất hiện trong bộ váy dài thướt tha, bà chậm rãi đi tới trước micro, khí chất vừa đoan trang lại quý phái ấy khiến toàn bộ khán giả dưới sân khấu phải “ồ” lên thán phục. Tuy nói người đến trao giải Kim Khúc sẽ có địa vị khá cao, thế nhưng kiểu ca sĩ có cấp bậc cao như Tống Mỹ Oanh, theo lẽ thường mà nói, sẽ không hạ mình đến làm khách quý cho những giải thưởng kiểu này.

Giang Lưu Thâm cảm thấy có chút đau đầu đỡ trán thì thầm: "Là em, người bạn nhỏ, chắc chắn là em rồi. Nếu như không phải là em, chắc chắn bọn họ sẽ không dám mời mẹ anh đến."

Lúc này Hạ Hi Ngả có cảm giác bản thân cậu như đang nằm mơ vậy, một chuỗi chấm hỏi không ngừng lướt qua não cậu: sao mẹ Giang lại xuất hiện ở đây? Vất vả lắm cậu mới đợi được đến giây phút công bố giải thưởng cuối cùng, không hiểu sao bây giờ lại có cảm giác mọi chuyện đã rõ ràng rồi nhỉ?

Trong lúc cậu còn mờ mịt, luống cuống chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ Giang gọi tên cậu trên sân khấu.

"...?"

Tiếng hoan hô nhiệt liệt đột nhiên bùng nổ bên tai cậu, dọa cậu suýt chút nữa nhảy dựng cả lên. Còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì đang xảy ra, chỉ một thoáng đó thôi, tất cả mọi người xung quanh thi nhau chúc mừng cậu, ai ai cũng nói mấy câu "Chúc mừng chúc mừng". Hạ Hi Ngả mơ mơ màng màng mở to đôi mắt liên tục bắt tay mấy người, nhưng bắt xong rồi lạ hoàn toàn không biết là tay ai với ai.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên nào." Giang Lưu Thâm nói.

Hạ Hi Ngả mang theo trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, cứ thế bước lên sân khấu.

Mãi cho đến tận khi đứng trên sân khấu rồi, nhìn xuống, thấy được ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người mình, hết thảy đèn pha đều rọi trên người cậu, khiến cậu khó có thể mở mắt ra nổi. đến tận khi ấy cậu mới từ từ lấy lại tinh thần.

Cậu đoạt giải.

Thật sự đoạt giải rồi.

Tâm tình kích động lúc trước bị cậu đè xuống bây giờ không bị khống lại lập tức cháy lên, sóng nhiệt dưới mặt hồ yên ả, phẳng lặng đang dâng trào, bốc lên từng bọt khí nóng bỏng. Sau đó những bọt khí ấy ầm một tiếng đồng loạt nổ tung, bọt nước tung toé, gợn sóng lăn tăn, liên tục sôi trào, lớp sau đè lên lớp trước cuồn cuộn dâng lên.

Giang Lưu Thâm ở dưới sân khấu chụm hai tay lại đặt lên miệng chăm chú nhìn cậu, mấp máy môi thì thầm với cậu, anh nói: Đừng khóc!

Mũi Hạ Hi Ngả chua xót, thật sự có chút muốn khóc.

"Cảm ơn..." Cậu nhận lấy cúp, hít sâu một hơi, hai mắt ửng hồng nhìn người trao giải cho mình có chút nghẹn ngào nói: “Cảm ơn người... Cảm ơn cô Tống."

"Không có chi đâu." Tống Mỹ Oanh vỗ vỗ mu bàn tay cậu, sau đó làm tác mời, ra hiệu cậu đến trước micro phát biểu cảm nghĩ của bản thân khi nhận được giải thưởng.

Hạ Hi Ngả gật đầu, nâng cúp đi tới phía trước, nắm chặt micro, liều mạng nhớ tới những lời muốn nói. Thật ra trước đó trong lòng cậu đã nghĩ sẵn những gì cần nói, thế nhưng đến khi thật sự đoạt được giải rồi, đối mặt với ánh mắt của hàng chục triệu người, trong đầu cậu lại trống rỗng, không biết nên nói thế nào, nên nói những gì. Mắt thấy bản thân lại chuẩn bị làm ra hành động ngu ngốc, cậu chỉ có thể chọn mấy lời khách sáo theo khuôn mẫu nói trước.

