Lúc tinh d*ch mạnh mẽ phun từng luồng, từng luồng một vào trong vách th*t của mình, trong đầu Hạ Hi Ngả vẫn còn hoảng hốt chưa bình tĩnh lại được. So với lần đầu tiên bọn họ làm thì lần này cậu có cảm giác bản thân đã bị Giang Lưu Thâm hoàn toàn chiếm đóng.
Giang Lưu Thâm được toại nguyện, thoả mãn thở một tiếng, tháo dây áo tắm đang trói trên tay cậu xuống, xoay người, đẩy cậu ngã xuống giường lớn mềm mại. Sau khi bắn xong gậy lớn lại cắm vào lỗ nhỏ từ phía sau. "Hu... Không muốn… Anh, anh đi ra..."
"Thật không muốn à?" Giang Lưu Thâm ưỡn eo một cái, đâm thẳng vào trong không chút lưu tình: “Vừa rồi là ai thoải mái đến mức bắn đầy một thân anh như thế hả?"
Tay Hạ Hi Ngả chống xuống giường, lao lực quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ban nãy bản thân cậu cũng bắn. Chất lỏng vẫn còn đọng lại trên cơ bụng của Giang Lưu Thâm bây giờ đang chảy xuống, tụ lại tại nơi bọn họ liên kết, hòa vào làm một với chất lỏng trắng đục của anh từ trong huyệt sau tràn ra, sau đó chạy dọc theo bắp đùi cậu nhỏ xuống phía dưới.
Giang Lưu Thâm đem hắn quỳ nằm úp sấp chân lại lôi kéo chút, hạ thân chậm rãi rút ra, lại thẳng lưng cắm vào bên trong hành lang ẩm ướt cực nóng, cúi người khẽ cắn lỗ tai cậu thì thầm.
"Bảo bối dung túng anh như thế, có phải là vì yêu anh muốn chết rồi? Hả? Nói yêu anh cho anh nghe nào."
Hạ Hi Ngả quật cường mím chặt môi, viền mắt hồng hồng.
Giang Lưu Thâm khi hắn thẹn thùng, ngồi dậy, mạnh mẽ hướng về hồng thấu sau huyệt đụng vào, đụng phải Hạ Hi Ngả cân bằng bất ổn, chật vật nhào ngã ở trên giường, chỉ có eo người bị nắm cao cao giơ lên.
"Có nói hay không?"
Người dưới thân nắm chặt ga trải giường, vẫn không nói lời nào.
Từ trước đến giờ ở trên giường Giang Lưu Thâm sẽ không ép buộc cậu, thế nhưng lúc này đây anh lại lấy thủ đoạn cứng rắn, giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ kia bắt đầu vòng chinh phạt thứ hai. Eo hông anh hung tợn dùng sức vỗ lên bờ mông vốn đã đỏ chót lên vì đụng chạm trong thời gian dài của người nằm dưới. Tính khí vốn bán cương bởi vì ma sát mà dần cứng lại, mạnh mẽ đánh ép đấu đá lung tung vào vị trí mẫn cảm đã rõ như lòng bàn tay trong huyệt nhỏ. Tinh d*ch bắn vào lúc trước cũng theo từng nhịp thúc rỉ ra ngoài, dưới tốc độ ra vào mãnh liệt không ngừng nghỉ tạo thành bọt trắng bám quanh nơi hai người giao nhau.
Lông mày Hạ Hi Ngả nhăn lại rất sâu, bị làm đến mức thân thể như thuyền nhỏ không ngừng lay động trong cơn bão tố. Cậu cắn chặt ga trải giường cố gắng kìm nén âm thanh của bản thân. Thế nhưng nước mắt sinh lý lại không khống chế được thi nhau rơi xuống, làm ướt nhẹp ga trải giường, chóp mũi đỏ chót khó nhọc hít vào từng hơi, nhìn sao cũng thấy vô cùng đáng thương.