"Cảm ơn tất cả mọi người, tôi biết bản thân mình còn nhiều thiếu xót. Nhận được giải thưởng này chính là sự khẳng định đối với tôi, cũng cổ vũ cho tôi rất nhiều. Tôi rất cảm ơn các fans của tôi, cảm ơn công ty và người quản lý của tôi, cảm ơn đạo diễn đã trao cho tôi cơ hội, cảm ơn ban giám khảo chương trình đã ưu ái, cảm ơn..."

Cảm ơn đến đây, giọng nói của cậu đã có chút nghẹn ngào, thoáng dừng lại một giây, bỗng nhiên cậu ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, tựa như cố gắng lấy dũng khí, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, màn nước long lanh trong mắt cậu ánh lên, cậu nói.

"Cảm ơn người yêu của tôi."

Cậu tắm mình trong ánh đèn sân khấu rực rỡ, nhẹ nhàng say đắm hôn lên chiếc cúp vàng trong tay, sau đó trịnh trọng cúi người xuống, tạo thành một góc chín mươi độ trước mặt tất cả mọi người. Sau khi biểu thị lòng thành kính biết ơn với mọi người xong, Hạ Hi Ngả đứng thẳng người, giơ chiếc cúp trong tay lên, cao giọng nói:

"Cảm ơn chính bản thân tôi đã kiên trì cho đến tận bây giờ! Cảm ơn tất cả!" Mỗi câu mỗi chữ Hạ Hi Ngả nói ra mạnh mẽ vang vọng trong không khí, cũng dội lại bên tai cậu.

Cuối cùng cậu đã làm được, cuối cùng cậu cũng đã xứng đáng với con người cậu của hiện tại.

Lúc này Giang Lưu Thâm đã bị những người khác chen cho tụt lại phía sau, ở hắn dứt tiếng thời gian. Lúc cậu cất lên câu nói đầu tiên, quay phim đã nhanh chóng hướng ống về phía anh, thế nên lúc ấy tất cả mọi người lập tức thấy được Ảnh Đế Giang cao cao tại thượng trước giờ luôn miệng cười nhìn người trên sân khấu gào lên:

"Anh cũng yêu em!" Còn kèm theo vô số nụ hôn gió nữa.

Tiếng vỗ tay quá mức nhiệt liệt, Hạ Hi Ngả không nghe rõ giọng nói của Giang Lưu Thâm, cậu chỉ nghe thấy Tống Mỹ Oanh bên cạnh mình "hừ" một tiếng, ghét bỏ nói: "Thật không ra làm sao."

Nghe vậy, bỗng nhiên cậu rất muốn cười, mà cũng thật sự bật cười thành tiếng, càng cười càng khó tự kiềm chế. Mãi cho đến khi người dẫn chương trình nhắc nhở cậu phải về phía sau sân khấu làm công tác chuẩn bị, hát live

ca khúc đã đạt giải thưởng, khóe miệng cậu vẫn khẽ cong cong, chưa hạ xuống.

Tựa như được trở lại khi còn bé, đi chân đất chạy trốn trong đồng vậy, vô cùng tự tại thoải mái.

Lúc ánh đèn trên sân khấu sáng lên lần nữa, Hạ Hi Ngả đã đoan chính ngồi trước đàn piano, lễ phục màu xanh lam nhạt phản chiếu chút ánh sáng trắng ấm áp dưới ánh đèn xanh thẫm, chẳng khác nào viên ngọc âm thầm tỏa sáng trong đêm.

Từ nơi cậu ngồi nhìn xuống phía dưới, cả biển người chìm trong bóng tối, nhưng cậu biết, có ánh mắt ai đó dưới kia đang chăm chú nhìn cậu, chờ mong cậu.

Hạ Hi Ngả điểu chỉnh micro để nó bên môi mình, nhẹ nhàng mà vững vàng nói:

"Rất vinh hạnh khi được hát bài hát này cho mọi người nghe, hi vọng mọi người sẽ thích."

Cậu mỉm cười nhìn về một hướng nào đó, rồi quay đầu, thoáng nhấc cánh tay lên, ánh sáng trên mặt đồng hồ chợt lóe, phủ lên làn da và nhịp mạch đập của cậu, chứng kiến ngón tay thon dài của cậu nhấn xuống phím đàn, từng âm điệu theo đó phát ra.

Giai điệu du dương đã thuộc nằm lòng cứ thế vang lên, trong đầu Hạ Hi Ngả có chút thảng thốt.

Hồi ức chảy ngược, hình ảnh đầu đường Tokyo đêm ấy như hiện ra trước mắt cậu, đêm đó Giang Lưu Thâm chậm rãi đi phía sau nói với cậu:

"Nếu như cậu chịu giúp tôi lần này, ca khúc mở đầu bộ phim tiếp theo của tôi sẽ dành cho cậu."