Giang Lưu Thâm nhìn thấy dáng vẻ này của cậu càng thêm nóng nảy, lửa dục càng cháy càng to. Tràn ngập trong đôi mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ lựng của cậu bạn nhỏ, hình dạng xương quai xanh duyên dáng, mông thịt tròn trịa kết hợp với huyệt nhỏ ngập nước phía sau làm cho anh cảm thấy
một cỗ khí mãnh liệt tựa như có một cây đuốc đang cháy ở bụng dưới. Ngọn đuốc ấy bùng lên tận đầu anh, làm lý trí của anh như bị thiêu rụi gần như không còn lại chút gì…
Bỗng nhiên anh chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít của Hạ Hi Ngả.
Tiếng nức nở này không giống tiếng khóc nghẹn ngào khó nhịn, mang theo chút dục vọng trên giường thường ngày, mà thuần túy là đang khóc.
Giang Lưu Thâm ngơ ngác, đầu óc anh tỉnh táo hơn phân nửa.
Anh lập tức dừng động tác, cúi người xuống xoay mặt Hạ Hi Ngả qua, muốn nhìn một chút xem cậu bị làm sao. Thế nhưng Hạ Hi Ngả lại không chịu quay mặt nhìn anh, cậu bụm mặt chôn trong gối, xoa xoa lung tung lau nước mắt.
"Sao thế? Đau sao em?"
Giang Lưu Thâm có chút hoảng hốt, từ khi bọn họ bên nhau đến giờ đây là lần đầu gặp phải chuyện thế này. Tuy anh bắt nạt cậu rất tàn nhẫn, nhưng anh tự có chừng mực, theo lý thuyết là sẽ không làm cậu bị thương mới đúng.
Hạ Hi Ngả đưa lưng về phía anh lắc đầu, bờ vai đỏ bừng run lên khe khẽ, cậu nghẹn ngào nói: "Em, em không sao… Anh cứ tiếp tục đi..."
"Em như vậy sao anh tiếp tục được, anh nào có phải cầm thú." Giang Lưu Thâm hôn lên vai cậu thì thầm: “Có phải là do anh làm mạnh quá rồi không? Bảo bối em cứ nói đi. Nếu em không muốn chúng ta sẽ không làm nữa."
Cuối cùng Hạ Hi Ngả cũng thoáng nghiêng đầu qua, đôi mắt đỏ chót, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy vang lên từng câu: "Anh nói không giữ lời…"
"Sao cơ?"
"Rõ ràng anh đã nói, chỉ cần em ngồi xuống anh sẽ càng yêu em hơn... Còn nói, để anh bắn vào, anh sẽ càng càng yêu em..." Hạ Hi Ngả cắn cắn môi tiếp tục: “Thế nhưng em nghe anh rồi, anh còn tiếp tục buộc em làm những cái khác... Còn muốn bắt nạt em..."
Trái tim Giang Lưu Thâm bị giọng nói mềm mại mang theo chút oan ức này hòa tan thành nước. Anh xoay người cậu lại đối diện với mình, hôn lên đôi mắt ướt nhẹp và khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì khóc của cậu, nói: "Sao em biết anh không yêu em nhiều hơn? Mỗi giây mỗi phút trôi qua anh càng yêu em sâu đậm hơn giây phút trước. Anh chiều chuộng em là vì yêu em, bắt nạt em cũng là vì yêu em, muốn nghe em nói em yêu anh... Càng chứng tỏ anh rất yêu em mà."
"Nhưng lần đầu tỏ lòng, là em nói yêu trước..."
Giang Lưu Thâm bật cười: "Em vẫn ghi thù chuyện này hả?"
"Em vẫn luôn nhớ, chỉ có anh là không nhớ thôi..." Hạ Hi Ngả khịt mũi: “Khi còn bé, cái ngày anh đi ấy, cũng là em nói "anh trai lớn em rất thích anh" trước. Em còn hỏi anh là "Anh trai lớn sẽ quay lại phải không?", khi đó anh đã nói "Anh cũng rất thích em, chắc chắn anh sẽ quay lại, chờ anh." "
Cậu giơ tay lau nước mắt trên mặt một cái rồi tiếp tục: "Thế nhưng anh chẳng quay lại nữa... Toàn là em tự an ủi mình, tự nghĩ rằng chắc chắn là do anh quá bận, hoặc là do anh không tìm thấy, dù sao thì những năm này quê em thay đổi rất nhiều... Cho đến tận ngày hôm nay em mới biết, hóa ra anh vốn không có ý định trở lại đó tìm em. Nếu không phải lần nữa gặp lại nhau, có lẽ bây giờ ngay cả chuyện em là nam hay là nữ anh cũng không hề hay biết."
Giang Lưu Thâm sửng sốt lắp bắp: "Anh... Anh..."
"Anh" mãi cũng không thể nghĩ ra được lý do nào tốt hơn, cuối cùng anh chỉ có thể thừa nhận: "Lúc đó đúng là anh chỉ thuận miệng nói một chút, không quá coi lời ấy là thật..."
Nhưng khát vọng tồn tại của anh vẫn chưa tắt hẳn, nhanh chóng nói thêm: "Thế nhưng em phải thay đổi góc nhìn một chút. Nếu như người kia không phải em, mà anh còn nhớ mãi không quên, luôn tìm mọi cách gặp người ta thì em nói xem còn có hai ta của hiện tại sao? Vừa nãy không phải chính em còn ghen vì chuyện đó hay sao?"
"Những điều anh nói em đều hiểu... Thế nên ban nãy em mới không muốn nói cho anh biết, cảm thấy rất mất mặt..." Hạ Hi Ngả quay mặt đi ấm ức nói: "Nhưng mới nãy thôi, anh còn nuốt lời."
Rõ ràng là muốn chết rồi mà còn cố cứng mỏ.
Giang Lưu Thâm vội vã nhận tội: "Anh sai rồi, xin lỗi bảo bối. Vậy em nói xem bây giờ anh phải làm gì thì em mới bớt giận? Em cứ việc nói, chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý với em."
Hàng mi ướt đẫm của Hạ Hi Ngả khẽ cụp xuống, cậu bảo: "Hai lần kia đều là em thổ lộ trước... Lần này anh còn muốn để em nói trước..."
Giang Lưu Thâm lập tức hiểu ý: "Được được được, sau này loại chuyện thổ lộ tình cảm như thế đều do anh làm, anh…"
Anh vừa muốn bật thốt lên ba chữ kia, đột nhiên lại chú ý tới vành tai hồng hồng của Hạ Hi Ngả, bàn tay cậu vì sốt sắng mà nắm ga trải giường, đôi môi mím chặt lại, tựa hồ đang âm thầm chờ mong điều gì đó.
Giang Lưu Thâm sửng sốt, có chút gì đó nhanh chóng xẹt qua đầu anh khiến anh bỗng chốc thông suốt.
"Ngả Ngả…"
Đột nhiên ngữ điệu của anh chìm xuống, Giang Lưu Thâm vươn tay nắm chặt cằm của bạn nhỏ nhà mình, buộc cậu phải xoay người qua, nhướn mày hỏi:
"Em định chơi anh đúng không?"
Ánh mắt Hạ Hi Ngả đảo loạn: "Anh nói cái gì..."
"Giỏi lắm, học nhanh như gió. Cái tốt không học chỉ học cái xấu, suýt chút nữa anh bị em lừa rồi." Giang Lưu Thâm cười lạnh một tiếng bảo: “Xem ra là do bình thường anh quá chiều chuộng em, cho nên ngay cả anh em cũng dám chọc."