Khi đó cậu đã cảm thấy bằng lòng với cơ hội lần này, thế nhưng bây giờ, cậu lại nổi lòng tham rồi.

Không chỉ có lần này thôi, mà còn có lần sau, lần sau nữa, nếu như có thể, cậu muốn vì người yêu cậu và vì người cậu yêu... ca hát cả đời.

"Cậu ấy vẫn nhìn về phía mày." Dưới sân khấu Lê Lạc đang lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cái thằng may mắn chết tiệt này."

Giang Lưu Thâm nở nụ cười bảo: "Đúng đấy, tao đã từng cho rằng, là tao cho em ấy cơ hội. Thật không nghĩ tới, bây giờ em ấy lại dát vinh quang lên người tao."

"Sau này có tính toán gì không?"

"Không." Ánh mắt dịu dàng của Giang Lưu Thâm lạc trên bóng người chói mắt trên sân khấu kia khẽ thì thầm: “Đơn giản chỉ là nhìn em ấy trưởng thành, nhìn em ấy tỏa sáng, nhìn em ấy vượt qua tao, nhưng cuối cùng vẫn làm người bạn nhỏ của tao... Vì tao mà ca hát cả đời."

"Mày tự tin rằng cậu ấy mãi mãi yêu mày đến thế à?"

Giang Lưu Thâm nghiêng đầu nhướng mày đáp: "Mày chưa nghe lời bài hát này chứ gì? Nghe đi, nghe xong mày sẽ biết, sự tự tin của tao đến từ đâu."

Trên sân khấu khúc nhạc dạo đầu đã dần lắng xuống, Lê Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Hi Ngả mở miệng, mí mắt khẽ cụp xuống, trầm thấp ủ dột hát lên từng từ của câu ca đầu tiên:

"Cảnh vật trong ký ức đã không còn, em như một hạt bụi nhỏ bé, Phiêu diêu trong biển người mênh mông, vấp ngã và thất bại,

Khi tỉnh lại, ngẩng đầu chỉ thấy bóng đêm như đại dương sâu thẳm, ai có thể mang em thoát khỏi bùn lầy tăm tối.

Tiếng em khóc cô độc lẻ loi, không một ai để ý đến. Thế giới là một mảnh mù mịt, em không muốn mở."

Cậu hát xong đoạn này, nhắm chặt mắt lại, tựa như chìm vào hồi ức không muốn nhớ tới. Sau đó, hàng mi khẽ run, lúc cậu mở mắt ra lần nữa, một đôi

mắt trong veo không còn vướng bận, tựa như con sóng êm đềm chậm rãi xuôi dòng, làn điệu du dương bỗng nhiên vang lên:

"Mãi đến tận khi anh mở lòng, mang đến cho em cả biển sao.

Chữa trị trái tim lạnh lẽo vì đau buồn đã lâu của em, xua tan từng lớp sương mù trước mắt em.

Người đời cười nói em đáng thế, anh lại cười khen em quá ngoan, chiều chuộng làm em hư.

Phần ưu ái này, em cắt không đứt, lý trí còn loạn, trốn mãi không xong. Không thể chờ đợi thêm được nữa, rơi vào ánh sáng lung linh anh tạo ra, tình sâu như biển.

Anh ôm em vào lòng, em cho anh sùng bái.

Không một ai có thể cấm cản, cũng chẳng có nên hay không nên, Em phải có anh vỗ tay khi lên sân khấu,

Em phải có anh làm bạn trong tương lai."

Điệp khúc lặp lại một lần nữa, lúc sắp kết thúc, tầm mắt Hạ Hi Ngả nhìn về phía bọn họ, khóe mắt và lỗ tai ửng đỏ, tia sáng bao quanh cậu tạo thành một vòng sáng bạc, không khác nào thiên sứ rơi xuống trần gian. Môi cậu khẽ hé, tiếng hát trong trẻo tinh khiết nương theo đoạn dương cầm cuối cùng, chậm rãi nhẹ nhàng thổ lộ:

"Mây là trời của hai đứa nhỏ vô tư, anh là người không thể thay thế của em, Là nơi tin tưởng trong lòng nỗi ngờ vực của em, là điều thẳng thắn nhất ẩn sâu dưới sự không thẳng thắn,

Đừng lộn xộn, hãy tận dụng những điều này, để biến em thành của anh... Yêu anh tha thiết."

- -----oOo------