Hạ Hi Ngả đối mặt với dáng vẻ hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống cậu của anh cảm thấy rất hoảng hốt, lập tức bò về phía đầu giường. Thế nhưng có thể là do vừa rồi bị chơi đùa quá trớn nên thân thể bủn rủn, chẳng trốn được bao xa. Biết bản thân không trốn được nữa cậu chỉ có thể nhẹ giọng, nửa oán giận nửa làm nũng nói:
"Anh đùa em bao nhiêu lần như thế, em làm vậy cũng chỉ vì muốn nghe anh nói câu kia trước mà thôi..." Cậu ngơ ngác nhìn người trước mặt hỏi: “Anh không thể thỏa mãn em một chút sao?"
Giang Lưu Thâm nhàn nhã, ung dung nhìn bạn nhỏ của mình sợ hãi núp ở đầu giường. Đầu ngón chân mềm mại của cậu bất an cuộn lấy ga trải giường, phía dưới vẫn còn lưu lại thứ do anh bắn vào, nhìn chẳng khác nào một cái bánh bao mềm mịn, trắng trẻo, hấp dẫn người khác.
"Được, anh đây sẽ thỏa mãn em." Giang Lưu Thâm ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cậu: “Em qua đây, anh sẽ nói cho em nghe ba chữ kia."
Hạ Hi Ngả nửa tin nửa ngờ, thế nhưng tình hình trước mắt ngoại trừ nghe theo cậu cũng chẳng còn cách nào khác, thế nên Hạ Hi Ngả cẩn thận từng li từng tí một chậm rãi bò qua, đưa lỗ tai dán sát bên anh.
Giang Lưu Thâm dịu dàng vuốt ve tóc cậu, đuôi mắt xếch khẽ nhướn lên nồng đậm tình ý. Anh khẽ hôn lên vành tai ửng hồng của cậu, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên, phun ra ba chữ:
"Ch*ch, chết, em."
Uy lực của ba chữ này chấn động đến mức mọi ý nghĩ trong đầu óc Hạ Hi Ngả bay sạch, cậu còn chưa kịp ý thức được nguy hiểm đang đến gần, đã bị
Giang Lưu Thâm ôm eo giữ tay, tha xuống giường. "Làm, anh làm gì thế, buông em ra..."
Giang Lưu Thâm không giải thích gì mà ôm cậu đến trước một cái gương lớn trong phòng, để cậu quỳ gối trên tấm thảm dày, nhanh chóng tách mở hai chân cậu ra từ phía sau, tính khí thô to, cứng rắn cứ thế xen vào huyệt nhỏ đêm nay đã chịu đủ chà đạp thêm lần nữa.
"Ư..." Tư thế này đi vào quá sâu, thậm chí cậu còn có cảm giác bụng nhỏ bị đẩy cho nhô cả lên. Hạ Hi Ngả nhìn thấy dáng dấp của chính mình trong gương, vừa xấu hổ vừa sợ hãi nhắm chặt mắt lại, chân tay không ngừng run rẩy.
Thế nhưng Giang Lưu Thâm không cho phép cậu nhắm mắt: "Mở mắt ra, nếu không anh sẽ làm em cho đến khi biến thành dáng vẻ chưa kết hôn đã mang thai mới thôi."
Đột nhiên khuôn mặt Hạ Hi Ngả đỏ bừng lên, cậu vừa tức vừa thẹn thùng, trở tay đánh anh: "Anh lại nói lung tung! Anh... Ừm! A..."
Giang Lưu Thâm mạnh mẽ ra vào làm cậu không nói ra được một câu hoàn chỉnh, hung khí rong ruổi ép đến điểm mẫn cảm, từng đợt sung sướng quen thuộc như thủy triều không ngừng vọt tới, nhiệt độ trong cơ thể nhanh chóng nâng lên. Rõ ràng vừa mới bắn xong, thế mà phía trước cậu không cần ai an ủi vẫn có thể ngẩng đầu, phía sau cũng bắt đầu chậm rãi trở nên ướt át vui sướng, thậm chí khi gậy lớn rút ra, huyệt nhỏ còn không tự chủ quấn chặt lấy nó giữ lại.
Qua tấm gương Giang Lưu Thâm nhìn thấy người bạn nhỏ trong lồng ngực anh dần lộ ra vẻ mặt trầm luân là lại bắt đầu dằn vặt người ta. Khi thì chậm lại đưa đẩy, nhẹ nhàng đâm rút, đâm đ/ến mức cậu thoải mái nhỏ giọng hừ hừ, khi thì đột nhiên nhanh chóng mà tàn nhẫn thao vào, thịt và thịt chạm nhau bôm bốp.
Hạ Tây An phải vòng tay ôm eo anh mới có thể duy trì tư thế quỳ gối, thực tế cơ thể cậu đã mềm nhũn đến mức không xong rồi. Tiếng rên rỉ và nước bọt trong miệng tràn ra mang theo dục vọng tràn đầy khó nhịn, phía trước run run rẩy rẩy rỉ ra chút nước, không biết đã bị tàn nhẫn ch*ch bắn biết bao nhiêu lần rồi.
Thế nhưng Giang Lưu Thâm vẫn không chịu buông tha, anh liên tục dằn vặt cậu. Hạ Hi Ngả không thể không mở mắt ra, cố hết sức nghiêng đầu qua chỗ khác xin tha: "Đừng, đừng chơi em nữa..."
"Không phải em thích chơi lắm sao?" Giang Lưu Thâm nắm lấy cằm cậu, buộc cậu nhìn vào bản thân mình trong gương bảo: “Chúng ta chơi đến hừng đông luôn được không?"
"Không chơi..." Thật sự là Hạ Hi Ngả không còn sức đấu lại nữa, cậu khàn giọng nhận lỗi: “Em, em sai rồi..."
Giang Lưu Thâm đẩy đến tận cùng chọc khuấy hành lang non mịn bên trong cậu, rồi siết chặt lấy người đang run rẩy trong ngực mình hỏi: "Xin lỗi là xong à? Lúc trước anh muốn em nói thế nào? Nói."
Ngữ khí dữ dằn không hề có lấy một chút thương tiếc làm Hạ Hi Ngả thấy có chút oan ức. Chẳng qua là cậu chỉ muốn nghe Giang Lưu Thâm nói một câu biểu lộ tình cảm mà thôi, kết quả không thành còn bị anh tìm mọi cách bắt nạt dằn vặt, còn bị ép buộc phải nói trước.
Tuy rằng ai nói trước cũng chả sao, nhưng cậu vẫn cố chấp muốn nghe Giang Lưu Thâm thổ lộ trước. Dù sao thì khi hai người bọn họ trao đổi tình cảm, là do Giang Lưu Thâm giở trò lừa bịp buộc cậu nói ra.
Cậu cũng muốn trải qua cảm giác được người mình thích nghiêm túc biểu lộ tâm tình...
"Có nói hay không?" Giang Lưu Thâm thấy cậu cắn môi không nói, còn rất quật cường, lập tức quay mặt cậu qua bảo: “Không nói đúng không? Xem
em có thể chống đỡ được bao lâu." "A Ừ..."
Đầu lưỡi Giang Lưu Thâm xâm nhập vào miệng cậu, khuấy đảo bên tron cổ họng đến mức long trời lở đất. Lỗ nhỏ phía sau bị cái thứ to dài kia đâm vào rút ra liên tục, khiến cậu muốn chết không được muốn sống cũng chẳng xong. Sung sướng vui vẻ và nhiệt độ toàn thân tập trung hết tại bụng dưới, vừa thẹn thùng vừa hưng phấn. Hạ thân cậu bị chọc cho vừa sưng vừa cứng, nhưng Giang Lưu Thâm lại hung ác chặn phía trước của cậu lại.
Hạ Hi Ngả khó chịu giãy dụa, đôi mắt khép hờ nhìn thấy chính mính trong gương khó nhịn lắc eo. Toàn thân cậu trần trụi ửng hồng, phía dưới bị một thứ cứng rắn như bàn ủi ra ra vào vào, mạnh mẽ đâm chọc đến mức lỗ nhỏ dù bị đỏ cả một mảnh vẫn cắn rất chặt chẽ, như không nỡ lòng bỏ vật kia rời đi.
Cậu giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, càng ra sức giãy dụa, trên mông lập tức trúng một cái tát mạnh mẽ thô bạo, cảm giác đau rát đến bất ngờ khiến khóe mắt cậu ngập nước.
Giang Lưu Thâm mạnh tay nhào nặn bờ mông bị làm cho đỏ bừng của cậu, ch*ch một cái lại vỗ một cái, đánh cho mông cậu nảy lên, rất nhanh đã hiện ra sắc đỏ rõ ràng.
"Đau..." Nước mặt Hạ Hi Ngả rớt xuống.
Thật ra sau khi đau xong sẽ càng thấy tê dại sung sướng. Thế nhưng trong lòng cậu thấy oan ức, nước mắt liền không ngừng được cứ thế trào ra. Cậu khóc đến khàn giọng, đầu óc trở nên mơ màng, mơ mơ hồ hồ nhớ tới anh trai lớn dịu dàng ngày trước.
Khi đó Giang Lưu Thâm đối xử với cậu rất tốt, cho cậu kẹo ăn, cho cậu trà sữa uống, không hề giống như bây giờ hung ác đánh mông cậu...
Thật hy vọng anh trai kia trở về...
Giang Lưu Thâm đang muốn xuống tay đột nhiên dừng lại hỏi. "... Gọi anh là gì cơ?"
Hạ Hi Ngả không tự chủ nói ra suy nghĩ trong lòng, còn cho rằng khi Giang Lưu Thâm nghe thấy cách gọi này, sẽ động lòng trắc ẩn, không đánh cậu nữa. Nghĩ vậy cậu lập tức nhẹ giọng gọi: "Anh ơi..."
Có vẻ như chiêu này rất hữu hiệu, tốc độ của Giang Lưu Thâm đã chậm lại, cường độ cũng giảm bớt. Thế nhưng cái tay kia vẫn chặn ở phía trước của cậu, bàn tay lớn còn lại xoa nắn toàn thân cậu, âu yếm bắp đùi, xoa eo nắn ngực cậu. Anh còn dịu dàng hôn lên môi lên má cậu, kề môi phun khí nóng bên tai cậu, sau đó khàn giọng dụ dỗ:
"Gọi thêm lần nữa đi em."
Cơ thể Hạ Hi Ngả vì không có cách nào phát tiết dục vọng mà run rẩy, nước mắt lưng tròng nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng đụng vào môi Giang Lưu Thâm một cái làm nũng:
"Anh ơi... Để em bắn đi..."
Giang Lưu Thâm hít vào một hơi thật sâu, bị câu nói này kích thích khiến cho nhịp tim và a-đrê-na-lin đồng thời tăng vọt, đầu váng mắt hoa.
Đây rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai vậy.
"... Được." Cổ họng anh ấm ách chỉ có thể bỏ ra một chữ này.
Tâm trạng Hạ Hi Ngả buông lỏng, cho rằng cuối cùng đêm nay đã được buông tha.
Mãi đến tận khi Giang Lưu Thâm nhanh chóng đấu đá lung tung bên trong huyệt nhỏ, ch*ch cho cậu bắn ra rồi, ngay cả một chút thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không có, nhanh chóng đè cậu lên trên thảm trải sàn, tiếp theo như đóng cọc mạnh mẽ ch*ch cậu. Lúc này Hạ Hi Ngả mới ý thức được mọi chuyện không giống như mình đã dự liệu.
"Anh, anh ơi..." Cậu bị cắm rút mãnh liệt đến mức váng đầu hoa mắt, bắp đùi co giật, phía trước liên tục run rẩy bắn ra chút dịch: “Anh ơi... Em, em không chịu được... hu ừm..."
Giang Lưu Thâm không mềm lòng, càng ra vào mạnh mẽ hơn. Sau đó lại tiếp tục bắn vào trong cậu.
Lúc này đầu óc Hạ Hi Ngả mới hiểu được hai chữ “anh ơi" không phải chữ an toàn có thể khiến Giang Lưu Thâm ngừng tay, mà là chứ có thể làm anh bộc phát thú tính quá độ.
Nhưng lúc cậu phát hiện cũng đã muộn rồi, đầu gối bị mài đến đỏ chót, trên thảm bị các loại chất lỏng dâm mỹ vương đầy, ướt thành tảng lớn. Giang Lưu Thâm xoay mặt cậu qua, để cậu ngẩng đầu nhìn thấy chính mính trong gương. Lúc này khắp gương mặt hồng thấu của cậu là nước mắt và nước bọt. Từng vệt hồng ngân hiện lên trên da thịt trắng nõn tựa như cánh hoa, miệng huyệt phía dưới bị tính khí lấp lấy không ngừng tràn ra chất lỏng trắng đục và chất dịch trong suốt, toàn thân cậu ướt đến mức rối tinh rối mù.
Bày ra dáng vẻ bị âu yếm quá mức.
"Em nói xem... nếu như fans nhìn thấy dáng vẻ này của em, còn có thể nói em thuộc hệ muối sao?"
Giang Lưu Thâm liếm tai Hạ Hi Ngả bảo: "Rất có thể người ở hai phòng bên cạnh đều là fans của chúng ta... Em đoán xem các cô ấy có nghe thấy tiếng em gọi giường không?"
Thân thể Hạ Hi Ngả không ngừng run rẩy, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, nghẹn ngào nói: "Em, em mới không gọi..."
Giang Lưu Thâm khàn giọng nói: "Chọc vào sẽ gọi."
Hạ Hi Ngả cả kinh run lên, chung quy là cậu vẫn thấy sợ sệt, chấp nhận thỏa hiệp, bởi cậu sợ rằng nếu như đêm nay cậu không nói ra câu kia chắc chắn Giang Lưu Thâm sẽ không bỏ qua cho cậu. Dù cho trong lòng cậu cảm thấy rất oan ức, thậm chí có chút khổ sở, nhưng vẫn không chịu nổi khi bị
anh hung ác bắt nạt như vậy. Thế nên cậu buộc phải chịu thua, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía người sau lưng, khàn giọng nghẹn ngào:
"Lưu Thâm... Em, em không chơi nữa, em nói, em…" Thế nhưng Giang Lưu Thâm lại che miệng cậu lại.
Tiện đà cách mu bàn tay nhẹ nhàng hôn cậu một cái, lửa dục nồng đậm trong đáy mắt cuồn cuộn thâm tình.
"Anh yêu em."
Hạ Hi Ngả sửng sốt.
"Anh rất biết giữ lời, sau này chuyện thổ lộ tình cảm như vậy, đều do anh làm." Giang Lưu Thâm lại hôn cậu thêm một cái rồi tiếp tục: “Em cũng chỉ có thể cho anh làm."
"Anh..." Lúc này cơ thể Hạ Hi Ngả chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể mềm mại dựa vào lồng ngực nóng trong lồng kia.
Giang Lưu Thâm luôn làm mọi cách bắt nạt khiến cậu gào khóc xin tha, rồi lại dỗ dành để cậu cam tâm tình nguyện bị anh bắt nạt.
Giang Lưu Thâm ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu trở về giường, mổ mổ hôn hôn ngón tay cậu bảo: "Vốn là chỉ muốn bắt nạt em một chút xíu thôi, kết quả là do tự em tìm thao. Cái danh xưng “anh ơi” như thế này, ở trên giường có thể kêu linh tinh sao?"
Hạ Hi Ngả đã ngừng khóc, sẵng giọng nói: "Anh, rõ ràng anh rất thích nghe..."
"Đương nhiên là thích nghe rồi, em nói cái gì anh cũng thích nghe hết." Giang Lưu Thâm đẩy hai chân vô lực của cậu ra, lại chen thân vào: “Thích nhất là nghe em gọi giường."
"Em mới, mới không..."
Nhưng cậu vẫn là thất thủ. Lúc này Giang Lưu Thâm làm rất dịu dàng, khiến cậu cảm thấy thoải mái như được ngâm mình trong dòng nước ấm áp, không ngừng được nhỏ giọng kêu lên. Cuối cùng lúc bắn, phía trước cậu đã không bắn ra được chút gì nữa rồi, chỉ còn dư lại một chút chất lỏng mỏng manh. Thế nhưng mặt sau liên tục cao trào, kịch liệt vui vẻ kéo dài gần một
phút, thoải mái đến mức làm cậu phải nắm chặt ga trải giường, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, co giật liên tục lớn tiếng rên rỉ, căn bản không còn tinh lực để bận tâm xem tiếng kêu của mình có bị người khác nghe thấy hay không.
Dường như Giang Lưu Thâm muốn đem một tháng này bù đắp lại cho đủ, anh lăn qua lộn lại không ngừng làm cậu. Từng lần từng lần một bắn vào trong cơ thể cậu, mãi cho đến khi thật sự không nhét thêm được chút gì nữa, mới ôm cơ thể tiêu hao thể lực quá mức của cậu đi tới phòng tắm. Sau đó anh dung tay ấn lên cái bụng nho nhỏ của cậu để phía dưới phun ra tinh d*ch ra bên ngoài. Quá trình này so với lúc làm khiến cậu lúng túng gấp trăm lần, chỉ hận không thể đập cho mình một cú ngất đi.
Sau khi bọn họ thanh lý xong, trở lại một gian phòng sạch sẽ khác ôm nhau ngủ, thì bầu trời bên ngoài rèm cửa sổ đã tờ mờ sáng. Hạ Hi Ngả mệt bở hơi tai, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi, ôm cổ Giang Lưu Thâm, nằm trong lồng ngực của anh, vừa nhắm mắt đã chìm vào mộng đẹp. Trong mộng anh trai lớn rất dịu dàng, ngoài mộng anh trai lớn... tựa như cũng không xấu lắm.
Giang Lưu Thâm vỗ về sau lưng người trong ngực mình, khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu, sau đó lấy điện thoại di động ra, dặn dò trợ lý rời chuyến bay sang ngày hôm sau, rồi ôm người bạn nhỏ của mình, ngủ một giấc hài lòng nhất trong một tháng qua.
Dưới lầu trên đường phố, đa số cửa hàng chưa mở cửa, mấy tên chó săn chuyên nghiệp đã vác camera đến đây canh giữ từ sáng sớm, đang thăm hỏi lẫn nhau, ngẩng đầu nhìn lên, không hẹn mà cùng chửi thề "đậu má" một tiếng.
Trời đã sáng hơn một chút, trên đường các fans cũng đã xuất hiện canh giữ bên ngoài khách sạn, thấy đám chó săn đang chỉ chỉ vào gian phòng kia, các cô ngẩng đầu nhìn theo, một giây sau cũng gia nhập hàng ngũ "đậu má".
Sau đó ngày đó, trong sử sách couple có thêm hai chuyện "Thâm Ngả mười lần phát đường không cấm kỵ" và "Những bí mật mà những cô gái bên Thâm Ngả không thể không biết" vừa xuất hiện đã chiếm cứ đầu bảng.
Không một ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, fans ở sát vách phòng hai người cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, chỉ biết gian phòng của hai người, sáng đèn nguyên một đêm.
Tác giả có lời nhắn nhủ: Nói sẽ lăn qua lộn lại chơi nguyên một buổi tối, cuối cùng cũng thực hiện được, anh Thâm thoả mãn, tôi thỏa mãn, mọi người đã thỏa mãn chưa? Ngày mai làm chương cuối, hẹn nhau không gặp không về nha.